Hoa Phụng Tường cũng không nói gì nữa, sau một lúc trầm mặc, hắn nhìn sang Mã Phụng Nha luôn trốn bên cạnh cửa, thấy hắn mình mình, tiểu cô nương đỏ mặt hốt hoảng khẩn trương.
“Cô nương, phiền cô rót cho chút nước.”
“…” Mã Phụng Nha không nói được một câu, cô vò chặt góc áo, ánh mắt luống cuống nhìn sang ca ca mình.
Mã Võ sững người.
Mã Võ đơn thuần chính trực chẳng thể ngờ được nam nhân này còn nói được câu này, như thể chưa từng có gì xảy ra, hòa nhã, nhưng lại cố chấp kiên định không thể nghi ngờ.
Hắn rốt cuộc muốn làm gì?
Cơ mặt Mã Võ đã muốn bắt đầu co giật, y nhìn chằm chằm nam nhân đang từng bước ép sát. Từ đầu tới cuối, hắn không hề có ý muốn đi, bây giờ lại còn khiêu chiến rõ ràng như vậy, Mã Võ không biết, nam nhân đó tại sao không chịu bỏ qua cho y? Đã làm loại chuyện đó với y sao hắn còn có thể thản nhiên đến vậy?
Thật sự quá… ức hiếp người!
Mã Võ đột nhiên nghiến chặt răng, y không muốn suy nghĩ nữa, không nói một lời cầm đòn gánh trong tay vung lên muốn đánh Hoa Phụng Tường.
Nhưng Hoa Phụng Tường đã có phòng ngừa từ trước, cùng với tiếng kêu sợ hãi của cha Mã và Mã Phụng Nha, hắn nhanh chóng né tránh. Mã Võ thì như điên rồi bất kể tất cả tiếp tục đuổi đánh.
“Mau dừng tay cho ta! Sao ngươi dám đánh Hoa lão gia? Mau dừng tay!”
Hoa Phụng Tường từ đầu đến cuối không nói một lời, khắp sân viện vang vọng tiếng la xé họng của cha Mã, cha Mã muốn kéo con trai nhưng không dám lại gần, chỉ đành nhìn hai người đó nhanh chóng quần vào nhau.
Hoa Phụng Tường và Mã Võ giằng co, mỗi người nắm một đầu đòn gánh. Cái tên này đúng là sức đủ mạnh!
Nhưng chỉ khẽ ngừng một lúc, Hoa Phụng Tường liền chậm rãi thêm sức, kéo đòn gánh về phía mình, hắn nhìn chằm chằm Mã Võ gần ngay trước mắt, nhìn đôi mắt tràn đầy tơ máu bi phẫn, mơ hồ hiện lên một chút sợ hãi khi bị kéo lại gần mà không thể khống chế được, sau đó, hắn túm chặt cổ tay y.
“… Buông ra.” Mã Võ khàn giọng.
Tay của người này nóng khô vô cùng, như cái cùm lửa kẹp y phát đau, trên cổ tay y cho tới nay vẫn còn lưu lại vết thâm tối hôm đó bị hắn bóp chặt mà ra. Hoa Phụng Tường không nhúc nhích nhìn y, hồi sau, hắn đột nhiên nhếch môi cười, “Tiểu tử, uống một ngụm nước nhà ngươi, thật sự là muốn tốt cho ngươi, nếu không tiền lãi sẽ cao hơn nữa.”
“…” Mã Võ hung tợn trừng hắn, y không hiểu.
Hoa Phụng Tường cười càng tươi, tay hắn cố ý vô tình bóp cổ tay Mã Võ mạnh thêm, sau đó dán người lại gần, “… Nhìn sau cổ ngươi này, sao vẫn còn bầm thế này? Chậc chậc, còn cả trên người…” Hoa Phụng Tường thấp giọng nói.
Mã Võ rùng mình, sắc mặt thay đổi, “Buông ra!” Lồng ngực y đột nhiên nghẹn tới khó chịu.
Không ngờ, Hoa Phụng Tường nghe câu này lại thật sự buông y ra.
Mã Võ không biết người này lại muốn làm gì, hơi dại ra, thẳng người dậy đầy cảnh giác, y cố sức đè ép xúc động muốn lao lên lần nữa, sự thật chứng minh, y không phải đối thủ của nam nhân này.
“Ngươi không cần đuổi ta nữa, đã không còn sớm, ta nên đi rồi.” Hoa Phụng Tường nói rồi chỉnh lại áo quần. Lúc này, ánh mắt không mấy nghiêm túc của hắn lại trở nên tràn đầy thâm ý, “Chẳng qua, tiểu tử, chúng ta sẽ còn gặp lại.”
Rất nhanh, Mã Võ đã biết câu cuối cùng của Hoa Phụng Tường có ý gì. Nam nhân đó thay thế Hắc Bì trở thành chủ nợ mới của nhà họ.
Hôm đó, người đòi nợ đột nhiên tới cửa lần nữa dẫn y đi gặp hắn, Mã Võ đương nhiên cũng hiểu, cho dù y có ngốc có vụng, y cũng đoán ra được mục đích người này làm như vậy, chỉ là y không biết, sao nam nhân này lại có ý nghĩ đó với y?
Hoa Phụng Tường cười híp mắt hỏi y có phải nên trả tiền hay không, nhưng hắn đương nhiên biết y không trả nổi, thứ hắn muốn căn bản không phải là chút tiền đó. Không phải y, thì chính là một cánh tay của cha Mã, cuối cùng Hoa Phụng Tường nói thế.
Hoa Phụng Tường nhớ lại lúc hắn nói như vậy, vẻ mặt Mã Võ tái nhợt không thể che giấu được sự thảm bại, y nhìn hắn chằm chằm, đôi môi không còn chút máu đang khe khẽ run lên.
Chắc chắn y đang nghĩ về số mạng của mình, từ lúc bước vào cửa nhìn thấy hắn.
Hoa Phụng Tường không nghĩ nữa, cẩn thận đánh giá y từ đầu đến chân, tiểu tử này mặc quần áo vải thô đã cũ rách, miễn cưỡng xem là sạch sẽ. Tính ra với bộ đồ rách mà vẫn gọn gàng được như vậy đã rất tốt rồi.
Hoa Phụng Tường nghĩ, tên này có thể chèo chống được cái gia đình nghèo muốn chết kia, cùng với người cha thô bỉ không chịu nổi, chăm sóc thêm muội muội xinh đẹp nhu nhược, muốn không tháo vác cũng không được!
Vốn đã vài ngày không làm chuyện đó, nghẹn muốn chết, càng xem Hoa Phụng Tường càng cảm thấy nóng trong người.
Hắn chậm rãi đứng lên.
Hắn không muốn tốn thời gian nữa, sở dĩ hôm nay gọi người này tới, suy cho cùng chẳng phải để làm chuyện đó sao… có trả tiền hay không, trả nổi tiền hay không, thật ra thì cũng không ảnh hưởng gì đến kết quả cuối cùng.
Tất cả giống như lần đầu tiên. Chỉ là lần này Hoa Phụng Tường ngay từ đầu đã làm thật.
Ngay lúc hắn lại gần Mã Võ đã giật bắn người muốn chạy về phía sau, nhưng bị hắn phản ứng cực nhanh túm lại. Mã Võ liền đá hắn.
“Ngươi đá vào đâu đó?” Hoa Phụng Tường đưa tay cản lại, vẻ mặt như cười như không lại như giận mà không giận, kẹp chặt đùi y.
Mã Võ liều mạng rút đùi ra, nhưng tay Hoa Phụng Tường giống như kìm sắt, sau đó bỗng nhiên thả ra rồi đẩy mạnh một cái, Mã Võ loạng choạng té ngã. Hoa Phụng Tường lập tức nhào lên.
“A!” Mã Võ vừa mới ngã còn chưa kịp phản ứng đã bị Hoa Phụng Tường ấn chặt, Hoa Phụng Tường toàn thân áp chế y, tay thuần thục vuốt ve người y. Mã Võ chịu không nổi, tất cả ký ức nhục nhã khó khăn toàn bộ trào về, y bắt đầu đánh hắn như phát điên.
Nhưng Hoa Phụng Tường ngay từ đầu đã tấn công làm y không kịp đề phòng, lại thêm Mã Võ dù có khỏe mạnh nhưng không hiểu đánh nhau, vì thế nói thật, Hoa Phụng Tường không cảm thấy tốn sức bao nhiêu, trong hỗn loạn, hắn cường ngạnh túm cổ áo đã hơi rách rồi thình lình kéo giật sang hai bên. Trong tiếng vải bị xé, lưng vai Mã Võ lộ hết ra ngoài.
“Cút đi…” Mã Võ cố gắng đẩy Hoa Phụng Tường đang tựa thế áp xuống, y nghiến răng, giọng bắt đầu nghẹn lại.
Sắp không được rồi, Hoa Phụng Tường vẫn đang tiếp tục cởi quần áo y, nhưng, y đã sắp không được rồi! Đáy lòng Mã Võ càng lúc càng tuyệt vọng, y rất hận, ông trời, rốt cuộc là tại sao?! Tên khốn nạn này, cái thứ không phải người này! Mã Võ liều hết sức lực cuối cùng. Cho dù y chết, cũng quyết không để tên súc sinh này được như ý lần nữa!
Mã Võ cuối cùng rút tay ra tát một cái lên mặt Hoa Phụng Tường.
Thoáng cái, Hoa Phụng Tường sửng sốt, hắn thở dốc, dường như vẫn còn chưa tin tưởng lắm, hồi sau, ánh mắt híp lại đầy nguy hiểm, “… Không muốn tay cha ngươi nữa rồi?”
Cánh tay vừa tát hắn khe khẽ run lên.
Hoa Phụng Tường cúi đầu nhìn Mã Võ, trong ánh mắt đã không còn chút hơi ấm nào, trong ký ức của Hoa Phụng Tường, chưa từng có ai dám cho hắn ăn tát như vậy, “Vốn còn muốn dịu dàng một chút, nhưng nếu ngươi đã không biết điều như vậy, thế thì đừng trách ta!” Không dính đến nội dung câu nói, giọng Hoa Phụng Tường nghe vẫn khá là ôn hòa.
Chỉ là, khi câu nói đó còn chưa dứt hẳn, Hoa Phụng Tường đã đột ngột đè lên lần nữa. Lần này, hắn không cho phép phản kháng. Thật sự chọc giận hắn rồi còn có thể ăn được trái ngọt sao? Hắn sẽ thay đổi chủ ý vì gặp phải chút kháng cự sao? Hừ! Nếu vậy thì không phải là Hoa Phụng Tường hắn nữa! Hoa Phụng Tường tàn nhẫn cường thế bắt đầu dùng võ lực.
… Trời đêm ngoài cửa sổ không sao, càng thêm tối.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...