Câu Chuyện Ở Núi Phụng Võ

Lâm Nhất Long lảo đảo đứng vững, lúc quay người lại Hoa Phụng Tường đã đóng cửa, Lâm Nhất Long định thần, cổ tay và cổ đều đang đau, cơn giận ào lên, vỗ mạnh lên cửa, “Mở cửa!”

Thật ra đối với Lâm Nhất Long lúc này, gã không biết rốt cuộc mình đang làm gì, gã chỉ cảm thấy có rất nhiều chuyện muốn làm rõ ràng muốn tìm chứng cứ, kìm lòng không đậu quấn lấy, gã tuyệt không cam lòng đi như vậy, bên trong không chút động tĩnh, Lâm Nhất Long lúc này vẫn còn hơi men, chống lên cửa thở dốc một hồi, chỉ cảm thấy mí mắt nặng trĩu, toàn thân mềm nhũn khẩu khí cũng hung hơn, “Được! Ngươi không mở cửa đúng không?” Lâm Nhất Long lớn tiếng nói, “Không sao, ca ca ta có thời gian!”

Đoán được Hoa Phụng Tường sẽ không mở cửa cho mình, Lâm Nhất Long quay nhìn xung quanh, có hai huynh đệ đang thập thò bên khúc cua, “Nhìn cái gì, qua đây!”

Hai huynh đệ lại gần, “Trông chừng cho ta, không có ta cho phép, người bên trong ai cũng không được rời đi nửa bước!” Hừ! ta không làm rõ, ngươi cũng đừng mơ đi! Lâm Nhất Long hung tợn nghĩ.

Lời Lâm Nhất Long bên ngoài Hoa Phụng Tường nghe không sót một chữ, hắn không ngờ Lâm Nhất Long sẽ say rượu nổi điên, sắc mặt không khỏi càng thêm âm trầm.

Mã Võ hình như vẫn đang ngủ, đưa lưng ra ngoài không động đậy, Hoa Phụng Tường nhìn chằm chằm, đột nhiên, hắn bước qua lật người Mã Võ lại, quả nhiên thấy Mã Võ đang mở mắt, “…” Hoa Phụng Tường sửng sốt một chút, lát sau, mặt vô cảm đẩy y ra.


Loading...

Lúc này Mã Võ mới nhìn trong phòng, bên ngoài bây giờ đã không còn động tĩnh gì, chắc hẳn Lâm Nhất Long đó đã đi rồi, trải qua hôm nay, đặc biệt là chuyện xảy ra vừa rồi, Mã Võ dù có đơn thuần cũng nhìn ra được chút dị thường, mà những dị thường này nơi nơi tuyên bố cái gì, Mã Võ mơ hồ đoán được rồi.

Nếu là người khác, biết được người vẫn luôn ép buộc giày vò mình cũng gặp phải loại chuyện này, chỉ sợ trong lòng khó tránh hả hê! Nhưng Mã Võ nghe âm thanh bực bội đè nén của Hoa Phụng Tường, lại nhìn gương mặt âm trầm của hắn lúc này, trong lòng không biết là cảm giác gì.

Hoa Phụng Tường đã đi tới cạnh bàn, hắn không nhìn Mã Võ nữa, lát sau, hắn đột nhiên xách bình rượu trên bàn đi ra ngoài.

Mã Võ không kìm được quay mặt nhìn hắn, Hoa Phụng Tường đi thẳng ra mở cửa, ngoài cửa quả nhiên có hai thổ phỉ đang đứng, thấy hắn ra, cảnh giác cản lại, “Hoa gia, đi đâu vậy?”

Hoa Phụng Tường lắc lắc bình rượu cười, “Không có gì, muốn uống thêm rượu thôi.”

Hai thổ phỉ bất động thăm dò, đồng thời, cũng nghiền ngẫm dụng ý của Hoa Phụng Tường, “Xin lỗi, đại đương gia chúng tôi muốn ngài nghỉ ngơi sớm một chút, không bằng ngày mai hãy uống đi!”

Vì từ lâu đã biết Hoa Phụng Tường không phải người bình thường, ánh mắt hai người này sáng trưng hết sức cảnh giác không dám sơ ý chút nào, thấy họ như thế, Hoa Phụng Tường cười giống như hết cách, “Vậy… cũng được thôi, tiếc là, ta còn chưa uống đủ!” Hoa Phụng Tường nói rồi quay người, nhưng ngay lúc này, Hoa Phụng Tường đột nhiên không chút dự báo ra tay, chỉ thấy hắn ném mạnh bình rượu trong tay vào một tên thổ phỉ trước cửa, đồng thời co chân đá ngược, hai tên thổ phỉ còn chưa kịp phản ứng đã bị đánh ngã xuống.

Mã Võ giật mình, nam nhân này, hắn lại muốn làm gì?

Hoa Phụng Tường nhanh chóng bước vào, “… Dậy, chúng ta đi.”


Mã Võ sửng sốt, y không ngờ Hoa Phụng Tường lại muốn chạy, nhìn Lôi Thanh đang say mèm dưới đất, họ làm sao chạy?

Hoa Phụng Tường cho y một đáp án, hắn bưng qua một chậu nước rửa mặt không chút do dự tạt lên đầu Lôi Thanh, Lôi Thanh giật mình tỉnh dậy, nhếch nhác lau mặt hoang mang nhìn quanh, hắn nhìn Hoa Phụng Tường nửa ngày chưa phản ứng được, “Nô tài chết tiệt, ai cho ngươi uống như vậy! Mau đứng dậy cho ta!”

Hoa Phụng Tường nhìn Mã Võ vẫn đang ngu người trên giường, chân mày không khỏi chau lại, “… Cậu đang làm gì?”

Mã Võ không nói chuyện.

Hoa Phụng Tường đánh giá y, rồi, hắn tắt tiếng, hắn nhớ ra rồi.

Nửa ngày này, Hoa Phụng Tường đã quên sạch bách chuyện Đông Mai, đương nhiên hắn vốn không định bỏ cô ta lại, nhưng bây giờ nhìn thấy Mã Võ như vậy, lại khiến hắn rất khó chịu.


Mã Võ quả thật nhớ tới Đông Mai, phòng Đông Mai ở cách họ không xa, nhưng chính giữa lại cách một Lâm Nhất Long, Hoa Phụng Tường lẽ nào đã quên cô rồi?… Hay là hắn căn bản không định lo cho cô sao?

Hoa Phụng Tường lạnh mặt, hồi sau, hắn chậm rãi thu hồi tầm mắt, “… Cậu muốn ở lại ổ thổ phỉ này sao?”

Lôi Thanh đã thay quần áo xong, chỉnh tề đứng một bên, cũng nhìn Mã Võ.

“…” Mã Võ vẫn không nói gì, nhưng vẻ mặt y lại nói rõ ý định của mình, y quyết không bỏ lại Đông Mai.

Hoa Phụng Tường câm nín, hồi sau, hắn đột nhiên đội mũ lên, cầm súng lục nhét vào eo, “Tới vách núi chờ ta!”

“Gia?” Lôi Thanh giật mình, nhưng hắn còn chưa kịp nói gì Hoa Phụng Tường đã nhanh chóng mở cửa ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui