Câu Chuyện Ngày Xuân

Mặc Trì  cùng Tư Tồn dưỡng bệnh trên núi nửa tháng. Giữa họ, không chỉ mọi khoảng cách, mọi nỗi hoài nghi và mặc cảm được xóa bỏ mà tình cảm thậm chí còn mặn nồng, thắm thiết hơn xưa. Được Tư Tồn chăm sóc từng li từng tí, sức khỏe của Mặc Trì dần dần hồi phục và ổn định. Sau khi cắt sốt, thể lực và sức ăn của anh đều tăng lên đáng kinh ngạc. Đúng lúc này, Trần Ái Hoa gọi điện tới nhà khách Hương Sơn Duyên. Vậy là, kì nghỉ của họ đã đến hồi kết thúc.

Ngày trở về, Tư Tồn giúp Mặc Trì mặc thêm áo khoác và không khỏi lo lắng cho anh: “Sức khỏe của anh vừa mới hồi phục một chút đã phải đi đường dài, liệu anh có chịu nổi không?”

“Không sao đâu, chúng mình sẽ mua vé giường nằm”.

“Tàu hỏa cũng có giường nằm sao?”, Tư Tồn ngạc nhiên hỏi

Mặc Trì trìu mến búng yêu vào mũi cô: “Đương nhiên là có rồi, chưa thấy cô nhóc nào thiếu hiểu biết như em”.

Tư Tồn hít hít mũi hỏi: “Vé nằm đắt lắm phải không anh?”

Mặc Trì mỉm cười: “Có phải ngày nào mình cũng đi tàu hỏa đâu”.

Mặc Trì là cán bộ Nhà nước, lương đương nhiên không nhiều, song mấy năm đi làm, anh cũng không có việc gì phải tiêu đến tiền, vì thế cũng tích góp được một khoản nho nhỏ. Tư Tồn ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của anh. Xe của nhà khách đưa họ xuống núi, sau đó ngay lập tức họ bắt được xe đi thẳng tới bến tàu. Ba tiếng đồng hồ sau, họ đã có mặt trên tàu hỏa.

Tư Tồn không ngớt lời cảm thán: “Thật không ngờ trên tàu hỏa cũng có giường nằm”.

Ngày hôm sau, Mặc Trì và Tư Tồn đã về tới ga tàu của thành phố X. Bác Chương từ khi nào đã đợi sẵn ở cửa ra để đón họ. Ngồi trên xe riêng của Thị trưởng Mặc, cảm giác vui vẻ suốt cuộc hành trình của Tư Tồn dường như biến mất, thay vào đó là nỗi lo lắng không yên về những tình huống sẽ phải đối mặt khi về đến nhà. Mặc Trì nắm chặt tay cô, âm thầm động viên. Tư Tồn đáp lại anh bằng ánh mắt thể hiện rõ vẻ dũng cảm. Cô ghé sát vào tai anh thì thầm: “Anh đừng lo lắng gì nhé!”

Khi về tới nhà, họ thấy cô giúp việc đang bày bàn ăn. Vừa nhìn thâ"y hai người bước vào, cô giúp việc vội vàng ra xách đồ rồi rót nước, bưng hoa quả tới. “Cô không cần phải làm thế đâu”, Mặc Trì nói, “Ba mẹ cháu đâu rồi?”

“Chủ tịch Trần gọi điện về thông báo, tối nay cả Thị trưởng và Chủ tịch đều bận, phải đến khuya mới về. Chủ tịch dặn hai người cứ dùng bữa trước”, cô giúp việc trả lời.

Mặc Trì biết mẹ mình cố tình thể hiện “thị uy” với Tư Tồn. Đừng cho rằng cô cứ bỏ đi là xong chuyện, món nợ này bà vẫn phải tính. Trần Ái Hoa không phải là người mẹ nuông chiều con cái. Mây năm gần đây, vì sức khỏe Mặc Trì không được tốt nên bà mới rộng rãi hơn với anh. Còn trong những vấn đề mang tính nguyên tắc, bà tuyệt đối không xuề xòa dễ dãi.

Tư Tồn quay sang Mặc Trì, giọng dứt khoát: “Tối nay mẹ về, em sẽ thưa chuyện với mẹ”.

Mặc Trì nhìn cô, lộ rõ vẻ kinh ngạc. Tư Tồn mím chặt môi nói: “Là họa do em gây ra, em phải tự mình đối diện”.

“Anh sẽ đi cùng em”. Mặc Trì đưa tay nắm lấy tay cô, giọng trầm ấm, chắc nịch như đinh đóng cột.

Đêm đã khuya mà vẫn chưa thấy Trần Ái Hoa về. Mặc Trì rốt cùng cũng không đấu lại được nỗi mệt mỏi sau cuộc hành trình dài. Anh đã buồn ngủ díp cả mắt lại rồi. Để Tư Tồn dìu về giường nằm, nhưng trong lòng anh vẫn không yên tâm: “Lúc nào mẹ về em nhớ gọi anh dậy”. Cô phải đồng ý anh mới chịu đi ngủ.

Tư Tồn ngồi bên bàn chờ đợi. Khi nghe thấy tiếng bước chân của Trần Ái Hoa và Thị trưởng Mặc, cô căng thẳng tới mức tim đập loạn nhịp, tưởng như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực đến nơi. Cô quay lại nhìn Mặc Trì lúc này đang chìm sâu vào giấc ngủ, trong lòng bỗng tràn trề dũng khí. Có anh ở đây rồi, cô còn phải sợ hãi điều gì nữa chứ?

Cô hít một hơi thật sâu, đẩy cửa phòng bước ra.

“Mẹ”, cô lên tiếng gọi Trần Ái Hoa.

Trần Ái Hoa vừa bước qua phòng của Mặc Trì và Tư Tồn, nghe thấy tiếng gọi liền quay đầu lại nhìn cô. Thị trưởng Mặc cũng dừng bước. Tư Tồn lại nhỏ nhẹ cất tiếng: “Ba”. Thị trưởng Mặc thoáng mỉm cười, nhưng rồi ngay lập tức “ngụy trang”, giấu đi những nét biểu cảm trên khuôn mặt. Trần Ai Hoa vẫn nghiêm mặt không nói gì. Tư Tồn nhẹ nhàng bước về phía họ, thu hết dũng khí cất tiếng: “Ba mẹ, con có chuyện muốn thưa”. Hiểu ý cô, Trần Ái Hoa khẽ nói: “Vào thư phòng đi”.

Trần Ái Hoa ngồi xuống bên bàn, Tư Tồn cúi đầu đứng trước mặt bà. Trần Ái Hoa trầm mặc, còn Tư Tồn lại mím chặt môi, nói với giọng rất nhỏ: “Lần này, con biết con đã phạm phải một sai lầm lớn. Mẹ có thể rộng lượng tha thứ cho con được không?”

Trần Ái Hoa lạnh lùng “hừm” một tiếng: “Cô quả là lợi hại. Cô biết nó không nỡ rời xa cô, thế nên cô nhất định phải bỏ chạy xa như thế để bắt nó phải đi tìm chứ gì. Cô nghĩ sức khỏe của nó có thể chịu đựng nổi không?”

Tư Tồn ấm ức tới mức tưởng như muốn bật khóc, nhưng rồi vẫn cố nín, bình tĩnh nói: “Con đâu có lòng dạ nào như thế. Con chỉ đơn giản nghĩ rằng, anh ấy đã không còn cần con nữa, con lại chẳng có nơi nào để đi cả... Mặc Trì vì con mà phát bệnh, con...” Trần Ái Hoa ngắt lời: “Không phải Mặc Trì vì cô mà sinh bệnh, nó bị cô làm cho tức giận mới thành bệnh đây”.

“Con biết...”, Tư Tồn nhớ lại nụ hôn của Giang Thiên Nam, không khỏi cảm thấy rùng mình. Đột nhiên, toàn thân cô toát lạnh và không ngừng run rẩy.


“Nếu cô muốn vui vẻ với tên đàn ông khác thì ít ra cũng đừng để cho Mặc Trì biết, đừng để người nhà này biết!”, Trần Ái Hoa nói như xát muôi vào lòng cô.

Nỗi ấm ức của Tư Tồn đã lên tới cực điểm. Cô không thể kiềm chế nổi nữa, vội lớn tiếng thanh minh: “Con và Giang Thiên Nam không hề có chút quan hệ nào. Còn...’’

“Không có chút quan hệ nào sao người ta lại hôn cô? Không có chút quan hệ nào sao tin đồn lại bay tới tận Văn phòng Thị ủy?” Cuối cùng, Trần Ái Hoa cũng không thể kìm nén nổi cơn tức giận, bà đập mạnh tay xuống bàn.

“Mẹ, con thật sự chưa bao giờ muốn sự việc sẽ thành ra như thế này”.

“Cô muốn thành ra thế nào nữa? Cùng Giang Thiên Nam cao chạy xa bay ư? Còn Mặc Trì thì tính sao?”, Trần Ái Hoa liên tiếp chất vấn cô.

“Con chưa bao giờ và tuyệt đối không bao giò" có ý định gì với người đó. Ngay từ đầu, con đã nói với anh ta về việc mình đã kết hôn... Là con không tốt, con không đưa ra chứng cứ khiến anh ta phải nản lòng. Con cũng không nói với bạn bè về chuyện đó để họ làm chứng cho con... Nhưng con chưa bao giờ cho anh ta cơ hội...”, Tư Tồn bắt đầu nói năng hỗn loạn, không đầu không cuối.

“Không cho cơ hội mà người ta lại hôn cô?”, Trần Ái Hoa là sinh viên đại học của thế hệ trước, bà không tưởng tượng nổi sinh viên ngày nay lại “thoáng” đến thế.

Tư Tồn có ngàn cái miệng cũng không thể biện minh nổi cho mình. Đúng lúc cô không biết nói năng gì nữa, cửa thư phòng bỗng mở ra. Mặc Trì và Thị trưởng Mặc đang đứng trước cửa.

“Hai người đứng đó làm gì? Mặc Trì, sao con lại tĩnh dậy?” Thấy Mặc Trì chỉ mặc phong phanh mỗi bộ đồ ngủ mỏng tang, Trần Ai Hoa khẩn thiết nói: “Cẩn thận kẻo nhiễm lạnh”.

Nhanh mắt thấy trên sô pha có chiếc áo khoác của Mặc Trì, Tư Tồn vội khoác lên người cho anh. Mặc Trì giữ chặt tay cô, quay sang nói với mẹ: “Mẹ, con tin tưởng Tư Tồn”.

Trần Ái Hoa kinh ngạc nhìn Mặc Trì.

Mặc Trì lúc này đang chống nạng, vẻ mệt mỏi và suy nhược khiến anh phải dịch chuyển chân phải để giữ thăng bằng. Nhưng anh vẫn nắm chặt lấy tay Tư Tồn: “Con tin cô ấy không có lòng dạ nào khác”.

“Tại sao?”, Trần Ái Hoa nghiêm giọng hỏi: “Chuyện vốn do một tay nó gây ra chẳng những kinh thiên động địa, lại còn lan về tận nhà rồi đấy”.

Mặc Trì vặn lại mẹ: “Nếu Tư Tồn thật sự có tình ý với người đó, liệu có để chuyện này lan về nhà được không, có đến tai ba mẹ được không?”

Trần Ái Hoa nhất thời không nói được gì. Có lẽ, bà cũng như bao người khác, chỉ nhìn thấy khía cạnh phức tạp và rùm beng của sự việc mà bỏ qua một lí lẽ đơn giản mà đến trẻ con cũng biết.

“Tư Tồn mới mười chín tuổi. Cô ấy không biết xử lí ra sao đối với những sự việc như thế này nên mới làm lớn chuyện như hiện nay. Cô ấy đáng yêu như thế, được người khác quý mến là chuyện rất bình thường. Nhưng thái độ của cô ấy từ đầu đến cuối đều rất rõ ràng, cô ấy chỉ yêu mình con”. Nói đến đây, Mặc Trì khẽ nhếch môi cười mỉm, một nụ cười che giấu niềm đắc ý trong lòng anh.

Trần Ái Hoa vội đấu dịu: “Dù sao thì chuyện cũng quá kinh động rồi. Tư Tồn không được đi học nữa”.

“Không được. Cô ấy đã phải cố gắng thế nào mới thi đỗ”. Mặc Trì vội vã trả lời mẹ, Tư Tồn xấu hổ cúi thấp đầu.

“Từ đầu đến cuối, Tư Tồn đều là người vô tội.”, Mặc Trì tiếp tục nói: “Cô ấy bị tên lưu manh đó bắt nạt. Bây giờ tin đồn lại lan rộng khắp nơi. Dù gì tin đồn cũng chỉ do đám người vô công dồi nghề đoán bừa rồi dựng lên, chứ không phải do Tư Tồn nói. Nếu nhắc đến trách nhiệm thì trách nhiệm của con là lớn nhất. Con tới trường học của Tư Tồn, lại còn đánh nhau với tên Giang Thiên Nam đó, để mọi người đều biết Tư Tồn có một người chồng tàn tật. Tin đồn làm sao mà không xuất hiện cơ chứ?”

Tư Tồn đau lòng nhìn anh: “Mặc Trì, anh đừng nói mình như thế, không phải như anh nghĩ đâu”.

Trần Ái Hoa cũng xúc động. Nếu không phải Mặc Trì yêu người con gái này thì làm sao nó có thể mang khiếm khuyết của bản thân ra để biện hộ cho cô ta như thế?

Mặc Trì quay sang nhìn Thị trưởng Mặc: “Ba, con biết chuyện riêng của con đem lại phiền phức cho công việc của ba. Con xin lỗi!” Anh cúi đầu tỏ ý nhận lỗi.

Thị trưởng Mặc lắc đầu, nói với giọng trầm trầm: “Tư Tồn lại đây”.

Tư Tồn lo lắng đi về phía Thị trưởng Mặc. Ông thấp giọng nói: “Lúc sự việc mới xảy ra, ba cũng rất tức giận. Nhưng hôm nay con dám đứng ra giải thích, nhận trách nhiệm, điều đó cho thấy con rất có dũng khí, rất giốhg người nhà họ Mặc chúng ta. Vì thế, từ nay sẽ không ai nói đến chuyện này nữa. Ngày mai con cứ quay về trường học, mặc kệ lời ong tiếng ve. Con làm được không?”


Lần đầu tiên Thị trưởng Mặc nói nhiều như thế với Tư Tồn, cô cảm động tới mức chỉ biết gật đầu.

Trần Ái Hoa kinh ngạc nhìn chồng: “Ông Mặc...”

Thị trưởng Mặc cười đáp: “Bà còn nhớ lần trước tôi nói gì với bà không? Con bé Tư Tồn này với Mặc Trì của chúng ta đều không phải những tay vừa đâu. Chúng nó rất xứng đôi vừa lứa”.

Tư Tồn ngượng ngùng đỏ chín cả mặt. Trần Ái Hoa vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng: “Dìu Mặc Trì vào phòng đi, ngoài này lạnh lắm”.

Sáng hôm sau, Mặc Trì thức dậy từ sáng sớm. Anh đốc thúc Tư Tồn mau mau sắp xếp đồ đạc rồi ăn sáng: “Một lúc nữa anh sẽ đưa em tới trường”.

Tư Tồn vẻ do dự: “Bao nhiêu ngày nay em không đi học, không chừng đã bị người ta đuổi học rồi cũng nên”.

Mặc Trì gõ nhẹ lên đầu cô: “Anh viết đơn xin phép nghỉ cho em từ lâu rồi”.

Tư Tồn vòng tay qua eo Mặc Trì, dụi đầu vào lòng anh thủ thỉ: “Mặc Trì, anh thật là tốt”.

Sương mù còn chưa tan, hai người đã cùng nhau tới trường. Sự xuất hiện trở lại của họ gây ra một chấn động nho nhỏ trong toàn trường. Mỗi bước họ đi đều hút theo những ánh mắt tò mò, thậm chí có người còn cố gắng vượt qua họ rồi quay lại liếc nhìn.

Tư Tồn mỗi lúc một chậm bước, nỗi do dự trong cô lại trỗi dậy, cô cúi thấp đầu như thể một tội phạm đang đứng cho đám đông chỉ trích. Mặc Trì cười nói: “Em đâu phải tội phạm, sao lại phải cúi đầu?”

Phải rồi, cô nào có phạm tội gì. Tư Tồn vươn thẳng vai, ngẩng cao đầu, cùng Mặc Trì đường đường chính chính đi tới cổng kí túc. “Em lên đó đi”, Mặc Trì bảo cô.

Cô chần chừ kéo tay anh, mãi không chịu lên: “Em muốn anh lên cùng em cơ. Anh vào phòng em ngồi một lúc được không...”

Mặc Trì vô thức nhìn xuống chân mình: “Anh...”

Tư Tồn nhất nhất kéo anh lên cùng: “Đi thôi, em sẽ nói với cô bảo vệ của kí túc. Quy định nam sinh không được vào kí túc của nữ sinh phải có ngoại lệ chứ”.

Lúc Mặc Trì và Tư Tồn xuất hiện ở cửa phòng 302, một vài cô gái trong phòng đang chuẩn bị tới giảng đường tự học. Tất cả mọi người đều giật mình trước sự xuất hiện có phần đột ngột của hai người. Tư Tồn lấy hết dũng khí, cao giọng giới thiệu với mọi người: “Đây là Mặc Trì, chồng của mình”.

Mọi người đều im lặng khiến Tư Tồn không biết phải làm sao. Mặc Trì tươi cười chào hỏi họ: “Chào các em!”

Các cô gái không nói gì mà tự động xếp thành một hàng dài men theo cửa rồi đưa mắt quan sát họ. Tư Tồn dìu Mặc Trì vào trong phòng. Mặc Trì mỉm cười với cô gái có khuôn mặt bầu bĩnh ngồi ở giường dưới: “Em là Vu Tiểu Xuân phải không? Anh có thể ngồi được chứ?”

“Ờ”, Vu Tiểu Xuân đồng ý: “Đương nhiên là được”. Cô nhanh nhẹn thu dọn đống lộn xộn trên giường.

Mặc Trì quay sang nói với Tư Tồn: “Tư Tồn, em không định giới thiệu các chị em tốt của mình với anh sao?”

Tư Tồn vội vã giới thiệu từng người: “Đây là Lưu Anh, đây là Trương Kế Phương, đây là Đổng Lệ Bình, còn đây là Vu Tiểu Xuân”. Tô Hồng Mai lúc đó không có mặt.

Chị cả Lưu Anh là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng: “Tư Tồn đã khỏi bệnh chưa?”

Tư Tồn đặt tay lên vai Mặc Trì rồi nói: “Em không bị ốm, là Mặc Trì ốm. Sức khỏe của anh ấy vẫn chưa hoàn toàn bình phục. Tất cả đều là do em...”

Mặc Trì nhìn Tư Tồn với ánh mắt đầy cảm phục. Cô giống như một binh nhất dũng cảm, đứng bên cạnh anh, thản nhiên đối diện với những người chị em của mình.


“Xem ra sắc mặt của anh Mặc Trì cũng không tốt lắm.”, Lưu Anh nói: “Tư Tồn, em khá đấy, anh ấy vẫn chưa bình phục đã bắt anh ấy phải đưa tới trường rồi”.

Mặc Trì cười, đỡ lời cho Tư Tồn: “Là do anh nhất nhất đòi đưa cô ấy đi. Tư Tồn thường nhắc tới các em. Anh cũng rất muốn làm quen với các chị em tốt của cô ây Hoan nghênh các em cuối tuần tới nhà anh chơi”.

Trương Kế Phương không nén nổi lòng hiếu kì: “Anh thật sự là con của Thị trưởng Mặc à?”

Mặc Trì mỉm cười: “Con Thị trưởng cũng chỉ là một con vít, cái đinh của Cách mạng”.

Mọi người cùng cười ồ lên, bầu không khí cũng trở nên dễ chịu hơn. Đổng Lệ Bình nói: “Máy thu âm anh mua cho Tư Tồn là bảo bối học tiếng Anh của chúng em đấy!”

Mặc Trì cười đáp: “Có cái máy đó học tiếng Anh sẽ tiện hơn rất nhiều. Mấy hôm nữa anh sẽ tặng cả phòng một cái”.

Các cô gái sung sướng hoan hô, chỉ có Vu Tiểu Xuân là im lặng. Điều này không qua khỏi ánh mắt tinh tường của Mặc Trì.

Sắp tới giờ lên lớp nên Mặc Trì đứng dậy cáo từ. Lưu Anh nói với Tư Tồn: “Em tiễn Mặc Trì xuống dưới tầng, chị sẽ cầm sách vở và giữ chỗ giúp em”.

Trước cổng trường, dòng người qua lại vẫn dành cho Mặc Trì và Tư Tồn những ánh mắt hiếu kì, không ít người còn thì thầm với nhau điều gì đó. Bị nhiều người chú ý, Tư Tồn lại mất hết cả sự tự tin khi nãy, thấy vậy Mặc Trì liền nói: “Không phải để ý đến họ!” Hai người chầm chậm đi tới bến xe buýt. Tư Tồn có vẻ không yên tâm: “Hay để em lấy xe đèo anh về nhà nhé? Sức khỏe anh vẫn chưa hoàn toàn bình phục mà”.

Mặc Trì vỗ ngực, cười nói: “Anh thấy khỏe lắm. Hôm nay em lại được đi học, anh cũng phải đi làm. Những ngày qua anh đã bỏ lỡ không ít việc rồi”.

Tư Tồn lại ủ rũ: “Đều do em không tốt!”

“Đến núi Lư anh còn leo lên được, lại không lên nổi xe buýt sao? Em cứ yên tâm lên lớp đi!”, Mặc Trì cười nói.

Tư Tồn cứ đi một bước lại ngoái đầu nhìn.

Trong trường, mọi người nghe nhiều tin đồn cũng tới lúc phát ngán. Tư Tồn không giải thích, không biện minh mà vẫn lên lớp, ăn cơm, sinh hoạt như bình thường. Vài ngày sau, tin đồn tựa như có cánh bay dần đi giống như lũ vịt trời vậy, mọi chuyện dần trở lại guồng quay bình thường.

Cũng kể từ đó, Lưu Anh coi Tư Tồn như tri kỉ, bởi việc Tư Tồn đã kết hôn khiến cô vui mừng khôn xiết. Cuối cùng thì cô không phải là người duy nhất trong phòng đã lấy chồng nữa. Có biết bao nhiêu chuyện Lưu Anh có thể chia sẻ cùng Tư Tồn, chuyện nam nữ, chuyện sinh con dẻ cái, thậm chí đến thành tích thi giữa kì của con gái cũng được cô đưa ra phân tích với Tư Tồn. Nhiều chuyện Tư Tồn không hiểu nhưng Lưu Anh cũng không yêu cầu cô phải có hồi đáp cụ thể. Chồng và gia đình cô ở tận vùng Tân Cương xa xôi, bao nhiêu nỗi nhớ nhung mong ngóng đều dồn lại trong tim lặng thầm, có một người chịu ngồi nghe tâm sự của cô đã là tốt lắm rồi.

Tối đến, Tư Tồn ngồi trong phòng làm bài tập, Lưu Anh thì đan áo len. Chị nói với Tư Tồn: “Đàn ông là bầu trời của phụ nữ, phụ nữ dù cho xuất sắc đến đâu cũng đều cần người đàn ông làm cột chống trời. Anh Tiết nhà chị chính là bầu trời của chị. Anh ấy nói chị là cánh diều, dù có bay cao bay xa tới đâu cũng không ra khỏi được bầu trời”.

Tư Tồn có thể đồng cảm với câu nói này. Cô đặt bút xuống, cười nói: “Anh ấy cũng thật lãng mạn, chị nhỉ?”

“Anh Tiết là giáo viên trường trung học dành cho con em trong Binh đoàn, cũng là thành phần trí thức. Anh ấy mà thi đại học thì chắc chắn sẽ đỗ. Nhưng anh ấy bảo, phải có một người ở lại lo toan việc miỉu sinh, nuôi con thơ và chăm sóc ba mẹ già. Anh ấy là đàn ông, đương nhiên phải gánh vác những trách nhiệm đó”.

Tư Tồn kinh ngạc nhìn Lưu Anh, không ngờ người chị bình thường trông có vẻ rất lặng lẽ này lại mang trong mình nhiều kinh nghiệm sống sâu sắc mà cô có thể học tập đến thế.

“Mặc Trì cũng là bầu trời của em đó.”, Lưu Anh tiếp lời: “Đừng cho rằng anh ấy chỉ có một bên chân mà không thể làm cây cột chống trời cho em. Em cứ tin vào cách nhìn của chị. Anh ấy là người chồng tô"t, chỉ có điều không được rắn rỏi mà thôi”.

Tư Tồn cúi đầu, thở dài đầy lo lắng: “Biến nạn năm đó đã để lại biết bao nguy cơ cho anh ấy. Phổi của anh ấy bây giờ cũng không được tốt”.

Lưu Anh lấy lại tinh thần, bước ra khỏi giường rồi ghé mặt vào tai Tư Tồn, thì thầm: “Sức khỏe không tốt thì có gì phải sợ? Chỉ cần em chăm lo tẩm bổ cho anh ấy là được. Anh Tiết nhà chị quanh năm hít bụi phấn, phổi cũng nào có tốt gì hơn. Em cứ nấu cháo dưỡng phổi cho anh ấy ăn, chắc chắn sẽ có hiệu quả”.

Lưu Anh nói trôi chảy như thể một chuyên gia dinh dưỡng: “Người bị bệnh về phổi sợ nhất là thời tiết khô lạnh. Em hãy dùng bách hợp, đường phèn và gạo nấu thành cháo, sẽ rất có lợi cho phổi.”

Tư Tồn chăm chú ghi lại từng chữ, đoạn nhíu mày thắc mắc: “Đi đâu để tìm bách hợp bây giờ được chị?”

“Các hiệu thuốc bắc đều có bách hợp khô. Em xin đơn thuốc trong bệnh xá của trường là mua được. Sau đó, em ngâm bách hợp trong nước lạnh, sau một đêm là có thể đem nấu cháo”.

Tư Tồn gật đầu, mỉm cười với Lưu Anh thay cho lời cảm ơn. Lưu Anh cười nói: “Trông em cũng ra dáng cô dâu nhỏ đấy chứ”. Câu nói đó của Lưa Anh khiến Tư Tồn thẹn thùng đỏ ửng mặt.

Vu Tiểu Xuân đã quay lại phòng sau khi kết thúc buổi tự học. Tư Tồn ngại ngùng cúi đầu thấp xuống. Đã một tuần rồi hai người vẫn chưa nói gì với nhau. Không ngờ, Vu Tiểu Xuân lại chủ động bước đến bên bàn học của cô, chìa ra một quả trứng gà màu nâu nhạt. Tư Tồn ngẩng đầu lên, khuôn mặt không giấu nổi vẻ khó hiểu. Vu Tiểu Xuân ấn quả trứng vào tay Tư Tồn, nói vẻ lạnh tanh: “Đây là bữa ăn đêm của cậu”.

Tư Tồn vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, hét lên: “Tiểu Xuân...”

Vu Tiểu Xuân đưa ngón tay trỏ lên miệng khẽ suỵt một tiếng rồi nhỏ nhẹ: “Cậu học bài đêm chắc đói lắm, mau ăn đi, trứng vẫn còn nóng đấy”. Nói xong, cô đi thẳng về giường của mình.


Tư Tồn vừa lột vỏ trứng vừa hít hà hương thơm đang tỏa ra bốn ohía. Tư Tồn chầm chậm ăn hết quả trứng. Phía bên giường Vu Tiểu Xuân đã phát ra tiếng ngáy nho nhỏ.

Sáng hôm sau, khi thấy Tư Tồn ra khỏi giường, Vu Tiểu Xuân vui vẻ gọi cô: “Tư Tồn, mau đánh răng rửa mặt đi, lát nữa chúng mình lên giảng đường tự học”.

“Ừ”. Tư Tồn vui vẻ đồng ý. Vu Tiểu Xuân đã chịu làm hòa với cô rồi, hai người lại trở thành bạn tốt nhất của nhau.

Họ cùng nhau tới giảng đường tự học, cùng nhau ăn trưa. Vào giờ học buổi sáng, họ lại ngồi cạnh bên nhau. Buổi chiều không có tiết, hai cô gái lại ôm cặp sách đi dạo quanh hồ trong trường. Mặt hồ gợn sóng lăn tăn dưới làn gió thu lồng lộng thổi.

“Cậu có lạnh không?”, Vu Tiểu Xuân hỏi Tư Tồn.

Tư Tồn xiết chặt chiếc áo khoác trên người rồi lắc đầu. Hai người lại bước đi trong im lặng, được một lúc bỗng Vu Tiểu Xuân mở lời: “Mình có người yêu rồi”.

Tư Tồn giật mình, không giấu nổi vẻ ngỡ ngàng. Vu Tiểu Xuân từng nói, trong bốn năm đại học tuyệt đối sẽ không yêu đương gì. Bây giờ cô ấy lại có người yêu ư? Vu Tiểu Xuân mỉm cười, khuôn mặt ánh lên nét rạng ngời: “Trước đây, mình cho rằng, tình yêu là thứ thuộc về giai cấp Tư sản, là biểu tượng của sự suy đồi. Nhưng nhìn cậu và Mặc Trì, mình phát hiện ra vẻ thuần khiết, đẹp đẽ của tình yêu. Đó là hạnh phúc đơm hoa trong trái tim mỗi người. Vì thế, mình cũng muốn mở lòng đón nhận tình yêu một lần”.

Tư Tồn dừng lại, nắm lấy tay Vu Tiểu Xuân, dịu dàng nói: “Xin lỗi vì đã giấu cậu chuyện đó suốt một thời gian dài. Trước đây, mình cho rằng, tình yêu ỉà điều khó nói thành lời, nhưng bây giờ mình đã hiểu, tình yêu là tài sản quý báu nhất của mình. Tiểu Xuân, cậu hãy tin mình, mình không phải là con người ưa hư vinh, cũng chưa bao giờ chê bai gì Mặc Trì, mình...”

“Mình biết, nếu cậu thích hư vinh,” Vu Tiểu Xuân vội vã ngắt lời: “Cậu sẽ không đời nào nói với mình rầng cậu là con gái nhà quê. Chắc chắn danh tiếng con dâu Thị trưởng sẽ nổi tiếng hơn nhiều so với cái danh con gái quê mùa chứ”.

Tư Tồn cảm kích, khẽ lay tay Vu Tiểu Xuân: “Cảm ơn cậu đã tin tưởng mình”.

Hai người tiếp tục bước đi bên hồ.

“Tư Tồn,” Vu Tiểu Xuân thể lộ: “Lần đó mình thật sự giận cậu, không phải vì cho rằng cậu ưa hư vinh, mà chỉ vì nghĩ rằng cậu không coi mình là bạn. Chúng mình chơi với nhau ba năm rồi, cùng lên lớp, cùng ăn cơm, cậu có giấu ai thì cũng không nên giấu mình chứ”.

Tư Tồn cúi đầu vẻ hối lỗi, Vu Tiểu Xuân nói tiếp: “Tuy nhiên, khi đứng ở góc độ của cậu để suy nghĩ về chuyện đó, mình cũng hiểu ra rồi. Cậu nhỏ tuổi thế này, gia đình nhà chồng lại là danh gia vọng tộc, cậu không nói ra cũng đúng thôi”.

“Tình yêu của mình và Mặc Trì được vun đắp từ con số không.”, Tư Tồn đáp lời bạn: “Lúc mới vào đại học, chính bản thân mình còn thấy rất mơ hồ về hôn nhân, và cả tình yêu nữa, thì làm sao dám mở miệng nói về nó. Đến khi mình biết mình thật sự yêu Mặc Trì thì càng ngại nói ra hơn. Mình nghĩ, ai cũng giữ cho bản thân một bí mật nho nhỏ, vậy thì mình sẽ coi hôn nhân như bí mật nho nhỏ ấy. Nhưng mình đã sai lầm, bởi như vậy nghĩa ià làm tổn thương Mặc Trì cũng như bạn bè xung quanh mình”.

“Tư Tồn, cậu thật sự khiến mình phải thay đổi cách nhìn về cậu đấy.”, Vu Tiểu Xuân kinh ngạc nói: “Cậu không còn là cô bé cái gì cũng không hiểu trước kia nữa. Cậu đã trưởng thành thật rồi”.

“Trải qua bao nhiêu sự việc như thế, nếu còn không trưởng thành thì mình thật không xứng với Mặc Trì”, Tư Tồn thở dài.

Vu Tiểu Xuân ôm lấy Tư Tồn, cười nói: “Cậu và Mặc Trì thật là một đôi trời sinh. Cậu xinh đẹp, anh ấy tuấn tú, cậu đơn thuần, anh ây sâu sắc. Thật xứng đôi!”

Tư Tồn thẹn thùng vì được khen liền vội vã chuyển sang đề tài khác: “Khai ra mau, người yêu cậu học ở lớp nào?”

Vu Tiểu Xuân thoáng đỏ mặt, cười nói: “Không phải sinh viên trong trường đâu. Anh ấy là bạn cấp ba của mình. Anh ấy bây giờ đang học ở Đại học Chiết Giang. Chúng mình vẫn luôn thư từ qua lại với nhau. Anh ấy theo đuổi mình đã ba năm rồi nhưng tới hôm qua mình mới nhận lời yêu anh ấy”.

Tư Tồn vừa vui mừng vừa lo lắng thay cho bạn mình: “Người Nam kẻ Bắc, tương lai các cậu định thế nào? Không phải cậu muốn được phân về Bắc Kinh sao?”

“Bọn mình sẽ cố gắng để cả hai đứa được tới Bắc Kinh. Nếu không được, mình sẽ về quê ở Chiết Giang, miễn là được ở bên anh ấy”.

“Vu Tiểu Xuân, cậu thay đổi nhiều quá!”

“Tư Tồn, cậu biết không, chính Mặc Trì đã dạy cho mình cách đối xử tốt với một người đấy”.

Tư Tồn trợn tròn mắt hỏi: “Mặc Trì ư?”

Vu Tiểu Xuân và Mặc Trì mới gặp mặt có hai lần thôi mà. Tư Tồn vô cùng hoài nghi, lẽ nào Vu Tiểu Xuân đã bị Mặc Trì dùng máy thu âm “mua chuộc”? Mấy ngày đó, các cô gái vừa vây quanh chiếc máy thu âm để luyện nghe “Chín trăm câu Anh ngữ”, vừa tâm tắc khen ngợi Mặc Trì, lúc ấy Vu Tiểu Xuân không nói gì, chắc hẳn cô ấy đều khắc ghi hết trong lòng.

“Thì mình thấy Mặc Trì đối tốt với cậu nên mình học tập anh ấy thôi”, Vu Tiểu Xuân đáp.

“Mặc Trì thật sự là người tốt... Anh ấy là người tốt nhất mình từng gặp...”, Tư Tồn như tự nói với lòng mình.

Buổi chiều hôm đó, hai cô gái đi quanh hồ hết vòng này tới vòng khác. Họ thổ lộ với nhau tất thảy những suy tư của tuổi trẻ về cuộc sống, lí tưởng và về tình yêu. Tư Tồn thấy lòng mình thật thư thái. Quanh cô giờ đây, cuộc sống thật tươi đẹp biết nhường nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui