Câu Chuyện Ngày Xuân



Trần Ái Hoa và cô giúp việc đang đứng bên giường của Mặc Trì, trong tay cô giúp việc vẫn cầm một chiếc khăn nóng. Một bình truyền dịch treo trên đầu giường. Trần Ái Hoa nhẹ nhàng xoa lên trán Mặc Trì, khuôn mặt bà chất đầy nỗi âu lo. Không hiểu đã có chuyện gì xảy ra với Mặc Trì, Tư Tồn hét toáng lên: “Mặc Trì làm sao thế này?”

“Cô còn mặt mũi để hỏi câu đó à? Mặc Trì đứng bên ngoài đợi cô suốt ba tiếng đồng hồ trong gió lớn như thế, sức nó làm sao chịu nổi?”, Trần Ái Hoa nghiêm giọng nói.

Tư Tồn hoảng hốt. Buổi tối đầu thu ở phương Bắc, trời đã rất lạnh rồi. Hôm nay lại là ngày gió to, vậy mà Mặc Trì đứng ở ngõ đợi cô suốt ba tiếng đồng hồ. Cô quỳ xuống bên giường Mặc Trì. Cơn sốt khiến khuôn mặt anh đỏ au vì nóng. Một bên tay anh đang tra ống kim truyền dịch, thỉnh thoảng lại ho khan một vài tiếng. Nghe thấy tiếng Tư Tồn, anh cố sức mở mắt, nhấc người dậy, thều thào nói với Trần Ái Hoa: “Mẹ đừng trách cô ấy. Con sốt hai ngày nay rồi, không liên quan gì đến Tư Tồn”.

“Sốt hai ngày mà còn ra đón gió, con thật sự không muốn sống nữa à?”, Trần Ái Hoa vừa xót xa vừa tức giận kể tội con trai, rồi vội vã đỡ anh nằm xuống. Mặc Trì không để ý đến việc mình đang truyền dịch, đưa bàn tay đang tra kim nắm lấy tay Tư Tồn. Anh nói với Trần Ái Hoa: “Mẹ, đã muộn lắm rồi, mẹ và cô mau đi nghỉ, đừng lo lắng cho con”.

Trần Ái Hoa đứng dậy nói: “Hôm nay cô đừng ngủ say quá, nếu Mặc Trì vẫn không hạ sốt thì nhớ gọi tôi”.

“Vâng ạ”, Tư Tồn vội đáp rồi nhận lấy chiếc khăn nóng từ tay cô giúp việc. Dung dịch thuốc rất lạnh, truyền vào người vừa đau vừa buốt, đắp khăn nóng bên ngoài bình truyền như vậy giúp tăng nhiệt độ lên.

Thấy mẹ đi rồi, Mặc Trì mới yếu ớt cười nói: “Em đừng để ý đến mẹ. Mẹ lúc nào cũng chuyện bé xé ra to, anh không sao đâu”.

Tư Tồn gần như bật khóc: “Đều do em không tốt”.

Mặc Trì kéo cô lại, bảo cô ngồi xuống giường. Lòng bàn tay anh vừa nóng vừa khô như muốn đốt cháy trái tim cô vậy. “Sau này, nếu em về muộn thì nhớ gọi điện cho anh. Văn phòng của giáo viên trường em có điện thoại đấy”, Mặc Trì cười nói.

“Tối nay có buổi liên hoan đón sinh viên mới, em định lẩn về mà không được”, Tư Tồn nói. Mặc Trì đang ốm thế này, tạm thời cô không nhắc đến chuyện Giang Thiên Nam thì hơn.

Mặc Trì muốn ngồi dậy nhưng lại ho khan một tràng. Tư Tồn ấn anh xuống giường, nói khẽ: “Anh đừng động đậy. Anh muốn, uống nước phải không?”

Mặc Trì lắc đầu, điều hòa lại nhịp thở: “Liên hoan muộn như thế, em đã ăn. uống gì chưa?” Yêu cầu của anh với cô ngày càng đơn giản, chỉ cần cô ăn no, mặc đẹp, luôn luôn vui vẻ, như vậy anh đã đủ hài lòng rồi. Còn việc học hành của cô thì từ lâu anh đã không cần lo lắng nữa rồi.

“Anh đã ốm tới mức này rồi, đừng chỉ mải lo lắng cho em nữa. Em không đói. Sau này anh mà còn ngốc nghếch đợi em rồi bị ốm, em sẽ tính sổ với anh đấy”.

“Em định tính sổ thế nào?”

Tư Tồn đỏ mặt, cốc nhẹ lên vai anh: “Nói chung là sẽ tính sổ”.

Mặc Trì cười tươi khiến hai mắt híp lại: “Vợ anh thì ghê nhất rồi, lúc nào em chẳng đại diện cho công lí. Cả đời này, anh không thoát khỏi lòng bàn tay của em”.

Một bình dịch đã được truyền xong, Tư Tồn giúp anh rút mũi kim ra. Hồi cô mới đến nhà họ Mặc, sức khỏe của Mặc Trì không được tốt, cách một ngày lại phải truyền nước, nên cô có thể làm những việc này thành thạo như một y tá thật sự. Hai năm gần đây, sức khỏe của anh tốt hơn trước rất nhiều, tay nghề của cô theo đó cũng có phần mai một. Cô cẩn thận rút kim ra, chỉ sợ sẽ làm đau anh, sau đó vội dùng tăm bông thấm lên đầu vết tra kim để cầm máu, một phút sau lại dán băng dính y tế lên.

Xong xuôi mọi việc, Mặc Trì kéo tay Tư Tồn lại, cứ như sợ cô chạy mất. Cô ngoan ngoãn ngồi lên giường, ngả đầu vào lòng anh, thì thầm nói: “Không đợi được em về, có phải anh tức giận lắm không?”

Mặc Trì vuốt nhẹ lên mái tóc cô, thều thào nói: “Anh khủng giận. Anh chỉ lo lắng không biết em đã xảy ra chuyện gì thôi”. Anh không muốn nói ra cảm giác ban đầu của mình, không phải lo lắng mà là thất vọng.

Buổi chiều, vừa đi làm về, anh đã đứng trong ngõ đợi cô, đợi đến khi màn đêm buông xuống, đến lúc không còn một bóng người qua lại. Mỗi lúc anh đều tự nhủ, chỉ ngay phút sau thôi là Tư Tồn sẽ xuất hiện trước mặt mình nhưng cuối cùng càng chờ càng không thấy đâu. Chờ tới tận khi toàn thân nóng bừng, đầu óc nặng trĩu, chân tay mềm rũ, được mẹ và cô giúp việc dìu vào trong nhà thì trong anh nỗi lo lắng đã lấn át sự thất vọng. Lúc này, thấy cô bình an trở về, anh mới dám thở phào nhẹ nhõm.

“Em có thể xảy ra chuyện gì chứ?”, Tư Tồn lẩm bẩm.

Mặc Trì cô" ý chọc cười cô: “Anh sợ có kẻ nào đó xấu tính cướp mất vợ của anh”.

Nghĩ đến sự đeo bám của Giang Thiên Nam, trong lòng Tư Tồn cảm thấy đầy uất ức. “Nếu có người thích em, theo đuổi em, anh sẽ làm thế nào?”, cô dò hỏi Mặc Trì.

Cơn sốt cao tới mê man khiến đầu óc Mặc Trì mụ mị, không hiểu rõ ý tứ đằng sau câu hỏi đó, chỉ đáp bâng quơ: “Đương nhiên là sẽ thấy tự hào vì vợ anh xứng đáng được đón nhận sự yêu thương của nhiều người khác mà”.

“Hả?”, anh ấy nói thế này nghĩa là sao đây. Cô thất vọng hỏi thêm: “Thế anh định để người ta cướp mất em đi sao?”

“Đương nhiên là không rồi. Anh sẽ tìm kẻ đó, quyết đấu với hắn, giết chết hắn, hoặc bị hắn giết chết”. Ngày thường Mặc Trì vôn nho nhã nay bỗng bộc lộ sắc mặt hung tàn. Đôi mắt anh dù đang bị cơn sốt cao hành hạ, mất đi vẻ tinh anh thường ngày nhưng bỗng sáng quắc lên.

“Hả?”, Tư Tồn kinh ngạc há hốc miệng: “Tại sao?”


Mặc Trì đanh mặt lại, cố ý làm ra vẻ mặt hung dữ, nhưng khóe miệng lại mỉm cười: “Bởi vì tình yêu mang trong nó dục vọng chiếm hữu. Anh muốn mãi mãi giữ em bên mình, nếu ai muốn, cướp em đi thì kẻ đó chỉ có con đường chết”.

“Giả sử em không yêu anh nữa thì sao?”, Tư Tồn thường hỏi Mặc Trì những vấn đề rất kì quái nên anh chỉ coi như cô đang lên cơn ẩm ương, chán nản hỏi lại: “Làm sao em có thể không yêu anh được?”

“Em nói là giả sử thôi mà”, Tư Tồn nhất quyết hỏi cho ra nhẽ mới thôi.

Mặc Trì mỉm cười. Phụ nữ vốn dĩ đã có trí tưởng tượng cực kì phong phú, phụ nữ học Văn thì trí tưởng tượng còn phong phú hơn bội phần. Cô thường hỏi anh: Nếu em đi lạc thì sao? Nếu em bị ngớ ngẩn thì sao? Nếu em chết đi thì sao? Khiến Mặc Trì tức điên lên, chỉ muốn ngay lập tức khâu cái miệng xúi quẩy của cô lại.

Tư Tồn luôn dùng lí lẽ hùng hồn nói, cần phải thu thập tư liệu để viết tiểu thuyết, nhưng mấy năm qua anh chưa từng thấy cô viết ra thứ gì. Tuy nhiên, vì đó là câu hỏi của vợ nên Mặc Trì luôn luôn nghiêm túc giải đáp: “Nếu em không yêu anh nữa, anh sẽ rời xa em, để em đến bên người em yêu thật sự”.

“Tại sao? Lúc nãy anh còn bảo sẽ giết người đó cơ mà?”

“Bởi vì yêu em nên anh chỉ mong mọi điều tốt đẹp sẽ đến với em. Nếu em yêu anh mà ai dám động vào em thì anh sẽ liều mạng với kẻ đó. Ngược lại, nếu em không yêu anh thì anh sẽ để em đi yêu người khác”.

Tư Tồn nghiêng đầu không đáp lại. Cô không hiểu lắm câu trả lời này. Mặc Trì lật chăn ra định xuống giường, cô vội vã hỏi: “Anh lại định làm gì thế?”

“Anh có quà cho em”, Mặc Trì đáp. Bước chân anh mềm nhũn, phải nhờ Tư Tồn dìu mới đủ sức đi tới chỗ chiếc bàn. Anh mở ngăn kéo, rút ra một chiếc hộp gỗ tinh xảo. Tư Tồn lại dìu anh trỗ lại giường. Mới đi được vài bước, người anh đã đầm đìa mồ hôi.

Cô lau khô mồ hôi giúp anh rồi mới nhấc chiếc hộp lên, vừa mở vừa hỏi: “Đây là cái gì?”

Trong hộp là một con búp bê Nga đáng yêu, kích cỡ tương đương với con búp bê hồi xưa Tịnh Nhiên tặng cô, nhưng con này là búp bê trai. Con búp bê có mắt xanh, tóc vàng, mặc bộ lễ phục truyền thông của nước Nga, giông hệt một tân lang. Mặc Trì cười nói: “Con búp bê gái Tịnh Nhiên tặng em trước kia, em cứ coi như một báu vật vậy. Thật ra, loại búp bê này phải có hai con Ịĩiới thành một cặp. Mấy hôm trước anh đi Bách hóa Hữu Nghị nhìn thấy con búp bê trai này nên mua về tặng em”.

Tư Tồn vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Cô vuốt ve con búp bê, đỏ mặt nói: “Búp bê gái là em, còn búp bê trai là anh”.

Mặc Trì đặt con búp bê trai bên cạnh con búp bê gái trên đầu giường, cười nói: “Chúng ta không bao giờ rời xa nhau”.

Mặc Trì đã mệt, toàn thân iại nóng bừng bừng. Tư Tồn vội đỡ anh nằm xuống, cho anh uống hai viên thuốc hạ sốt. Cô cũng nằm xuống bên cạnh anh. Anh vòng tay ôm chặt lấy cô, dường như sợ có ai đó cướp cô đi mất.

Hôm sau, Mặc Trì vẫn không hạ sốt. Nếu anh cứ tiếp tục sốt cao thì rất có khả năng lá phổi yếu ớt của anh sẽ không chịu đựng nổi, khiến bệnh viêm phổi mãn tính tái phát. Tư Tồn càng lúc càng hối hận, sớm biết Mặc Trì vì cô mà ốm tới mức này thì cô thà thất hứa với giáo viên, cũng không tham gia liên hoan hội hè gì nữa. Mặc Trì tỏ ra không hề hấn gì, còn lấy đâu ra mấy lí lẽ rất hoang đường để an ủi cô: “Khoa học đã chứng minh, thỉnh thoảng mắc tí bệnh lặt vặt sẽ giúp giải phóng vi trùng trong cơ thể, như thế sẽ không bao giờ mắc bệnh nặng nữa”.

Tư Tồn đang tra kim cho anh, được nghe thấy đống “triết lý” đó, liền quay sang lườm anh một cái, nhưng động tác vẫn hết sức nhẹ nhàng. Tuy nhiên, ven trên tay Mặc Trì quá mỏng, lâu lắm rồi cô lại chưa động tới mũi kim, thế nên tra mấy lần đều không thành công. Tay Mặc Trì đã sưng lên cả mảng. Tư Tồn toát hết mồ hôi, cô nói: “Hay để em gọi y tá tới tra kim cho anh nhé”.

“Không cần đâu. Anh chỉ cần em thôi”, Mặc Trì cười nói.

Tư Tồn đành phải chuyển sang tay kia của anh. Cô lấy dây cao su buộc cổ tay, vỗ vỗ vào mu bàn tay rồi tỉ mỉ tìm ven trên đó. Cô nhắm chuẩn vị trí rồi nín thở tra kim vào. Tra xong, cô căng thẳng tháo dây cao su ra, cũng may lần này đã tra đúng vị trí. Tư Tồn thở phào nhẹ nhõm, điều chỉnh tốc độ của ống truyền, chăm chú nhìn từng giọt nước chảy vào cơ thể anh. Cô chắp hai tay lại, bẩm lẩm: “Mong Trời Phật phù hộ cho anh ấy mau khỏi bệnh, hoặc là để con sốt thay anh ấy cũng được”.

Mặc Trì sốt cao, toàn thân rã rời không còn chút sức lực. Nhưng khi nghe thấy lời cầu nguyện của Tư Tồn, bất giác anh cảm thây có một luồng sinh khí ấm áp dâng trào trong tim. Cô gái bướng bỉnh này vì anh mà dám sẵn sàng chịu bệnh. Sao anh có thể không yêu thương, chiều chuộng cô chứ?

Ngày hôm đó trôi qua thật bình yên. Mặc Trì nằm truyền dịch cả ngày, lúc tỉnh lúc mê nhưng từ đầu đến cuối Tư Tồn luôn bên cạnh anh. Những lúc anh tỉnh, khi thì cô bón cháo, khi lại đọc báo cho anh nghe đỡ chán. Đợi tới khi Mặc Trì đã ngủ, cô dựa vào người anh ngủ gà ngủ gật giống như một chú mèo con ngoan ngoãn. Thời gian anh nằm bệnh bỗng dưng trở thành những phút giây hạnh phúc của cả hai người.

Sau bữa tối, Tư Tồn thu xếp đồ đạc chuẩn bị cho ngày mai quay lại trường. Nhiệt độ cơ thể Mặc Trì dường như lại tăng lên, cô hốt hoảng muốn đi báo với Trần Ái Hoa, nhưng anh đã kéo tay cô lại nói: “Đừng nói với mẹ. Anh chỉ cảm xoàng thôi mà, không cần việc bé xé ra to”. “Anh đã sốt hai ngày nay rồi, còn nói là cảm xoàng sao?”, Tư Tồn lo lắng nói. “Chỉ cần em ở lại bên cạnh anh, ngày mai anh sẽ khỏi thôi”, Mặc Trì lại nói.

Tư Tồn đặt cặp sách xuống rồi quay lại ngồi bên Mặc Trì. Mặc Trì sốt cao, mới tám giờ tối đã mê man muốn ngủ. Tư Tồn quyết định sẽ nằm ngủ cùng anh. Cô thay đồ xong liền chui vào trong chăn, áp cơ thể mềm mại của mình vào sát lồng ngực của Mặc Trì, mang lại luồng khí mát mẻ cho cơ thể đang nóng hầm hập kia.

Mặc Trì vốn đang mê man chuẩn bị thiếp đi, nhưng khi cảm nhận được sự mát lành từ cơ thể Tư Tồn, anh bỗng trở nên hưng phấn. Tư Tồn cảm thấy bụng dưới của anh đang căng ra, ý chí sục sôi. Bị nhiệt độ cơ thể anh thiêu đốt, Tư Tồn toàn thân cũng như tê dại, khẽ run lên. Cô “cảnh báo” Mặc Trì: “Đồng chí Mặc Trì, anh đang là bệnh nhân đấy, đừng quên nhiệm vụ của mình”.

Mặc Trì quay người lại ôm chặt lấy Tư Tồn, vùi vầng trán đang sốt cao vào lồng ngực cô, thủ thỉ nói: “Yêu cầu của bệnh nhân thì cần được thỏa mãn”.

Một chân anh nâng giữ cơ thể, chuẩn bị tiến công. Tư Tồn thở dồn dập, toàn thân nóng lên nhưng vẫn cô" ngăn anh: “Anh còn đang sô"t, cơ thể sẽ không chịu được đâu”. Mặc Trì cười hì hì xấu tính: “Anh đang khỏe lắm!” Anh bắt đầu tấn công mãnh liệt, chút tỉnh táo cuối cùng trong tâm trí Tư Tồn hoàn toàn bị cảm xúc mãnh liệt của anh lấn át. Họ ôm chặt lấy nhau, dường như đang bay lượn trong không trung, lại có lúc tưởng như bị đốt cháy dưới lòng đất.

Sáng sớm hôm sau, khi sờ trán Mặc Trì, Tư Tồn thật sự không ngờ anh đã không còn nóng nữa. Cơ thể anh tối qua vẫn còn sốt cao hầm hập, giờ đã bình phục hoàn toàn như có kì tích xảy ra. Tư Tồn vui vẻ nói: “Cuối cùng anh cũng hạ sốt rồi”. Mặc Trì cười giảo hoạt: “Bởi vì anh có liều thuốc hạ sốt rất hữu hiệu bên cạnh”. Biết anh đang nói đến chuyện tối qua, mặt cô lập tức đỏ bừng lên, dư vị của cảm xúc mãnh liệt đó vẫn còn đọng lại, khiến cô thật khó lòng mà bình tâm lại được.

Mặc Trì nhìn đồng hồ, thúc giục Tư Tồn: “Nhanh lên, sắp đến giờ em phải lên lớp rồi đấy”.

Tư Tồn nói vớt vẻ không nỡ: “Đến chiều em mới đi được không? Sáng nay là giờ Văn học hiện đại của Lưu Trí Hạo, em không đến cũng được. Vu Tiểu Xuân sẽ giúp em điểm danh”.


“Không được như thế. Lưu Trí Hạo với em là chỗ quen biết thân tình như thế, chắc chắn anh ta sẽ phát hiện em không lên lớp. Nhỡ anh ta gây khó dễ cho em thì sao? Nên nhớ, em vẫn đang mang lỗi phạt đấy”, Mặc Trì nói. Lưu Trí Hạo bình thường rất hòa đồng với sinh viên nhưng lại vô cùng nghiêm khắc trong chuyện học hành, đặc biệt là vấn đề chuyên cần. Sinh viên đến muộn sẽ bị cảnh cáo, nếu lên lớp không đủ số tiết tối thiểu thì sẽ bị đánh trượt môn đó. Phong thái đó khiến sinh viên vừa yêu quý vừa sợ hãi, luôn luôn giữ một khoảng cách nhất định với anh ta.

“Lỗi phạt” mãi mãi là vết thương trong tim Tư Tồn. Nhà trường đã đem vũ hội vào buổi liên hoan đón sinh viên mới, vậy mà lỗi phạt “giai cấp Tư sản tự do hóa” của cô vẫn còn lưu đó. Trước khi tốt nghiệp, nếu cô không được xóa bỏ lỗi phạt thì dù thành tích có ưu tú đến đâu cũng không được ra trường. Cô đã vài lần phản ánh với Ban lãnh đạo nhà trường, nhưng họ chỉ bảo cô yên tâm học hành, trước khi tốt nghiệp sẽ xóa bỏ lỗi đó cho cô.

Mặc Trì thấy Tư Tồn ủ rũ, biết mình đã nặng lời liền vội vàng chuyển sang đề tài khác: “Mau đi thôi, chốc nữa anh còn phải đi làm”.

Tư Tồn gắt lên: “Anh vẫn chưa khỏi bệnh cơ mà”.

Mặc Trì mỉm cười nói với cô: “Bị thương nhẹ thì không được rút khỏi tiền tuyến. Mới chỉ cảm cúm xoàng đã trốn làm thì sao kiến thiết đất nước được chứ?”

Tư Tồn sờ trán anh, quả thực thấy không vấn đề gì mới nói: “Thôi được rồi, đằng nào sau bôn giờ chiều em cũng không có tiết, em sẽ tới cơ quan đợi anh tan làm”.

Cô giúp việc đã chuẩn bị sẵn đồ ăn sáng trên bàn. Tư Tồn cầm một cây quẩy lên gặm, rồi nhờ cô giúp việc nấu cho Mặc Trì một bát cháo tiểu mễ vì những thứ quá nhiều dầu mỡ như quẩy không tốt cho sức khỏe người bệnh. Miệng vẫn còn gặm miếng quẩy, cô đã vội vàng nhảy lên xe đạp về trường.

Cuối cùng, cô cũng kịp giờ lên lớp môn Lịch sử Văn học hiện đại của Lưu Trí Hạo. Lưu Trí Hạo rất năng nổ, sáng tạo trong các hoạt động ngoại khóa, nhưng phong cách giảng dạy lại hơi khô khan. Vốn dĩ nội dung bài giảng về Lịch sử Văn học hiện đại không nhiều, Lưu Trí Hạo lại không có mấy kinh nghiệm giảng dạy, Tư Tồn nghe giảng mà thấy nhạt nhẽo vô vị. Cô bắt đầu suy nghĩ xem tiết sau sẽ làm thế nào để chạy đến giảng đường số Bốn nhanh nhất.

Kỳ này Tư Tồn chọn hai môn tự học là nghe và nói tiếng Anh vào mười một giờ sáng thứ Hai hàng tuần. Hai môn này sẽ bắt đầu ngay sau khi kết thúc tiết học của Lưu Trí Hạo được năm phút. Cô đang ngồi ở tầng Đông giảng đường số Năm, còn môn nghe nói tiếng Anh lại ở tầng Tây giảng đường số Bốn, chỉ cần bỏ lỡ một phút là thành ra đến muộn mất rồi. Nghe nói, số sinh viên chọn học môn này cực kì đông, chậm trễ một chút thì không còn chỗ để ngồi.

Tan tiết học, Tư Tồn vội vã tạm biệt Vu Tiểu Xuân rồi lao ra khỏi giảng đường số Năm, băng qua đường cái để tới giảng đường số Bốn. Khi cô mới đặt chân vào tầng Tây đã nghe thấy tiếng chuông báo giờ vào lớp vang lên chói tai. Tư Tồn thở hổn hển, cuối cùng cũng kịp vào lớp trước khi giáo viên bước vào. Giảng đường quả nhiên đã đông nghịt không còn một chỗ trống, đến lốì đi cũng xếp thêm đầy ghế. Tư Tồn mặt đỏ bừng bừng, đưa mắt nhìn tứ phía. Đột nhiên có một nam sinh đứng dậy, chừa ra một chỗ trống. Một nam sinh khác ngồi cạnh đó vẫy tay gọi: “Tư Tồn, mau lại đây, anh đã giữ cho em một chỗ đây này”. Tư Tồn ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra đó là Giang Thiên Nam.

Toàn bộ ánh mắt trong giảng đường đổ dồn về phía Tư Tồn. Cô vội xua tay nói: “Có người ngồi rồi, tôi không ngồi đâu”.

Giang Thiên Nam lớn tiếng nói: “Tôi đã nói với anh ta trước rồi, chỗ này tôi giữ cho em. Em đã đến thì anh ta phải rời đi”.

Cả giảng đường vang lên một tràng xuýt xoa. Giáo viên bước vào lớp, không hài lòng nói: “Muôn học tiếp thì mau mau ổn định vị trí, không học thì cũng đừng làm ảnh hưởng tới người khác”.

Tư Tồn ngại ngùng vạn phần, liền cúi thâxp đầu, bước mau tới bên cạnh Giang Thiên Nam rồi lấy sách vỡ ra.

Cô không cách nào tập trung được vào bài giảng. Biết rõ mồn một ý đồ của Giang Thiên Nam mà lại phải ngồi cạnh anh ta, thật đúng là vô cùng khó xử. Cô cố ý quay đầu đi không nhìn Giang Thiên Nam nhưng lại có cảm giác như mình đang làm bộ làm tịch nên liền ngồi thẳng lại, cúi gằm xuống nhìn quyển sách.

Cô thầm nhủ, chỉ cần Giang Thiên Nam quay sang nói chuyện hoặc giở trò gì đó, cô sẽ lập tức đứng dậy rời đi, cùng lắm là không học môn này nữa. Đằng nào nhà trường cũng quy định không tính kết quả môn tiếng Anh vào thành tích chung. Không ngờ Giang Thiên Nam chăm chú nghe giảng như không hề có cô ngồi kế bên. Đúng là đã tưởng tượng quá nhiều rồi, Tư Tồn vội định thần và tập trung nghe giảng.

Bước vào thập niên 80, nguồn tư liệu học tiếng Anh ngày càng dồi dào. Sau khi giáo viên giảng xong trọng tâm bài học liền mở máy thu âm, phát đi một đoạn băng. Giang Thiên Nam vừa nghe vừa ghi chép lại, cho thấy khả năng nghe tiếng Anh của anh ta không hề tồi. Thành tích tiếng Anh của Tư Tồn cũng rất khá, nhưng thứ mà cô học là “tiếng Anh câm”. Đọc và viết đốì với cô không thành vấn đề, nhưng nghe nói lại rất kém. Đoạn băng giáo viên vừa bật, cô chỉ có thể hiểu lờ mờ mà thôi.

Đoạn băng vừa phát xong, giáo viên lập tức cho cả lớp thực hành, mời từng cặp sinh viên mô phỏng lại bài hội thoại vừa nghe. Những sinh viên chọn môn này phần lớn đều là thành viên tích cực trong câu lạc bộ “góc Anh ngữ”. Họ không sợ nói nhiều nên nhiệt liệt hưởng ứng sự sắp xếp của giáo viên. Tư Tồn hơi thần người ra, người cùng bàn với cô chẳng phải Giang Thiên Nam sao? Đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. Cô vốn dĩ đã định không nói năng gì, nhưng yêu cầu của giáo viên không thể không thực hiện.

Cô khó chịu nhìn Giang Thiên Nam, tỏ thái độ không muốn hợp tác. Giang Thiên Nam bắt đầu lên tiếng. Anh ta phát âm rất chuẩn, khẩu ngữ lưu loát nhưng giọng nói không có cảm xúc như Mặc Trì. Tư Tồn chau mày, đợi anh ta nói hết mới tiếp tục phần nói của mình.

“You have such beautiful voice” (Giọng nói của em rất hay) Sau khi luyện tập xong, Giang Thiên Nam đã nói như thế.

Tư Tồn trừng mắt lên nhìn anh ta, sau đó cô quay sang nói chuyện với hai bạn khác vì không muôn lãng phí một câu nào với con người này.

Sau khi cho sinh viên luyện tập xong, giáo viên nói: “Sau đây xin mời một cặp lên bục giảng nói lại đoạn hội thoại vừa rồi. Lúc nãy tôi có chú ý, cặp hoàn thành việc luyện tập nhanh nhất là hai bạn ở giữa này”. Giáo viên bước xuống khỏi bục giảng, đi tới bên Giang Thiên Nam và Tư Tồn.

Nửa sau của tiết học, Tư Tồn gần như không cho vào đầu được thứ gì. Lúc nãy lên bục giảng, vì quá hồi hộp, cô nói ấp a ấp úng, tương phản hoàn toàn với phong thái tự tin của Giang Thiên Nam. Khi rời khỏi bục giảng, cô còn không cẩn thận, vấp chân, suýt ngã. May nhờ Giang Thiên Nam phản ứng nhanh, đưa tay ra đỡ lấy cô. Cả lớp học cười vang, Tư Tồn lúc đó chỉ muốn độn thổ cho rồi.

Một ngày Chủ nhật lại đến, Mặc Trì đã hoàn toàn bình phục. Tuần vừa rồi, hầu như ngày nào Tư Tồn cũng về nhà thăm anh, rồi lại tất bật quay lại trường trước khi bảo vệ khóa cửa. Bảy ngày ngắn ngủi trôi qua, cô đã gầy rộc cả đi. Chiều tối Chủ nhật, trước khi cô quay lại trường, Mặc Trì đã chuẩn bị cho cô rất nhiều đồ ăn ngon. Anh còn dặn cô giúp việc nấu một hộp sườn chưng để cô và các chị em trong phòng 302 cùng thưởng thức.

Tư Tồn vui mừng vòng tay ôm lấy Mặc Trì, cắn nhẹ lên cổ anh. Mặc Trì thật không hổ là một người chồng tốt, không chỉ lo cho cô được ăn ngon, ăn no, mà còn để tâm giúp cô “ngoại giao” với bạn bè. Mấy năm qua, các cô gái trong phòng 302 được thưởng thức không ít gà, vịt, thịt, cá, hoa ngon, quả lạ mà “người thân” của Tư Tồn gửi tới.

Vừa bước vào phòng kí túc xá, Tư Tồn đã nhìn thấy trên chiếc bàn đặt ở giữa phòng một bó hoa lớn. Hoa hồng tươi rói, đỏ như lửa cháy, được gói trong giấy bọc nhiều màu sắc, trông rất bắt mắt. Hồi còn nhỏ, Tư Tồn hay hái hoa hồng dại bên đường mang về cho mẹ làm món bánh đường hoa hồng. Kiểu hoa hồng được gói cầu kì thế này cô mới chỉ nhìn thấy trong phim điện ảnh Liên Xô.

“Hoa của ai đấy? Mau để sang một bên đi, mình mang đồ ăn ngon về cho mọi người đây”. Tư Tồn xách nhiều đồ đến rã cả tay rồi. Cô cũng thích hoa, nhưng trước nhất phải đặt hai túi đồ ăn này xuống mới được.


“Cậu còn hỏi à? Đây là hoa Giang Thiên Nam tặng cậu đấy”, Đổng Lệ Bình nói.

Tư Tồn kinh ngạc tới mức suýt nữa đánh rơi hai túi đồ trên tay: “Anh ta tặng mình cái này làm gì?”

“Đương nhiên là vì muốn cưa cẩm cậu rồi”, Trương Kế Phương nói,

Vu Tiểu Xuân nhanh tay mở hết những túi đựng đồ ăn ngon mà Tư Tồn mang tới, rồi nhón tay lấy một miếng sườn lên gặm, vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói: “Giang Thiên Nam cũng iãng mạn đấy chứ, còn nhờ đám con gái lớp anh ta mang hoa đến tặng cậu. Tô Hồng Mai còn tưởng bở là tặng cô ta cơ, nhưng cuối cùng đã thất vọng tràn trề”. Từ lúc Giang Thiên Nam bắt đầu “chiến dịch” theo đuổi Tư Tồn lần thứ hai thì giữa cô và Tô Hồng Mai cũng bắt đầu xảy ra chiến tranh lạnh.

Tư Tồn trợn trừng mắt nhìn bó hoa rồi nói: “Anh ta làm như vậy thật không nên chút nào”.

“Nếu cậu thích anh ta thì đây là chuyện tốt. Còn nếu không thích thì là chuyện xấu. Y cậu thế nào?”, Vu Tiểu Xuân nói.

Tư Tồn ngồi trên giường Vu Tiểu Xuân, mắt cứ trợn trừng nhìn bó hoa, như thể nhìn mãi thì bó hoa phiền toái ấy sẽ ngay tức thì tự biến mất vậy. Cô nói chắc như đinh đóng cột: “Giữa mình và anh ta không đời nào có chuyện yêu đương được”.

“Giang Thiên Nam cũng được đấy chứ”.

Tư Tồn cứ nghĩ đến Giang Thiên Nam là lại giận sôi người, cô nói: “Cậu thấy anh ta tốt thì đi mà thích anh ta”.

Vu Tiểu Xuân hiểu tính cách ương bướng của Tư Tồn, một khi cô ấy đã lên cơn cố" chấp thì cách tốt nhất là cứ mặc kệ. Vu Tiểu Xuân cầm sách đập đập vào lưng Tư Tồn rồi nói: “Mau lên giường của cậu đi, mình muốn ngủ rồi”.

Tư Tồn nằm lăn qua lăn lại trên giường. Bó hoa Giang Thiên Nam tặng cô chẳng khác nào một quả bom hen giờ, vẻ yên lặng đầy đe dọa nằm trong một góc phòng.

Sáng hôm sau Tư Tồn lại có môn tiếng Anh, vì thiếu ngủ nên cô cứ gà gà gật gật. Cô không nỡ bỏ tiết tiếng Anh một tuần chỉ có một buổi này. Vừa hết giờ của Lưu Trí Hạo, cô đã chạy thục mạng lên phòng học tiếng Anh. Khi vào tới giảng đường, cô lại nghe thấy tiếng Giang Thiên Nam hét lên: “Tư Tồn, anh giữ chỗ cho em ở đây này”.

Cô bực dọc quay đầu lại nhìn. Tối qua, quá phiền não về chuyện bó hoa, cô đâm ra quên mất trong giờ tiếng Anh còn có “ông thần” giữ chỗ này. Anh ta cũng cố chấp đấy chứ, tuần trước chiếm chỗ cho cô, tuần này cũng vậy. Thấy khuôn mặt giáo viên lộ vẻ không vui, Tư Tồn nhanh nhảu nói với cô gái đứng ngay sát đường đi: “Bạn ơi phiền bạn dịch vào trong một chút”. Sau đó cô nhờ hai người ngồi bên phải dịch sang trái, nhờ đó cô có thể tách xa Giang Thiên Nam một chút.

Sau khi tan học, Tư Tồn không xuống tầng ngay mà đợi mọi người về hết mới quay sang nói với Giang Thiên Nam: “Lần sau anh không cần giữ chỗ cho tôi nữa đâu”.

Giang Thiên Nam nhét sách vào cặp rồi nói: “Vì muốn giữ chỗ cho em tôi mới chọn học môn này”.

“Anh không cần thiết phải uổng công như thế, không ích gì đâu. Còn nữa, anh bảo ai mang bó hoa đó đến thì nhắc người ấy tới lấy lại đi”.

Giang Thiên Nam không ngờ tình huống lãng mạn anh ta dày công nghĩ ra lại bị Tư Tồn phũ phàng từ chối. Anh ta không nén nổi, liền to tiếng với cô: “Sao em lại ghét anh? Trước đây không phải chúng ta vẫn tốt với nhau sao?”

Tư Tồn lạnh lùng đáp: “Tôi không ghét anh, chỉ có điều chúng ta không thể. Anh đừng lãng phí thời gian với tôi nữa”.

Giang Thiẽn Nam mỉm cười, dịu dàng nhìn Tư Tồn: “Chưa thử sao em biết là không thể? Anh thật sự là người rất tốt đấy”.

Tư Tồn nghiến răng, mặt nghiêm lại: “Tôi đã kết hôn rồi”.

Giang Thiên Nam lại mỉm cười, xoa đầu cồ: “Cô ngốc này, đừng đem chuyện trẻ con đó ra lừa anh, anh không tin đâu. Nghe nói em và Vu Tiểu Xuân đã hứa với nhau sẽ không yêu đương gì suốt bốn năm đại học đúng không?”

“Sao anh biết?”, Tư Tồn cau mày hỏi.

“Tô Hồng Mai kể hết cho anh nghe rồi. Cô ấy kể về tất cả mọi người trong phòng 302, nhưng anh chỉ ấn tượng sâu đậm nhất với mình em thôi”, Giang Thiên Nam nói vẻ đắc ý.

“Anh nên tiếp tục với Tô Hồng Mai thì hơn, cô ây thật sự quan tâm đến anh đấy”, Tư Tồn nói.

Giang Thiên Nam giơ tay lên, ra hiệu cho cô dừng lại: “Không phải vì Tô Hồng Mai nên em mới lờ anh chứ? Anh nói cho em biết, anh và Tô Hồng Mai đã không còn bất cứ quan hệ gì, sau này cũng không có”. Anh ta lôi từ túi quần ra hai tấm giấy mỏng rồi đưa cho Tư Tồn một tấm: “Anh mời em đi xem phim Chuyện tình núi Lư, chắc chắn em sẽ thích”.

“Tôi không thích, cũng không muốn xem”, Tư Tồn bị quấy rầy đến mức bực mình. Trong lúc kích động cô đã xé tan tờ vé xem phim thành nhiều mảnh vụn rồi quay người chạy đi.

“Không được, em phải giải thích rõ ràng với anh!”, Giang Thiên Nam dường như đã nổi điên. Anh ta quyết bám theo Tư Tồn không chịu buông tha.

“Những gì cần nói tôi đã nói hết rồi. Anh tin hay không thì tùy”, Tư Tồn lớn tiếng hét lên. Lúc này đang là thời gian ăn trưa, mọi người qua lại không ngớt, một đám đông sinh viên hiếu kì vây quanh xem chuyện gì đang xảy ra. Tư Tồn chưa từng gặp phải tình huống này, cô hoảng hốt, quay người sang đánh Giang Thiên Nam. Giang Thiên Nam mặc kệ đám người hiếu kì xung quanh, kéo cô ra cầu thang, một tay ấn người cô vào tường rồi hôn lên môi cô.

Tư Tồn sợ hãi, thấy tim mình như đã ngừng đập, nước mắt trào ra, hai tay nắm chặt cố sức đẩy Giang Thiên Nam ra. Nhưng cô đâu phải là đối thủ của anh ta. Sự phản kháng của cô càng thôi thúc ham muốn chinh phục của Giang Thiên Nam. Anh ta áp chặt người vào Tư Tồn, ra sức thưởng thức bờ môi ngọt ngào. Tư Tồn tức thời thỡ không ra hơi. Cô không động đậy được, chỉ biết dùng răng cắn Giang Thiên Nam. Mùi máu tanh nhanh chóng lan khắp khoang miệng khiến cô muốn nôn. Giang Thiên Nam cuối cùng cũng thấy đau, liền buông cô ra rồi cúi xuống đất nhổ bãi nước bọt đầy máu. Đám người kinh ngạc ồ lên khiến anh ta dột nhiên bình tĩnh trở lại, đưa mắt nhìn xung quanh. Có người đang im lặng quan sát, có người bàn tán sôi nổi, còn có nữ sinh đưa tay ra bịt mắt, như thể đang nhìn thấy một thứ dịch bệnh kinh tởm vậy.

Giang Thiên Nam tức tốc cởi áo khoác ngoài của mình ra, trùm lên đầu Tư Tồn rồi ôm cô bước ra bên ngoài. Tư Tồn khóc đã mềm nhũn cả người nhưng vẫn cố sức phản kháng. Giang Thiên Nam khẽ quát: “Mau đi, anh làm thế này vì muốn tốt cho em thôi”.

Giang Thiên Nam vừa kéo vừa lôi Tư Tồn xuống tầng. Cô đã hoảng sợ quá độ, đến mức gần như mất hết năng lực hành động. Xuống đến tầng một, hai chân cô đã nhũn cả ra, không sao bước đi được nữa. Đám sinh viên dưới tầng đã nhìn thấy cảnh đó. Giang Thiên Nam nghiên răng, vòng tay qua eo cô rồi nhấc bổng cô lên, đưa về kí túc. Lúc ấy, Tư Tồn đã ngất đi rồi.

Khi Giang Thiên Nam đưa Tư Tồn về đến phòng, gặp Tô Hồng Mai cũng đang ở đó, liền đưa mắt nhìn cô lạnh lùng. Giang Thiên Nam lấy lại áo khoác, vừa mặc lên người vừa nói với Vu Tiểu Xuân: “Tôi gây ra họa rồi, em hãy chăm sóc cô ấy giùm tôi”.


Vu Tiểu Xuân giậm chân hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyệ^n gì vậy?”

“Một hai câu không nói hết được. Tôi đi mua cơm cho cô ấy đã. Em hãy canh chừng cô ấy, nhất thiết không được để cô ấy một mình trong phòng”, Giang Thiên Nam nói.

Trường đại học vào thập niên 80 có quy định cực kì nghiêm ngặt về tình yêu sinh viên, chuyện yêu đương hãn hữu lắm mới xảy ra. Chuyện lần này chắc chắn không thua kém gì tin tức nóng hổi trên trang nhất các tờ báo. Rất nhiều người hào hứng bàn tán sự kiện này, câu chuyện chẳng mấy chốc thành ra tam sao thất bản.

Bản sao thứ nhất: Tư Tồn là người xen vào giữa chuyện tình cảm của Giang Thiên Nam và Tô Hồng Mai. Trước cô gái bạo dạn, cởi mở như thế, Tô Hồng Mai không phải là đối thủ xứng tầm.

Bản sao thứ hai: Cô gái nông thôn nghèo Tư Tồn phải lòng anh con trai cán bộ cao cấp Giang Thiên Nam đã không từ thủ đoạn, dùng cả cách thức cực đoan nhất để chiếm được cảm tình của Giang Thiên Nam.

Bản sao thứ ba: Tư Tồn và Giang Thiên Nam vốn là tình nhân. Tư Tồn bắt Giang Thiên Nam hôn mình trong giảng đường nhưng Giang Thiên Nam không chịu khiến cô giận dỗi. Giang Thiên Nam đành đuổi theo hôn cô...

Tuy lúc rời khỏi giảng đường, Giang Thiên Nam đã lấy áo trùm kín đầu Tư Tồn nhưng mọi người vẫn nhận ra cô. Họ rỉ tai nhau: “Nữ diễn viên chính thứ nhất, Chung Tư Tồn, sinh viên năm thứ ba Khoa Trung văn, xinh đẹp, học hành giỏi giang, ngoan ngoãn hiền lành. Không ngờ lại là loại người trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài trong sáng, thuần khiết”. Không biết ai đó còn ác ý lật lại chuyện vũ hội năm xưa của cô. Chung Tư Tồn mới vào trường học đã tham gia vũ hội bí mật do con cái lãnh đạo cao cấp tổ chức, ngay từ lúc đó cô đã nuôi âm mưu làm quen với các chàng trai thuộc “tầng lớp trên”.

Tiếng xấu “cô gái lưu manh”: “sinh viên xấu” gán lên cái tên Tư Tồn cứ thế một đồn mười, mười đồn trăm. Đến buổi chiều, tin này đã kinh động đến Chủ nhiệm khoa và Hiệu trưởng nhà trường.

Tư Tồn đã tỉnh dậy nhưng tinh thần vô cùng suy sụp. Cô chỉ nằm trên giường khóc ròng. Giang Thiên Nam mua cơm đặt ở đầu giường, cô chẳng buồn ăn lấy một miếng. Vu Tiểu Xuân nói với Giang Thiên Nam: “Anh mau đi đi, đừng làm cô ấy kích động thêm nữa”. Giang Thiên Nam đành nói: “Tôi ở phòng 405 kí túc xá nam. Có chuyện gì nhất định phải báo cho tôi biết”.

Giang Thiên Nam đi khỏi phòng 302, Tô Hồng Mai cũng ra ngoài. Vu Tiểu Xuân an ủi Tư Tồn: “Cậu đừng sợ, anh ta đã đi rồi”. Tư Tồn vẫn nhất quyết ôm khư khư tấm chăn, trùm đầu kín mít. Vu Tiểu Xuân thở dài nói tiếp: “Hay cậu ngủ thêm một lúc đi, biết đâu khi tỉnh dậy sẽ quên hết mọi việc”.

Nhưng Tư Tồn không có cơ hội ngủ tiếp vì có người chạy từ ngoài vào báo tin, giáo viên của Phòng Quản lí sinh viên sắp đến tìm Tư Tồn hỏi chuyện. Vu Tiểu Xuân mặc kệ Tư Tồn phản kháng, vẫn kéo cô ra khỏi chăn, dùng khăn ấm lau mặt, chải lại đầu tóc cô cho chỉnh tề. Chuyện này vốn dĩ đã khó nói rõ ràng, nếu để giáo viên nhìn thây bộ dạng bù xù, ủ rũ này thì sự việc chắc chắn sẽ còn nghiêm trọng hơn.

Không bao lâu sau, hai cô giáo của Phòng Quản lí sinh viên đã bước vào phòng. Một người ngoài bốn mươi tuổi, một người ngoài hai mươi tuổi. Họ đều mặc áo bông màu xám, tóc ngắn chỉnh tề, còn dùng cặp tóc kẹp lại hết những sợi tóc thừa ra đằng sau.

Cô giáo lớn tuổi hơn mở lời trước: “Ai là Chung Tư Tồn?” Tư Tồn đã khóc đến sưng húp mặt mày, Vu Tiểu Xuân đứng bên cạnh tỏ ra có phần lo lắng. Cô giáo đó nói tiếp: “Tôi họ Trương. Chung Tư Tồn, em hãy tường thuật lại sự việc xảy ra trưa nay ở lớp học”.

Nước mắt Tư Tồn lại trào ra, cô cắn chặt môi, ra sức lắc đầu. Bao nhiêu người đã chứng kiến chuyện đó, cô còn biết nói gì đây?

Cô giáo trẻ liền quát: “Khóc cái gì mà khóc? Dám làm mà làm không có mặt mũi kể lại sao?”

“Tư Tồn đã làm gì ạ?”, Vu Tiểu Xuân liền hỏi vặn lại.

Cô giáo trẻ đó lại trợn mắt lên nhìn: “Ở đây không có việc của em, đừng chen mồm vào”.

Vu Tiểu Xuân im bặt. Cô giáo Trương liền quay sang lườm cô giáo trẻ kia một cái, rồi nhẹ nhàng nói: “Tiểu Lý, chỉ cần điều tra rõ ràng sự việc là được rồi”.

Cô giáo họ Lý kia khoa trương rút từ trong túi vải màu đen ra một cuốn sổ to ngang lòng bàn tay, chuẩn bị ghi chép: “Chung Tư Tồn, em hãy thành khẩn khai ra rốt cuộc đầu đuôi sự việc ra sao? Chống đối không có tác dụng gì đâu, Giang Thiên Nam đã nói hết rồi”.

Vu Tiểu Xuân không kiềm chế được, lại tiếp tục xen vào: “Tư Tồn phạm lỗi gì mà phải khai báo ạ? Cô ấy làm sao mà phải chống đối? Tư Tồn là người bị hại, trước giờ Giang Thiên Nam luôn là người theo đuổi cô ấy, nhưng chưa bao giờ được đáp lại”.

Cô giáo họ Lý tức giận đập mạnh cuốn sổ xuống bàn, quát lên: “Nếu em tiếp tục làm ảnh hưởng tới công việc điều tra của chúng tôi thì chúng tôi sẽ mời em ra ngoài”.

“Đây là phòng của chúng em, em là nhân chứng”, Vu Tiểu Xuân nói

Cô giáo họ Trương khá đứng tuổi, kinh nghiệm cũng dày dặn hơn. Cô đưa mắt nhìn một lượt toàn bộ căn phòng, lập tức nhận ra một bó hoa hồng lớn ở góc phòng, liền hỏi Vu Tiểu Xuân: “Hoa này là của ai?”

Vu Tiểu Xuân không nói gì. Cô giáo họ Trương mỉm cười đầy ngụ ý: “Tôi nghe nói hôm qua Giang Thiên Nam đã cắt trộm không ít hoa trong vườn trường, chắc đây chính là số’ hoa bị cắt trộm đó. Sao nó lại chạy được đến phòng các em?”

Câu nói móc máy của cô giáo Trương quả thực khiến Vu Tiểu Xuân bị kích động, cô lớn tiếng nói: “Các cô đến điều tra hay đến định tội? Trong chuyện này Tư Tồn mới là người bị hại. Cô ấy bị Giang Thiên Nam cưỡng hôn, không phải tự nguyện”.

Cô giáo họ Lý tiếp tục xĩa xói: “Tôi chỉ biết câu, nếu không muốn người ta biết chuyện xấu thì đừng có làm”.

“Em xin hỏi, Tư Tồn đã làm chuyện gì xấu? Cho dù cô ấy có chủ động hôn người ta thì đã ỉàm sao? Đến Điện ảnh đại chứng năm ngoái cũng đã cho đăng họa báo có ảnh người ta hôn nhau rồi!”, Vu Tiểu Xuân vặn lại. Điện ảnh đại chúng mà Vu Tiểu Xuân nói đến là một tạp chí điện ảnh ngoại quốc được xuất bản vào mùa hè năm 1979, lúc mới xuất hiện đã gây xôn xao dư luận.

Cô giáo họ Lý cười nhạt: “Điện ảnh đại chúng cho đăng họa báo có cảnh hôn nhau, nhưng đừng quên đó là giai cấp Tư sản, là suy đồi thôi nát. Chuyện hôm nay Chung Tư Tồn làm về bản chất có khác gì thứ rác rưởi đó”.

Cô giáo họ Trương nhận thấy cuộc điều tra sắp biến thành cuộc biện luận giữa Vu Tiểu Xuân và cô giáo họ Lý, vội vã hắng giọng, ngắt lời họ: “Hai người đừng nói gì nữa, để Tư Tồn nói xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Cô ta lại quay sang Tư Tồn: “Chung Tư Tồn, em đừng sợ, nếu cuối cùng chứng minh được em là người bị hại, các thầy cô giáo sẽ giành lại công bằng cho em”.

Tư Tồn vẫn ngồi yên ở đó. Cô đã khóc nhiều tới mức cổ họng khàn đặc không nói được gì, còn hai mắt sưng húp. Từ đầu đến cuối, cô mím chặt môi, không nói một câu. Dường như cô tưởng rằng, chỉ cần không nói ra lời thì sự việc cũng coi như chưa từng xảy ra, nó chỉ như một cơn ác mộng vậy thôi.

Ngồi thêm một lúc, cô giáo họ Trương biết hôm nay cũng không hỏi han được gì, bèn quay sang nói với cô giáo họ Lý: “Chúng ta đi thôi, về phòng dữ liệu kiểm tra lại hồ sơ của em ấy rồi gọi người nhà đến đón về”.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui