Ngồi bên trong, không chỉ có Tống Trung Thiên cùng Diệp lão ba, mà còn có một vài khuôn mặt lạ, ai ai cũng đều nhìn ra ngoài cửa, đánh giá hai người. Bên ngoài trời đông giá rét, lòng bàn tay của Hà Thanh Nhu lại chảy một lớp mồ hôi mỏng, Lâm Nại trấn an mà nắm chặt lấy tay nàng.
"Còn đứng đó làm gì, A Nại mau dẫn người vào đi, qua đây, qua bên này nè," Diệp lão ba cười ha ha, phá vỡ bầu không khí trầm tĩnh trong nhà, tiện thể rót sẵn hai tách trà nóng đặt bên cạnh, thân thiện, không chút cao ngạo đối với hậu bối.
Hai người đi vào, ngồi bên trái của Diệp lão ba, đối diện Lâm Minh Thanh.
Lâm Nại lễ phép chào hỏi mọi người, Hà Thanh Nhu xấu hổ gọi theo cô, có cô, có dượng, có chú, có dì... Tống Trung Thiên cùng mọi người đều cười đáp, không trưởng bối nào không thích một cô gái lễ phép, ai ai cũng rất khách khí trả lời.
"Chắc là trên đường ùn tắc lắm nhỉ, từ Nam Thành bay đến đây cũng mất hơn hai tiếng đồng hồ, vậy phải dậy sớm để bay à, chút hồi ăn cơm xong thì đi nghỉ ngơi một lát, chiều đi vài vòng cùng A Tầm bọn họ đi, làm quen với hoàn cảnh xung quanh một chút." Diệp lão ba nhiệt tình nói, còn nhìn nhìn Tống Trung Thiên.
Tống Trung Thiên nhận được tín hiệu, tiếp lời: "Có thể đi vài vòng trong con hẻm nhỏ, ngược lại thì sau này cũng sẽ thường xuyên đến, ngày mai có thể đến chỗ chú ngồi một chút?"
Lâm Nại gật đầu, nhạy bén đáp: "Tụi con có mang trà cho chú, còn có chút đặc sản cho mọi người nữa ạ."
Vừa nghe đến trà, nhất thời mặt mày của Tống Trung Thiên liền sáng rực lên, bên cạnh ông là người phụ nữ nhỏ bé phúc hậu hòa ái nói: "Tối hôm qua ông ấy còn nhắc mãi chuyện trà, không phải trà của Tiểu Hà thì các trà khác đều uống không ngon, mấy ngày hôm trước còn cầm lá trà lần trước các con gửi tới đi tham gia nhóm trà hữu, gặp ai cũng giới thiệu."
Hà Thanh Nhu mỉm cười, những người khác cũng cười cười, chỉ đối diện Lâm Minh Thanh vẫn giữ bộ mặt sát thần, Diệp lão ba uống một hớp trà, nói tiếp: "Gần cuối năm rồi, bên công ty tương đối bận, lúc đầu định buổi chiều mới qua, vậy mà lão Lâm cứ hối thúc sáng nay phải đến nhà ăn trưa, A Nại a, con mang gì tới cho cha con vậy?"
Ông là cố ý lột da mặt của Lâm Minh Thanh, lại thâm ý kèm theo một câu dời đề tài, bắt gặp vẻ kinh ngạc của Lâm Minh Thanh, trong lòng ai ai cũng ngầm hiểu mà nhìn nhìn nhau, chỉ riêng Lâm Minh Thanh vẫn không động đậy.
Trước đó mấy chuyện người này làm ai ai cũng đều biết hết cả, Lâm Minh Thanh luôn sĩ diện hão, không chịu cúi đầu, dù cho Đường Khâm Dục có về nước, ông vẫn vịt chết mạnh miệng, chính là không chịu thừa nhận cách làm của mình gây nên hậu quả xấu, còn ra vẻ kiêu ngạo tận trời cao.
Bây giờ biết được mối quan hệ của Đường Khâm Dục cùng hai đứa nhỏ rất tốt, trong nội tâm lại bắt đầu khó ở.
Mấy chuyện trước đó, Lâm Nại cũng không quá quan tâm, dù sao thì thái độ của Lâm Minh Thanh như vậy cũng có thể xem là mềm mỏng hơn rồi, không nhất thiết phải cắn chết không buông nữa, bây giờ đi tới đâu thì tính tới đó vậy.
"Có mang một ít bánh quy cùng bánh ngọt do Thanh Nhu làm, còn có lá trà thủ công ạ." Cô nói, liếc mắt nhìn nhìn qua Lâm Minh Thanh.
Nghe được mấy món bánh do chính tay Hà Thanh Nhu tự làm, khuôn mặt cứng ngắc của Lâm Minh Thanh cuối cùng cũng thả lỏng hơn nhiều, thật ra trong khoảng thời gian nửa năm nay, Hà Thanh Nhu có gửi tới rất nhiều thứ, mặt ngoài ông không cười không nói, nhưng vẫn lấy hết mọi thứ đặt vào trong phòng.
"Mấy đứa trẻ các con đúng là có lòng quá mà," Diệp lão ba nói, "Tiểu Dư nhà tôi cũng mang rất nhiều thứ con bé tự làm qua cho tôi đó."
Những người khác bắt đầu nói tiếp, bầu không khí hài hòa vô cùng. Tảng đá trong lòng của Hà Thanh Nhu cũng rơi xuống, vừa nãy khi nhìn thấy nhiều người ngồi trong nhà như vậy, nàng còn tưởng là sẽ bị bọn họ luân phiên tra hỏi một trận nữa chứ.
Các trưởng bối đều trải qua trận chiến vây thành từ nhóm cô dì chú bác thế hệ trước, có thể hiểu được sự lúng túng bên trong, nên họ đều cố không làm như vậy, tất cả mọi người đều cố dẫn dắt câu chuyện theo hướng thoải mái nhất, không làm khó dễ tiểu bối.
Trò chuyện gần nửa tiếng, cơm dọn lên bàn, mọi người chia ra hai bàn cùng ăn trưa.
Cơm nước xong, Tống Trung Thiên lên tiếng để Hà Thanh Nhu cùng Lâm Nại hai người lên nghỉ trưa, bốn giờ hơn, cả hai lại cùng Diệp Tầm hai người ra ngoài đi dạo.
Tuyết rơi mịt mù, nhánh cây khô phủ đầy tuyết trắng, dưới cành cây, xui xẻo, vừa đi ngang qua liền bị tuyết từ trên cây rơi xuống gáy, lạnh đến Hà Thanh Nhu giật run người, Lâm Nại nhanh giúp nàng phủi tuyết xuống.
Diệp Tầm cùng Hà Dư không đứng chờ hai người, vẫn tiếp tục đi về phía trước, bình thường Diệp Tầm lạnh như băng, nhưng đối với Hà Dư lại dính như keo, đi đến đâu cũng nắm tay người ta, còn sợ người phương nam tới phương bắc sẽ bị đông lạnh, trước khi ra khỏi nhà còn đặc biệt phủ kín người của Hà Dư, là che chắn kín mít không lỗ hở, hận không thế lấy cái chăn bông quấn lên trên người chị.
Đợi hai người bọn họ đi xa, Lâm Nại chụp cái mũ lên Hà Thanh Nhu, cúi đầu hôn một cái lên khóe môi của nàng.
Hà Thanh Nhu bất ngờ: "Ban ngày, còn ở bên ngoài nữa."
Lâm Nại mới không thèm quan tâm, thay nàng sửa sửa lại tóc, ôn nhu nói: "Khi nãy A Tầm có hỏi em, định khi nào cử hành hôn lễ."
Vừa mới cầu hôn thành công, liền gấp gáp cử hành hôn lễ.
"Còn sớm, không gấp." Hà Thanh Nhu nói.
Chuyện cầu hôn này Lâm Minh Thanh bọn họ còn chưa biết nữa, đột nhiên tiến triển đến bước kết hôn, bát tự còn chưa nhếch lên, không gấp được. Nàng kéo kéo y phục, vừa nghiêng đầu một cái liền bắt gặp Lâm Nại đang nhìn chằm chằm vào mình, Lâm Nại nhìn nàng một lúc lâu, xong mới nắm tay nàng tiếp tục đi về phía trước.
"Tối hôm qua bá phụ có gọi điện cho em, Tiểu Kiệt nói với hai người bọn họ rồi."
Hà Thanh Nhu ngạc nhiên, căn bản là Hà Kiệt không có kể qua cho nàng nghe, nàng còn đang suy nghĩ xem làm sao 'trình bày' chuyện này.
"Ba chị... nói gì?" Nàng nhíu mày, lo lắng Hà Cảnh Thành sẽ làm khó Lâm Nại, tư tưởng của Lâm Mang sơn bên đó không thể nào cởi mở như thành phố lớn được, một cuộc hôn lễ cùng giới, đơn giản chỉ có thể trong tiểu thuyết, nay còn đột nhiên nói cưới, chỉ sợ Hà Cảnh Thành không dễ dàng chấp nhận chuyện này được.
"Nói em chuẩn bị sính lễ tám vạn tám, ba vàng ba bạc, nhà cùng xe cũng đều không thể thiếu."
Vừa nghe xong, Hà Thanh Nhu kinh ngạc: "Thật sự nói như vậy?"
"Không tin chị gọi điện đi hỏi thử," Lâm Nại cong cong khóe miệng một cái, "Ông có nói là thời gian kết hôn phải xem bát tự mới có thể quyết định, gả xa mà, ông nói sẽ mời khách trước một ngày, quà cưới đều cho chị giữ."
Hà Thanh Nhu: "..."
Ba nàng nghĩ tới thật chu đáo...
Lâm Nại nắm chặt tay nàng, tựa ở bên cạnh nàng nhẹ giọng hỏi: "Vì vậy nên Lâm thái thái à, chị định tháng mấy gả cho em?"
Trên gương mặt của Hà Thanh Nhu dần dần đỏ lên, trả lời loanh quanh: "Chờ ba chị xem bát tự rồi tính sau, ngày chị chọn chưa chắc được."
Lâm Nại cười cười: "Toàn bộ nghe theo chị."
.
Trời vừa chuyển tối, bốn người cùng trở về nhà cũ, Tống Trung Thiên có việc tạm thời về trước, ăn xong cơm tối, mọi người ngồi quanh bàn trò chuyện thêm nửa giờ, cả nhà Diệp gia mới lái ô tô về.
Đường Khâm Dục muốn Hà Thanh Nhu cùng bà đi ra ngoài một chút, để hai cha con kia tự ở nhà.
Buổi tối lạnh hơn ban ngày rất nhiều, Hà Thanh Nhu không quá quen với không khí Bắc Kinh, cóng đến nhịn không được phải ôm lấy cánh tay, Đường Khâm Dục nhìn thấy, không nói gì, đi một đoạn đường, đưa nàng vào cửa hàng nhỏ trên phố.
Từng mảng sơn trên cánh cửa lớn của cửa hàng nhỏ này đã bong tróc, nhìn có chút đơn sơ, nhưng thiết bị lắp đặt bên trong lại rất đầy đủ, rất có phong vị Bắc Kinh, hai bên tường đại sảnh bày đầy các hộp trà, trên quầy bày bán lá trà đủ loại cùng vật phẩm nhỏ, hoàn cảnh chỉnh thể cũng sạch sẽ. Trung niên lão bản nhìn thấy Đường Khâm Dục, quen thuộc lên tiếp khách: "Ngài tới tìm trà?"
Đường Khâm Dục dọc một chuỗi tên, sau đó kéo Hà Thanh Nhu ngồi xuống một cái bàn bên cạnh.
Lão bản không nhanh không chậm đặt trà lên bàn, hỏi: "Cô bé này dáng vẻ trắng trẻo xinh xắn, là thân thích của ngài?"
Đường Khâm Dục lắc đầu, nhận lấy mâm trà xong mới đáp: "Là con gái của tôi."
Lão bản sửng sốt, ở khu này mấy chục năm, ông có nhận ra Lâm Nại, lại chưa từng gặp qua Hà Thanh Nhu, có điều ông cũng không hỏi quá nhiều, cười nói vài câu, rồi đi làm chuyện của mình.
Hà Thanh Nhu thẹn thùng, dù trong ngày thường hay liên hệ qua lại, Đường Khâm Dục vẫn tương đối lãnh đạm, khi nãy vừa nghe câu trả lời của bà, nàng cảm thấy thật ngượng ngùng. Nàng thay Đường Khâm Dục rót trà, chủ động tìm đề tài trò chuyện.
Đường Khâm Dục câu được câu không mà lên tiếng trả lời, hàn huyên được ba, bốn phút, đột nhiên hỏi: "A Nại cầu hôn với con rồi?"
Hỏi trực tiếp vô cùng, không chút chuẩn bị, không chút cong lượn, Hà Thanh Nhu kinh ngạc, gật đầu: "Dạ, là thứ sáu tuần trước."
"A Tầm nói cho bác biết," Đường Khâm Dục ung dung nói, nhấp nhẹ một hớp trà, "Định khi nào quyết định?"
Không đợi Hà Thanh Nhu trả lời, bà nói tiếp: "Bác muốn hẹn gặp cha mẹ của con một lần, để thương lượng một chút."
Tin tức quá đột ngột, Hà Thanh Nhu một chốc không phản ứng kịp, tình tiết tiến triển này, còn nhanh hơn cả phóng tên lửa nữa rồi.
"Con sẽ liên lạc với ba mẹ sau, xem ngài khi nào có thời gian rảnh rỗi ạ?"
"Lúc nào cũng được, gần đây không bận chuyện gì," Đường Khâm Dục nói, dừng một chút, hình như nghĩ ra chuyện gì, mới nhìn nhìn Hà Thanh Nhu, ôn nhu nói, "A Nại... cha con bé, tính ổng là xấu như vậy, con đừng để trong lòng."
Tống Trung Thiên đi tìm Đường Khâm Dục để kể lể, nói hết mấy chuyện ông nói cùng Lâm Minh Thanh, chính là bình mới rượu cũ kể từ đầu đến cuối, mâu thuẫn gia đình mà, nhất định phải do người trong nhà tự giải quyết, phận làm mẹ không phải chỉ biết lo cho công ty mà bỏ qua gia đình.
Đường Khâm Dục người này, tính tình kỳ quái, cuồng công việc, thế nhưng trong tâm vẫn có một góc nhỏ cho gia đình, nếu không thì... nhiều năm như vậy đã sớm giữ không được. Hiện nay, ở một độ tuổi nhất định, mắt thấy chị chị em em ai cũng có một gia đình hoàn mỹ, tự nhiên trong nội tâm của bà cũng có chút gì đó thay đổi, có đôi lúc ngẫm nghĩ lại, bà luôn cảm thấy cuộc sống này vẫn còn thiếu chút gì đó.
"Không đâu ạ," Hà Thanh Nhu trả lời ngay lập tức, "Thúc thúc cũng không tệ."
Nghe được hai chữ 'Không tệ', bỗng nhiên Đường Khâm Dục nở nụ cười.
Cùng lúc đó, trong nhà cũ, Lâm Nại đang trò chuyện cùng Lâm Minh Thanh, cuộc trò chuyện của hai cha con này thì không được hài hòa như hai người phụ nữ rồi, cả hai đều là đầu đá tảng, nói chưa được hai câu, cả hai đều im lặng.
Cuối cùng là do Lâm Minh Thanh nhịn không được, nghiêm mặt hỏi: "Khi nào cầu hôn?"
Lâm Nại cũng không ngạc nhiên khi ông biết được chuyện này, chỉ đáp đúng sự thật: "Là thứ sáu tuần trước."
Vẻ mặt của Lâm Minh Thanh lộ nét không vui: "Sơ sài qua loa..."
Lâm Nại không lên tiếng.
"Ta cùng mẹ con còn chưa..." ông muốn nói là 'Hỏi thăm', lại cảm thấy không được tự nhiên, sửa lời, "Còn chưa từng được gặp người nhà của Tiểu Hà, qua loa như vậy, một chút phép tắc cũng không có."
Tư tưởng của Lâm Minh Thanh vẫn còn dừng ở thời đại cũ, khi đó kết hôn là một chuyện trọng đại vô cùng, cần hỏi thăm cha mẹ hai bên biểu thị tôn trọng gia đình, trước khi đi còn phải chuẩn bị quà tặng, xuất ra thành ý để bày tỏ sự xem trọng, ông rất không tán thành với cách làm của Lâm Nại, cảm thấy như vậy rất không ổn thỏa.
"Dạ." Lâm Nại đáp, vừa nói xong, lại cảm thấy hình như có chút qua loa.
Lâm Minh Thanh nhìn nhìn ra bên ngoài, ngược lại không có trả lời cô, im lặng một lúc, lại lên tiếng: "Tìm thời gian ra gặp một mặt, phải biết cấp bậc lễ nghĩa."
Rõ ràng là đang dạy Lâm Nại cách xử lý, lại nhịn không được dạy dỗ hai tiếng.
Lâm Nại ậm ừ.
.
Thời gian đi gặp mặt định vào ngày thứ tư, vốn dĩ Đường Khâm Dục định hẹn hai vợ chồng Hà Cảnh Thành gặp mặt ở Nam Thành, nhưng bị Lâm Minh Thanh trực tiếp bác bỏ, kiên quyết muốn đích thân đến nhà, xuất phát điểm là có ý tốt, thế nhưng ông luôn cứ ra vẻ, kèm theo chất giọng đông cứng, liền nghe như không đủ thành ý. Hà Cảnh Thành nghe vào tai rất không hài lòng, cảm giác cứ thấy ông thông gia này thật không tôn trọng người khác, tính khí vừa bột phát, liền nhốt người ở ngoài sân.
Con gái của tôi còn chưa gả vào nhà, mấy người đã ra vẻ ta đây, tương lai còn không leo cả lên trời à?
Lâm Minh Thanh giận quá mức, cả gương mặt già nua đen như lọ nồi, thế nhưng không dám hành động, chỉ có thể nhịn xuống.
Hai ông sui giằng co đến khi bầu trời tối đen, ông không nói thì tôi cũng không thèm lên tiếng, xem ai nhịn lâu hơn.
Hà Thanh Nhu cùng Lâm Nại liền cảm thấy nhức đầu, thật sự là bó tay với hai người này.
Cuối cùng vẫn là Đường Khâm Dục gióng hồi trống đầu, đem thời gian kết hôn định vào mười lăm tháng giêng âm lịch, mười lăm thích hợp cưới gả, là thời gian may mắn, kết hôn ngay Tết Nguyên Tiêu, là niềm vui gấp bội.
Hết chương 94.
---------------
Madpuff: Tuần sau mỗi ngày sẽ đăng 1 chương và chính thức kết thúc bộ truyện này, xin thông báo đến mọi người. (ಥ﹏ಥ)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...