Câu Chuyện Mật Ngọt



          Trừ chuyện đó ra, hai người chẳng có trao đổi gì khác, một phòng kiều diễm, giao hợp, thể xác mỏi mệt, nhưng người trẻ tinh lực tốt, thích nắm quyền chủ động, quấn quýt lấy nàng, không thể nào so bì được.
          Cộng thêm người này thật ngang ngược, vừa dụ vừa dỗ, khiến nàng ngượng ngùng đến kinh khủng, nhưng cũng tình khó kìm nén.
          Từng chút ký ức nhỏ nhặt của đêm đó tựa như khắc sâu vào trong đầu nàng vậy, như từng dòng nham thạch nóng chảy, tùy lúc bùng lên bất chợt, quấy nhiễu đến lòng người tâm phiền ý loạn, bình thường nàng luôn cố gắng không hồi tưởng đến nó, chỉ lúc đêm khuya thanh vắng, những lúc cô đơn một mình nằm trên giường, từng suy nghĩ trong đầu cứ đánh ập đến như từng cơn sóng lớn, lại tựa như bập bềnh trên con sóng như đêm mộng ở Bắc Kinh vậy, từng con, từng con sóng dập dờn không ngừng.
          Nàng lênh đênh theo dòng thủy triều, nao nức, mong chờ có người đến cứu giúp.
          Dòng nước chạy dọc theo sống lưng thẳng tắp, xuôi xuống khuỷu tay, đánh xuống mặt đất, bắn tung tóe, lại văng ngược lại lên bắp chân... Hà Thanh Nhu xoay người, hai mắt nhắm chặt, mặc cho dòng nước xả trực tiếp lên mặt, muốn bản thân phải tỉnh táo hơn một chút, nàng lau mặt qua loa, lúc đưa tay xuống, bất giác, lại vuốt ve xương quai xanh.
          Tối nay, nước dường như nóng hơn so với mọi ngày.
          Vội vã tắm rửa thêm chốc lát, nàng trùm khăm tắm bước ra, vừa thổi tóc vừa gọi điện cho Trì Gia Nghi, hỏi thăm xem người này như thế nào rồi, nhưng không ai bắt máy, chắc là ngủ rồi, nàng bèn nhắn tin nhắn qua cho Trì Gia Nghi, nhắc cô ngày mai nhớ chuẩn bị đầy đủ hồ sơ, giấy tờ, tư liệu thật tốt, triển lãm xe Tây Nam Sơn Trì Gia Nghi cũng có phần đóng vai trợ lý, bệnh mãn tính của người này chính là hay quên, quên trước quên sau, chỉ mong cô đừng có quên mang gì đó.
          Gửi xong tin nhắn, thuận thế liếc nhìn qua đồng hồ, khuya mười hai giờ rưỡi, đã trễ như vậy rồi sao, nhưng bây giờ vẫn chưa buồn ngủ, liền lật lật tài liệu ra xem thêm lần nữa.
          Mặc dù là một trong những người phụ trách phát triển, nhưng chuyện nàng cần làm cũng không nhiều cho lắm, chủ nhật đón người từ Tổng công ty xuống, khoảng chừng một giờ chiều sẽ bắt đầu xuất phát đi Tây Nam Sơn, tới sớm một chút để chuẩn bị.
          Tây Nam Sơn cách khu vực thành thị khoảng bốn mươi kilometer, vốn là khu du lịch sinh thái, nhưng rất ít khách tham quan, luôn nằm trong tình trạng lỗ vốn, nhiều lần cải tạo mới, cuối cùng vào năm linh ba mới kiến thành vòng đua xe đường núi, lúc ấy cũng là khoảng thời gian mà trào lưu đua xe nở rộ, đường đua Tây Nam Sơn khi đó có thể nói là địa điểm duy nhất trong chu vi thành phố. Cho đến nay, rất nhiều triển lãm ô tô lớn lớn nhỏ nhỏ đều sẽ tổ chức ở đó.
          Hà Thanh Nhu đi qua Tây Nam Sơn hai lần, có điều đều là một hai năm đầu khi vừa bước vào công ty, đến đó để bàn chuyện làm ăn, lúc đó còn đi cùng Diêu Vân Anh, nhưng không có mối nào ký được hợp đồng cả. Lâu rồi không đến, nàng còn đặc biệt search về Tây Nam Sơn, phát hiện ra chỉ qua có mấy năm, nơi đó đã thay đổi đến nhận không ra, khác xa với những gì trong trí nhớ của nàng, không khỏi cảm thán, thay đổi nhiều quá.
          Gần hai giờ sáng, cuối cùng nàng cũng cảm thấy buồn ngủ, tắt máy vi tính, dọn dẹp tư liệu, nằm lên giường, đắp tấm chăn mỏng lên trên người, ngủ một giấc thẳng đến rạng sáng.

          Sáng sớm, Trì Gia Nghi trả lời tin nhắn của nàng: Biết rồi mừ ~
          Tiếp sau đó còn gửi thêm một tin: Tối hôm qua cô ấy có gọi điện cho mình, nhưng mà! mình đang ngủ không nghe thấy! HẬN! ! !
          Hà Thanh Nhu nhìn một đống dấu chấm than kia, có thể gián tiếp cảm nhận được tấm chân tình đầy hối hận của cô, sau khi rót ly nước uống xong mới trả lời: Bây giờ cậu vẫn có thể gọi cho cô ấy.
          Trì Gia Nghi liền đùng đùng đùng gửi tới một hàng chữ: Sai lệch tám tiếng, bên kia đang là nửa đêm, gọi qua quấy nhiễu giấc mộng đẹp của người ta, không tốt đâu.
          Hà Thanh Nhu không nhịn được cười một tiếng, cô nàng này từ lúc nào tập được cái tính tự giác như vậy rồi chứ? Còn sợ quấy nhiễu giấc mộng đẹp của người ta, trước đây nửa đêm ba bốn giờ chạy đi gõ cửa nhà Trần Minh Hành, hình như là mấy năm đại học, khoảng chừng năm hai năm ba đại học, lúc đó Trần Minh Hành thuê phòng ở ngoài khu đại học, hai người ở riêng trong một căn phòng cả một đêm, vì vậy mà Trì Gia Nghi vui mừng hết nửa tháng trời.
          Kiên trì không ngừng theo đuổi nhiều năm đến như vậy, da mặt còn dày hơn so với tường thành, có điều, chỉ sợ cái chuyện lần trước kia.
          Nàng động động ngón tay thon dài, trả lời tin nhắn 'Ah' một chữ.
          Một lúc lâu, Trì Gia Nghi lại hỏi: Cậu nói thử xem mình có nên gọi lại cho cô ấy hay không? Bây giờ là chín giờ, bên Anh khoảng một giờ đêm, cũng không tính là khuya, chắc chưa ngủ.
          Hà Thanh Nhu gõ gõ, đánh vài chữ xong liền ném điện thoại sang một bên: Tùy ý cậu.
          Trì Gia Nghi nhất định sẽ gọi lại qua bên đó, cô nàng này không tiến bộ lên chút nào được.
          Yêu thích giống như cơn ho khan vậy, không một chút gì che giấu được, càng kiềm chế, cổ họng sẽ càng ngứa.
          Hôm nay là ngày nghỉ, không có chuyện gì cần làm, Hà Thanh Nhu nằm ở nhà hết nửa ngày, tới lúc chiều tối mới từ từ đi qua tiệm lẩu, thời gian đặt hẹn là tám giờ rưỡi, nàng đến đó sớm 40 phút.
          Gọi nồi lẩu uyên ương, trong nhóm đồng nghiệp có người không ăn cay được, món ăn vừa lên đủ, tất cả mọi người cũng đã có mặt.
          Hà Thanh Nhu luôn không thích những kiểu giới thiệu, dạo đầu gì gì đó, ai đến thì cứ vào bàn, chỉ có Vạn Khoa Doãn là nhiều lời nhất, nói lải nhải một đống chuyện, hôm nay anh đúng là dắt theo bạn gái cùng đến, là một cô gái phía nam, gầy gầy thấp thấp, khoảng 1m5, trong khá yếu đuối cùng đáng yêu, giọng nói mềm nhẹ, Vạn Khoa Doãn kể vài câu chuyện hài hước, cô liền ngồi bên cạnh cười cười.

          Có vài người khá thân với nhau ngồi cùng bàn, liền bắt đầu trêu ghẹo anh, hỏi anh khi nào mới cưới chị dâu vậy, Vạn Khoa Doãn cười đắc ý, liền nói nhanh lắm thôi, cùng lắm là sang năm, cô gái phương nam này lập tức đỏ mặt ngượng ngùng, ngắt hắn một cái.
          Mọi người đều cười đến ngất trời.
          Giữa bữa, Hà Thanh Nhu lặng lẽ lướt lướt di động dưới bàn, Lâm Nại có gửi một tấm ảnh của Năm Lạng cho cô, cộng thêm một cái tin nhắn, ----- Ngày mai tôi phải qua bên Tây Nam Sơn trước, có chút việc cần xử lý, phiền chị với Trương tổng cùng tiếp người từ Tổng công ty, có chuyện gì đột xuất thì gửi tin nhắn qua cho tôi.
          Hà Thanh Nhu rủ cặp mắt xuống, thoát Wechat, nhét di động vào lại túi.
          Chầu lẩu này ăn đến khoảng mười giờ rưỡi mới kết thúc, mọi người biết ngày mai Hà Thanh Nhu có công việc, ăn xong liền ai về nhà nấy, trước khi đi, Vạn Khoa Doãn nói với nàng: "Cẩu phú quý, vật tương vong nha[1]."
          [1] Cẩu phú quý, vật tương vong: được trích trong Sử Ký Tư Mã Thiên phần 14 Trần Thiệp Thế gia. Câu này có hàm ý "Nếu ngày kia ta vinh hoa phú quý, sẽ không quên người xưa".
          "Sẽ không," Hà Thanh Nhu cười nói, chợt nhớ ra gì đó, liền dặn dò, "Đi C thị đàm phán hợp đồng, nhớ chú ý."
          Các nàng đi Tây Nam Sơn một khoảng thời gian khá dài, Vạn Khoa Doãn sẽ qua C thị công tác, đàm phán hợp đồng với một công ty nhỏ, lần này khác với mấy lần trước, lần này anh dắt theo thực tập sinh, Hà Thanh Nhu lo lắng anh sẽ xử lý không tốt.
          "Yên tâm, tuyệt đối hoàn hảo!" Vạn Khoa Doãn vỗ ngực cam đoan.
          Hà Thanh Nhu cũng không nói thêm nữa, tạm biệt hai người, lái xe về nhà.
          Ngày hôm sau, sáng sớm đến công ty, đợi Trương tổng đến, hai người ra sân bay đó người.
          Lịch bay bị trễ, chuyến bay muộn đến một tiếng đồng hồ, lúc Trương tổng đi nhà vệ sinh, người bên tổng công ty cũng vừa đi xuống.
          Hà Thanh Nhu giật mình, khoảng cách khoảng chừng hai mươi mét, nhận ra ba người, Vân Hi Ninh đi ngay trước, một thân âu phục màu xám tro, cao gầy giỏi giang, khí chất tuyệt hảo, tấm lưng khi bước đi cũng không một chút lom khom.

          Giám đốc hiên ngang đi ngay trước mặt Tổng giám, Hà Thanh Nhu nghĩ thầm, hơn phân nửa là người này không dễ chọc.
          Quả nhiên, nàng mới vừa đi tới trước mặt Vân Hi Ninh, mới nói hai câu khách sáo, Vân Hi Ninh nhịn không được liền hỏi: "Bên triển lãm xe chuẩn bị như thế nào rồi?"
          "Cũng gần xong hết cả rồi." Hà Thanh Nhu trả lời, không thể nói là đã xong hết, dù gì nàng cũng là hôm nay mới qua đó.
          Vân Hi Ninh vừa nghe, nhíu chặt lông mày: "Gần xong hết cả là còn bao nhiêu phần chưa xong?"
          Hà Thanh Nhu nghẹn một cái, suy nghĩ xem nên trả lời như thế nào, Phó tổng bên cạnh nhìn thấy Trương tổng xuất hiện, liền nháy mắt với nàng.
          "Này, Trương tổng, đã lâu không gặp a."
          Vừa nói, không chút dấu vết liền luồng lách qua giữa hai người, qua bắt tay ôn chuyện với Trương tổng, nhớ đó mà tách hai người cách nhau một khoảng, Trương tổng cũng là lão hồ ly, từ xa liền nhìn thấy tình huống không ổn, liên nhanh chân hí ha hí hửng qua bắt chuyện, cười cười hữu nghị với nam Phó tổng.
          Sắc mặt Vân Hi Ninh không được tốt cho lắm, kiềm nén cơn giận, không chỗ phát tác.
          Trong lòng Hà Thanh Nhu lo lắng, không rõ vì sao vừa gặp mặt đã đắc tội người ta, nàng thức thời, tiếp theo sau đó chỉ lẳng lặng đi theo phía sau, tận lực không chọc đến vị này.
          Trở về công ty, ăn cơm trưa, đoàn người lái xe đến Tây Nam Sơn, lúc xe chạy đến giữa sườn núi, nhìn thấy đội xe của công ty, vị kia liền có ý tưởng bất chợt muốn xuống xe thị sát, toàn bộ người trong xe hai mặt nhìn nhau, Hà Thanh Nhu làm người phụ trách tiếp đón, chỉ có thể xuống xe đi cùng, để đoàn người còn lại lên núi trước.
          Trương tổng thấy vậy, bất đắc dĩ cũng đi theo.
          Một vòng như vậy, đi mất cả buổi chiều, giày cao gót Hà Thanh Nhu mang tuy thấp, nhưng đi trong một khoảng thời gian dài như vậy, gót chân cũng bị ma sát đến đỏ.
          Vân Hi Ninh khá quen với người của đội xe, chờ bọn họ chạy được vài vòng, mới đi qua chào hỏi, trò chuyện một hồi.
          Hà Thanh Nhu thừa lúc không có chuyện gì, liền nghỉ ngơi.
          "Không có sao chứ?" Diệp Tầm chẳng biết từ lúc nào đã đứng ngay phía sau lưng nàng, trên mặt không biểu cảm gì, giọng nói nhàn nhạt.
          Hà Thanh Nhu lắc đầu: "Không sao, mọi người luyện tập như thế nào rồi?"

          "Tạm được." Diệp Tầm nói.
          Hai người nói cũng không nhiều, người này một cây người kia một câu chỉ mất khoảng hai phút, bên Trương tổng liền gọi người qua, Hà Thanh Nhu áy náy cười cười: "Thật ngại quá, tôi qua bến đó trước."
          Diệp Tầm ậm ừ, nhìn nàng đi xa, lấy di động ra bấm bấm dãy số, một lúc lâu, mới chuyển máy, cô lạnh lùng lên tiếng: "Người ở bên này."
          Bên kia nói gì đó.
          "Đã hiểu, em sẽ ứng phó."
          Đối phương khá bận rộn, không đến nửa phút liền vội vàng cúp điện thoại, Diệp Tầm nhìn nhìn Vân Hi Ninh đang trò chuyện vui vẻ với đồng đội, chân mày hơi hơi cau lại.


          Hết chương 18.


         ---------------


         Lại một tuần mới, chúc mọi người đầu tuần đầy năng lượng
         ∠( ᐛ 」∠)_


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui