Hắn xuất chinh ba năm, mang theo một cô nương từ chiến trường trở về.
Trước cổng phủ, rất nhiều người đang nhìn.
Ta kinh ngạc nhìn Tề Minh Tiêu, không thể tin nổi.
Vận khí của hắn vốn dĩ đầy ắp, bây giờ chỉ còn lại một nửa.
Ta có thể nhìn thấy vận khí của mỗi người.
Chuyện này, bắt đầu từ ngày ta và Tề Minh Tiêu thành thân trở về nhà mẹ đẻ.
Lúc đầu ta cho rằng phụ thân sẽ gây khó dễ cho Tề Minh Tiêu, bởi vì phụ thân vẫn luôn không đồng ý chuyện này, thấy ta thích Tề Minh Tiêu, mới miễn cưỡng đồng ý.
Nhưng ngày đó trở về nhà mẹ đẻ, phụ thân đối xử với Tề Minh Tiêu rất hoà nhã, còn ân cần dạy bảo hắn rất nhiều chuyện triều chính.
Cũng chính lúc đó, ta bỗng nhiên nhìn thấy vận khí của mỗi người.
Chỉ không nhìn thấy của bản thân ta.
Lúc này, ánh mắt Tề Minh Tiêu hơi né tránh, giới thiệu với ta:
"Phu nhân, đây là Liễu Tịch Nhược, Liễu cô nương.
Người thân của nàng ấy đều không còn, rất đáng thương, ta liền mang nàng ấy về."
Nơi chiến tranh, bách tính là khổ nhất.
Người đáng thương, cô gái đáng thương, nhất định không chỉ có mỗi Liễu Tịch Nhược.
Cách thu xếp cho những người này có muôn vàn kiểu.
Vậy mà Tề Minh Tiêu lại cố tình chỉ mang Liễu Tịch Nhược về.
Liễu Tịch Nhược này, cũng không đơn giản đâu!
Ta nhìn về phía nàng ta.
Khuôn mặt nàng thanh tú, y phục giản dị, ôn nhu như nước Giang Nam.
Điều khiến ta không thể không để ý nhất chính là, vận khí của nàng ta gần như đầy ắp, như thể là đứa con cưng của trời đất.
Nàng ta khẽ khom người hành lễ với ta, gọi một tiếng "Phu nhân", hốc mắt hơi ửng đỏ, như thể có chút uất ức.
Ta nhếch mép, không nể mặt nói: "Phu quân mang Liễu cô nương vào phủ, là để nàng ta làm thiếp cho chàng, hay là làm nha hoàn cho ta?"
Liễu Tịch Nhược sững người, sắc mặt trắng bệch nhìn Tề Minh Tiêu, đúng là bộ dạng khiến người ta phải thương xót.
Sắc mặt Tề Minh Tiêu lập tức sa sầm, "Phu nhân, Liễu cô nương vào phủ là khách, nên tiếp đãi tử tế."
Thế mà lại không trực tiếp nói là thiếp, chẳng lẽ là đang đợi ta bị truất ngôi, để có thể đường đường chính chính làm chính thất phu nhân?
Ta cụp mắt xuống, cao giọng nói: "Liễu cô nương thật đáng thương, tuổi xuân phơi phới, lại không phụ thân không mẫu thân, một thân một mình đi theo phu quân ta từ biên quan đến kinh thành, danh tiết bị hủy hoại, sau này làm sao tìm được nhà phu quân tốt đây!"
Nếu Tề Minh Tiêu muốn nạp thiếp, ta không ngăn cản được.
Nếu đã như vậy, vậy thì ta sẽ ra tay trước, trước tiên khiến bọn họ thua một bậc về mặt đạo đức luân lý.
Còn về Tề Minh Tiêu, nam nhân tồi thì không cần, chó còn chê.
Sau khi ta nói xong, trong đám người vang lên những tiếng xì xầm bàn tán.
Liễu Tịch Nhược nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ xấu hổ giận dữ.
Nhưng ta lại vui vẻ.
Ta nhìn thấy vận khí đầy ắp của nàng ta đang giảm xuống.
Tề Minh Tiêu hừ lạnh một tiếng, sải bước vào phủ trước.
Ta ra hiệu cho nha hoàn, cũng xoay người vào phủ.
Còn Liễu Tịch Nhược, bị người gác cổng chặn lại bên ngoài.
Tề Minh Tiêu đi tới sảnh trước, quay đầu lại sững người, tìm kiếm trong đám người.
Hắn buột miệng: "Nhược Nhược đâu?"
Ta cười mỉa nói: "Nhược Nhược là ai? À, là Liễu cô nương danh tiết bị hủy hoại kia sao! Nếu nàng ta bằng lòng, có thể đi vào từ cửa nhỏ làm thiếp cho phu quân."
"Nàng..."
Tề Minh Tiêu tức giận, dừng một chút, thái độ dịu xuống.
"Phu nhân, nàng là thiên kim của Thái úy đại nhân, còn Nhược Nhược chỉ là một cô gái mồ côi.
Nàng ấy chẳng còn gì cả, cái gì cũng không bằng nàng.
Chi bằng nàng rộng lượng một chút, chuyện gì cũng nhường nàng ấy một chút."
Ta cảm thấy hắn nói có lý, vì vậy ta gật đầu đồng ý: "Ta nhường phu quân cho nàng ta."
Tên nam nhân chó má này, ai muốn lấy thì lấy.
Dù sao ta cũng không cần.
Vận khí của hắn cứ thế tuột dốc không phanh, sắp gặp xui xẻo rồi.
Một nam nhân không yêu ta, ta không tìm ra lý do gì để gánh chịu xui xẻo cùng hắn.
"Lí Hữu Nịnh, nàng đừng được đằng chân lân đằng đầu."
Trong trí nhớ của ta, đây là lần đầu tiên hắn gọi cả họ lẫn tên ta.
Ồ, ta lên giọng, "Sao ta lại không biết, ta đã được cái gì mà lại được đằng chân lân đằng đầu?"
"Gia thế nàng tốt, địa vị cao, ngay cả ta cũng phải nể mặt nàng.
Những thứ nàng có được từ nhỏ, đã nhiều hơn người khác rất nhiều rồi.
Nhưng Nhược Nhược, nàng ấy cái gì cũng không có, chỉ có ta."
Cái suy nghĩ kiểu gì thế này!
"Trong chùa miếu hoang tàn, người ăn mày cơ khổ không có áo ấm để mặc nhiều vô số kể, sao phu quân không đi mang bọn họ về phủ, bọn họ cũng chỉ có chàng."
"Nàng so sánh Nhược Nhược với đám ăn mày đó?" Hắn nhíu mày, tròng mắt sắp lồi ra ngoài.
Ta nhướng mày, hỏi ngược lại: "Có gì mà không thể so sánh?"
Trong nháy mắt, chúng ta giương cung bạt kiếm.
Ta giấu hai tay trong tay áo rộng, nắm chặt thành quyền.
Trong sảnh trước im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, bầu không khí căng thẳng.
Lúc này, Liễu Tịch Nhược đáng thương đi vào, trên hàng mi còn vương giọt nước mắt, trông càng thêm yếu đuối đáng thương.
Nàng ta quỳ xuống trước mặt ta, nức nở.
Khiến ta trông giống như một nữ nhân độc ác, còn nàng ta là người đáng thương bị ta bắt nạt.
"Xin phu nhân đừng trách phạt tướng quân, đều là lỗi của ta.
Ta tự biết thân phận mình thấp hèn, chưa từng nghĩ đến chuyện tranh giành gì với phu nhân, càng không ngờ rằng sự xuất hiện của ta, lại khiến phu nhân và tướng quân bất hòa."
Ta phì cười.
"Ta biết, ngươi không phải đến để phá hoại cái nhà này, ngươi là đến để gia nhập cái nhà này mà."
Ta nhìn vận khí của nàng ta lại giảm xuống, tâm trạng bỗng chốc tốt hơn rất nhiều.
Buổi tối, Tề Minh Tiêu mặt dày đến viện chính.
Hắn hình như rất muốn thân mật với ta.
Nhưng mà, ta vừa nhìn thấy hắn đã thấy buồn nôn, căn bản không có khả năng để hắn đến gần.
Tề Minh Tiêu thở dài, bất lực nói: "Ta không cố ý chọc giận phu nhân, nếu biết trước phu nhân không dung nạp được Liễu thị, ta sẽ không mang nàng ấy về chướng mắt nàng."
Nghe lời này, ta lại càng thấy chán ghét.
Ta trầm mặt xuống, ánh mắt càng thêm lạnh lùng.
Nào ngờ, hắn còn có kinh hỉ lớn hơn đang chờ ta.
"Phu nhân, Nhược Nhược đã mang thai cốt nhục của ta.
Cho dù nàng không đồng ý, ta cũng phải cho nàng ấy một danh phận."
Ta liếc nhìn vận khí của hắn, hạ quyết tâm.
"Chúng ta thành thân ba năm có lẻ, vẫn luôn không có con nối dõi, Liễu cô nương có thể nối dõi tông đường cho phu quân, ta trong lòng vui mừng, nguyện ý tự mình xin hòa ly."
Không phải chim cùng một rừng, đại nạn sắp đến, ta quyết định mỗi người một ngả.
Hắn có tư cách gì bắt ta cùng hắn gánh chịu xui xẻo?
Tề Minh Tiêu sững người, lại thở dài.
"Phu nhân cũng không cần phải khiến bản thân chịu uất ức, ta định cưới Nhược Nhược làm bình thê, ngang hàng với nàng.
Đợi nàng ấy sinh con xong, nàng ấy còn có thể giúp nàng cùng nhau quản lý chuyện trong phủ."
Thời nay, người cưới bình thê, đa phần là thương nhân hoặc người làm nghề buôn bán nhỏ, bị thế gia đại tộc khinh thường, còn có thể bị Ngự sử luận tội.
Tề Minh Tiêu đối với Liễu Tịch Nhược tình thâm nghĩa trọng như vậy, ta càng nên thành toàn cho bọn họ.
"Phu quân không cần phải cho rằng ta chịu uất ức, thứ ta có rất nhiều, không thiếu danh xưng Tề phu nhân này.
Nhưng Liễu cô nương thì khác, nàng ta chỉ có chàng."
Ta đem nguyên văn trả lại cho hắn.
Tề Minh Tiêu nổi trận lôi đình, sắc mặt đen lại.
Hắn đập bàn đứng dậy: "Lí Hữu Nịnh, nàng đừng có mà hối hận!"
Ta không hoảng loạn không vội vàng, vẫy tay.
Hai nha hoàn thân cận Bảo Nhi và Châu Nhi, đem thư hòa ly ta vừa viết xong, cùng bút mực đều bưng tới.
"Phu quân mau đến ký tên đi, ta luôn chu đáo, đã thay phu quân viết xong thư hòa ly rồi đây."
Vẻ mặt Tề Minh Tiêu không thể tin nổi, dùng ngón tay chỉ vào ta, tức giận run rẩy.
Ta nhìn vận khí của hắn đang giảm xuống, không sợ hắn bị tức c h ế t, chỉ sợ hắn tức giận đến nửa người bị liệt, sau đó không chịu hòa ly với ta.
Tề Minh Tiêu xé nát thư hòa ly, tức giận nói: "Lí Hữu Nịnh, ta nhất định không để nàng được như ý!"
Nói xong, hắn xoay người bỏ đi.
Mang theo một bụng lửa giận.
Ta không nhanh không chậm cầm bút lên viết lại một bản khác..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...