Ngày hôm sau Tiêu Tiêu mới nghe nói Lưu tổng bị xuất huyết dạ dày, nửa đêm được đưa đến bệnh viện cấp cứu. Đáy lòng ngoại trừ có vài phần ngoài ý muốn, thì có một loại cảm giác khẩn trương khó gọi tên, đáy lòng xuất hiện điều gì đó y như thật, nhưng lại không dám nghĩ đến.
Tối hôm qua Hạ Uyên nói mơ hồ không rõ ý, chẳng lẽ thật sự là đang nói với cô?
Không khí trên bàn ăn có phần ngột ngạt trầm lặng, sự nhiệt tình của Hạ Uyên thì cô chưa từng thấy qua, lúc trước là người khiêm tốn điềm tĩnh, bộ dáng đêm qua thay đổi hoàn toàn.
Tiêu Tiêu ngồi xuống được 15 phút cũng không nhúc nhích, tầm mắt vẫn dừng lại trên cánh cửa phòng làm việc của Hạ Uyên.
Đã gần mười giờ, nhưng Hạ Uyên còn chưa đến.
Đây là lần đầu tiên anh đến trễ.
Chần chờ hồi lâu, cô quyết định gọi điện cho người kia, là đồng nghiệp quan tâm lẫn nhau là chuyện bình thường không phải sao? Nghĩ như vậy, trong lòng được an ủi không ít, cầm điện thoại trên bàn gọi tới số điện thoại ở nhà.
Điện thoại được kết nối cũng không có người bắt máy, trong lòng Tiêu Tiêu đoán chừng anh đang trở về công ty, có lẽ đang lái xe, tai nghe đã để xuống, tư tưởng lại thay đổi.
Mở máy tính, cô bắt buộc chính mình phải tập trung tinh thần vào công việc, thỉnh thoảng ánh mắt vẫn nhìn vào thời gian phía dưới màn hình, cơ thể người kia không tốt, sẽ không phải là xuất huyết dạy dày như Lưu tổng chứ? Hình như là anh ta ở một mình.
Càng nghĩ càng xa, hầu như trong đầu đã suy nghĩ đến những hình ảnh đáng sợ, cô “oành” một tiếng rồi đứng lên, không cẩn thận để cho đầu gối đụng vào cạnh tủ bên cạnh.
Đúng lúc tiểu J đi vào đưa tài liệu: “Tổng giám không có ở đây, chị xem cái này một chút?” Đang nói thì nhìn xuống mới thấy sắc mặt của cô bất thường.
Tiêu Tiêu đã cầm tài liêu chuẩn bị rời đi, ánh mắt của tiểu J ở trên mặt cô cứ xoay vòng: “Phải đi ra ngoài sao?”
“Ưmh.” Tự biết rằng giờ phút này trong ánh mắt là sự hoảng hốt, cô cuối đầu che dấu, miệng úp mở trả lời: “Chị trở về xem lại, có chút chuyện quan trọng.”
Tiểu J nhướng lông mài, nhưng lại không nói gì, chờ Tiêu Tiêu đi ra ra ngoài được vài bước thì cầm đồ trên bàn quơ quơ: “Chìa khóa xe.”
Tiêu Tiêu chớp mắt nói “Cảm ơn”, tiểu J cảm thấy ánh mắt vô cùng đáng đánh đòn, đợi đến khi cậu để tài liệu trên bàn, nhanh trí hành động, nhanh tay nhét đồ vào công văn: “Trên đường đi chị sẽ xem.”
Lông mài tiểu J nhíu lại, không có ý tốt mà cười thành tiếng: “Khi nào chị lại liều mạng như vậy, chỉ là ký tên mà thôi, ở đây cũng có thể, còn cố ý mang ra ngoài ——.”
Cậu kéo dài âm cuối, ánh mắt như có như không nhìn về cửa phòng làm việc của Hạ Uyên.
Tiêu Tiêu mới không để ý tới cậu ngược lại đưa tay nắn vuốt mi tâm của cậu: “Nên sửa mắt đi.”
“……..”
-
Nhấn chuông cửa nửa ngày mới thấy người kia ra mở cửa, quần áo màu xám mặc ở nhà, ngay cả bàn chân cũng không mang giầy, tóc đen hơi rối loạn, có lẽ mới từ trong chăn đi ra thậm chí còn chưa kịp đeo kính, đôi mắt trong veo bớt chút sắc bén, ngược lại xem ra vô cùng trẻ tuổi.
Nhìn kỹ thì có một chút sức sống mới rồi.
Ngay cả âm thanh anh ho khan cũng mang lại một chất giọng đặc biệt vào sáng sớm, có một loại cảm giác hứng thú không nói nên lời.
Vẻ mặt Tiêu Tiêu nóng lên một cách kì lạ, nhìn dáng người của anh cao lớn mạnh mẽ thì tâm tình dâng lên, ánh mắt lặng lẽ di chuyển, cố ý nói giọng hững hờ: “Còn tưởng rằng anh bị té xỉu rồi chứ.”
Hình như Hạ Uyên vừa mới thức dậy, vẻ mặt lúc mở cửa vô cùng tệ, sau khi thấy người tới là cô thì ánh mắt mới thay đổi mấy lần, không ngờ nghe xong lời này thì nở nụ cười: “Cô lo lắng cho tôi, lo lắng đến mức bỏ cả công việc để đến đây?”
Tuy rằng sự thật là thế, nhưng tại sao từ miệng anh nói ra lại không được tự nhiên vậy? Giống như là cô quan tâm đến anh nhiều lắm.
Tiêu Tiêu nâng giọng điệu, suy nghĩ dần thanh tỉnh, cười híp mắt nói: “Đương nhiên là lo lắng, anh là cấp trên của tôi, hơn nữa còn có một số tài liệu chờ anh ký tên.”
Cô nói xong thì lấy từ trong bao xấp tài liệu do tiểu J đưa cho, dửng dưng đưa qua.
Hạ Uyên chớp mắt, lại ho một hồi không dừng được, cuối cùng cũng không nhìn tới, xoay người đi vào trong: “Hôm nay tôi xin nghỉ, không muốn nói chuyện công việc.”
Mi tâm Tiêu Tiêu nhíu lại, cũng nhấc chân đi theo vào: “Anh, bị bệnh?”
Hạ Uyên quay đầu nhìn cô một cái, kéo nhẹ môi mỏng, quần áo lụa là dần lộ ra nụ cười tươi: “Tiêu tổng có nhiều oán hận đối với tôi, mới sáng sớm đã nguyền rủa tôi như vậy. Chẳng qua là tôi không muốn đi làm mà thôi, cô có biết, hàng tháng luôn có vài ngày lười biếng mà.”
Một người đàn ông yếu ớt như vậy thật sự không có vấn đề gì sao?
Trong lòng Tiêu Tiêu hết sức khinh thường anh, một bên nhịn không được mà tự xem thường chính mình, quả nhiên mọi lo lắng đều là dư thừa, thiên hạ còn có ai hiểu rõ cách đối xử tử tế với chính mình hơn anh! Không hài lòng cầm lấy tài liệu quơ quơ trước mặt anh: “Ký tên, ký xong tôi còn có việc.”
Khuôn mặt Hạ Uyên chìm đắm trong nắng mai sáng như ngọc, ngược lại nổi bật bởi đôi mắt đen sáng ngời, nhìn chằm chằm cô một lúc, nhưng nói: “Biết nấu ăn sao?”
Tiêu Tiêu cảnh giác nhíu mày: “Làm gì?
“Tôi đói bụng, làm chút gì cho tôi ăn.” Tổng giám đại nhân cười vô cùng dịu dàng, còn chỉ hướng phòng bếp, “Tối hôm qua nôn rất nhiều lần, bây giờ dạ dày trống rỗng. Tôi giúp cô cản rượu, cô nấu cho tôi bữa cơm cũng không có vấn đề gì chứ?”
_
Thật sự không có vấn đề gì sao?
Tiêu Tiêu nhìn nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh, đau đầu nhức óc, bình thường người này trở về sống như thế nào đây, bên trong tủ lạnh ngoài hộp sữa quá thời hạn, chỉ còn nửa túi bánh trẻo đông lạnh, mắt nhìn ngày tháng, khó đảm bảo được chất lượng khi chỉ còn thời gian hai ngày.
Tổng giám đại nhân ôm cánh tay đứng ở sau lưng cô, bộ dạng chân thành nhận lỗi nói: “Thật sự có lỗi quá, tôi quên là trong nhà không còn gì, nhưng mà ngoài chung cư có siêu thị, nếu không phiền thì Tiêu tổng có thể đi một chuyến?”
Tiêu Tiêu tức giận đóng của tủ lạnh lại, bộ dáng Hạ Uyên vẫn như trước cười cười: “Nếu không muốn thì cũng không có chuyện gì, lấy túi bánh trẻo kia nấu lên, tôi không chọn, nhưng mà chắc chắn ăn không no.”
Ánh mắt nhìn anh mang theo thần sắc tiều tụy, Tiêu Tiêu nhận mệnh đi đổi giầy, suy nghĩ một chút quay đầu lại mở bàn tay hướng về người kia: “Cho tôi tiền.”
Cô dốc lòng với công việc, nhưng so ra lại kém tiền hơn với người ăn cơm qua đường này, mới không tự mình bỏ tiền túi đâu.
Hạ Uyên bước đi chậm rãi thong thả đến trước mặt cô, lại có thể đưa hết tiền trong túi cho cô, Tiêu Tiêu sửng sốt, chỉ nghe người kia cười nhẹ nói: “Tiêu tổng thật đáng yêu, thế này, chúng ta rất giống vợ chồng son.”
Tiêu Tiêu nhịn thật mới không lấy tiền trong tay đập vào mặt anh.
Đi đến siêu thị tùy tiện mua vài thứ nguyên liệu nấu ăn, lúc trả tiền cô vẫn quan minh chính đại “Thưởng thức” một lần Hạ Uyên trả tiền. Đều nói có thể nhìn thấy ví tiền người đàn ông không ít bí mật, nhưng vị tổng đại nhân này ngoại trừ các loại chi phiếu, thẻ tín dụng, phiếu hội viên ở nước ngoài, những thứ thú vị muốn thấy đều không có.
Tiêu Tiêu bĩu môi, mắt lại nhìn vào trong thấy tấm vé bạch kim chói lòa, cuối cùng khẳng định chắc chắn người này không làm được gì rồi, thảo nào thân thể lại thành ra như vậy.
Tay nghề nấu của Tiêu Tiêu thật ra rất bình thường, mặc dù xuất thân từ gia đình nghèo, nhưng cũng được cha mẹ nuông chiều từ nhỏ, tốt nghiệp đại học thì đi làm nên không có thời gian học nấu ăn, bây giờ làm đơn giản món gia đình hai người ăn, nấu canh trứng.
Bộ dáng Hạ Uyên ngồi như đại gia, giống như đây không phải nhà anh, chẳng qua là anh đến làm khách mà thôi, chờ Tiêu Tiêu mang tất cả chén đũa lên cho anh, lại xới cơm cho anh, lúc này mới cầm đũa gắp thức ăn.
Tiêu Tiêu bắt đầu hối hận tại sao mình lại muốn tới đây một chuyến? Dù sao thì từ lúc biết người này tới nay, không có lần nào cô chiếm được tiện nghi.
Trong đầu hai người buồn bực mà ăn cơm, nhưng vẫn không thể nào trò chuyện, Hạ Uyên giống như là rất đói bụng, không nói đến chuyện ăn sạch toàn bộ đồ ăn, ngay cả nước canh suýt chút nữa uống không chừa một giọt nào.
Tiêu Tiêu xem như thế đã đủ: “Nhìn gầy như vậy, thế nào lại tham ăn đến thế.”
Đương nhiên Hạ Uyên trả lời: “Người xưa đã dạy chúng ta, không nên lãng phí lương thực, dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần.”
Đôi mắt nhỏ của Tiêu Tiêu nhìn anh một cách xem thường, bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề: “Những người thân trước đây cũng không có nấu cơm cho anh sao?”
Vừa rồi cô vào phòng bếp nhìn thấy, tất cả đồ gia vị cùng với dụng cụ làm bếp đều mới tinh, giống như là dùng để trang trí vậy đó.
Hạ Uyên yên tĩnh một cách kỳ lạ trong vài giây, mở miệng nói lần nữa là bộ dạng không đứng đắn: “Tất nhiên là không có, cô là người khác giới đầu tiên đến đây, không cần phải cảm thấy may mắn.”
Khóe miệng Tiêu Tiêu co rút: “Cám ơn, tuyệt đối tôi không cảm thấy may mắn.”
_
Chờ lúc cô trở lại phòng bếp rửa chén, bỗng nhiên người này tựa vào cửa phòng bếp tìm cô nói chuyện phiếm: “Đối với người thân trước đây của tôi cô cảm thấy hứng thú.”
Tiêu Tiêu suy nghĩ, gật đầu thừa nhận: “Là tò mò thôi.” Tò mò muốn biết là người phụ nữ nào dám chịu thiệt để được anh xem trọng.
Hạ Uyên cười vô cùng sung sướng, hình như tâm tình rất tốt. Tiêu Tiêu dựa vào động tác lau bát đĩa quay đầu nhìn anh một cái, lại ngạc nhiên phát hiện anh đứng sau lưng cô từ khi nào, khoảng cách quá gần.
Cả hai người, gần như nghe thấy hô hấp của nhau.
Theo trực giác cô lùi ra sau, nhưng sau lưng là bồn rửa chén, đành phải giả vờ hung ác trừng mắt nhìn anh: “Tại sao đột nhiên lại đến gần vậy!”
Hai tay Hạ Uyên đặt ở phía sau cô, nụ cười phóng đại, khuôn mặt cách người quá gần, so với bình thường càng cẩn thận hơn, lúc này cô mới bất tri bất giác suy nghĩ, thật ra người này…… Dáng vẻ thật xinh đẹp.
Hạ Uyên ở phía sau cô cầm một cái khăn khô khác đưa qua tay cô, giọng điệu nhẹ nhàng tựa lông chim lướt nhẹ qua cổ cô: “Lấy cái này mà lau, cái đó dùng để lau tay.”
Tiêu Tiêu cảm thấy trên mặt có lửa thiêu đốt, nghiêng người tránh đi hơi thở của anh, buồn bực nói “oh” một tiếng.
Hạ Uyên vẫn dựa vào bồn rửa chén không có rời đi, lúc này mới trả lời vấn đề trước: “Thật sự tôi quen biết rất nhiều bạn gái, cũng chỉ là cùng nhau giết thời gian thôi, không có làm gì, dạng nào cũng chưa từng làm.”
Câu cuối cùng anh nói rất nhẹ, hơi thở nhẹ nhàng cũng dừng ở trên trán cô, cô nghi ngờ ngẩn đầu lên, người này, hàm ý nói là anh không có vượt rào?
Cô cảm thấy không khí trước mặt có chút kì quái, tỏ ra xem thường chế nhạo nói: “Anh rất cô đơn à? Làm sao lại cần nhiều người bạn gái như vậy.”
Mắt đen của Hạ Uyên hơi trầm xuống, nhưng im lặng không nói.
Tiêu Tiêu thấy anh không nói, khóe môi giật giật, đưa tay đẩy anh: “Đừng có ở đó làm vướn tay vướn chân.”
Không nói chuyện trước kia, còn Lisa đâu? Anh biết rõ ở công ty có tin đồn nhưng không làm sáng tỏ dù chỉ một lần, hang trống chưa chắc gió đã thổi tới.
Huống chi, việc này nói với cô làm cái gì?
Hạ Uyên lù lù bất động, thoáng rủ mắt xuống, một đôi mắt sâu rộng nhìn vào dáy mắt cô, cuối đầu dịu dàng nói: “Thật ra, tôi có nhiều bạn gái, nhưng tôi đang chờ một người, một người phụ nữ khiến tôi dốc toàn tâm toàn ý để ý tới. Mặc kệ tôi có được hay không, cô ấy cũng chỉ có thể nhìn thấy tôi.”
Ánh mắt của anh sâu sắc mà đen kịt, bên trong giống như chứa đầy những bí mật.
Tiêu Tiêu cảm thấy trống ngực đập nhanh, yên lặng không tiếng động cũng không nhìn anh: “Nói với tôi những điều này để làm gì, xem tình yêu của anh, tôi một chút cũng không có hứng thú.”
_
Thật ra con người của Hạ Uyên, Tiêu Tiêu nhớ lại chuyện cũ vẫn cảm thấy kì quái, cô cảm thấy có khi nào người này đối với mình có chút đặc biệt, lại cảm thấy có khi do mình suy nghĩ quá nhiều.
Chẳng hạn như lần trước cô hỏi người kia tại sao muốn uống rượu thay cô, Hạ Uyên chỉ nói: “Tôi là đàn ông, lại là cấp trên của cô, ở trước mặt tôi mà để cho cô uống quá nhiều, với tôi đây là một sự sỉ nhục.”
Nói như vậy, thật ra thì cũng dễ hiểu.
Vốn là Tiêu Tiêu hơi căng thẳng muốn lấy chuyện tình cảm để thả lỏng tâm tình, Hạ Uyên ngồi ngay nên cạnh nhìn thấy, thu hết tất cả phản ứng của cô vào mắt, vẻ mặt hơi buồn.
Thời gian sau này thay đổi, khí trời càng ngày càng lạnh, tổng công ty lại chuyển đến một tin tức tốt ------ Lisa muốn kết hôn.
Mãi cho đến khi Lisa tự mình đến đưa thiệp hồng, lúc này Tiêu Tiêu mới tin đây là sự thật. Hơn nữa bây giờ mới biết được Lisa cùng chồng là thanh mai trúc mã.
Người ta rất ân ái, còn là có con mới cưới.
Lisa cố ý nhắn nhủ với Hạ Uyên: “Thừa Nghiệp nói rồi, từ nhỏ đã cùng nhau chơi đùa tới lúc lớn lên, chờ không được lúc cùng anh kết hôn, nhưng ít nhất cũng phải nhường cho anh làm rể phụ.”
Hạ Uyên cuối đầu cười, lại nói nói Lisa cái gì đó không nghe rõ.
Xa xa Tiêu Tiêu nhìn thấy, trong đầu chỉ còn lại một suy nghĩ, hóa ra chồng của Lisa cùng với Hạ Uyên là bạn từ nhỏ.
Như vậy, tin đồn giữa Hạ Uyên và Lisa là giả?
Lisa đi rất nhất, lúc Tiêu Tiêu phục hồi lại tinh thần thì liếc thấy một cái nhìn từ Hạ Uyên đang đứng ở cửa phòng làm việc, hướng nụ cười tới cô không có ý tốt, như vậy, đây là mưu ma chước quỷ cùa tên cáo già.
Anh chầm chậm đi tới, hai tay nhét vào túi, nhìn cô một hồi mới nói: “Tôi biết ở công ty có tin đồn, nhưng không giải thích, sợ cô bị đả kích. Nếu như tôi không phải đi lên từ những quy tắc ngầm, chắc chắn cô rất thất vọng, với tính tình hiếu thắng như cô có lẽ sẽ từ chức. Trợ thủ tốt như vậy, tôi cũng không muốn mất đi đâu.”
“Bây giờ, có phải hay không nên chấp nhận khó khăn rồi?” Anh nói vừa chân thành vừa thuần thục.
Tiêu Tiêu nhìn dáng vẻ của anh ta, trong lòng vừa tức vừa không được tự nhiên, tức giận vì anh tự cho là đúng, loại người này chỉ cần liếc mắt một cái thì có thể nhìn thấu cho người khác cảm giác thật đáng sợ cũng không có cảm giác an toàn.
Không được tự nhiên………… tim mình lại còn đập ngày càng nhanh.
Không thích hợp.
Tiêu Tiêu tìm hồ sơ của Hạ Uyên, lúc này mới có cái nhìn khác về anh. Người này ở nước ngoài có được vinh hạnh đặc biệt cùng thành tựu, thật sự người đàn ông này có thực lực rất mạnh, ít nhất cô tự nhận thấy mình thua kém đối phương.
Thật ra tâm của cô nào giống thủy tinh đâu? Nhân ngoại hữu nhân, vẫn biết bản thân có bao nhiêu phân lượng, có thể tưởng tượng được khi Hạ Uyên bị hiểu lầm lâu như vậy cũng không giải thích, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy áy náy.
Cô ở bên ngoài kiếm sống nhiều năm như vậy, loại cảm giác được người khác quan tâm quả thực rất xa lạ, hơn nữa không thể không nói, Hạ Uyên thật sự rất hiểu cô………
Suy nghĩ lại thực sự rất kỳ lạ, hóa ra vứt bỏ mọi thành kiến phía sau, cùng một người cùng sự việc, có thái độ đối đãi khác nhau.
Do vậy, hình như cũng khong còn chán ghét người đàn ông này.
Tác giả có lời muốn nói: Chương kế tiếp chính là chương mà mọi người muốn nhìn, Tiêu tổng đại nhân muốn se tơ hồng, ngược lại đến cuối cùng chính mình bị kéo vào.... →_→
Còn có, vì bây giờ Tiêu Tiêu nhìn thấy, cho nên việc nhị ca kết giao nhiều bạn gái quả thực không có gì để viết, tiếp tục hai chương sau mọi người sẽ nhìn thấy hạnh phúc thực sự của nhị ca.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...