Người tới là Lạc phu nhân, đối với sự xuất hiện bất ngờ của cô Ôn Vãn không có quá nhiều ngạc nhiên.
Xem ra Chu Hiển Thanh và Lạc phu nhân có quan hệ rất thân thiết, trông điệu bộ tự nhiên của họ đã đoán ra được mấy phần, hai người ở trong sân nói chuyện, cách một cự ly khá xa nên Ôn Vãn không nghe rõ họ nói chuyện gì, nhưng có thể nhìn thấy khuôn mặt của anh ít nhiều đã thả lỏng bớt căng thẳng. Thỉnh thoẳng Lạc phu nhân như có điều suy nghĩ nhìn sang, Ôn vãn cũng không né tránh, bình thản nghênh đón ánh mắt của cô.
Hai người vào phòng, Ôn vãn tiếp tục đợi ở ban công lười phải xuống lầu. Ngược lại Chu Hiển Thanh có phần không yên tâm cho Ôn Vãn, lên lầu lấy áo khoác cho cô, cánh tay đặt bả vai cô nói: "Không phải em vẫn luôn nói rất nhàm chán sao, anh tìm người trò chuyện với em."
ÔnVãn nhìn Chu Hiển Thanh một cái, nếu như ánh mắt anh có chút gì đó không đúng, thật sự cô sẽ cảm tưởng Chu Hiển Thanh cũng là một người không tệ.
Chu Hiển Thanh thấy cô vẫn nhìn chằm chằm vào mình, không nhịn được cười khẽ: "Sao vậy?"
"Quan hệ giữa em và Lạc phu nhân rất tốt." Chu Hiển Thanh tiếp xúc thân mật với một ai đó chắc chắn người đó không phải tầm thường.
Chu Hiển Thanh nghe vậy ngẩn người, lập tức liền giải thích: "Quan hệ giữa hai nhà chúng ta, đừng hiểu lầm."
". . . . . ." Em mới là người hiểu lầm đấy?
Lạc phu nhân ngồi ở phòng khách trên sô pha uống trà, thấy Ôn Vãn xuống lầu, cô khẽ cười cười: "Chúng ta lại gặp mặt."
Ôn Vãn nhớ tới cuộc trò chuyện lúc trước, ánh mắt phức tạp nhìn Lạc phu nhân. Hình như Chu Hiển Thanh có chuyện phải làm, vỗ vỗ bả vai cô, nghiêng người bên tai cô nói nhỏ một câu: "Nói chuyện vui vẻ." Nói xong trực tiếp lên lầu, chỉ còn lại Lạc phu nhân và Ôn Vãn.
Phòng khách rộng khủng khiếp, hai người đứng trong một gian phòng rộng lớn có cảm giác lạc lõng, trên mặt Lạc phu nhân vẫn là nụ cười nhàn nhạt, chủ động ngồi xuống rót ly trà cho Ôn Vãn: "Nhất định cô có rất nhiều thắc mắc muốn hỏi tôi?
Ôn Vãn cũng ngồi xuống theo, quan sát cô thật kỹ.
Lạc phu nhân không khỏi cười khẽ: "Tôi nhắc nhở với cô một chút nhé, cái cách cô nhìn tôi ...làm cho tôi cảm thấy rất áp lực."
Ôn Vãn không nhịn được nhéo mình một cái, nhắc nhở ? Trước kia chỉ cô nhắc nhở người khác, không ngờ cô cũng có ngày này bị người khác nhắc nhở! Suy nghĩ một chút, cô nói: "Cho nên hiện cô sẽ giúp tôi có đúng không?" Nếu ban đầu cô ấy đã ra ám hiệu với cô như vậy,vậy thì người này không hẳn là xấu.
Lạc phu nhân lắng nghe, cúi đầu thưởng thức trà , lông mi dày phủ xuống, che đi đôi mắt thâm thúy xinh đẹp của cô đặc : "Tôi nào có khả năng đó, chỉ muốn nhắc nhở cô đừng làm Chu Hiển Thanh tức giận."
Ôn Vãn cứ tưởng cô ấy sẽ giúp mình, thất vọng cúi đầu. Lạc phu nhân đẩy ly trà trước mặt tới, cười cười gõ bàn một cái: "Không nói những thứ này nữa, nghe Chu Hiển Thanh nói cô thích loại trà này nên tôi cố ý mang đến đây một ít tặng cô."
Bây giờ là lúc nào mà cô có tâm tình thưởng thức trà? Nhưng Ôn Vãn thấy đối phương nghiêm túc nhìn mình, không thể không uống, cô cúi người đón lấy cốc trà, không ngờ lúc đón lấy đụng phải một vật khi hai người giao nhau!
-
Trái tim Ôn Vãn co rút chặt lại, sau đó trở lại trạng thái bình thường, Chu Hiển Thanh là một người đa nghi sao có thể không đề phòng mà để Lạc phu nhân tiếp cận cô .
Cô trấn định đón lấy ly trà, nếm thử một chút: "Mùi vị không tệ, cám ơn Lạc phu nhân." Tiếng nói vừa ngừng, tờ giấy trong lòng bàn tay rất nhanh được chuyển sang lòng bàn tay cô.
Ôn Vãn không biết Lạc phu nhân có đáng tin hay không, cũng không đoán ra được tại sao cô lại giúp mình, nếu giúp cô thì cô ấy được lợi gì chứ, nhưng cô không còn cách nào khác ngoại trừ tin cô ấy.
Lạc phu nhân ở lại hàn huyên với cô một chút, toàn những vấn đề không đâu làm cho cô không thấy chút manh mối nào, lát sau Chu Hiển Thanh xuống lầu . Có vẻ như tâm tình rất tốt, tự nhiên ngồi bên cạnh Ôn vãn: "Buổi tối muốn ăn gì?"
Trong khoảng thời gian này cơ hồ đều là Chu Hiển Thanh xuống bếp, mặc dù Chu Hiển Thanh ra vẻ tôn trọng hỏi ý kiến cô, nhưng ý kiến cô không quan trọng, anh chỉ hỏi lấy lệ. Đúng như cô đoán, Ôn vãn còn chưa mở miệng, anh đã lên tiếng: "Đúng rồi, em thích ăn mì Ý, buổi tối chúng ta sẽ ăn món này. Chỉ Linh sẽ ở lại ăn với chúng ta."
Chỉ Linh chính là Lạc phu nhân, cô mỉm cười gật đầu một cái: "Không chê tôi làm kỳ đà cản mũi."
Chu Hiển Thanh cười cười: "Cô ở đây, tâm tình cô ấy rất tốt."
Thái độ của Ôn Vãn có chút cứng ngắc khi nghe câu ấy, nhưng Chu Hiển Thanh làm nh không thấy, nói mấy câu với Lạc phu nhân rồi xuống bếp.
Ôn Vãn bất đắc dĩ lấy tay cào tóc , thấy buồn cười: "Cô xem, em ấy ảo tưởng đến mức không phân biệt được cái nào tôi thích cái nào em ấy thích."
.
Lạc phu nhân nhìn bóng lưng Chu Hiển Thanh biến mất, nụ cười trên mặt cũng tan biến đi, cô nhìn chằm chằm Ôn vãn, bất đắc dĩ thở dài: " Trước kia anh ấy không như vậy."
Ôn Vãn cũng biết lúc trước anh không như vậy, thời điểm mà bọn họ mới quen Chu Hiển Thanh vẫn là người bình thường. Chẳng lẽ bởi vì cô tha thứ cho Hạ Trầm, cho nên mới kích thích Chu Hiển Thanh? Hiện tại Chu Hiển Thanh bị như vậy , là do cô và Hạ Trầm sao. . . . . .
Lạc phu nhân nhìn cô mất hồn, nhỏ giọng nói: "Thật ra thì cô có thể ngồi nói chuyện với anh ấy , đây là biểu hiện của căn bệnh, hơn nữa còn là mình tưởng tượng ra nhân cách thứ hai. Cô phải cho anh ấy nhìn rõ thực tế ."
Ôn Vãn không đồng ý mà lắc lắc đầu: "Như vậy dễ dàng kích thích đến em ấy hơn."
Hiện tại Chu Hiển Thanh bệnh không nhẹ, nếu như cô dùng cách này trực tiếp nói thẳng ra, có khi phản tác dụng, kích thích anh làm chuyện xấu hơn.
Huống chi chuyện khó giải quyết nhất là em ấy đã từng học quaTâm Lý Học, đối với phương thức của cô chưa chắc đã hữu dụng.
-
Sau khi Lạc phu nhân đi, Ôn Vãn đi tắm rồi sau đó mở tờ giấy ra nhìn kỹ, hìn như mảnh giấy ghi vào ba ngày sau.
Chữ viết này cô rất quen thuộc, chín là chữ viết của Hạ Trầm , Ôn Vãn nắm chặt tờ giấy trong tay đến phát run.
Hạ Trầm tới Thái Lan rồi. . . . . .
Cô không hiểu tại sao Lạc phu nhân lại hợp tác với Hạ Trầm hợp tác, nhưng trong lòng thoáng an định một chút, ít nhất cũng biết rõ đây là kế hoạch của Hạ Trầm cứu cô, ba ngày, chỉ cần ba ngày là cô có thể nhìn thấy Hạ Trầm.
Ba ngày nay Lạc phu nhân ngoại trừ tặng trà cho cô cũng không thấy có bát cứ hành động gì, Ôn Vãn không biết làm gì hơn là ngồi chờ.
Chu Hiển Thanh coi như là người có quy củ làm việc và nghỉ ngơi bình thường khỏe mạnh, mỗi ngày đều dậy sớm tập thể dục, sau đó cho cô ăn bữa sáng. Mỗi ngày vẽ tranh, mà người mẫu đều là Ôn vãn, anh sẽ không ép buộc cô giữ vững một tư thế cố định, cho dù cô nhích tới nhích lui, hoặc là ngủ, hình như đối với anh đều không có bất kỳ ảnh hưởng.
Kể từ khi Ôn Vãn thấy phòng tranh của anh, ngược lại tâm tình trở nên tế nhị —— cô bắt đầu có chút đồng tình với người đàn ông này.
"Em và chị đều học chung mọt ngành, là mình cảm thấy hứng thú, hay là bởi vì. . . . . . chị?" Ôn Vãn hỏi khi đang vẽ tranh Chu Hiển Thanh nhíu mày một chút , anh hơi cúi đầu, giờ phút nhìn có chút ngây .
Khóe miệng anh cười yếu ớt, không có chút do dự trả lời: "Muốn xem em thích ngành gì đặc biệt."
Ôn Vãn chăm chú nhìn anh, anh nói xong mới chậm rãi từ giá vẽ sau ngẩng đầu lên, kết luận: "Quả nhiên tiểu Vãn thích, anh cũng thích."
". . . . . ."
Hai người trầm lặng, không biết đã trải qua bao lâu, lúc này Ôn Vãn mới lấy hết dũng khí thử dò xét nói: "Thật ra thì ban đầu chị chọn nghề này cũng không phải là tự mình thích, mà là Cố Minh Sâm chịn cho chị. Chu Hiển Thanh , chị nghĩ chị với em không cùng chung ——"
Lời của cô còn chưa dứt, Chu Hiển Thanh mặt liền không thay đổi ngẩng đầu lên nhìn cô.
Ôn Vãn bị anh nói như vậy,ngược lại không bị dọa sợ mà còn ngoan cường nói: "Nếu như em phát hiện, chị chẳng có gì đặc biệt, giống như những người khác. Em sẽ làm sao?"
Chu Hiển Thanh nhìn cô một hồi, lúc này mới bình tĩnh nói: "Không có . Anh đói thì em sẽ nấu cho anh ăn, anh không vui em sẽ trò chuyện cùng anh, em khéo léo lại hiểu chuyện, đây chính là tiểu Vãn trong lòng anh."
Anh nói xong dừng một chút, lại bổ sung: "Cho dù thỉnh thoảng có không giống ngày xưa thì cũng chẳng sao, anh sẽ cho em thấy rằng em không nên tha thứ cho Hạ Trầm, anh sẽ giúp em đi đúng đường ."
Ôn Vãn nắm quả đấm trong tay: "Nếu như vẫn không được thì sao đây?"
Mi tâm Chu Hiển Thanh buộc chặt, cây bút nắm trong tay cơ hồ phát run, nhìn cô bằng ánh mắt muốn đóng băng.
Cổ họng Ôn Vãn ngày càng khô khốc, khó chịu , nhưng vẫn trấn định nói: "Chu Hiển Thanh, em nhìn thẳng vào mắt chị, em thích chị thật sự sao?"
Chu Hiển Thanh nhìn ánh mắt cô có chút khổ sở , chợt anh tức giận đá văng cái giá vẽ, sau đó nóng nảy đem tất các thứ có liên quan đập vỡ tan nát.
Ôn Vãn kinh ngạc nhìn anh, Chu Hiển Thanh lại đem tất cả các bút vẽ bẻ gãy, giải tỏa tất cả các cảm xúc ở bên trong ra bên ngoài xong, đứng phía trước cửa sổ đưa lưng về phía cô: "Không có nếu như, em chính là Ôn vãn. Nếu như không phải là ——"
Anh không nói câu sau, quỷ dị dừng lại, chỉ là từ từ quay đầu lại liếc nhìn cô một cái, cặpmắt đen láy thâm trầm nhìn cô giờ phút này hình như có chút oán hận .
-
Sau đó Ôn Vãn không dám kích thích Chu Hiển Thanh một lần nào nữa, nhưng trong lòng âm thầm đắn đo, cuối cùng cô nhìn Chu Hiển Thanh lần nữa mới hiểu ra một ít chuyện. Mỗi người bị bệnh đều có mỗi trạng thái khác nhau, nhưng bộ dạng Chu Hiển Thanh trước mắt, dây cung đã căng và mũi tên không bắn nhưng dây cung sắp đứt.
Cuối cùng cũng tới ngày hẹn, quả nhiên ngày này không giống với ngày bình thường, Chu Hiển Thanh dậy rất sớm, ăn mặc trang trọng , bình thường ở nhà anh chỉ mặc quần áo đơn giản , lúc này tây trang thẳng thớm, cổ áo sơ mi phẳng phiu gọn gàng trông rất khoa trương, thoạt nhìn hình như có chuyện rất quan trọng.
Anh ngồi ở bàn ăn uống xong cà phê, lúc này mới từ từ đi về phía cô.
Ôn Vãn nắm ly thủy tinh trong tay , chỉ nghe giọng anh trầm thấp từ từ ở bên tai vang lên: “ Lát nữa Chỉ Linh sẽ đến với em, anh còn có chuyện phải làm."
Anh nói xong không lập tức rời đi, mà vẫn duy trì tư thế cũ, sóng mũi cao như có như không đến gần sát gương mặt cô : "Em sẽ ngoan ngoãn ở nhà chờ anh?"
Ôn Vãn quay đầu, chống lại ánh mắt của anh, trong giây phút đó trong lòng cô có chút chấn động.
Chu Hiển Thanh thấy cô chần chờ, con mắt càng sắc bén hơn, bỗng dưng đưa tay giữ chặt ót cô, cúi người lấn đến gần cô hơn. Ôn vãn cứng đờ lui về phía sau, sau lưng là ghế dựa cô bị đè ép chặt phía sau không cách nào nhúc nhích.
Không khí giữa hai người có chút cổ quái, giống như là thù địch lẫn nhau, cũng may Chu Hiển Thanh không phải là người làm xằng bậy, chỉ là đôi môi lạnh như băng hạ xuống trán cô, hôn nhẹ : "Anh không thích em do dự."
Sau khi Lạc phu nhân đến thì Chu Hiển Thanh mới rời đi, theo sát phía sau là một chiếc xe 16 chỗ màu trắng , trong xe nối đuôi nhau là một đám người đàn ông ăn mặc đều là màu đen, nhưng bọn họ không đi mà đứng túc trực ở ngoài sân .
Sau khi Lạc phu nhân vào nhà hướng Ôn vãn bật cười nói: "Nhìn thấy không? Ngay cả tôi mà anh ta cũng không tin."
Ôn Vãn lo lắng nhìn những người ở bên ngoài: "Làm sao bây giờ?"
Lạc phu nhân nở nụ cười thần thần bí bí với cô cô : "Đừng lo lắng, tôi sớm đã chuẩn bị rồi"
Lạc phu nhân vừa nói xong liền có tiếng súng trong sân vang lên, Lạc phu nhân nhân cơ hội dắt tay cô chạy ra cửa sau , vừa chạy vừa nói: "Có xe chờ, cô không cần phải lo lắng, là người của Hạ Trầm."
Ôn Vãn nghe lời này liền mừng rỡ: "Anh ấy đến?"
Lạc phu nhân không đáp lại cô, mà dẫn cô tới cạnh một chiếc xe, lập tức đẩy cô vào trong.
Ôn Vãn thấy người bên trong xe là Cố Minh Sâm, cô cả kinh không nói ra lời, ngay sau đó cảm thấy chuyện này nhất định không đơn giản như vậy. Nghĩ đến mới vừa rồi Chu Hiển Thanh một mình ra ngoài cô càng thêm chắc chắn dự đoán của mình, lo lắng: "Hạ Trầm một mình đi gặp Chu Hiển Thanh!"
Lúc này có thể để cho Chu Hiển Thanh đích thân tự mình ra cửa cũng chỉ có Hạ Trầm, đây là địa bàn của Lạc Hiển, cho nên nhất định Hạ Trầm muốn cứu cô phải dùng kế điệu hổ ly sơn, kêu Cố Minh Sâm tới dẫn cô đi, còn một mình Hạ Trầm, anh phải làm sao đây?
Ôn Vãn không biết Hạ Trầm làm thế nào để thoát ra, cô còn muốn hỏi nữa, Lạc phu nhân đã đưa tay đóng cửa xe lại: "Nếu Hạ Trầm đã an bài thế này, nhất định anh ấy có tính toán riêng ."
Cố Minh Sâm khởi động xe, liếc nhìn cô từ chiếc kính chiếu hậu: "Chúng ta đến sân bay đợi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...