Ôn Vãn ra ngoài gõ cửa xe thì người nọ lập tức liền mở mắt ra, trong mắt chợt lóe lên một tia âm hiểm, đợi nhìn rõ người trước mặt là cô vẻ mặt mới chậm rãi giãn ra: "Sao vậy?"
Ôn Vãn nhìn lông mày anh nhíu lại lộ vẻ mệt mỏi, bất đắc dĩ thở dài: "Lên lầu đi, ở đây làm sao ngủ được."
Chu Hiển Thanh nhìn cô chăm chú, chợt nhỏ giọng cười cười, Ôn Vãn không hiểu tại sao anh lại cười, mà anh cũng không có ý định giải thích, trực tiếp mở cửa xe đi xuống: "Có làm phiền chị hay không?"
Nói thì nói như vậy, nhưng anh đã tự do bước vào cửa.
Trước đó bác sĩ Lâm với Hỉ Châu hình như không muốn giữ anh ở lại, không biết vì sao, bà vốn là người ôn hòa, hiếu khách nhưng không hiểu vì sao bà lại có vẻ như không thích Chu Hiển Thanh lắm.
Hai người trầm mặc lên lầu hai, Ôn Vãn dẫn đường đi trước, cảm giác ánh mắt nóng bỏng đằng sau lưng luôn dính chặt vào người mình . Cô lấy hết dũng khí, quay đầu lại nhìn anh một cái, rồi lại phát hiện tư thế anh như có như không từ từ ngẩng lên như là vô tình bắt gặp ánh mắt cô.
Ôn Vãn âm thầm cảm thấy là mình quá mức nhạy cảm, nói một câu để lấy lại không khí: "Em đừng lo lắng, chị cũng rất quan tâm đến bà, cho nên chị sẽ sẽ không nuốt lời."
Ý của cô là cô sẽ không bỏ trốn nữa.
Chu Hiển Thanh vẫn tiếp tục bước đi không vì lời nói của cô mà dao dộng, đáy mắt thâm thúy nhưng có chút lảng tránh: "Vậy sao chị còn muốn ở lại nơi này?"
Ôn Vãn không trả lời, chính cô cũng không biết nói sao cho anh hiểu, vừa lúc đến cửa, quay đầu lại hướng anh phía sau cười cười: "Đến rồi."
Ánh mắt Chu Hiển Thanh phức tạp nhìn cô một cái, lúc này mới nhấc chân vào phòng.
Những căn phòng khác vẫn chưa có người nào ở qua, bởi vì rất ít khách tới, đồ dùng trong căn phòng cũng có hạn. Cho nên dù biết rõ Chu Hiển Thanh ghét Hạ Trầm Ôn Vãn vẫn phải nhắm mắt cho anh ở phòng của Hạ Trầm.
Ôn Vãn nghĩ rằng Chu Hiển Thanh sẽ không chịu ở phòng của Hạ Trầm, nhưng anh chỉ hơi hơi quét mắt khắp gian phòng, ngoài ý muốn đi vào.
Ôn Vãn nhìn anh một cái mới yên lòng, nói"Ngủ ngon" rồi chuẩn bị rời đi, bất ngờ Chu Hiển Thanh lại mở miệng gọi cô: "Có thể cho nấu cho em ít đồ ăn không?"
Ôn Vãn nhớ tới bữa ăn tối anh rất ít động đũa, không biết có phải khẩu vị không hợp hay không, cho dù anh với cô không có quan hệ máu mủ, nhưng thật lòng cô xem anh là em trai cô , vì vậy hớn hở đồng ý: "Em đi tắm đi, để chị làm."
Chờ Chu Hiển Thanh tắm xong ra ngoài, một tô mì nóng hổi có trứng gà đã được đặt lên bàn, phía trên còn trang trí rau dưa, anh nhìn mà có mấy phần cảm động.
"Nếm thử một chút." Ôn Vãn ngồi ở bên cạnh bàn ăn mỉm cười nói với anh, cô cũng nấu cho mình một tô nhỏ, cười híp mắt nói, "Lâu lắm rồi mới nấu ăn lại, không biết hương vị thế nào, hi vọng là không tệ."
Chu Hiển Thanh đắm chìm nhìn gương mặt cô dưới ánh đèn, cảm thấy như bây giờ rất tốt , không khí ấm áp, anh rất thích như bây giờ. Lòng anh vui sướng, hướng về phía cô ngồi xuống, nhưng không có động đũa ngay.
Ôn Vãn bị anh nhìn, nghi ngờ mở trừng hai mắt: "Sao không ăn, không phải đói bụng sao?"
Chu Hiển Thanh ôn hòa nhìn chăm chú vào cô, khóe môi nhếch lên: "Chị ăn khuya, không sợ mập sao?"
Ôn Vãn không ngờ anh nói như vậy, không khỏi mỉm cười: "Không sao, ăn một mình rất chán. Chị ăn với em."
Chu Hiển Thanh nghe lời này lại càng thêm nghiêm túc nhìn chằm chằm vào cô, Ôn Vãn sờ sờ gò má, còn tưởng rằng trên mặt mình dính gì. Nhưng một giây kế tiếp liền nghe anh không nhanh không chậm nói: "Tiểu Vãn, chị đối với em thật tốt."
Ôn Vãn ngẩn người, ngay sau đó bĩu môi: "Chỉ nấu có một tô mì mà đã hạ gục được em, đúng là chẳng có cảm giác thành tựu gì cả."
"Không chỉ có mình chị đối tốt với em mà vẫn còn một người nữa." Trên mặt Chu Hiển Thanh mang theo nụ cười, lời nói mơ hồ không rõ, anh cúi đầu ăn mì, không để ý đến vẻ mặt đang sửng sốt của người đối diện.
Ôn Vãn lại bị lời nói của anh là cho nhức đầu, vẫn?
Hình như cô có chút hiểu ý tứ trong lời nói của Chu Hiển Thanh, do dựu hồi lâu, cuối cùng nói thật với anh: "Lâm Hữu Trân là mẹ của chị, điều này là không thay đổi , cho nên chị mới đồng ý trở về. Nhưng điều này sẽ chẳng chứng minh được là chị đã tha thứ cho bà ấy, em không phải là chị, cho nên sẽ không hiểu rõ cảm nhận của chị, hận một người tất nhiên rất khổ sở, ai mà chẳng muốn sống thanh thản hạnh phúc nhưng để đi đến quyết định tha thứa này cần có bao nhiêu quyết tâm đây, ít nhất là dưới mắt, chị làm không được."
Chu Hiển Thanh vẫn nhìn cô, vẻ mặt khôi phục lạnh lùng: "Ý của chị là, chờ dì Lâm hết bệnh, chị sẽ lại đi?"
Ôn Vãn cắn răng gật đầu.
Mặt Chu Hiển Thanh không thay đổi nhìn cô một hồi, Ôn Vãn cho là anh sẽ mắng cô, thế nhưng anh lại cúi đầu, tiếp tục ăn mì, dứt khoát nói một chữ: "Được."
-
Ngày thứ hai Chu Hiển Thanh rời giường rất sớm, Ôn Vãn vừa mới đem hành lý đẩy ra ngoài thì đã thấy anh quần áo chỉnh tề đứng trước phòng. Cô không khỏi có chút kinh ngạc: "Sớm như vậy?"
Tối hôm qua lúc Chu Hiển Thanh về phòng nghỉ ngơi, sắc mặt vẫn như cũ rất khó coi, Ôn Vãn đến tột cùng cũng không biết anh tức giận điều gì, chẳng phải đây là chuyện của hai mẹ con cô hay sao, nếu tức giận thì cũng là người trong cuộc mắc gì đến anh ? Nghĩ lại, có lẽ Lâm Hữu Trân đối với Chu Hiển Thanh như con ruột, cho nên Chu Hiển Thanh mới có thể tức giận đến như vậy?
Ôn Vãn không hiểu sao trong lòng có chút an tâm, ít nhất Chu Hiển Thanh thật lòng với bà.
Dưới mắt Chu Hiển Thanh tựa như đã quên chuyện tối hôm qua, hướng về cô gật đầu một cái, thuận tay nhận lấy hành lí: "Đi thôi."
Tối hôm qua Ôn Vãn đã nói từ biệt với bác sĩ Lâm và Hỉ Châu, cô có chút nuối tiếc, cô chỉ nên lặng lẽ rời đi, cô sợ nhất cảnh chia ly, thay vì một người chịu đựng cô đơn, còn hơn phải để tất cả mọi người canh cánh trong lòng.
Xe một đường chạy đến sân bay, Chu Hiển Thanh trực tiếp đi thủ tục, Ôn Vãn cầm điện thoại di động lại bắt đầu chần chừ —— có nên gọi điện cho Hạ Trầm nói mọt tiếng không đây?
Trong khoảng thời gian này Hạ Trầm không biết bận rộn cái gì, mà vẫn chưa gọi điện cho cô, mới đầu Ôn Vãn còn có thể bình tĩnh, nhưng mấy ngày gần đây cô có chút bực mình.
Rốt cuộc là bận rộn đến vậy sao?Ngay cả một cuộc điện cũng không có thời gian?
Điện thoại di động cũng bị cô nắm chặt, đang giằng co nội tâm, bàn tay cũng đã nổi gân cả lên chợt điện thoại kêu , cô giật mình một cái, cúi đầu nhìn tên đầu sỏ làm mình bực mình, đúng là nhắc tào tháo, tào tháo liền đến.
Cô nhìn chằm chằm trên màn ảnh hai chữ "Hạ Trầm", nhịp tim rối loạn lên xuống.
Ôn Vãn ngây ngốc nhìn một hồi, lúc này mới cố trấn định bắt máy, một giọng từ tính truyền tới: "Có nhớ anh hay không?"
Ôn Vãn kiên quyết sẽ không nói cho anh biết, cô tức giận đều là do anh! Cho nên không hề do dự, lập tức lên tiếng phủ nhận: "Dĩ nhiên không có."
Hạ Trầm nghe xong cũng không có tức giận, ngược lại cười nói: "Anh rất nhớ em, vừa xa em một chút mà đã không chịu nổi."
Cũng chỉ là lời tâm tình thường ngày của cánh đàn ông, nhưng giờ phút này cô có chút hoảng hốt, Ôn Vãn cầm điện thoại di động, hoàn toàn không biết nên trả lời như thế nào, vụng về "ừ" một tiếng.
Giọng cười khe khẽ của Hạ Trầm lại truyền tới, cơ hồ cô có thể tưởng tượng bộ dạng bật cười của anh: "Mới xa anh có mấy ngày, lại muốn làm người xa lạ với anh?"
Ôn Vãn cúi đầu nhìn mũi giày của mình, miệng nói: "Em không biết nói gì với anh."
Hạ Trầm bị cô làm tức giận đến chết: "Đúng là trung thực, chẳng lẽ em không có gì để nói với anh sao?"
Thật ra thì có , phòng khám bệnh đã khai trương, người đầu tiên cô muốn chia sẻ nhất chính là anh, các loại chứng thư thành công cô cũng muốn báo cho Hạ Trầm biết trước tiên, ngay cả chuyện vụn vặt nhỏ nhặt nhất trong cuộc sống cô cũng muốn nói cho anh biết. . . . . . Thế nhưng thời điểm nghe anh giọng nói của anh, ngược lại cô không nói được điều gì, thì ra sau khi anh về nước không khi nào mà cô không nhớ anh.
Hạ Trầm chờ cả ngày cũng không thấy cô nói chuyện, oán trách cô: "Em đúng là không có lương tâm, chờ xem anh thu thập em thế nào."
Lúc này Ôn Vãn mới nhớ tới chuyện thông báo cho anh biết cô trở về nước: "Hạ Trầm, thật ra thì em ——"
Đột nhiên điện thoại bị người giật lấy, Ôn Vãn quay đầu lại thấy một thân tây trang bó sát người, nhìn thấy gương mặt Chu Hiển Thanh lạnh lùng.
Hình như anh rất tức giận, khóe môi mím thật chặt, lộ ra ba đường thẳng nghiêm túc lạnh lùng, cúi đầu nhìn danh sách trò chuyện, trực tiếp cúp điện thoại: "Đến lúc rồi, chờ về nước rồi nói tiếp."
Ôn Vãn đối với bộ dạng gia trưởng của anh cực kỳ tức giận, đứng tại chỗ trầm mặc mấy giây, nói: "Chị không biết gần đây em bị gì, nhưng mà không phải em nên tôn trọng chị sao? Chị không thích bị người khác ép buộc."
Chu Hiển Thanh cau mày, ánh mắt lạnh lẽo, chỉ như vậy thôi mà cô cũng trần đầy cảm giác áp bức, Ôn Vãn nắm chặt quả đấm, xoay người đi một mạch.
Chu Hiển Thanh lại cúi đầu nhìn điện thoại trong tay, đốt ngón tay dùng sức đến trắng bệch, giống như muốn bóp nát vỡ vụn cái điện thoại trong tay.
-
Hạ Trầm nhìn màn ảnh tối thui, lông mày anh tuấn khẽ nhíu, bên ngoài dòng xe chạy tấp nập, khắp nơi đều là hơi thở ồn ào náo nhiệt, điều này làm cho anh càng thêm nóng nảy. Anh tới phòng nghỉ ngơi, tâm tư chợt có chút rối loạn , trầm ngâm chốc lát, phân phó cho A Tước đang ngồi làm việc: "Tìm người tra chuyện này một chút."
A Tước biết Hạ Trầm lo lắng cho Ôn Vãn, nghe lời này lập tức ngừng tay: "Sao vậy?"Thái La
Hạ Trầm nắn vuốt mi tâm : "Hình như cô ấy có vấn đề."
A Tước nhìn anh một chút, vẫn gật đầu một cái đứng lên: "Tớ sẽ gọi điện thoại hỏi một chút."
Hạ Trầm ngồi ghế, vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại, mất hồn, lúc anh trở về nước có an bài người bảo vệ cho cô, một mặt là lo lắng Lạc Hiển , mặt khác lo lắng Hạ Uyên.
Chỉ là bây giờ Hạ Uyên lo thân mình còn chưa xong, chắc chắn sẽ không có ý định động đến Ôn Vãn.
Nhưng bây giờ lại không gọi điện thoại được cho Ôn Vãn.
Rất nhanh A Tước trở lại, sắc mặt không tốt lắm, giọng nói hơi có vẻ nặng nề: "Xảy ra chuyện rồi, chúng ta phái người theo Ôn Vãn, nhưng bây giờ để lạc mất dấu rồi. Phòng khám bệnh nói là Ôn Vãn cùng với Chu Hiển Thanh trở về nước rồi, nhưng khi điều tra thì người bên sân bay nói là . . . . . ."
Sắc mặt Hạ Trầm trầm xuống: "Nói gì?"
"Bọn họ không lên máy bay."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...