Mười giờ tối, ngạo kiều nữ vương thụ cùng phúc hắc trung khuyển công về phòng chuẩn bị đi ngủ. Vừa mở cửa phòng, đã cảm thấy một cảm giác quen thuộc đến thân thiết.
Phòng ngạo kiều nữ vương thụ vẫn giữ nguyên như trước đây, tuy nói bây giờ đổi thành phòng ngủ của hơi người, nhưng trên thực tế cũng chỉ là đem cái giường đơn trước kia đổi thành giường đôi.
Phúc hắc trung khuyển đến bên giường, tùy tiện ngồi xuống, đưa tay sờ sờ cái giường mềm mại, khóe miệng chậm rãi cong thành một đường cong tuyệt đẹp. Trái lại, ngạo kiều nữ vương thụ lại có chút cẩn trọng. Phải nói rằng hồi ngạo kiều nữ vương thụ với phúc hắc trung khuyển công còn nhỏ, phúc hắc trung khuyển công sang nhà ngạo kiều nữ vương thụ chơi, thường xuyên ở lì chỗ này không chịu đi, hai đứa bé chen chúc ngủ trên một cái giường cũng không phải một hai lần, Nhưng mà hôm nay việc đó lại có ý nghĩa hoàn toàn khác.
Năm đó ngủ chung, cùng lắm chỉ là hai đứa nhỏ vô tư, còn bây giờ? Con đường bọn họ đi, nói thì nói là không gặp phải sóng to bão lớn nào, nhưng giữa đường cũng gặp không ít mưa mưa gió gió.
Có lẽ khi nhìn lại những gì đã qua, sẽ thấy không ít lầy lội, nhấp nhô, nhưng nhìn về tương lại, lại là tia sáng của hạnh phúc.
Ngạo kiều nữ vương thụ cũng ngồi xuống giường, phúc hắc trung khuyển công lúc này vẻ mặt vô cùng quỷ dị nhìn cái bàn cạnh giường, ngạo kiều nữ vương thụ thấy biểu tình của anh cảm thấy vô cùng kì quái, nhíu mày, cũng theo ánh mắt anh nhìn sang, kết quả nhìn một con búp bê Mario to bằng bàn tay.
Phúc hắc trung khuyển công bấy giờ mới quay sang nhìn ngạo kiều nữ vương thụ đầy đáng thương, thái dương ngạo kiều nữ vương thụ nổi đầy gân xanh: “Đừng có dùng cái loại biểu tình vờ đáng yêu đấy nhìn em.”
Phúc hắc trung khuyển công lại quay đầu nhìn con Mario, sau đó lại quay đầu, tiếp tục dùng biểu tình đáng thương nhìn ngạo kiều nữ vương thụ.
Ngạo kiều nữ vương thụ lấy tay bóp bóp trán, vẻ mặt không cách nào trị được anh nữa, sau đó đi đến trước bàn, đem con Mario ném vào trong tủ quần áo, không ngờ va vào bàn làm rơi một thứ gì đó, phúc hắc trung khuyển cúi người nhặt quyển vở bị ngạo kiều nữ vương thụ làm rơi, mở ra nhìn nhìn, hóa ra là một cuốn album.
Ngạo kiều nữ vương thụ cũng đến bên, sau khi ngồi xuống, dựa vào người phúc hắc trung khuyển công, đầu với sang nhìn thoáng qua, không hiểu nói: “Album này sao lại ở trên bàn?”
Phúc hắc trung khuyển công dừng ánh mắt ở trên tấm ảnh chụp cả gia đình ngạo kiều nữ vương thụ, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Ngày mai chúng mình cùng cha mẹ đi chụp ảnh đi.”
Ngạo kiều nữ vương thụ nhíu mày: “Cha? Mẹ?”
Phúc hắc trung khuyển công nhìn nhìn ngạo kiều nữ vương thụ, làm sao không hiểu cậu đang nghĩ gì? Vì thế cũng cười nói: “Em đã gả cho anh rồi, anh đương nhiên phải sửa lại xưng hô ~”
Ngạo kiều nữ vương thụ liếc mắt nhìn phúc hắc trung khuyển công một cái, sau đó bất thình lình bổ nhào qua bóp cổ anh, hung ác nói: “Anh nói ai gả cho ai?”
“Em gả cho anh nha ~” Phúc hắc trung khuyển công chớp chớp mắt, tiếp tục không biết sống chết nói.
“Anh bây giờ đang bị em cưới vào cửa nhà, mau gọi một tiếng phu quân cho em nghe nào.” Ngạo kiều nữ vương thụ nằm trên người phúc hắc trung khuyển công, cười hắc hắc nói.
Đợi nửa ngày chẳng thấy phúc hắc trung khuyển công trả lời, ngạo kiều nữ vương thụ thấy kì quái.
Đúng lúc này, phúc hắc trung khuyển công đột nhiên lộ ra vẻ mặt đau khổ nói với cậu: “Em yêu, nếu em không xuống khỏi người anh ngay, anh e là anh có phản ứng…”
“…”
Quả nhiên… Lúc này ngạo kiều nữ vương thụ mới phát hiện, cái gì gọi là có phản ứng, hỗn đản động dục lung tung này rõ ràng là muốn… Vì thế sắc mặt cậu trở thành tối sầm, khóe miệng giựt giựt, dù sao cũng đang ở nhà, cha mẹ ở ngay bên cạnh không xa, cho nên ngạo kiều nữ vương thụ quả quyết đứng lên khỏi người phúc hắc trung khuyển công, còn chưa ngồi vững đã bị phúc hắc trung khuyển công đột nhiên kéo cổ tay, sau đó trở mình một cái, ngạo kiều nữ vương thụ đã thấy vị trí của mình biến thành phía dưới.
Cậu ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt tươi cười không hề có tí tốt đẹp nào của phúc hắc trung khuyển công.
“Em làm anh thành như vậy còn không định giúp anh?” Giọng điệu của phúc hắc trung khuyển công hệt như công tử nhà giàu đùa giỡn con gái nhà lành.
“Anh… Bây giờ đang ở nhà…” Ngạo kiều nữ vương thụ trừng mắt lườm anh.
“Chẳng lẽ em thích ở ngoài hơn?” Phúc hắc trung khuyển công từ từ cúi đầu.
Mặt ngạo kiều nữ vương thụ không có biểu tình gì, phúc hắc trung khuyển công hôm nay có điểm gì đó là lạ, cả người tản ra một sức mạnh không thể kháng cự, nếu là bình thường phúc hắc trung khuyển công nói như vậy, mặt ngạo kiều nữ vương thụ chắc chắn đã biến thành lạnh như băng, nhưng hôm nay, ngạo kiều nữ vương thụ bất ngờ cảm thấy mình có chút căng thẳng.
Cả nửa ngày ngạo kiều nữ vương thụ mới phun ra một câu: “Cha mẹ đang ở phòng bên…”
Hơi thở nóng rực của phúc hắc trung khuyển công phả lên tai ngạo kiều nữ vương thụ, giọng cười trầm trầm vang lên: “Không phải em vẫn nói phòng em cách âm vô cùng tốt sao… Hồi đó suốt ngày đe dọa anh, nói nhốt anh ở trong này đánh đến khóc thét lên cũng không có ai nghe thấy đâu…”
Ngạo kiều nữ vương thụ nghe vậy ngẩn người, một lúc mới nhớ ra những gì phúc hắc trung khuyển công vừa nói là chuyện thời thơ ấu của họ.
Khi còn bé, không biết vì sao phúc hắc trung khuyển công rất thích cướp đồ của ngạo kiều nữ vương thụ, cho dù nhà anh có mua cho anh đồ giống hệt đồ của ngạo kiều nữ vương thụ, anh vẫn cảm thấy đồ trong tay ngạo kiều nữ vương thụ mới là tốt nhất, muốn đồ ở trong tay ngạo kiều nữ vương thụ. Tóm lại khi đó có lẽ anh chỉ dựa vào nguyên tắc “Cái gì ở trong tay ngạo kiều nữ vương thụ cũng là tốt nhất.”
Cho nên mỗi lần phúc hắc trung khuyển công đến cướp đồ của ngạo kiều nữ vương thụ, ngạo kiều nữ vương thụ đều ra sức bảo vệ quyền sở hữu.
Rồi đến một lần ngạo kiều nữ vương thụ rốt cục bạo phát, đúng lúc phúc hắc trung khuyển công đang ở trong phòng cướp đồ chơi của cậu, cậu liền trộm đóng cửa lại, khóa trái cửa lại, hung hăng đánh cho phúc hắc trung khuyển công vẫn còn bé một trận.
Thực ra nếu phúc hắc trung khuyển công đánh lại, cũng chưa chắc không đánh lại ngạo kiều nữ vương thụ, kỳ quái là phúc hắc trung khuyển công không đánh trả, chẳng qua là chỉ dùng vẻ mặt bị thương ngạo kiều nữ vương thụ đang tức giận.
Mãi cho đến khi ngạo kiều nữ vương thụ đánh xong, trút giận xong, anh mới oa một tiếng gào lên.
Ngạo kiều nữ vương thụ cũng sững sờ, nhưng phúc hắc trung khuyển công khóc nửa ngày cũng chẳng thấy cha mẹ ngạo kiều nữ vương thụ đến “báo thù” cho phúc hắc trung khuyển công như thường lệ.
Thế là ngạo kiều nữ vương thụ khi đó vẫn tưởng nguyên nhân là do hiệu quả cách âm của phòng cậu tốt, thực ra cậu không biết ngày đó cha mẹ cậu trùng hợp ra ngoài mua thức ăn, để hai đứa cậu ở nhà…
Ngạo kiều nữ vương thụ nhớ lại chuyện khi đó cũng phì một cái cười thành tiếng, “Anh không nói em cũng quên mất, anh khi còn nhỏ rõ ràng là một con quỷ nhỏ suốt ngày khóc nhè.” Cậu đẩy đẩy phúc hắc trung khuyển công, trêu tức anh.
“Đó là nhường em thôi.” Phúc hắc trung khuyển công thấp giọng cười: “Em nghĩ rằng khi đó anh thực sự đánh không lại em sao? Chỉ là cướp đồ của em sau đó để em đánh một chút, để em cảm thấy công bằng thôi ~”
“Anh ít lắm lời đi… Anh rõ ràng chính là quỷ khóc nhè.” Ngạo kiều nữ vương thụ không tin, vì thế liền nói lại. Lúc này cậu phát hiện ra phúc hắc trung khuyển công vẫn đang đè lên người cậu, cậu lại đẩy phúc hắc trung khuyển công ra: “Được rồi, không cãi nhau với anh nữa, nhanh đứng lên khỏi người em.”
Phúc hắc trung khuyển công chẳng những không đứng lên khỏi người cậu, còn lấy tay cởi cúc áo cậu.
“Anh làm gì đấy?” Ngạo kiều nữ vương thụ thấy vậy vừa sợ vừa tức giận, lấy tay dùng sức đẩy ngực phúc hắc trung khuyển công ra. Tiếc rằng phúc hắc trung khuyển công đè nặng trên người cậu, với tư thế bị đè như thế, cậu cũng chẳng dùng được bao nhiêu sức.
Phúc hắc trung khuyển công nhìn ngạo kiều nữ vương thụ, híp mắt lại nói: “Đương nhiên là đang chứng minh cho em thấy, ngày trước có phải anh nhường em hay không.” Nói xong, cúi đầu hôn.
Hôm sau, dưới sự đề nghị của phúc hắc trung khuyển công, cả nhà phúc hắc trung khuyển công cùng nhà ngạo kiều nữ vương thụ cùng đến một hiệu ảnh chụp ảnh gia đình. Phúc hắc trung khuyển công và ngạo kiều nữ vương thụ mặc âu phục đứng ở giữa các vị cha mẹ, khi thợ chụp ảnh hô một, hai, ba, phúc hắc trung khuyển công im lặng đem bàn tay đặt vào eo ngạo kiều nữ vương thụ.
Đó là một tấm ảnh gia đình tràn ngập hạnh phúc, có lẽ rất nhiều năm sau này, hai chàng trai trong tấm ảnh đầu cũng đã bạc trắng, vẫn còn có thể cùng nhau mở album, nhớ lại thời điểm chụp tấm ảnh này, nhớ lại năm đó, cả trời đầy những bông tuyết bay bay, bàn tay ấm áp của người kia, cùng khuôn mặt đỏ bừng của người kia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...