Câu Chuyện Bốn Mùa Chi Nước Chảy Giữa Hè

Sau khi xuống máy bay, Trầm Bạch đi đến bãi đỗ xe tính lấy xe về nhà nghỉ ngơi trước, ai ngờ lại bị cú điện thoại của Hàn Đống lôi đến đây, quả nhiên để cho bạn bè biết rõ chuyện của đối phương cũng không phải tốt đẹp gì.

“Tớ đoán chắc cậu sẽ về sau mà”, trên mặt cậu ta nở nụ cười xấu xa, tiện tay rót rượu đưa đến trước mặt Trầm Bạch, “Lần này bỏ nhiều công sức sắp đặt như vậy, mọi chuyện chắc cũng tiến thêm vài bước chứ gì?”

Tiến thêm vài bước? Trầm Bạch vì bốn chữ này mà ấm ức trong lòng, nâng ly rượu lên một hơi đã cạn sạch.

“Vài bước quái gì chứ, mới chỉ chạm vạch quen biết thôi”

Cậu ta làm bộ xoa cằm suy tư, sau lại nhìn Trầm Bạch đánh giá từ trên xuống dưới, Hàn Đống vẫn không hiểu nổi, “Tên nhóc kia đầu gỗ thì không nói, cậu sao cũng ngốc theo luôn thế?”

“Nếu không cậu muốn tớ phải làm sao giờ?” Trầm Bạch thở dài cười khổ, “Tớ đi đi đến đến công ty cậu nhiều năm như vậy, mấy cô nhân viên đều có ấn tượng với tớ, chỉ riêng cậu ấy là không hề hay biết, chẳng lẽ là cậu ấy giả ngốc sao?”

“Tớ thấy hay là cứ trực tiếp tới luôn đi, kế hoạch Hokkaido lần này xem như thất bại hết rồi đấy thôi”

Nếu nghĩ kĩ lại thì Trầm Bạch càng cảm thấy lúc còn ở Hokkaido, anh có thể tích cực hơn nữa. Nhưng anh không ngờ được Khang Ngôn lại là người khó tiếp cận đến vậy. Cho dù không rõ mấy nhưng với những lời nói kia, Khang Ngôn không thể nào không hiểu ý của anh được. Xem ra, nghe mỗi Hàn Đống thôi là chưa đủ, tốt nhất là mình tự động tay động chân lý giải cậu ấy còn hơn.


Chẳng qua là nên lấy cớ như thế nào để gặp lại cậu thôi. Mấy vụ tình cờ đã là diễm xưa rồi, chẳng lẽ lại lôi cái chiêu gặp nhau nơi đất khách ra xài lần nữa sao? (ý ảnh là bảo sắp xếp vài chuyến du lịch nước ngoài cho ẻm thêm vài lần nữa ý mà =.=)

“Hàn Đống, cậu có ý gì không? Tớ cũng không muốn mọi chuyện cứ dở dở ương ương thế này”

Ly rượu đã dâng lên khóe miệng nay nhẹ nhàng đặt lại trên bàn, “Người anh em, cậu trước tiên hãy cho tớ con đường sống đi, chờ tớ nghĩ lại rồi nói sau”

Dù đã cố ý chọn vị trí vắng vẻ, nhưng mấy cô mèo gợi cảm vẫn cứ mang rượu đến chỗ hai người đang ngồi, sau lại làm như không hiểu mà lẳng lơ một câu: “Hai anh đẹp trai này có thể cùng em uống một ly không a~”

Có nhiều khi, Trầm Bạch sẽ theo phép lịch sự mà nhẹ nhàng từ chối, nhưng chỉ cần tên Hàn Đống này mở miệng ra là có thể khiến người ta mọc sừng tức giận mà bỏ đi.

……………….

“Còn năm phút nữa thôi là tan sở rồi. Khang Ngôn, cậu cùng mọi người đi ăn tối đi”, Lí Tuệ thu dọn hết đồ đạc, khi đến giờ lại hô hào mọi người, “Đi thôi mọi người ới”

Thường ngày thì Khang Ngôn sẽ từ chối mấy tiệc liên hoan như vậy, lâu lắm mới chịu đi cùng với mọi người. Sau khi từ Nhật Bản trở về, Khang Ngôn thường xuyên hoảng hốt, công việc cũng không mấy chú tâm, nhiều khi dù làm đi làm lại thế nào cũng không vừa lòng, nên cậu cũng đồng ý đi với Lí Tuệ luôn cho rảnh nợ.

Bên trong thang máy vô cùng náo nhiệt, mọi người trong công ty còn đang xôn xao sẽ đi đến nhà hàng nào ăn uống, hay là đi đến KTV nào mà ăn chơi. Nhiệt tình của mấy người khi tham gia vụ này còn hơn cả lúc cho ý kiến trong công việc nữa.

Khang Ngôn đứng nép mình trong góc thang máy, nhớ đến chuyện trước kia, trong vô thức mà sờ sờ cổ áo mình, sau đó mới giật mình phát hiện trước lúc tan sở, cậu đã thay áo sơ mi bằng áo T-shirt rồi.

Thang máy dừng lại, mọi người vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài. Khang Ngôn vẫn chưa kéo hồn mình lại, sao lần này không còn ai quay lại gọi cậu, sau đó nở nụ cười lấn át cả ánh mặt trời nữa chứ?

Ở ngoài đại sảnh gặp được Hàn Đống, cậu ta biết mọi người muốn đi nhậu nhẹt ăn chơi liền nói tối nay cậu ta sẽ đãi, nhưng phải chờ một người bạn của cậu ta đến nữa.

Con gái một khi đã tám thì chẳng bao giờ hết chuyện. Lí Tuệ cùng Khả Khả thì nói về mấy cửa hiệu mới khai trương, Tô Hiểu nói chuyện hôm nào đi ngang qua cô sẽ tiện đường ghé vào, Lăng Tả thì bảo khi nào khai trương cô nhất định phải mua một bao đồ to cho thỏa ý. Sau đó bốn cô nàng giống như đang trải giấy ra thảm vẽ một bức tranh, chủ đề càng lúc càng to bự ra.


Chỉ có hai tên đàn ông cô đơn ngồi dạt vào một bên. Hàn Đống làm như vô tình nhớ tới, giả nai hỏi Khang Ngôn chuyến đi Hokkaido lần này thế nào.

Nói trắng ra thì Khang Ngôn thấy chuyện mình được công ty thưởng cho chuyến du lịch bốn ngày ba đêm đến Hokkaido chẳng khác gì chuyện từ trên trời rơi xuống.

“Vâng, cũng rất vui”

Mặc dù Khang Ngôn trả lời qua loa nhưng Hàn Đống lại lờ mờ phát hiện ra điều gì, đang muốn thừa dịp sáp tới hỏi luôn thì di dộng lại rung lên bần bật. Xem ra, cái tên Trầm Bạch kia đã tới rồi.

Khang Ngôn vốn không phải người thích tụm năm tụm ba lại tám nhảm với mọi người, so với chuyện đó, cậu thích làm một người dỏng tai lên nghe còn hơn. Lúc cậu đang chán nản nhìn quanh căn phòng thì cánh cửa đã tự động mở ra, người xuất hiện trước mắt dường như rất quen thuộc.

“Đã để mọi người chờ lâu”

Mấy người đang chém gió tới lui cũng dần ngừng lại. Hàn Đống cười cười nói: “Thời gian cũng đâu trễ mấy, mọi người nói phải hay không?”

“Đến muộn thì phải bị phạt, hôm nay tôi sẽ mời mọi người”

Ngữ khí tao nhã, trang phục tinh tế, có người còn hỏi nhỏ Lý Tuệ người này có phải là sếp lớn nào đó trong công ty không.


Vốn là không muốn nhưng Khang Ngôn vẫn cố ý nhìn qua Trầm Bạch. Ngay lần nhìn đầu tiên cậu đã nhận ra anh, nhưng hình như anh không hề chú ý đến cậu. Khang Ngôn nghĩ có lẽ mình đã suy nghĩ quá nhiều, hơn nữa mình vì lẽ gì lại quan tâm chuyện anh ta có chú ý đến việc mình ở đây hay không?

Trong phòng tổng cộng có bảy người, Lý Tuệ đứng bên Hàn Đống, Khang Ngôn lại một mình đơn côi, cả đám còn lại đều vây quanh lấy Trầm Bạch. Đối với mấy cô nàng còn chưa kết hôn, một người đàn ông hoàn hảo như Trầm Bạch đương nhiên là không thể bỏ sót. Tuy Trầm Bạch vì có việc mới đến công ty vài lần, nhưng mấy người này đều đã phân tích Trầm Bạch rõ ràng từ trên xuống dưới.

“Tôi không nghĩ đến là có thể gặp lại anh ở đây”

Chịu không được cảnh mấy cô nàng vây lấy anh, Khang Ngôn bực mình lên tiếng.

Cứ nghĩ rằng ở tình huống này thì cậu phải chêm thêm mấy câu dạng như “Đã lâu không gặp” hay là “Thật trùng hợp” mới đúng, nhưng Khang Ngôn chỉ có cười, cười và không nói thêm câu gì. Khéo thêm nữa là Trầm Bạch cũng cười, trong ánh mắt chỉ có Khang Ngôn.

“Sao vậy? Hai người các cậu biết nhau sao?”

Hàn Đống giả ngây hỏi, làm cho Khang Ngôn đỏ bừng mặt mũi, không biết nên giải thích thế nào. Bộ dáng này bị Trầm Bạch trông thấy, trong lòng anh liền vui vẻ phơi phới.

“Thời gian không còn sớm nữa, tôi biết một nhà hàng Nhật Bản rất ngon….”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui