Rất nhiều người, đem hôn nhân như một loại kết cục của tình yêu. Tuy nhiên, lời nói luôn ở bên miệng, tình yêu không nhất thiết phải đi tới hôn nhan, nhưng hầu như hôn nhân đã trở thành một loại biểu tượng hứa hẹn .
Có lẽ, tình yêu vốn không có cái gì gọi là vĩnh viễn, cũng không có cái gọi là tận cùng và kết thúc.
Đầu năm nay vừa tham gia hôn lễ của Hàn Đống cùng Lý Tuệ , ở tháng ba đầy nắng ấm áp, tin tức thật tốt, hết thảy thật đẹp.
Khi mặc vào bộ lễ phúc, trên mặt Hàn Đống nhiều hơn chút ít chín chắn cùng ổn trọng, bộ dáng vui đùa ngày thường đã thu liễm nhiều, có lẽ đàn ông tổng sẽ chin chắn khi đối mặt với cuộc sống hôn nhân.
Không nhanh không chậm đi tới, Khang Ngôn cùng Thẩm Bạch ở phòng nghỉ cùng Hàn Đống, còn nửa giờ nữa mới đi đón Lý Tuệ.
Đoàn phù rể bên Hàn Đống khá là hùng mạnh. Bất quá như Lý Tuệ nói, đoàn phù dâu cũng không phải ngồi không, không hiểu được cuối cùng sẽ trình diễn một bộ “Kịch liệt va chạm” “Chiến dịch” như thế nào
“Ai ai, thực nóng lòng quá, làm sao giờ?”
“Đợi chút nữa là đón được Lý Tuệ về nhà rồi.”
Nghe như Khang Ngôn nói, Thẩm Bạch thở dài, dán vào lỗ tai Khang Ngôn nhẹ nói:“Anh cũng muốn đem em lấy về nhà.”
Khang Ngôn bị chọc cười, một tay đẩy Thẩm Bạch ra, đứng lên, đi đến bên cạnh Hàn Đống:“Không nghĩ tới, những năm qua, anh mới là người thay đổi lớn nhất.”
Hàn Đống nở nụ cười, ôm bả vai Khang Ngôn, cười nói:“Có phải đẹp trai hơn năm đó không.”
Thế giới này thật sự rất nhỏ, đại khái là Khang Ngôn năm đó quá mức chuyên chú vào Thẩm Bạch xem, không có chú ý tới năm đó đứng cùng Thẩm Bạch còn có một người vô cùng nhã nhặn, chính là Hàn Đống.
“Ân ân, xem ra anh tăng giá trị lên nhiều lần lắm.”
Nghe hai người nói đùa, Thẩm Bạch an vị không nổi nữa, đứng dậy khoác lên bả vai Hàn Đồng và kéo cánh tay Khang Ngôn, nhét mình vào chính giữa, làm ra vẻ hừ giọng:“Hàn Đống, cậu sắp lấy lão bà về, có thể đừng quyến rũ của nhà người khác không nha?”
“Sao thế, Khang Ngôn cũng không có nói cái gì, đúng không?”
Hàn Đống hướng Khang Ngôn quăng đi một ánh mắt, lại một lần nữa đem Khang Ngôn chọc cười. Cảm thấy hai người kia chỉ cần ở cùng một chỗ, cũng đừng mong chứng kiến hai người bọn họ chân chính ổn trọng .
Qúa trình nhận lấy tân nương thật là kinh tâm động phách, cũng may đoàn phù rể vẫn còn đủ tướng mạo cùng trí tuệ, đoàn phù dâu thì là lòng mềm yếu, cho nên náo nhiệt một phen sau, tân nương rốt cục bị Hàn Đống ôm đi rồi.
“ Ừ ừ, thật sự là buồn cười.”
Nghiêm túc nhìn phía trước, dù ngẩng đầu ưỡn ngực những vẫn nhẹ chạm vào má Khang Ngôn, thấy Khang Ngôn hoàn toàn không để ý tới mình, Thẩm Bạch có chút nóng lòng.
“Khụ Khụ!”
Ai, người này, Khang Ngôn nén cười nhìn Thẩm Bạch một hồi lâu, thấy người xung quanh không nhiều lắm, liền nhẹ nhàng đem tay mình đặt vào tay Thẩm Bạch.
Cái này khiến Thẩm Bạch bắt đầu đắc ý, trong miệng vui sướng hát khúc nhạc đám cưới.
“Anh đừng náo loạn, có nhiều người đó nha.”
Nói xong Khang Ngôn muốn đem cánh tay rút về, Thẩm Bạch lấy tốc độ nhanh nhất túm chặt, trò chơi như vậy không biết đã chơi bao lần rồi.
“Nói thật, em muốn kết hôn không?”
Chỉ là một cái chớp mắt mặt Khang Ngôn liền đỏ một mảng lớn, nói với Thẩm Bạch nói, lập tức phải cử hành hôn lễ rồi, đi tìm vị trí ngồi xuống. Thẩm Bạch hiểu Khang Ngôn, nhìn qua bóng lưng của y, cười đến như xuân phong đắc ý, tựa hồ mình đã bắt được toàn bộ thế giới. Khang Ngôn nói qua với Thẩm Bạch, hai người ở cùng một chỗ là để giúp đỡ nhau, không để đối phương cách hạnh phúc quá xa.
Cuộc sống, đến tột phải thế nào mới xem như hạnh phúc đây, đáp án của vấn đề này có lẽ không ai trả lời được mà cũng không có tiêu chuẩn nhất định, mỗi người đều chỉ có câu trả lời riêng duy nhất thuộc về mình.
Thẩm Bạch cùng Khang Ngôn vô cùng hưởng thụ cuộc sống bây giờ, đơn giản mà phong phú, động lực duy trì cũng chỉ vì “Yêu”.
Từ khi giường ở phòng Thẩm Bạch bị đổi thành King Size sau, Khang Ngôn đã bị Thẩm Bạch kéo đến phòng ngủ của mình. Thẩm Bạch nói, hắn sợ buổi tối Khang Ngôn sẽ vụng trộm chạy trốn, phải tử thủ Khang Ngôn. Khang Ngôn lại bởi vì lời nói nghe như cố tình gây sự này mà cảm động.
Vì vậy sáng sớm luôn tốt đẹp, vô luận là ai tỉnh lại trước, cũng có thể thấy biểu tình người yêu đang ngủ say, vụng trộm hôn môi hay lông mi của hắn. Mà ban đêm, Thẩm Bạch ôm Khang Ngôn trong ngực, yên tĩnh cảm thụ được khí tức của nhau. Đôi khi, Thẩm Bạch nửa đêm tỉnh lại, phát hiện Khang Ngôn không có ở trong ngực mình, liền nhẹ nhàng mà vươn tay, đem Khang Ngôn ôm lại, tiếp tục ngủ.
Từ khi Thẩm Bạch cùng Khang Ngôn ở chung, phòng bếp trong nhà luôn được dùng nhiều hơn, Thẩm Bạch thậm chí bắt đầu thích cảm giác ở phòng bếp, không chỉ là bữa sáng mà thôi. Khang Ngôn hỏi Thẩm Bạch, Thẩm Bạch chỉ nói rằng khi ở phòng bếp cùng người mình thích rất có hương vị gia đình
Ngẫu nhiên vợ chồng Hàn Đống cùng Lý Tuệ cũng đến, hai đôi trao đổi tất cả tâm đắc về chuyện làm bếp, thú vị như vậy tuyệt không phải việc ăn ở bên ngoài có thể cảm nhận được. Tư vị gia đình chỉ có thể đến từ những món ăn đơn giản trong nhà bếp mà không phải những món ăn tinh xảo trong tay đầu bếp nhà hàng.
Thẩm Bạch trước khi đi làm thường trở Khang Ngôn đi đến công ty trước, cảm thấy đoạn đường quen thuộc kia trở nên không còn buồn tẻ nhàm chán như trước.
Có một người ở bên tai ríu rít, để cho mình cảm nhận bản thân tồn tại, cũng muốn để cho người khác phát hiện mình đang ở chỗ này. Có lẽ câu chuyện mỗi ngày trên dọc đường cũng không có gì mới lạ, nhưng trước khi chia tay luôn có câu “Cố gắng làm việc ” làm cho hai người đều phấn khởi vô cùng. Lúc tan tầm, khi về, một người sẽ im lặng nghe người còn lại chia sẻ những bực tức khi làm việc, nói chút truyện cười gặp trên công ty khiến người còn lại cười rộ, Thẩm Bạch cùng Khang Ngôn đều thích như vậy, bởi sẽ không còn tịch mịch.
Từ sau khi mang Khang Ngôn về nhà ăn tết sau, trong một năm Thẩm Bạch về nhà nhiều hơn, ngay từ đầu là Khang Ngôn nài ép lôi kéo trở về, dần dần biến thành Thẩm Bạch tự nguyện mang theo Khang Ngôn trở về.
Cha mẹ đối Khang Ngôn không có bài xích, cũng không có trách móc, chỉ hy vọng người một nhà có thể cùng hòa thuận hòa thuận, vô luận phát sinh cái gì cũng không bao giờ có thể xóa đi quan hệ huyết thống. Tuy nhiên quan hệ của Thẩm Bạch cùng mẹ cũng chưa tan hết hiềm khích trước kia, nhưng, chỉ cần mẹ không phản đối cuộc sống của hắn và Khang Ngôn , hắn cũng đã thỏa mãn.
Ở một mùa hè nào đó, Thẩm Bạch cố lấy hết dũng khí, Khang Ngôn can đảm đứng cùng Thẩm Bạch, cuộc sống bắt đầu thêm một hương vị mới, một mực kéo dài hương vị mỹ mãn……
HOÀN
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...