Nước Tấn nằm ở phía bắc, thời tiết lạnh lẽo.
May mà vào tháng năm, mặt trời treo cao trên đỉnh đầu, không cảm thấy quá nóng nực, không khác gì thời tiết ngày xuân.
Nghi trượng xuất giá của công chúa trải qua một tháng cuối cùng cũng tiến vào biên giới nước Tấn.
Ban đêm, trên bầu trời điểm xuyết những vì sao, từng ngôi sao sáng lên rồi mờ nhạt đi, đan xen thành một dải tinh hà mênh mông.
Đoàn xe hòa thân dừng lại nghỉ ngơi hồi sức.
Đêm hè, hơi ẩm nặng, Kỷ Thiền được người đỡ xuống xe ngựa.
Nàng ấy liếc nhìn một hàng dài ngọn đuốc phía sau lưng, hỏi: "Chúng ta đang ở đâu?"
Đi đường mệt mỏi, thân thể nàng ấy vốn không tốt, chạy gấp rút hơn một tháng như vậy, mặc dù đã chuẩn bị mọi thứ thỏa đáng, cẩn thận hầu hạ nhưng tóm lại vẫn có phần không chịu đựng nổi.
Mấy ngày nay nắng nóng lắng xuống, nhưng giống như trực tiếp nhảy qua thời điểm nắng nóng nhất, bước vào mùa thu.
Lúc còn bé, Kỷ Thiền đã từng đến nước Tấn, lúc này trong lòng nàng ấy có chút hiểu rõ, nghĩ thầm còn cách điểm đến không xa nữa.
Vệ Tướng quân hộ tống Kỷ Thiền hòa thân đi về phía vị cành vàng lá ngọc tôn quý nhất hoàng thất, ôm quyền nói: "Công chúa, nơi này là Hổ Khẩu Lĩnh, đi qua ngọn núi phía trước, chính là địa giới của nước Tấn."
Kỷ Thiền gật đầu, siết chặt áo choàng trên người, cúi đầu ho khan vài tiếng, đáy mắt lập tức hiện lên một tia nước.
Vị tướng quân kia vừa nhìn thấy thì ngẩn người, mới phát hiện bản thân thất lễ muốn nhận tội, nhưng làn gió thơm kia đã đi mất.
Hắn ta không khỏi vỗ trán, cảm thấy lúc nãy bản thân thật sự bị ma quỷ ám.
Vị mỹ nhân nổi tiếng nhất xinh đẹp nhất Kinh đô này, quả thực danh xứng với thực, một ánh mắt thôi cũng đủ trêu chọc lòng người.
Chẳng trách loại nhân vật phong lưu như Hoàng Thái Tử nước Tấn, cũng phải cầu thân mấy lần, cuối cùng mới ôm được mỹ nhân về.
Liễu Chi biết rõ tâm trạng lúc này của chủ tử nhà mình.
Nàng ta vừa đưa tay nâng cao cành cây trên đỉnh đầu, vừa nhỏ giọng an ủi: “Công chúa chớ buồn, không phải là chúng ta không quay lại được.
Ngày mai đến ranh giới nước Tấn, là có thể gặp được Thái Tử rồi."
Sắc mặt của Kỷ Thiền dịu đi một chút, nàng ấy cong môi mỉm cười, đuôi mắt khẽ nhướn, ánh mắt nhìn về khe núi tối tăm phía trước, nói: "Nếu đã có lựa chọn rồi, tất nhiên phải đi về phía trước, nghĩ nhiều cũng vô ích.
Ngươi không cần khuyên ta."
Trên thực tế nàng không phải là người có tính đa sầu đa cảm.
Đường là do chính mình lựa chọn, người là người mình thích, vượt qua ngàn núi muôn sông, cũng quay lại bên hắn mà thôi.
Liễu Chi mỉm cười, rồi nói tiếp: "Lúc nãy buổi chiều công chúa đang ngủ trưa, Hoàng Thượng phái người đến báo tin, nói Hoàng Hậu nương nương đã hạ sinh tiểu Hoàng tử, hiện tại đã được phong làm Thái Tử."
Kỷ Thiền xoa xoa bàn tay đang cầm cành trúc khô một lúc, sau đó mặt mới giãn ra: "Quả nhiên mùa đông lạnh giá đã qua, tin vui đã đến.
Những ngày sau của Loan Loan, tất nhiên sẽ một đường thuận lợi như ý."
Thẩm Giai Giai cũng có kết cục tốt.
Đã từng là ba người thân thiết không gì không kể, cũng đã đến lúc chia tay.
Đội ngũ hòa thân lần này cực kỳ dài và trang nghiêm, oai hùng dài hơn mười dặm.
Sau khi tiến vào nước Tấn thì hòa cùng với người do Viên Viễn phái tới, cùng nhau đi đến hoàng thành.
Mãi cho đến lúc này, Kỷ Thiền mới biết rằng những người mà Viên Viễn phái đến để bảo vệ đã bắt được mười mấy người đang mai phục tính toán ám sát nàng ấy.
Tam công chúa của Đại Yến chính là báu vật trong lòng bàn tay của hai vị Hoàng Đế đương nhiệm, địa vị tuyệt đối không thể so sánh một loại công chúa tấn phong lâm thời được.
Lời nói của Xương Đế trước khi lâm chung ngay cả Hoàng Đế nước Tấn cũng nghe thấy.
Nếu có một ngày, Tam công chúa ở bên ngoài bị ức hiếp, bị gia đình vắng vẻ, ngược đãi thì bằng mọi giá cũng phải đón về.
Ngay cả cửa hôn sự này, phải chính miệng nàng đồng ý mới được.
Cưới nàng, Viên Viễn nhất định có thể lên một cấp.
Nước Tấn này cũng hoàn toàn rơi vào tay hắn.
Những Hoàng tử vốn đã bị trấn áp đến mức không thể vùng lên, tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Một khi Tam công chúa gặp nguy hiểm, những lời chỉ trích của Đại Yến cũng đủ để giáng đòn cảnh cáo cho vị Hoàng Thái Tử vô pháp vô thiên, phong lung thành tính này.
Tất nhiên, không giết chết người là được.
Chờ đến hoàng thành nước Tấn, Kỷ Thiền được sắp xếp ở khách điếm, người bảo vệ nàng trong trong ngoài ngoài lại nhiều thêm một phần, lúc này nàng mới hoảng hốt ý thức được.
Đây là địa bàn của hắn, nàng chạy không thoát.
Cùng ngày hôm đó, Viên Viễn đem chuyện thích khách tiến cung.
Chuyện tiếp theo, Kỷ Thiền có thể đoán được tám phần.
Hoàng tử tham gia vào chuyện này, đoán chừng có kết cục giống như Kỷ Tiêu năm đó.
Ban đêm, ngân hà xoay chuyển, Kỷ Thiền có được một giấc ngủ ngon hiếm có, sớm bảo nha hoàn tắt đèn, còn đặc cách ban ân điển cho bọn họ lui xuống nghỉ ngơi.
Đi đường mệt nhọc một thời gian dài như vậy, bọn họ cũng sắp không chịu nổi rồi.
Ánh trăng chiếu xuống cửa sổ, trong như nước như bạc.
Kỷ Thiền ngồi ở trên án nhỏ, một tay ngọc chống má, tay còn lại cầm chuỗi trân châu chơi đùa một cách nhàm chán.
Một lúc sau, đột nhiên không nhịn được ném hạt châu lên bàn, trong phòng lập tức vang lên một âm thanh trầm.
Nàng ấy nhíu mày, lạnh lùng hỏi: "Muốn nhìn trộm đến lúc nào nữa hả?"
Một tiếng cọt kẹt, cánh cửa nhẹ nhàng đẩy ra.
Người đàn ông cao gầy, một thân trường bào xanh nhạt, mặt mũi như quyến rũ người, tâm trạng có vẻ rất vui, khóe miệng cong lên, giọng nói so với trước thì dịu dàng hơn không ít: "Ngàn dặm xa xôi đến đây, công chúa tốt xấu gì cũng phải đối xử với ta dịu dàng một chút chứ."
Kỷ Thiền khẽ liếc nhìn hắn, gục đầu thờ ơ hỏi: "Ngươi lại từ đâu đến? Cả người toàn mùi phấn son."
Nàng ấy giống như đang suy nghĩ điều gì đó, gương mặt tươi cười hơi lạnh lùng, đôi mắt phượng xinh đẹp hơi cong, mí mắt nheo thành một đường cong nguy hiểm, ngay cả giọng nói còn hạ xuống vài độ: "Mới từ phòng cô nương đến?"
Một câu nói, khiến cho mặt nạ phong lưu tự nhiên của Viên Viễn vỡ tan thành mảnh vụn.
“Nói mò gì vậy, không có chuyện đó.” Nụ cười trên mặt biến mất như ảo thuật, nhưng nghĩ đến những đánh giá về bản thân bên ngoài, hắn không thể không biện hộ cho bản thân mình vài câu: “Khi chưa trở thành Thái Tử, vì khiến kẻ khác lơ là mới có những lời đồn như vậy trong dân gian, đều là lời đồn bậy, không đáng tin."
Kỷ Thiền chỉ đứng trước mặt hắn, cười nhạt đánh giá hắn, nhướng mày từ chối cho ý kiến.
Viên Viễn đến gần nàng, dường như cảm thấy có chút bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn khẽ giải thích: "Nàng ở Đại Yến không phải vẫn luôn thích xông mùi hương hoa lê sao? Trước khi đến đây ta đặc biệt tắm rửa, hương xông trong điện là hương hoa lê, mùi hương trên người cũng là hương hoa lê.
Chỉ là không nghĩ đến mùi hương không giống với mùi trong cung Diệu Thiền của nàng."
Hắn đưa tay lên vuốt tóc Kỷ Thiền.
Những sợi tóc như rong biển từ đầu ngón tay đổ xuống.
Trái tim hoảng sợ mấy tháng nay của hắn cuối cùng cũng bình tĩnh lại, màu sắc con ngươi hòa với màu đen sâu thẳm bên ngoài, thở dài một tiếng: "Không tận mắt nhìn thấy nàng đứng ở trước mặt, luôn có ảo giác nàng sẽ đột nhiên nuốt lời."
"Không yên tâm, cảm giác như là đang nằm mơ."
Lời nói của người đàn ông lưu luyến lại trắng trợn.
Cho dù Kỷ Thiền có mạnh mẽ đến đâu, nàng ấy cũng chỉ là một người phụ nữ chưa từng trải qua tình yêu.
Lời nói của hắn vang lên không lâu, gương mặt hơi nghiêng của nàng ấy đã ửng hồng lên như hoa tường vi.
Nhưng lại bình tĩnh nói: "Lời bổn cung đã nói, tuyệt không nuốt lời."
Từ trong yết hầu của người đàn ông vang lên tiếng cười trầm thấp, hắn cực kỳ yêu thích cái loại phản ứng hoảng loạn chuyển chủ đề câu chuyện này của nàng ấy.
Chẳng qua Tam công chúa vốn quen ngang ngược đã đánh giá thấp da mặt dày của người đàn ông này.
Dáng vẻ ấm áp lúc mới gặp mặt biến mất không còn sót lại một chút gì khi tiếp sau đó người đàn ông nằm trên giường nhỏ.
Nàng ấy im lặng, vươn tay đẩy bên hông người đàn ông, giọng nói luống cuống hiếm có: "Huynh làm gì vậy?"
Trăng đã lên cao, còn không đi?
Thật sự định ngủ ở đây?
Người đàn ông bên cạnh đột nhiên im lặng, đẩy thế nào cũng không dậy.
Kỷ Thiền lo lắng rằng động tác quá lớn sẽ gọi mọi người đến, dứt khoát cuộn chăn bông lại, mặt dày với hắn.
Đợi thời gian một chén trà, nàng lại thò đầu ra khỏi chăn bông, cân nhắc một lúc, cắn môi đỏ mặt, chia một nửa chiếc chăn bông ấm áp thơm ngát đắp cho hắn.
Nào ngờ tay còn chưa kịp thu lại, đã bị một lòng bàn tay nóng như lửa nắm chặt.
Giọng nói của người đàn ông dường như đang cố gắng kìm nén cảm xúc nào đó, khàn khàn trầm thấp, khiến người nghe run sợ trong lòng: "Còn chưa xuất giá, Thiền Thiền đã học được cách quan tâm phu quân rồi?"
Kỷ Thiền bị một tiếng phu quân của hắn làm kinh sợ cứng đờ cả người, cố gắng hết sức để rút tay ra.
Nhưng động tác lại giống như mèo con cào móng, mềm mại không có lực, ngược lại bị Viên Viễn nắm càng chặt.
“Huynh làm gì vậy?” Giọng nói lạnh lẽo truyền đến tai Viên Viễn.
Màn đêm yên tĩnh trở nên sống động.
Người đàn ông khẽ hừ một tiếng, rồi đặt bàn tay mảnh khảnh lạnh lẽo lên ngực hắn.
Nhịp tim như trống, hết tiếng này đến tiếng khác, giống như một trận mưa xối xả.
Kỷ Thiền ở dưới cơn mưa, không có nơi nào để trốn.
“Nghe thấy không?” Trong bóng tối mơ hồ, đôi mắt Viên Viễn sâu thẳm, trong giọng nói có chút dỗ dành.
Kỷ Thiền và hắn bốn mắt nhìn nhau, có thể thấy rõ nụ cười dịu dàng hiện lên trong đôi mắt đào hoa của hắn, cũng có thể nhìn thấy ngọn lửa hừng hực trong đáy mắt hắn.
Kêu gào ầm ĩ muốn nuốt nàng vào bụng, rõ ràng kiên định.
Không biết vì sao, Kỷ Thiền đột nhiên tỉnh táo lại.
Nàng cười nhẹ, tiến sát lại tùy tiện xoa má người đàn ông, cảm thấy cơ thể bên cạnh đột nhiên cứng lại thành một tảng đá, trong lòng nổi lên ý xấu thổi hơi thở như lan vào lỗ tai hắn, lại mang theo một sự kiêu ngạo khiêu khích.
Chỉ một câu nói thôi cũng khiến da đầu hắn tê dại: "Điện hạ, đợi đêm đại hôn của chúng ta, mỏi mắt mong chờ?"
Vì vậy, đêm này vô cùng khó khăn, dường như dù thế nào cũng không thể vượt qua được.
Tiểu yêu tinh trêu chọc người, đã yên lặng ngủ say sau lưng hắn.
Viên Viễn cười khổ, ôm thân hình yếu ớt, chịu khổ một đêm, lúc rời đi cánh tay vẫn còn tê dại không có cảm giác.
Chỉ là trong lòng hắn lặng lẽ ghi nhớ chuyện này nghìn vạn lần.
Cũng bởi vì câu nói mỏi mắt mong chờ mà mấy ngày không thể chớp mắt.
Cuối cùng vào một buổi sáng tinh mơ, lạnh lùng sai thuộc hạ tìm một vài thoại bản đưa vào Đông Cung.
Lúc thuộc hạ lĩnh mệnh lui xuống, trên mặt đều là kinh ngạc và hoảng hốt.
Ngày đại hôn nhanh chóng đến.
Sau khi từng nghi lễ hoàn thành, Thái Tử một thân hỉ phục hơi say, cũng bởi vì cuối cùng được như mong muốn.
Lúc cùng người ngoài uống rượu, hắn nói rất nhiều, uống rượu cũng rất nể mặt.
Chuyện vui trong đời sảng khoái tinh thần, hắn tựa vào sau tấm bình phong, nhìn bóng hình xinh đẹp đang yên tĩnh ngồi trên giường, đôi mắt đào hoa sáng ngời, khóe miệng không nhịn được nhếch lên, tinh thần phấn chấn, dịu dàng như ngọc.
Lúc này Thái Tử gia không biết rằng, trong đêm nay, hắn chào đón khoảnh khắc mất mặt nhất của cuộc đời mình.
Trong tiếng cười của hỉ nương, người đàn ông cúi đầu vén khăn trùm đầu màu đỏ lên.
Lúc nhìn thấy gương mặt của tân nương, tất cả mọi người đều thở chậm một nhịp.
Trước đó bọn họ chưa bao từng nhìn thấy Tam công chúa của Đại Yến, mà chỉ nghe danh xinh đẹp mỹ miều, nghe rất nhiều, lại không quá để tâm.
Nhưng vào lúc này, bọn họ mới biết cái gì gọi là một nụ cười của mỹ nhân khuynh quốc nghiêng thành.
Vị Thái Tử Phi này, quả thật quá sức đẹp.
Không nói đến người khác, ngay cả bản thân Viên Viễn cũng sửng sốt một lúc, sau đó đột nhiên bật cười.
Miếng ngọc bội xinh đẹp mà hắn tâm tâm niệm niệm mơ ước bấy lâu nay, cuối cùng cũng trở thành vật sở hữu trong túi của hắn.
Sau khi uống rượu hợp cẩn, hỉ nương và người hầu hạ đều được thưởng bạc, vui vẻ lui xuống.
Lúc này Kỷ Thiền mới khó khăn ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Đúng lúc đụng phải một đôi mắt đen dịu dàng hàm chứa ý cười, in lên bóng hình hoàn chỉnh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...