Mùa xuân tháng ba, Trần Loan mang thai tháng thứ bảy, bụng nàng mỗi ngày một lớn, như một quả bóng căng lên.
Khiến người khó chịu nhất là tay chân bắt đầu sưng phù, mỗi buổi tối đều căng tức đến độ muốn khóc.
Tình trạng này liên tục kéo dài hơn mười ngày, mỗi đêm thái y đều bị gọi đến, thấy sắc mặt Hoàng Đế càng ngày càng âm trầm, người đứng đầu viện thái y không thể không chủ động cầu kiến Hoàng Đế.
Trong Ngự Thư Phòng, Kỷ Hoán đặt bút sang một bên, trên nền giấy trắng là tầng tầng lớp lớp các nét vẽ, màu mực đen nhuộm một mảnh, hắn nhíu chặt mày, nhìn thái y đang quỳ phía dưới, hỏi: "Lời ngươi vừa nói lúc nãy là có ý gì?"
Vương thái y là thái y có y thuật cao thâm nhất trong thái y viện, ông thấy chuyện nữ tử sinh con không phải là vấn đề gì to tát.
Nhưng thân phận vị kia quý giá, trước khi mang thai đã rất được sủng ái, chuyện này không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.
Giải thích rõ ràng trước còn hơn đến lúc đó gặp tai họa từ trên trời rơi xuống.
Ông ta bình tĩnh mà nói: "Hồi bẩm Hoàng Thượng, thân thể Hoàng Hậu nương nương không tốt, từ nhỏ đã bị nhiễm lạnh, nếu muốn thuận lợi sinh nở thì cần đi lại nhiều hơn, rèn luyện thân thể mỗi ngày."
Kỷ Hoán từ trên ghế đứng dậy, nhỏ giọng nói: "Ngươi cũng đã nhìn thấy dáng vẻ của Hoàng Hậu rồi, hai chân phù đến mức ngay cả đi cũng không được, làm sao có thể rèn luyện nhiều được?"
Mà đây chính là điều mà Vương thái y lo lắng.
Hài tử trong bụng Hoàng Hậu đến ngoài ý muốn.
Ban đầu ông ta nghe theo mệnh lệnh của Hoàng Đế đưa phương thuốc bồi bổ thân thể cho vị ở cung Minh Lan, nghĩ chờ hai ba năm sau cơ thể Hoàng Hậu tốt lên lại nghĩ đến chuyện con nối dõi.
Lúc đó chuyện sinh nở cũng sẽ không khó khăn như bây giờ.
“Cơ thể Hoàng Hậu yếu ớt, trong thời gian mang thai không nên cử động nhiều, hư nhược không bồi bổ, vi thần sợ lúc sinh sẽ có nguy hiểm." Vương thái y cúi đầu, nhưng giọng nói không hề nhỏ, rơi vào tai Kỷ Hoán không sót một chữ.
“Có nguy hiểm gì?” Kỷ Hoán há có thể không nghe ra ý tứ trong lời nói của ông, lập tức lạnh giọng hỏi, sắc mặt cũng u ám.
"Nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vi thần chỉ sợ hai tình huống, một là sinh non chưa đủ tháng, hai là lúc sinh không thể qua khỏi."
Kể từ hôm đó, không biết vì sao, cho dù người đàn ông có bận rộn đến mấy, tấu chương ở Ngự Thư Phòng chất thành núi, mỗi ngày hắn đều rút thời gian đỡ nàng đi dạo bên ngoài.
Hoặc là đi mấy vòng quanh tiểu viện, có khi sẽ đi xa một chút, thậm chí đến cả Ngự Hoa Viên.
Thời tiết ấm áp, hiện tại lúc đi Trần Loan chỉ có thể nhìn thấy cái bụng nhô cao của mình, ngay cả mũi chân cũng không nhìn thấy.
Nhưng người đàn ông vẫn một mực hạ quyết tâm, nhất định kiên trì.
Nàng có tức giận làm mình làm mẩy với hắn cũng không có tác dụng.
Thái độ cứng rắn trước đây chưa từng có.
Trần Loan sau khi suy nghĩ kĩ càng cuối cùng cũng nhận ra được điều gì đó.
Nhưng nàng không nói gì, mỗi ngày ăn ăn ngủ ngủ, lại bất lực tùy ý Kỷ Hoán đi dạo.
Lại qua mười ngày, vào thời điểm ấm áp nhất trong năm, Đại Yên chào đón một ngày quan trọng hơn.
Vào ngày 20 tháng 3, Tam công chúa xuất giá gả đến nước Tấn, hồng trang kéo dài hơn mười mấy dặm.
Trên tháp cao, mặt trời chiếu từng chấm ánh sáng vàng, giống như một bàn tay dịu dàng lướt qua gò má.
Trần Loan nhìn nghi trượng thật dài đi ra khỏi cung dưới sự bảo vệ của sứ thần nước Tấn.
Nàng nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn là mím môi nụ cười sụp đổ.
Đại khái là Kỷ Hoán biết tâm trạng của nàng không thoải mái, hắn điểm điểm trên trán nàng, nói: "Cũng không phải là từ nay về sau không trở về nữa, hà tất phải thương cảm như vậy?"
Lúc này hắn đã nghĩ thông.
Lúc trước không biết là ai đi theo đứng ở trên tường thành lâu như vậy, nhìn không chớp mắt lấy một cái.
Người đàn ông này đúng là khẩu thị tâm phi.
“Cũng không thể gọi là thương cảm.
Viên Viễn quan tâm Thiền Nhi, hôm nay lại là một ngày tốt lành hiếm có.” Trần Loan đứng một lúc, mãi cho đến khi nghi trượng thật dài biến mất khỏi tầm mắt, mới nói: "Chỉ là luôn cảm thấy lo lắng mà thôi."
"Chờ ra khỏi biên giới Đại Yến, Viên Viễn sẽ đích thân đưa người đến đón.
Nàng cũng đã nghe lời hứa hẹn của hắn ngày hôm đó rồi.
Nếu đã mở miệng nói ra lời kia sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, hắn nhất định sẽ không thất hứa." Kỷ Hoán nhéo nhéo bàn tay hơi sưng phù của Trần Loan, nói nhỏ.
Hắn và Viên Viễn là cùng một loại người.
Lời hứa đã nói ra, sẽ dùng cả đời để thực hiện, vì vậy hắn tin Viên Viễn sẽ đối xử tốt với Kỷ Thiền.
Đứng trên tường thành đón gió một lúc lâu, Trần Loan đã sớm cảm thấy mệt mỏi.
Nàng cử động bất tiện, bình thường chỉ đi mấy bước đã thấy tứ chi đau nhức, cơ thể nặng nề không thể nhấc nổi, tất nhiên, kế hoạch mỗi ngày đi dạo quanh điện Dưỡng Tâm cũng theo đó gặp trở ngại.
Tháng 4, cỏ mọc chim oanh bay lượn, số tháng theo đó cũng tăng lên, tinh thần của Trần Loan càng ngày càng kém, giống như dinh dưỡng đã bị hài tử trong bụng hút hết.
Gương mặt nhỏ nhắn vốn có thai mà tròn trịa mềm mại, nay nhanh chóng gầy sọp đi.
Ngoại trừ cái bụng, những nơi còn lại của cơ thể đều không nhìn thấy một chút thịt nào.
Cảnh này khiến Tô ma ma nơm nớp lo sợ.
Mỗi ngày đều đích thân xuống phòng bếp đổi cách nấu, cho Trần Loan đãi ngộ cao, làm canh bổ và dược thiện, nhưng vẫn không có cải thiện rõ rệt.
Người trong điện cũng theo đó âm thầm mặt ủ mày chau.
Dù Kỷ Hoán có bận rộn đến mấy cũng sẽ quay về điện Dưỡng Tâm ngủ.
Ban đêm hễ có chút cử động là sẽ bị đánh thức, hai mắt nhanh chóng xuất hiện thâm quầng.
Trần Loan đề nghị hắn đến thiên điện ngủ mấy lần, nếu không ngày hôm sau không có tinh thần và tâm tư xử lý công vụ.
Nhưng mà nói cái gì hắn cũng không nghe.
Mỗi lần nghe nàng lải nhải dông dài xong mới cười khẽ nói nếu hắn thật sự ngủ bên ngoài, chỉ sợ người không ngủ được lại biến thành nàng.
Ngàn phòng vạn phòng, đến giữa tháng 4, chuyện đáng sợ nhất vẫn phải đến.
Thời tiết vốn đang ấm áp đột nhiên giảm nhiệt độ, chỉ trong một đêm, rất nhiều người trong cung đều bị cảm lạnh.
Trần Loan cũng không ngoại lệ, mắt đau nhức, ho khan không ngừng, đau đầu còn phát sốt.
Bởi vì trong bụng còn mang thai hài tử, đám thái y khoanh tay bó gối, rất nhiều loại thuốc không dám dùng, vì sợ làm tổn thương tiểu tổ tông trong bụng.
Tình trạng này tiếp tục kéo dài hai ba ngày, không những không tốt lên mà càng ngày càng nghiêm trọng.
Đêm thứ tư, Kỷ Hoán đã ở trong điện Dưỡng Tâm phát hỏa hai lần.
Họa đến dồn dập.
Chạng vạng ngày 21 tháng 4, mặt trời còn chưa hoàn toàn lặn hẳn, mây rực rỡ như được nhuộm màu, từng đám mây màu đỏ, nhuộm đỏ hơn nửa bầu trời.
Trần Loan vừa mới hạ được cơn sốt cao, lúc đang choáng váng đầu óc, bụng bắt đầu quặn đau.
Lúc đầu chỉ là những cơn đau co rút có thể âm thầm chịu đựng được, sau đó cơn đau ngày càng trở nên dữ dội, từng cơn đau liên tiếp nhau, đau thấu tận xương tủy.
Trong điện Dưỡng Tâm đã sớm có bà mụ trông coi.
Tô ma ma vừa sai người đi thông báo cho Hoàng Đế, vừa sai người đi mời thái y.
Còn bà thì đích thân canh phòng trước mặt Trần Loan, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng, liên tục an ủi: "Nương nương đừng vội.
Trước tiên chúng ta giữ sức.
Chờ đến bà mụ kêu dùng sức lại dùng sức, nhất cổ tác khí (*), tiểu hoàng tử cũng sẽ ra ngoài."
(*) Nhất cổ tác khí: Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm.
Mặc dù nói thì nói như vậy, nhưng Tô ma ma vẫn không khỏi thầm cảm thấy lo lắng, cảm thán hài tử này chọn thời điểm quá không thích hợp.
Vốn dĩ chỉ mới tám tháng, sinh ra được thân thể hơn phân nửa là yếu ớt, còn cứ khăng khăng chọn đúng thời điểm nương nương nhiễm phong hàn, chuyện này làm sao tốt được?
Kỷ Hoán và thái y chạy tới cùng một lúc.
Lập tức đằng sau tấm bình phong, tiếng kêu đau trầm thấp của nữ nhân lặng lẽ truyền ra.
Hắn gần như là theo bản năng nhấc chân bước vào, nhưng bị Hồ Nguyên ngăn lại.
"Hoàng Thượng, không thể tiến vào phòng sinh của nữ tử."
Kỷ Hoán híp mắt, sắc mặt lạnh lùng thêm mấy phần, khẽ quát: "Đều là lúc nào rồi, mà còn nói mấy lời lung tung quái gở này."
Trần Loan chỉ cảm thấy một cơn đau đớn xé rách quét qua thân thể nàng.
Nàng giống như một con cá bị vớt lên khỏi mặt nước, ngay cả hô hấp cũng yếu ớt vô lực.
Mà đây mới chỉ là bắt đầu.
Lúc Kỷ Hoán bước vào, mái tóc đen nhánh của nàng đã ướt đẫm mồ hôi.
Những sợi tóc ẩm ướt dính trên trán và cổ áo.
Dáng vẻ của nàng giống như một nhát búa đánh vào trái tim hắn.
Người đàn ông đi đến nắm chặt lấy ngón tay ướt mồ hôi, khàn giọng nói: "Loan Loan."
Trần Loan nghe thấy giọng nói của hắn, quay đầu lại nhìn về phía hắn, cắn chặt môi dưới, sắc mặt trắng bệch đến dọa người, giọng nói nhẹ như bông: "Khá đau."
Kỷ Hoán nắm chặt bàn tay lạnh như băng của nàng, nói: "Không sao đâu, ta ở đây với nàng."
"Nếu đau quá, hãy véo ta thật mạnh.
Đàn ông da dày thịt béo, không sợ đau."
Giọng nói của hắn trong trẻo, dáng vẻ dịu dàng, chỉ là gân xanh nổi trên mu bàn tay không thể lừa người được, bộc lộ cảm xúc thật sự trong lòng.
Hai tiếng đồng hồ sau đó, từ chạng vạng cho đến trăng đã lên cao, vẫn chưa thấy đầu của hài tử.
Ngược lại Trần Loan không còn chút sức lực nào, hoàn toàn phải dựa vào ngậm sâm mới không ngất đi.
Mùi máu tanh tràn ngập, Hồ Nguyên đi đến nói nhỏ vào tai Kỷ Hoán mấy câu.
Lúc người đàn ông từ sau bức bình phong đi ra, đuôi mắt đã đỏ hoe.
Vương thái y vô cùng bất đắc dĩ, ông ta đau khổ nói: "Hoàng Thượng cũng biết tình trạng thân thể của nương nương.
Căn nguyên bệnh thời niên thiếu còn chưa trị khỏi, lúc sinh cần phải có thể lực.
Gạt chuyện này sang một bên không nói.
Nương nương còn đang nhiễm phong hàn nghiêm trọng, lần này cũng không có..."
“Lời này của người là có ý gì?” Lại một chậu nước máu khác được bưng ra, Kỷ Hoán chỉ dám liếc nhìn một cái rồi ép bản thân phải chuyển ánh mắt đi nơi khác, đáy mắt là gió bão u ám, lại bị hắn chậm rãi đè xuống, chỉ có giọng nói phát ra không tính là hòa nhã.
Hắn leo lên được vị trí này từ trong đống người chết, trong tay dính vô số máu tươi, nhưng chưa bao giờ có cảm giác gì.
Vậy mà từng chậu nước máu được bưng ra lại khiến hắn hoảng sợ như thế, lồng ngực giống như bị cạy ra một lỗ rõ rành rành.
Thậm chí hắn còn đang nghĩ, có phải tất cả khoản nợ tội ác mà hắn gây ra đều rơi lên trên người nàng và hài tử hay không.
Vương thái y và bà đỡ có kinh nghiệm phong phú đứng bên cạnh liếc mắt nhìn nhau, quyết định đập nồi dìm thuyền thử xem, dù sao so với việc chờ đến lúc không giữ được cả người lớn lẫn hài tử thì tốt hơn: "Hoàng Thượng, nếu nương nương thật sự không có sức để hoàn thành cuộc sinh nở này, có thể thử cách mà hôm đó vi thần đã đề cập tới ở ngự thư phòng hay không?"
“Làm càn!” Giống như sợ người bên trong nghe thấy, Kỷ Hoán đè thấp giọng nói, năm ngón tay siết chặt vào nhau, trên mu bàn tay màu đồng đột nhiên nổi lên mấy sợi gân xanh.
Hắn vô cùng tức giận, sắc mặt tối sầm: "Chuyện này đừng vội nhắc lại.
Nếu có chuyện gì xảy ra với Hoàng Hậu và hài tử trong bụng, trẫm sẽ hỏi tội các ngươi."
Vương thái y cúi đầu không nói gì, trong lòng thở dài.
Tiểu hoàng tử hay tiểu công chúa trong bụng Hoàng Hậu quá không quan tâm đến mẫu thân rồi, phải chọn lúc này ra đời mới được.
Muốn bảo toàn an nguy của cả lớn và nhỏ, sợ là không thể nào thành hiện thực được.
Phương pháp kia là bất đắc dĩ mà thôi.
Vương thái y nhớ tới tình trạng thân thể của vị kia, đã sớm chuẩn bị ma phí tán(*).
Chẳng qua đối với Hoàng Hậu mà nói, điều đó còn nguy hiểm hơn đau đớn rất nhiều.
Đến lúc nguy cấp, coi như đó là cách để giữ lại hài tử.
*Ma phí tán: Là một loại thuốc tê thời cổ đại.
Còn đối với người lớn, có thể sống được hay không hoàn toàn phụ thuộc vào tạo hóa.
Ý thức của Trần Loan hỗn loạn, ánh mắt rã rời.
Không hiểu sao trong đầu nàng hiện lên rõ ràng rất nhiều hình ảnh ở kiếp trước.
Nàng nghĩ, chẳng lẽ kiếp này cũng không viên mãn hay sao?
Nàng đột nhiên rất không cam tâm.
Nếu là kiếp trước thì không sao, nhưng kiếp này, nàng có Kỷ Hoán, có hài tử, có người thân, nàng không nỡ buông tay như vậy.
Ngón tay mảnh khảnh tinh tế như cọng hành bởi vì dùng sức, mà hiện lên gân xanh tinh tế.
Nàng biết, nếu như nàng trầm luân vào sâu hơn nữa, nàng sẽ hoàn toàn bị lạc vào luân hồi của kiếp trước.
Bàn tay của Trần Loan đang cầm dải lụa đột nhiên bị lòng bàn tay ấm áp bao bọc lấy.
Nàng cố gắng mở mắt ra, đầu móng tay tay trắng bệch sắc nhọn cắm sâu vào da thịt lòng bàn tay của hắn.
Bên tai nàng là giọng nói hiếm khi lộ ra sự sợ hãi của hắn.
Từng câu từng chữ như nước chảy vào trong lòng.
“Loan Loan, nàng biết ta sợ nhất điều gì không.” Giống như có chút mệt mỏi, giọng nói của hắn rất khàn, thật sự không dễ nghe.
Trần Loan khó khăn nhìn về phía hắn cong môi.
Hình ảnh ký ức kiếp trước rút đi như thủy triều, cơn đau kịch liệt tấn công vào chỗ sâu nhất trong tâm hồn.
Nàng nặng nề hừ một tiếng, đôi môi bị cắn đến mức rướm máu.
Nửa giờ sau, lúc đứa trẻ được sinh ra, nàng hoàn toàn mất đi sức lực, mắt tối sầm lại, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Thật sự là dạo một vòng ở quỷ môn quan.
Tô ma ma ôm đứa bé trắng nõn mềm mại quấn trong tã lót đi đến trước mặt Kỷ Hoán, gương mặt nở nụ cười tươi như hoa: "Chúc mừng Hoàng Thượng, nương nương sinh được một tiểu hoàng tử."
Trong tiếng chúc mừng và tiếng cười vui vẻ, hai mắt Kỷ Hoán nặng trĩu, mới cảm thấy bản thân chảy mồ hôi không thua kém gì Trần Loan.
Hắn hơi mệt mỏi phất tay, khàn giọng nói: "Ôm đi, gọi bà vú đến chăm sóc."
"Đều lui xuống hết cả đi.
trẫm và Hoàng Hậu nói chuyện một chút."
Tô ma ma sống hơn nửa đời người, đây là lần đầu tiên bà nhìn thấy một người mới lên chức phụ thân bởi vì lo lắng cho thê tử mà ngay cả hài tử cũng không quan tâm.
Bà há miệng, cảm thấy tiểu hoàng tử thật đáng thương.
Người hầu hạ nối đuôi nhau đi ra, nội điện lại là không khí vui vẻ, thịnh thế yên tĩnh.
Trần Loan còn đang trong cơn mê man, tất nhiên không nhìn thấy người đàn ông anh tuấn bình tĩnh nắm lấy tay nàng đặt lên gò má.
Nhưng trong bóng tối, dường như có thể cảm nhận được một tinh thể trong suốt ấm áp chảy xuống đầu ngón tay, đốt cháy lòng người.
.
Truyện Khác
"Không cần đứa thứ hai nữa."
Chỉ cần hai người bọn họ cố gắng hết sức ở bên nhau, những thứ khác đều không quan trọng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...