" Sang Hiểu Thi, chị mau trèo lên "
Một cô gái có thân hình nhỏ nhắn, mái tóc rối bung chẳng chải chuốt gọn gàng, bộ đồ mặc trên người may vá nhiều chỗ đang khom lưng trước cổng của một căn biệt thự.
" Hiểu Du, em chịu nổi không "
Cô gái kia e dè nhìn Sang Hiểu Du.
"Chị đừng lo, so ra em vẫn khoẻ hơn chị"
Sang Hiểu Du cười hìhì, rồi hối thúc Hiểu Thi bằng giọng gấp gáp.
" Hiểu Thi, nhanh lên chị, ông ta đuổi kịp là toi đời "
Sang Hiểu Thi lúng túng, sợ đứa em gái nhỏ của mình không đủ sức, lại sợ người đàn ông mà Hiểu Du nhắc đến, lật đật leo lên lưng Hiểu Du bám vào hàng rào từ từ đu vào trong tuột xuống.
Sang Hiểu Du thấy chị đã vào an toàn, quay đầu nhìn về phía sau, may là ông ta chưa đuổi tới đây, bỏ đôi dép dưới chân ra, quăng vào cho Hiểu Thi chụp, đặt chân lên cổng, bám vào thanh sắt, cố gắng trèo nhanh nhất có thể.
" Hiểu Du, em cẩn thận "
Sang Hiểu Thi một bên nhắc nhở, nhìn Hiểu Du leo mà tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, hết trèo bên này rồi trèo bên khác, bám chỗ nào thì một chỗ thôi, đu qua đu lại có ngày té như chơi.
"Phịch"
Sang Hiểu Du nhảy xuống đất một cái phịch, hai tay chống dưới đất, tư thế chả khác nào chụp ếch, đứng dậy, phủi phủi hai tay, nhận đôi dép từ Hiểu Thi mang vào, miệng nhỏ cất giọng trong trẻo nói.
" Chị khỏi phải lo, em trèo giỏi lắm "
Sang Hiểu Thi cốc đầu đứa em gái một cái đau điếng, giả giọng mắng yêu.
" Chị biết mà, em chị trèo giỏi đến mức suýt té lộn cổ xuống ao mấy lần "
Sang Hiểu Du ngượng chín mặt, chỉ là muốn thể hiện chút thôi, không ngờ bị Hiểu Thi nhắc lại chuyện cũ, thật muốn kiếm cái lỗ nào đó chui xuống để giữ một chút thể diện còn sót lại trong người.
" Hiểu Du, ta mau kiếm chỗ trốn "
Sang Hiểu Thi lên tiếng, dáng vẻ đùa cợt ban nãy biến mất thay vào đó là sự nghiêm túc đáng sợ, ánh mắt bén quan sát xung quanh.
" Ờ ha, ta mau đi "
Sang Hiểu Du nắm tay Sang Hiểu Thi chạy vào trong, lén la lén lút đi lên từng bậc thang, tính vào đây là kiếm nơi ẩn nấp an toàn, xong rồi sẽ đi ngay.
" Đứng lại "
Sang Hiểu Thi, Sang Hiểu Du, nhất thời giật mình, cả người trở nên cứng ngắc, run sợ trong lòng, lắp ba lắp bắp.
" Dạ!.
tụi con! "
" Tụi con làm sao "
Chất giọng lúc nãy cất lên, kèm theo là tiếng bước chân đang đi lại chỗ Sang Hiểu Thi và Sang Hiểu Du.
Sợ hãi tột độ, Hiểu Du ôm chầm lấy Hiểu Thi, không ngừng run rẩy, nói năng loạn xạ.
" Dạ.
.
vâng! con.
.
tụi.
.
dạ.
.
nhầm! tụi.
.
tụi con! "
" Ta có ăn thịt tụi con đâu mà sợ "
Vẫn giọng nói ấy, bàn tay to lớn nhẹ nhàng xoa đầu Sang Hiểu Thi, Sang Hiểu Du.
" Dạ vâng, dì là chủ căn nhà này ư? "
Sang Hiểu Thi, Sang Hiểu Du đồng loạt gật đầu, lẻn vào nhà người khác mà không bị bắt giao cho cảnh sát, phù, đúng là người ta nói ở hiền gặp lành, quả chẳng sai.
" Không, ta là quản gia ở đây "
Một lần nữa, người đó lại cất tiếng nói, bàn tay vẫn giữ nguyên chưa có ý định bỏ xuống.
Sang Hiểu Thi cùng Sang Hiểu Du ngước mắt nhìn người đang nói chuyện với mình mà sao ấm áp đến kì lạ, ra là một người phụ nữ trung niên, vẻ mặt hiền từ, phúc hậu, vết chân chim in hằn trên đuôi mắt nhưng vẫn không giấu được nét đẹp của người khi còn trẻ.
" Dạ, tụi con đi ngay đây ạ! "
Bước đi chưa đầy ba bậc thang, Sang Hiểu Thi bỗng nhiên hoa mắt chóng mặt, tay vịn vào thành, ngăn cho cả người không đổ ập xuống đất.
Sang Hiểu Du nhận ra chị mình có vẻ khác thường, nhanh chóng chạy lại dìu Hiểu Thi, lo lắng hỏi han.
" Chị, chị có sao không? "
" Không sao "
Sang Hiểu Thi khẽ mỉm cười trấn an đứa em mình, Hiểu Thi biết rõ từ nhỏ sức khoẻ cô vốn không tốt, làm việc quá sức hoặc nhịn đói là cơ thể cô mệt mỏi rã rời, sáng giờ chưa có gì vào bụng nên bệnh lại tái phát.
Quản gia thấy thương cho hai cô gái nhỏ, người ốm gầy trơ xương, quần áo cũng chẳng lành lạnh, đầu tóc như tổ quạ, rối tung cả lên, nhìn mà xót xa, kể cả trên người vết thương lớn nhỏ đều có.
" Để ta vào bếp lấy chút thức ăn cho tụi con "
Sang Hiểu Du định từ chối nhưng nhìn lại Hiểu Thi vẻ mặt nhợt nhạt, đôi môi khô khốc, cần cho Hiểu Thi ăn chút gì để lấy lại sức nên dìu chị ngồi ngay bậc thang.
Lát sau, quản gia đem ra hai cái bánh mì sandwich được phủ bơ.
" Hai con ăn đỡ cái này nhé "
" Cám ơn dì ạ! "
Sang Hiểu Du cúi đầu cảm ơn, cầm hai cái bánh đưa cho Hiểu Thi.
" Chị ăn đi, lấy lại sức cùng em mau trốn đi "
Sang Hiểu Thi nhìn Hiểu Du, đôi mắt đỏ hoe, sóng mũi cay cay, chợt khóc nấc lên, Hiểu Du lúc nào cũng vậy, nhường hết thức ăn cho Hiểu Thi, còn mình chỉ ngồi nhìn Hiểu Thi ăn.
" Chị ăn mau đi, đừng có khóc "
Xé miếng bánh đút cho Hiểu Thi, dùng tay lau nước mắt cho chị, Hiểu Du đau lòng vô cùng.
Quản gia cảm động, nhưng không giúp được gì hơn, lên tiếng hối thúc.
" Hai con mau ăn rồi rời đi ngay, cậu chủ về mà thấy hai con, cậu ấy nhất định nổi giận "
Lời quản gia vừa dứt thì ngoài cổng vang lên tiếng bíp bíp, chắc hẳn hai cậu chủ đã về, quản gia kinh hãi, nhanh chóng chạy đi mở cửa, quên mất rằng phải dặn Sang Hiểu Thi với Sang Hiểu Du trốn đi.
Hoàng Thiên Phong cùng Hoàng Thiên Minh một thân âu phục bước vào nhà, cả người tạo một khí thế bức người, vừa đặt chân vào, thấy hai người lạ ở đây, mặt đanh lại,đôi mắt màu hổ phách hằn lên tia đỏ, tức giận, giọng lạnh cực độ.
" Quản gia "
Từ ngoài cửa nghe cậu chủ gọi tên mình, quản gia hoảng loạn, chạy nhanh vào nhà, run rẩy cất lời.
" Cậu cho gọi tôi "
" Ai cho dẫn người lạ vào nhà "
Hoàng Thiên Phong lạnh lùng nhìn quản gia, ánh mắt lạnh băng.
" Dạ, hai đứa ấy bé lẻn vào, tôi thấy chúng đói lấy ít thức ăn cho chúng, ăn rồi chúng sẽ đi ngay "
Sang Hiểu Thi ôm chặt Sang Hiểu Du bảo vệ cô em gái của mình, Hiểu Du thì nhìn Hoàng Thiên Phong, mắt chớp chớp, đẹp trai a~~~, đó giờ Hiểu Du mới thấy người đẹp trai đến vậy.
" Quản gia, lui xuống đi "
Hoàng Thiên Minh đứng cạnh anh mình nãy giờ mới lên tiếng, giọng điệu lạnh lùng chả khác Hoàng Thiên Phong là mấy.
" Ta đi thôi, Hiểu Du "
Sang Hiểu Thi kéo Hiểu Du đứng lên, cầm theo hai cái bánh đang ăn dở, có ý định bỏ đi thì bị đôi bàn tay Hiểu Du nắm chặt.
Sang Hiểu Du chạy lại chỗ Hoàng Thiên Phong, ngốc nghếch đứng nhìn, làm Hoàng Thiên Phong khó chịu, lạnh giọng.
" Cút "
" Cút là gì? "
Sang Hiểu Du ngây ngô hỏi, trong đầu không ngừng suy nghĩ cút là cái gì,do không được đi học từ nhỏ, Hiểu Du không biết Hoàng Thiên Phong đuổi mình đi.
Khác xa với Sang Hiểu Du, Sang Hiểu Thi hiểu Thiên Phong muốn nói gì, IQ của Hiểu Thi cao hơn Hiểu Du, Hiểu Du ngốc lắm, chỉ biết làm việc, chăm sóc Hiểu Thi ngoài ra cái gì cũng chẳng biết.
" Họ muốn ta về "
Nghe Sang Hiểu Thi nói Hiểu Du ậm ừ gật đầu, sau đó giọng điệu lại khẩn trương.
" Ta mau đi trốn thôi "
Hoàng Thiên Phong, Hoàng Thiên Minh chặn lại, bít đường đi ra cửa, Sang Hiểu Du ngây người nói.
" Chú, tránh ra, ông ta bắt bọn con bây giờ "
Hoàng Thiên Phong mặt mày u ám khó coi vô cùng, chưa bao giờ ai gọi anh như vậy, cô nhóc này là người đầu tiên.
" Bao nhiêu tuổi "
" 15 tuổi ạ "
Sang Hiểu Du lễ phép gật đầu.
Hoàng Thiên Minh quan sát một hồi lâu, anh nói.
" Chị em sinh đôi sao? "
"Chú nhìn mà không biết sao, còn hỏi"
Sang Hiểu Thi điềm tĩnh trả lời, ánh mắt có như không nhìn Thiên Minh.
Hoàng Thiên Phong, Hoàng Thiên Minh nhất thời hứng thú với Sang Hiểu Thi và Sang Hiểu Du, quyết định cho Hiểu Thi, Hiểu Du ở lại.
Mỗi ngừơi ẵm một người hướng về phòng mình mà đi, quản gia nãy giờ đứng xem hết những cảnh này, cứ nghĩ cậu chủ nổi giận trừng phạt mình với hai cô bé đó nhưng xem ra không phải như vậy, thở phào nhẹ nhõm, xoay người rời đi.
Hoàng Thiên Phong ẵm Sang Hiểu Du về phòng, một mạch đem vào phòng tắm, thả Hiểu Du xuống, Thiên Phong dặn dò.
" Tắm đi "
Sau đó liền rời đi, Sang Hiểu Du thích thú cởi bỏ quần áo, thấy cái bồn gì to to, Hiểu Du liền trèo vào, ấn đại cái nút gì đó mà Hiểu Du cho là nước lạnh, dòng nước chảy ra ngấm vào da thịt, nóng quá, Sang Hiểu Du vội nhảy ra, hét lớn.
"Áááá! nóng nóng quá! huhu"
Hoàng Thiên Phong lạnh lùng bước vào, Hiểu Du cuộn người trong chiếc khăn, bả vai hình như bị bỏng, mắt rướm lệ, bộ dạng thật đáng thương.
" Ngốc hay sao "
Hoàng Thiên Phong nhịn không được liền mắng, toả sát khí, lạnh như đang ở bắc cực, đáy mắt lạnh lẽo không chút gợn sóng liếc nhìn Hiểu Du.
Hiểu Du im bặt, nhưng nước mắt thi nhau chảy dài xuống hai gò má, lại lấy tay gạt đi che đậy nỗi uất ức của mình.
Hoàng Thiên Phong lạnh lùng đi ra, giữ lại quả phiền phức, đuổi đi thì cảm giác không nỡ, anh chỉ có chút hứng thú Hiểu Du, vì gọi anh là chú mà còn dùng vẻ mặt si ngốc nhìn anh.
Sang Hiểu Du ấm ức, rõ ràng là người ta lần đầu được tắm trong căn phòng đầy đủ tiện nghi, có biết sử dụng mấy cái này đâu.
" Chú đẹp trai đáng ghét "
Lầm bầm chửi, Hiểu Du tò mò lấy hết mấy lọ nước hoa, dầu gội đầu, sữa tắm trộn vào làm một, mùi hương nó khác lạ, kinh khủng, ngửi vào chịu không nổi.
Sang Hiểu Du lật đật chạy ra nếu không muốn chết ngộp trong căn phòng có một mùi đặc trưng khó chịu, trên người quấn độc nhất một chiếc khăn.
Hoàng Thiên Phong nằm trên giường nghỉ ngơi, nghe tiếng bước chân, anh giả vờ ngủ để xem Hiểu Du làm gì.
" Chú đẹp trai, con lỡ tay phá hết mấy cái chai kia rồi "
Sang Hiểu Du lay lay Thiên Phong, trưng bộ mặt hối lỗi.
Hoàng Thiên Phong tức giận, ngồi bật dậy, lạnh lùng bóp cổ Hiểu Du, gằn từng chữ.
" Ai cho phép "
Sang Hiểu Du đau đớn nhăn mặt, cố gỡ tay Thiên Phong ra, thấy hành động của Hiểu Du, Hoàng Thiên Phong càng giận dữ lực ở tay mạnh dần như muốn bóp nát cổ Hiểu Du.
" Chú, thả con ra "
Sang Hiểu Du khó khăn nói, thật nghẹt thở, Hiểu Du bất lực, trơ mắt nhìn bàn tay đang bóp cổ mình, nước mắt tuôn trào.
Hoàng Thiên Phong buông tay, Hiểu Du ôm cổ ho sặc sụa, cổ hằn lên vết đỏ ửng.
" Chú cớ sao bóp cổ con "
" Còn gọi tôi là chú, tôi lập tức bẻ gãy cổ em "
Lời nói của Thiên Phong làm Hiểu Du bị doạ sợ, mặt cắt không còn giọt máu, bất giác hai tay ôm cổ, lễ phép hỏi.
" Vậy gọi gì ạ? "
" Cậu chủ "
Hoàng Thiên Phong lạnh nhạt phun ra hai chữ, với tay lấy bộ đồ người hầu trên bàn quăng vào người Hiểu Du, lạnh lùng ra lệnh.
" Thay vào "
Sang Hiểu Du cứng đơ, cái phòng đó thật không muốn vào, đầu tóc còn chưa gội cũng chưa tắm rửa, bèn nhỏ giọng lên tiếng.
" Cậu chủ, Hiểu Du chưa kịp tắm gội "
Hoàng Thiên Phong nửa cái liếc mắt dành cho Sang Hiểu Du chẳng có, phất tay bảo lui.
Sang Hiểu Du không hiểu cứ ngây ra một chỗ, đăm đăm nhìn cậu chủ của mình.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...