Khánh ngồi xuống và gọi một ly capuchino, Lâm thì nhâm nhi ly cafe sữa còn Phong thì đang thưởng thức ly trà thảo mộc của mình. Cả ba người ngồi xuống và vui vẻ nói cười với nó, nó cũng thấy vui vẻ và nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Cả ba vui vẻ trêu đùa với nó, luôn khiến nó phải vui cười. Chắc cũng khá lâu rồi mới có người khiến cho nó phải cười, quả đúng là bộ ba rắc rối mà. Nó cười nhẹ, một nụ cười khiến bất cứ ai nhìn thấy cũng phải ngất ngây.
-Mai ba người có lên trường không?-nó đặt cốc nước xuống nhìn ba ngdười hỏi
-Đương nhiên là có rồi!-Phong nháy mắt tinh nghịch nhìn nó
-Hì ừ!-nó mỉm cười
Bất chọt nó nhìn ra ngoài cửa, một cái dáng người quen thuộc lướt qua nó. Nó bật dậy rồi chạy ra ngoài nhưng không hiểu sao cái dáng người đó lại biến mất một cách quá đột ngột như vậy, cái dáng người đó sao giống hắn vậy, nhưng chắc là không phải đâu, sao hắn lại có mặt ở đây được chứ. Nó nở nụ cười nhạt rồi quay lại nhưng lại đâm sầm vào một người
-Ơ....tôi xin lỗi! Tôi không để ý!-nó cúi đầu xin lỗi rồi bước đi
Người đó đưa tay nắm lại tay nó, nó ngẩng lên, là hắn, không phải ai khác cả. Nó đứng im như không thể nhấc nổi chân lên. Tại sao? Tại sao nó lại có thứ cảm giác này chứ? Tại sao hắn lại cứ phải khiến nó đau như thế chứ? Từ trước nó đã nghi ngờ một điều là nó yêu hắn nhưng có lẽ những cảm xúc này đã chứng minh tình cảm này mất rồi! Nó phải thừa nhận một chuyện là nó đã yêu hắn. Nó khẽ rút tay mình ra khỏi hắn rồi bước đi, khoảng cách của hai người càng ngày càng xa cách, giữa hai người cứ như có một bức tường vô hình nào đó chắn ngang vậy, dù gần nhau nhưng đều như mỗi người một cực của Trái Đất vậy. Nó bắt taxi rồi đi về nhà, hắn thì đứng đó nhìn nó bước lên xe rồi mới bắt đầu bước đi.
OoO Sáng hôm sau OoO
Nó mệt mỏi bước đi đến trường, nói thật là nó không hề muốn đi học gì cả vì sợ phải giáp mặt với hắn nhưng phải đi thôi chứ biết làm sao. Nó mệt mỏi lết người lên lớp, vứt cặp và ngồi xuống chỗ mình, gục đầu xuống bàn sau khi đeo headphone và chìm trong tiếng nhạc. Bộ ba tò mò kéo đến bâu quanh bàn nó, Phong đưa tay ra..............vuốt tóc nó.
Nó ngẩng lên và ''tặng'' cho Phong một cái tát rồi lại gục xuống bàn. Hai người kia nhanh chóng rút lui nhanh. Phong cũng đứng dậy rồi chuồn trước
-Có cần phải vậy không?-Vũ bước đến đặt tay lên vai nó
-......-nó im lặng không nói gì
Vũ bực tức đưa tay rút headphone đang yên vị trong nó ra, nó đưa mắt nhìn rồi lại đeo vào, Vũ rút hẳn ra rồi cầm trên tay.
-Chuyện gì?-nó lạnh nhạt nhìn Vũ
-Hôm nay em sao vậy?-Vũ nheo mắt nhìn
-Ổn, giờ đi đi!-nó giành lấy phone và headphone rồi gục xuống sau khi đã có những thứ đó vô đúng vị trí
-Haiz.....-Vũ thở dài rồi về chỗ
Hắn vừa lúc đó bước vào, nhìn nó rồi cũng đi về ngồi xuống cạnh nó. Không khí im lặng, u ám vây quanh hai người, một không khí lạnh lùng đến nghẹn thở. Hắn cũng rút smartphone ra để chơi game :3
oOo Hết tiết oOo
Cả lớp tụ tập quanh bàn của bộ ba hotboy, một vài người đôi lúc hé mắt nhìn nó và hắn, Mai thở dài rồi đi đến bên cạnh nó, đặt tay mình lên tóc nó rồi vuốt nhẹ nhàng
-Bỏ ra.....-nó buông từng tiếng lạnh nhạt rồi ngẩng lên nhìn Mai
-Sao vậy? Hôm nay em hơi lạ rồi đó!-Mai nhìn nó lo lắng hỏi
-Mệt người.....-nó nói rồi gục xuống
Hắn nhìn sang nó rồi chợt nhớ hôm nay Nam không đi học, sao vậy nhỉ? Mà thôi, hắn ta không đi học thì càng tốt, đi học chỉ có gây rắc rối cho hắn thôi. Nó im lặng không nói, chỉ gục đầu xuống bàn, suốt cả buổi học nó không làm gì khác ngoài việc chìm trong lời nhạc, im lặng không nói gì, chỉ có bốn người biết chuyện gì đang xảy ra và sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì, Mai lắc đầu ngao ngán bỏ đi, nó đúng thật là một cô em phiền phức và rắc rối, nhưng mà biết sao được, người mà cô yêu lại yêu nó chứ không yêu cô, thôi thì đành buông tay trước cho đỡ đau vậy, cô đã đặt vé để về Mỹ rồi, ngày mai cô sẽ đi, cô sẽ ra đi trong im lặng, không để lại một lời, nhưng cô cũng sẽ nhớ mãi những cảm giác khi còn ở đây, tuy ngắn ngủi nhưng lại cho cô rất nhiều kỉ niệm đẹp....
....Cuộc đời đáng buồn nhất là khi bạn gặp được một người rất đặc biệt nhưng lại hiểu rằng không thể nào mãi mãi bên người đó được, nếu vậy sớm muộn gì bạn cũng phải buông tay thôi....
oOo Hết giờ oOo
Nó uể oải xách cặp ra xe, Vũ buông một lời thở dài nhìn nó rồi bất chợt giật mình khi nhìn sang Mai
-Này, đến cô cũng làm sao vậy? Nhỏ kia đã đủ khiến tôi mệt mỏi rồi mà giờ đến cô cũng như thế này nữa! Ai mà sống nổi trời!!!-Vũ kêu trời than đất và ngay lập tức hai cái cặp bay thẳng vào mặt anh
Cuối cùng nó và Mai thẳng ra xe trước để Vũ loay hoay với ba cái cặp sách to đùng đùng, Mai nở một nụ cười, có lẽ sẽ là nụ cười cuối cùng khi cô còn ở trên mảnh đất Việt Nam này...
oOo oOo oOo
Xin lỗi mọi người vì ra chap lâu quá thời hạn cho phép T^T, cháu là cháu không có chút ý tưởng nào cả, toàn lấy nhạc thay lời truyện, truyện cũng khá lủng củng, mọi người đọc rồi góp ý nha! Mong là tuy không đăng sớm nhưng mọi người vẫn nhờ táu là ai ạ! Tiếp tục ủng hộ truyện nha! Táu tính viết tiếp bộ Tiểu thư họ Nguyễn và thiếu gia họ Trần nhưng..........lười quá nên thôi vậy :3 Có lẽ đây là chap cuối cùng Gió lấy lời nhạc thay lời truyện,mọi người thông cảm nhé :3 :3
[Ver1:]
Giọt nước mắt em thấm sâu, khi anh phũ phàng bước theo người
Em không trách, chịu đớn đau, còn anh nhìn theo bước em cười
Đi bên người ta, bỏ mặc em, không luyến tiếc
Chỉ mỉm môi cười và em nói khẽ, em yêu anh anh có biết không
Anh biết là anh sai, nhưng vẫn ngu ngốc và quay đi
Tìm cảm giác mới, để giờ đôi mắt anh cảm thấy cay vì
Tại vì anh đã nhẫn tâm, để có thêm chuyện bi hài
Nhưng mà may mắn đã đến với anh 1 lần vì anh biết sửa sai.
[Mel1:]
1 lần nữa nhìn anh khóc, vì ngày mai em đi mất rồi
Hạnh phúc ở nơi xa vời em sẽ đi đến khi nhìn thấy
Ngày ngày tập quên mơ, để hình bóng không in vào tim
Em cứ ngu ngơ, nhìn anh thờ ơ, rồi ôm ấp nỗi đau riêng mình.
[Ver2:]
Em ngốc lắm, cô bé à, tại sao lại cho anh tất cả?
Biết anh là tên sở khanh, tại sao vẫn yêu đến khi bị hất ra
Đúng là ! Em thật thà, xứng đáng 1 tình yêu thật mà
Bởi vậy đừng yêu anh nữa, trái tim của anh đây rất chật và!
Anh đã cố gắng dành tình cảm cho em nhưng không thể
Cũng cố thay đổi những tính cách bấy lâu bị khống chế
Nhưng không, anh vẫn thế, vẫn bị ám ảnh bởi ngày mưa
Cho nên hãy quên anh đi đừng đặt hy vọng, vào thằng này nữa.
Vì dù đôi tay đang xen nhau, nhưng sao tiếng em vẫn chưa có
Không lẽ là qua đêm nay thôi, em sẽ đi theo cơn mưa đó
Và cơn mưa đầu tháng 9, đến thật nhanh, không chờ đợi
Nhưng nó cũng mang em đi thật xa, giữa 1 ngày nắng, không ngờ tới
Em muốn có 1 tình yêu mới, thì đối với em nó quá dễ mà
Còn riêng anh ôm trọn ký ức vì lời xin lỗi gửi quá trễ và
Xin lỗi vì những lời hứa, vẫn chưa làm được
Xin lỗi cũng quá muộn màng vì chính tay anh đã làm nó trầy sướt.
[Mel2:]
Làm gì khi mất đi, mới biết níu giữ để chẳng xa
Làm gì khi chính ta, vội quá buông câu xót xa
Em chẳng về! Mãi rời
Biết đâu không thế này
Lúc đó anh mới biết người mà anh đắm say.
[Ver3:]
Mưa! Anh sai rồi vì anh! Mưa 2 lối
Nhưng xin mưa chờ! Vì anh sẽ thay đổi
Tất cả những gì anh làm chỉ vì muốn tốt ưa thôi
Xin mưa rơi thêm lần nữa, để những sai lầm, theo mưa trôi
Vì nắng! Chiếu sáng nỗi buồn ở quanh mình
Nhờ gió nó! Thổi theo chiều thấy ánh bình minh
Welcome to Yeucahat.com
Nhưng ánh nắng cũng vô tình, không muốn chiếu sáng! Nhường đêm đến
Đêm vô định! Nên đành phải tìm, vì sao sáng kia kề bên
Nhưng đã sai rồi! Thứ cần nhất vẫn là mưa
Vì khi mưa đến những vì sao không còn nữa
Chỉ là ngôi sao giấy thôi
Chỉ mong 1 lần em được nhìn thấy tôi
Để tôi chạm nhẹ đôi bờ môi
Để tôi yêu em thêm lần nữa thôi!
[Mel3:]
Em muốn được 1 lần nữa được bên cạnh anh tay trong tay
Xoá đi nước mắt xoá đi nỗi đau xoá hết ưu sầu bao lâu nay
Em muốn đôi ta trở lại tháng ngày hạnh phúc ta từng trải
Cứ vui cứ cười chỉ cần có anh mặc kệ là đêm hay ngày dài
Em sẽ khóc khi anh bên ai và lại làm em đau nhói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...