Cậu Chủ Hồ Đồ

Thư Thành Nhạc bấm nút bật cần gạt nước, gạt đi những giọt nước mưa nhỏ
rơi trên của kính ô tô. Xe đã đi vào đường cao tốc, cô gái ngồi trên ghế lái phụ còn đang dựa vào cửa ngủ ngon lành.

Đêm qua làm kẻ
trộm à? Đã nói với cô ta hôm nay phải đi công tác rồi còn không chịu
nghỉ ngơi cho cẩn thận, vác cặp mắt sưng đỏ lên tới gặp anh, khiến người là phó tổng như anh biến thành lái xe cho cô ta, còn cô ta tiện thể
đánh một giấc ngon lành trên xe, rốt cuộc là ai làm trợ lý cho ai hả?

Anh cười khẽ lắc đầu bất đắc dĩ, xe chạy nhanh về phía chi nhánh của khách sạn Hoàng Tước.

Dừng hẳn xe lại, anh đưa tay đẩy cô gái vẫn còn ngủ mơ màng, “Này! Ngủ đủ chưa? Tới rồi”.

“Ưm... tới rồi à...”. Cô dụi mắt, lắc đầu.

“Gì mà tới rồi, cô đã ngủ hơn hai tiếng rồi. Xuống xe đi”.

“Vâng vâng”. Cô cầm túi Do­rae­mon, ôm cổ xuống xe, đi vào đại sảnh khách sạn.

Thư Thành Nhạc đỗ xe xong cũng vào theo, mấy nhân viên tiếp tân vừa
thấy phó tổng tới thị sát, vội vàng đưa anh tới trước bàn tiếp tân làm
thủ tục check-in.

“Chào anh, phó tổng Thư”. Cô gái ở bàn tiếp
tân tươi cười nói. “Giám đốc đã dặn sắp xếp một căn phòng cho anh trước
rồi. Là phòng ở trên tầng cao nhất có thể ngắm được cảnh đêm, anh thấy
được không ạ?”.

“Một phòng?”.

“Vâng. Trước giờ đều là anh tới thị sát một mình, ở lại một đêm, lần này chúng tôi cũng dựa theo đó để sắp xếp…có gì không được ạ?”.

“…Còn phòng nào nữa không?”.

“A…Phó tổng Thư, anh cũng biết đấy, giờ đang vào mùa du lịch, nếu không biết anh tới mà sắp xếp trước, phòng cho anh cũng khó mà có nữa”.

“Được rồi. Tôi biết rồi”. Sớm biết câu hỏi này là thừa, giờ là thời
điểm khách sạn bận rộn nhất. Anh quay đầu quét mắt qua Diêu Tiền Thụ còn ôm cổ gật gà gật gù đằng sau, anh đã tính toán sai chỗ nào mà đem theo
một cô gái chẳng có tác dụng gì tới gây phiền phức chứ.

“Cô cứ ôm cổ làm gì?”

“Tôi…cổ của tôi…cứ…chắc vì ngoẹo cổ ngủ trên xe lâu nên giờ không quay lại được, phó tổng Thư…”

Lắc lắc chìa khóa trong tay, anh cau mày, “Một phòng, có chuyện gì à?”.

“Hả? Cái gì? Một phòng?”.

Anh gật đầu.

“Hai người chúng ta?”.

Anh lại gật đầu

“Hai người chúng ta ở chung một phòng?”. Sao được chứ! Giờ cô đã là gái có chồng rồi, sao tự nhiên ở chung phòng với người đàn ông khác được
chứ!


“Có vấn đề gì cô có thể lắc đầu”. Anh khoanh tay đợi cô nói.

“Nhưng mà…phó tổng Thư…”. Chuyện này không phù hợp với luật hôn nhân!

“Không lắc đầu được hả? Được, thế thì tôi coi như cô đồng ý rồi. Một phòng, không thành vấn đề, check-in đi”.

~~~>__

Thang máy kêu “ding” một tiếng rồi mở ra ở tầng cao nhất, Thư Thành
Nhạc sải chân bước ra khỏi thang máy, theo sau đó là cô trợ lý cứ quang
quác.

“Phó tổng Thư, chúng ta phải ở cùng với nhau thật à?”.

“Lợi dụng lúc làm việc đi thuê phòng, chuyện này quá xấu xa rồi!”.

“Không thì tôi có thể thuê khách sạn bên cạnh!”.

“Cô muốn cống tiền cho người khác hả? Để công ty trả thêm phí cho cô à? Cậu chủ nhà cô sẽ hài lòng chắc?”. Thư Thành Nhạc nói một câu mà dẹp
hết mấy câu lảm nhảm của cô, nhưng cô không cam lòng, ôm lấy cái cổ tê
dại, vẫn còn nuôi ý định tiếp tục tranh đấu.

Thư Thành Nhạc
không định nghe cô lảm nhảm nữa, đẩy kính lên nói phủ đầu luôn, “Trừ khi cô có lý do đặc biệt để không ở chung phòng với tôi, ví dụ như: có
chồng, chắc cô đã kết hôn rồi”.

Phó tổng Thư, anh đoán cũng chuẩn quá rồi đó! Nhưng cô sẽ không thừa nhận đâu!

“Chuyện…chuyện này sao có thể chứ! Sao tôi lại là gái có chồng mất giá được hả! Tôi không có chồng con gì hết!”.

“A, thế thì tốt. Hoan nghênh ở cùng phòng với tôi, vào đi”.

Cửa phòng vừa mở ra, cái con vịt tới chết vẫn cứng miệng bị đẩy vào một căn phòng sang trọng.

Cửa phòng đóng lại, con vịt chết bắt đầu hoàn lại hồn, khoanh tay đứng
trong phòng khách huýt sáo nhìn trần nhà giả vờ bình tĩnh, chỉ là không
sao ngăn được mắt cứ liếc liếc về phía chiếc giường king size sang trọng ở phòng bên.

Thực sự là chỉ có một cái giường, vậy cô phải làm sao bậy giờ? Thế giới đầy những chuyện như trai đơn gái chiếc thuê
phòng nhưng chỉ có một, cố ý ném người ta vào chuyện đê tiện, đẩy tới bờ vực phạm tội chứ. Chẳng lẽ cô là gái có chồng còn phải ngủ cùng giường
với phó tổng Thư à? Tuy cái giường này đủ lớn, cô nằm ép sát ra ngoài
thì cũng chẳng đụng tới phó tổng Thư, nhưng mà…nhưng mà…

Vẫn rất kì quặc!

“Cô cứ liếc cái giường đó, trông có vẻ rất muốn ngủ nhỉ, có muốn thử
chút không?”. Thư Thành Nhạc vừa nói vừa cởi áo khoác vứt bừa lên trên
ghế so­fa rồi đưa tay lên cởi cà vạt.

“Phó tổng Thư! Tôi tuyệt
đối không muốn thử! Thật đấy! Anh tin tôi đi!!!”. Tại sao anh ta phải
cởi quần áo! Tại sao tại sao anh ta phải cởi quần áo lúc nhắc tới
giường? Anh ta quả nhiên là muốn giở luật ngầm với mình đúng không? Cô
nên cảm thấy may mắn vì sức mê hoặc nữ tính của mình hay nên cảm thấy u
sầu cho thân phận gái có chồng của mình đây?


Thấy cô vừa xua
tay, vừa ráng sức lui ra đằng sau, bộ dạng ngốc nghếch quýnh quáng rồi
lại giả vờ chẳng có chuyện gì, tính đùa dai của anh bỗng nhiên nổi lên,
bước tới ép cô lùi tới trước bồn rửa tay trong toi­let, chống hai tay
lên bệ bằng đá cẩm thạch xanh, cúi người về phía trước nhếch môi mỉm
cười, “Có sao đâu? Dẫu sao cô cũng nói mình chưa kết hôn, lại chưa có
bạn trai còn gì? Thế cui vẻ với tôi một chút, có gì mà không được? Làm
gì có ai tố cáo cô là ngoại tình đâu nào”.

Chính là sẽ có người tố cáo cô đó!

“Phó…phó tổng Thư, cậu chủ nhà tôi sẽ không đồng ý, cậu ấy không đồng
ý, tôi không thể tự tiện này nọ kia khác với đàn ông được…”.

“Chúng ta có thể bí mật, không nói cho cậu ta biết”. Cái giọng trầm trầm dụ dỗ kèm theo hơi thở dồn dập.

“Tôi…”. Vành tai của cô cũng nóng lên.

“Tôi không nói, cô cũng không nói, sao cậu ta biết được?”.

“…”.

“Chẳng ai ngốc nghếch khờ khạo như cô cả, vì cậu chủ mà ngay cả quyền lợi tìm bạn trai cũng bỏ qua à?”.

“…”. Cô thực sự rất ngốc sao? Nhưng cô rất để ý tới thái độ của cậu chủ mà!

“Hay là, cô muốn để cậu ta biết, để cậu ta để ý ghen tuông hả?”.

“…Hả”. Cô gạt phăng đi như bị nói trúng tim đen, “Không có! Tôi không
nghĩ như thế nhé! Tôi chỉ nghĩ chuyện này không phù hợp với đạo đức nghề nghiệp của mình thôi! Tôi là người hầu được rèn luyện chuyên nghiệp!
Mấy chuyện nam nữ gì đó, tôi chưa từng quan tâm! Cho dù anh có bán khỏa
thân hở cả xương quai xanh ra quyến rũ tôi, cũng vô ích thôi!”.

“Vẻ đẹp trai của tôi cũng vô ích hả? Tiếc thật”. Anh nhún vai, liếc mắt sang cái bồn tắm lớn bên cạnh, “Vậy phiền cô tối nay ngủ ở đó”.

Cậu chủ hồ đồ

“…Hả?!”.

“Hả cái gì? Hay là, cô muốn ngủ cùng giường với người đẹp trai như tôi?”.

“Tôi…”

“Bây giờ, không phải cô, mà là tôi chẳng có hứng thú gì cả”. Hừm, ai
muốn ngủ cùng giường với cô hầu trong đầu chỉ toàn cậu chủ chứ, xì, “Tối nay cô ngủ trong bồn tắm, tôi ngủ giường. Rõ chưa?”.

TT_____TT Bẫy công sở gì đó cách xa vời vợi trí tưởng tượng của cô! Tự dưng lại
ném cô vào trong bồn tắm để ngủ, ừm…chuyện này đúng thực sự là “bẫy”
triệt để rồi, bẫy cô vào bồn tắm, nhưng sức quyến rũ nữ tính của cô cũng triệt để bị đả kích vỡ tan tành.

Phụ nữ chính là loại động vật mâu thuẫn như thế, người khác có ý với cô ta, cô ta cảm thấy giận dữ,
người ta chẳng có ý gì với cô ta, cô ta lại bắt đầu cảm thấy khó chịu.


Cô ngồi bên cái giường của mình đêm nay, nhìn phó tổng Thư chỉnh trang lại trang phục và tài liệu chuẩn bị họp.

Thấy anh hoàn toàn tự làm hết mọi chuyện, cô nghi ngờ giơ tay hỏi, “Phó tổng Thư, tôi phải làm gì?”. Thân làm trợ lý tạm thời, cô hoàn toàn
không biết phải làm những gì. Chắc không phải đứng cạnh phó tổng phục vụ bê trà rót nước chứ?

“Cô? Ngủ đi”.

“Hả?”. Anh cố ý đưa cô đi công tác là để ngủ à?

“Không thì sao? Cô vác cặp mắt đỏ quạch đi ra từ một phòng với tôi đi gặp quản lý à?
Chi bằng cô cứ lên tòa tố cáo tôi quấy rối tình dục công sở luôn đi cho
rồi”.

“Hả?”. Cặp mắt đỏ đỏ của cô xấu lắm, kinh lắm à?

“Cô đi ngủ đi, lúc nào ăn call cô”.

Nói xong, phó tổng Thư sắp xếp tài liệu cẩn thận, mở cửa đi tới phòng
họp, trong căn phòng sang trọng chỉ còn lại một cô ngốc có cặp mắt đầy
tơ máu.

Được rồi. Tối qua đúng là cô không ngủ được, giờ cũng
mệt thật, thế thì…cứ nhận ý tốt muốn săn sóc cô của phó tổng Thư, đi
chợp mắt một lát trước đã.

Ừm… bồn tắm nhìn cũng sạch sẽ thật…hơn nữa còn rất to, rất cao cấp.

Lấy cái gối ôm trên ghế so­fa, cô nhảy vào trong bồn tắm, nheo mắt rút di động cậu chủ cho ra xem.

Ba mươi hai cuộc gọi nhỡ.

Di động rung tới mức sắp hết pin.

Cô không dám ngắt điện thoại của cậu chủ, nhưng, cô vẫn có quyền không nhận cuộc gọi chứ?

Hơn nữa giờ cô thực sự không muốn nghe thấy giọng cậu ấy…cô rất sợ từ
đầu bên kia sẽ vang lên giọng phụ nữ, càng sợ nếu mình nhận điện thoại,
câu đầu tiên cậu chủ nói sẽ là:

Chúng ta ly hôn đi.

Ngón cái đang lưỡng lự trên nút tắt máy, cuộc gọi thứ ba mươi ba đã tới.

Dòng chữ “Ông xã đang gọi” đặc biệt chướng mắt.

Cô không biết lúc đó cậu chủ nghĩ gì, cố ý sửa lại danh bạ điện thoại
của cô, cô chỉ biết, giờ cô ghét phải thấy mấy từ này, ghét cảm giác
trái tim bị chúng siết chặt đến khó thở.

Cô biết mình không có
gan trốn tránh, cũng biết cuối cùng cũng chẳng tránh nổi, nhưng niềm vui có thể may mắn trốn được một ngày cứ quẩn quanh trong đầu cô.

Tim hẫng một nhịp, nặng nề ấn ngón tay lên nút tắt, hình tắt máy nhá lên trước mắt, cô nhét di động vào trong túi, nằm xuống, cô phải ngủ bù,
chẳng muốn nghĩ gì nữa.

“Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…”.

Ném di động lên ghế lái phụ, chàng trai bực tức đấm lên tay lái một cái cho hả giận, cắn cắn móng tay, đột nhiên tiếng chuông di động vang lên, cậu mừng rỡ vớ lấy điện thoại, vui vẻ nhìn lên màn hình hiển thị, chỉ
thấy một sổ máy xa lạ, không phải người cậu đang đợi…chuyện này khiến
cái cau mày của cậu càng lúc càng sâu…

Vốn định ngắt máy luôn, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lại lo cô không có gọi bằng di động của mình, mượn máy của người khác.

Bấm nút nhận cuộc gọi.


“Cẩm Ngọc, anh đang ở đâu?”.

“…”.Giọng Vương Oanh khiến cậu càng sốt ruột, kéo lỏng cà vạt ra.

Cậu chủ hồ đồ

“Mấy chú trong ban giám đốc khách sạn tối qua cứ khen anh đẹp trai bình tĩnh phong độ mãi, còn hồi lúc nào rảnh thì cùng ăn cơm với nhau. Anh
coi chúng ta…”.

“Tôi không rảnh”. Câu từ chối lạnh lùng bật ra khỏi miệng.

“Giờ anh đang bận à? Thế hẹn lần sau cũng không sao, nhưng hôm qua chú
em cứ hỏi em chuyện của chúng ta, tuy thời gi­an chúng ta ở bên nhau mới chỉ một tháng ngắn ngủi, nhưng mà chú ấy vẫn hỏi em, sao chúng ta lại
chia tay…”.

“Tôi.Không.Rảnh”. Nghe không hiểu à? Cậu không rảnh không chỉ đơn thuần là đi ăn, mà còn bao gồm cả chuyện hẹn hò, xã
gi­ao, nói chuyện nữa!

“Cẩm Ngọc... rốt cuộc anh bất mãn với em điểm nào chứ? Hồi đó ở Anh, anh nói anh ghét những kẻ thấp kém thiếu
hiếu biết, anh muốn hẹn hò với những cô gái trong xã hội thượng lưu,
không có yêu cầu gì khác chỉ cần em là người ở xã hội thượng lưu thì có
thể thử xem sao, không phải chúng ta rất xứng đôi sao? Nhưng mà... lúc
nào anh cũng không quan tâm đến em! Cô ả kết hôn với anh rốt cuộc thượng lưu quý tộc tới cỡ nào chứ? Em không tin gia thế nhà em không bằng cô
ta…Cẩm Ngọc…sao anh không nói gì thế? Rốt cuộc là anh đang bận gì?”

“Tìm vợ”.

“A? Cái gì?”.

“Tôi đang bận tìm vợ. Tôi.Không.Rảnh!”. Cậu gằn giọng nhắc lại lần thứ ba cho cô ta nghe.

Bây giờ, bất kể là chuyện gì chỉ cần không liên quan tới tung tích của
vợ mình, cậu đều chẳng có hứng chú, hoàn toàn không rảnh, hoàn toàn
không muốn biết!

Nói xong, cậu ngắt di động ngay lập tức.

Trong lòng không yên, cậu lại mở di động bấm gọi dãy số “bà xã” lần nữa...

“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy, xin quý khách vui lòng gọi lại sau”.

Di động của cô không phải mở cả ngày cho cậu sao? Cô không phải chờ cậu gọi tới từng giây từng phút, gọi lúc nào tới lúc đó sao? Không phải cô
dù khó chịu cáu nhặng lên, nhưng chỉ cần cậu ra lệnh một tiếng, cô sẽ
xoay vòng xung quanh cậu không mệt mỏi như con ong mật sao?

Nhưng giờ cô ấy đang ở đâu?

Lo lắng ùa vào ngực cậu từng chút, từng chút một, cậu cầm di động tìm
số điện thoại của trợ lý đặc biệt, “A lô, giờ kiểm ưa ngay lập tức cho
tôi tất cả lịch trình của Thư Thành Nhạc! Nhanh!”.

“Lịch trình
của phó tổng Thư đều do trợ lý của anh ấy giữ, nhưng cô trợ lý đó mấy
hôm nay đang xin nghỉ việc. Có lẽ đang du lịch nước ngoài…”.

“Tôi không quan tâm cô ta chui vào xó nào trên quả đất này, không quan
tâm anh dùng thủ đoạn gì, tôi chỉ cần anh lôi cô ta ra, hỏi lịch trình
của cái tên họ Thư kia! Nhanh lên!”.

Cậu chủ hồ đồ

“Á…vâng vâng! Vâng!”. Tổng giám đốc đúng là không muốn rồi xa phó tổng
Thư một phút nào hết, khao khát được thấy anh ấy mãnh liệt đến thế à?
Hồi đại hội thể thao lần trước còn công khai làm rõ là giữa hai người họ không có gi­an tình gì nữa chứ…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui