Cậu Chủ Hồ Đồ

Mười lăm nhân viên phục vụ nữ mới trúng tuyển đứng thành năm tổ, mỗi tổ ba người.

Tất cả đều mặc áo sơ mi đồng phục cổ chữ V màu trắng sơ vin với váy bó
màu đen, giày cao gót màu đen thể hiện tinh thần nghiêm túc cao, chỉ trừ cô gái nào đó đi cửa sau của con trai chủ tịch, cô lảo đảo đứng ở hàng
cuối cùng, cứ cúi đầu ỉu xìu từ đầu tới cuối vì không dám nhìn vào mắt
anh.

Thư Thành Nhạc khẽ tựa vào quầy bar, hai tay khoanh trước
ngực, đôi mắt ẩn sau cặp kính trở lại bình thường, bắt đầu kiểm tra đội
nữ nhân viên phục vụ trước mặt.

“Chào mừng các bạn gia nhập vào tổ nhân viên phục vụ của khách sạn Hoàng Tước. Từ hôm nay trở đi, bất
luận mọi người vì lí do nào mà đứng ở đây, mong tất cả mọi người đoàn
kết hợp tác, đồng lòng nhất ý, tạo nên danh tiếng và lợi nhuận cho khách sạn”.

Một tràng vỗ tay đúng quy củ vang lên, anh lại nói tiếp.

“Tôi là phỏ tổng giám đốc của khách sạn, họ Thư. Trong công việc, mọi người cứ gọi tôi theo chức danh – phó tổng Thư”.

“Phó tổng Thư, anh còn chơi trò bí mật không nói tên cho chúng tôi biết sao?”. Trong hàng, một cô gái to gan lớn mật mở miệng hỏi.

Anh khẽ cười, thản nhiên trả lời, “Ngoài công việc, mọi người cứ gọi tên
tôi tùy thích. Ai có hứng thú với tên tôi, có thể tự giở sổ liên lạc
nhân viên, ngay cả tên cậu chủ đẹp trai lai láng của tập đoàn tài chính
chúng ta cũng có trong đó ấy”.

“Không phải ngón áp út bàn tay
trái của cậu chủ trẻ đeo nhẫn rồi sao. Tay trái của phó tổng Thư hãy còn trống kìa, ngày nghỉ có thể hẹn hò với anh được không?”.

Mấy cô gái trong hàng đều cười rộ lên, ồn ào không ngớt.

“Nếu trong một tháng không bị tôi bắt một lỗi nào, ai có hứng thú có thể hẹn hò với tôi một lần xem sao”.

Anh đi từ quầy bar tới trước hàng người, “Trước khi vào vị trí làm
việc, tôi tới kiểm tra xem sự chuẩn bị của mọi người có đạt yêu cầu hay
không”.

Anh đảo mắt một vòng, tới trước mặt từng cô một.

“Cô, tóc không đạt yêu cầu, tóc chạm vai phải buộc lên. Đừng có nhõng
nhẽo nói tóc cô vừa ép thẳng xong sẽ có nếp với tôi, buộc lên”.

“Cô, tháo móng tay giả của cô ra, tôi không muốn trên bàn của khách xuất hiện móng tay của cô”.

“Cô, áo nhăn thế này là sao? Không đi là à?”.

“Cô, cái nơ bướm trên giày là gì hả? Tôi không cần cô trang điểm khác thường, mấy thứ trang trí quái lạ, tháo ra hết”.

Sau một hồi soi mói, bới móc hà khắc và chính xác, Thư Thành Nhạc đứng trước mặt Diêu Tiền Thụ.

Cô gái trước mặt rụt chân lại, càng cúi thấp đầu hơn nữa.

“Lưng còng, người vẹo, lấm la lấm lét, thậm thà thậm thụt, cô Diêu. Cô
đặc biệt không muốn nhìn thấy tôi, mới cố ý làm ra bộ dạng không thể
chấp nhận được này à?”.

“Hả? Anh Thư... không, phó tổng! Tôi còn chưa quen...:.

Không chờ cô nói xong, Thư Thành Nhạc đã ngắt lời, “Cô Diêu, người không có đầu óc không đáng sợ. Thứ đáng sợ nhất là gì, cô có biết không?”.

“Là... là cái gì ạ?”.

“Là người nghĩ đầu mình rỗng quá, cho nên cố ý đổ nước vào”.

“... Ơ... anh đang nói đầu tôi bị nước vào à?”.

Anh nhướn mày, không đáp. Nụ cười trả thù đọng bên khóe môi.

Đồng nghiệp xung quanh ngầm hiểu nháy mắt với nhau, đột nhiên cười rộ lên.

Đến giờ này, ngày đi làm đầu tiên của Diêu Tiền Thụ từ việc có con trai chủ tịch làm chỗ dựa biến thành cái gai trong mắt phó tổng giám đốc.

Mặc dù nụ cười tươi tắn luôn nở trên môi anh, nhưng khi cười với cô, nụ cười đó lại xen chút hắc ám bên trong.

Cô nghĩ mãi mà không thông, không biết cô xui xẻo chọc vào chỗ nào của
phó tổng? Có lẽ nên nói... không biết anh đang giận cô cái gì? Tốt xấu
gì cũng từng là đối tượng xem mắt, tuy không thành công nhưng cũng không tới mức phải ghét cô như thế chứ? Sao mỗi câu mỗi chữ đều cố tình chọc
vào chỗ hiểm của cô, còn khiến cô bị đồng nghiệp cười nhạo.


“Khăn ăn gấp thế như này à? Ngay cả cách gấp khăn ăn đơn giản nhất cũng
không làm được. Cô cũng phục vụ cậu chủ kia như thế sao? Hả?”.

Tiếng “hả” trầm thấp, gợi cảm, khóe môi nhếch lên một đường cong nhẹ
nhàng nho nhã, nhưng... Diêu Tiền Thụ tự cảm thấy một luông gió lành
lạnh thổi tới từ Thư Thành Nhạc đứng phía sau.

“Ngay cả vị trí
cơ bản của dao nĩa thìa mà cô cũng không biết à? Cô Diêu, cô xác định
người cho cô vào làm khách sạn đầu óc không có vấn đề chứ? Hả?”.

Cô thầm trợn mắt.

“Ly vang trắng ở trên, ly vang đỏ ở dưới, ly cham­pagne ở phía bên
phải, những kiến thức cơ bản này cô không biết gì hết à. Lúc cậu chủ nhà cô uống rượu toàn tu cả bình à? Hả?”.

Cô siết tay mím môi, tích tụ oán khí.

“Thìa dùng để ăn đồ ngọt đặt cách xa bộ đồ ăn dùng trong bữa chính, cậu chủ nhà cô dùng đĩa để ăn đồ Âu à? Hả?”.

Oán khí khí dâng đầy, cô bùng nổ, “Cậu ấy ở nhà sẽ không ăn uống phiền
phức như thế! Phó tổng Thư, trong nhà hàng có cả trăm bàn, sao anh cứ
phải kè kè soi mói tôi chứ!”.

Anh thản nhiên liếc nhìn cô, hùng hổ đáp lại, “Vì cô có quá nhiều sai sót, khiến người ta không muốn túm cũng rất khó”.

“...”. Dù cố ý muốn túm lấy sai sót của cô cũng không cần phải thẳng thừng nói ra như thế chứ?

Cô khiến cho người ta ngứa mắt đến thế à!

Đồng nghiệp xung quanh trêu chọc nhau, xì xầm trò chuyện, chờ xem cô
làm trò hề, bàn ăn kiểu Âu trước mặt bị sắp xếp lung tung, cô luống
cuống khổ sở, lần đầu tiên phát hiện còn có việc khó hơn việc phục vụ
cậu chủ.

Ngay cả cậu chủ cũng chưa từng hành hạ cô như thế. Cái gì mà tiêu chuẩn của bữa ăn kiểu Âu, cái gì mà dao nĩa để bừa. Cô cắm
nến bừa bãi, ôm Hắc Thủ Đảng lên bàn ăn, chuẩn bị bữa cơm không có ánh
nến lãng mạn, cậu chủ cũng không hành cô. Cô nấu cái gì, cậu chủ ăn cái
nấy, cùng lắm là khó ăn quá, cậu ấy lật bàn, đổ hết mấy thứ đó vào thùng rác.

Cùng lắm chỉ là xem mắt không thành công, còn nhỏ mọn để bụng, trả thù ti tiện thế à?

Hừ, may là cô không cưới loại đàn ông như thế này! Con mắt chọn đàn ông cho cô của cậu chủ quả nhiên là chính xác!

Diêu Tiền Thụ bị phó tổng Thư quyền lực soi mói lung tung, ai cũng biết cô là nhân viên mới không được chào đón. Thế nên, lúc ăn cơm trưa đám
nhân viên nhà hàng cũng phân định rõ ràng, xung quanh Diêu Tiền Thụ
không một bóng người, không ai dám tới gần.

Cô độc chiếm một bàn, uể oải ăn suất cơm cho nhân viên.

Hai cô gái cùng tổ với cô vốn cũng không quen biết gì cô, ngồi uống café cách cô rất xa.

Cô chọc chọc nĩa vào đĩa mì Ý, ngẩng đầu bất đắc dĩ nhìn kim đồng hồ
chậm chạp nhích trên tường. Cậu chủ, giờ cậu đang làm gì? Em phải đi làm kiếm tiền cho cậu, không có thời gi­an đưa cơm trưa cho cậu ăn rồi.

Một khay thức ăn đột nhiên xuất hiện trên bàn phía đối diện cô.

“Không có ai ở đây à?”.

Cô miễn cưỡng ngẩng đầu lên nhìn, không ngờ đó là tên đầu sỏ hại cô bị đồng nghiệp xa lánh coi thường – phó tổng Thư.

“Hừ!”. Cô khẽ hừ mũi, giận dỗi nhăn mày cúi đầu chuyên tâm ăn mì, giả
bộ không thấy bộ dạng đẹp trai của anh khi chỉ mặc áo sơ mi màu trắng
thắt cà vạt màu xanh ngọc.

“Có thể ngồi cùng bàn với cô được không?”.

“Không được”. Cô không buồn ngẩng đầu lên, trả lời luôn.

“Tại sao?”.

“Xung quanh nhiều chỗ như thế, việc gì phải ngồi cạnh tôi? Muốn theo đuổi tôi à? Quên đi quên đi”. Hùng hục ăn mì.

“Đúng là muốn theo đuổi cô”.

“Khụ!. Cô bị sặc, phun mì ra, sợi mì còn treo ở mũi.


“Anh... anh... phó tổng Thư, anh...”.

Một tờ giấy ăn được đưa tới trước mặt, cô chần chừ, không dám đưa tay nhận.

“Không lẽ cô còn muốn tôi lau giúp? Ok”. Anh làm bộ như đưa tay lên lau mũi cô.

“Không không, không cần, tự tôi lau được!”.

Cô vội vàng túm lấy giấy ăn lau mũi mình, xì cái thứ còn lòng thòng ở mũi mình ra.

Tiếng xì mũi khó nghe khiến Thư Thành Nhạc cau mày lại, anh vừa kéo ghế ngồi xuống vừa nói, “Cô khác hẳn hôm đi coi mắt. Giả vờ làm thục nữ,
công lực giả vờ đúng là hơi bị cao đấy”.

Giọng điệu mỉa mai của anh khiến cô phải thôi xì mũi, dẩu môi đáp lại, “Anh Thư cũng không tồi nhỉ. Giả vờ làm quý ông, công lực giả vờ phong độ cũng không tồi!”. Hừ! Ai đối xử tốt với Hắc Thủ Đảng, còn nói yêu cầu của mình không cao, chỉ cần cô làm ra vẻ là được rồi.

Câu trả lời mỉa mai của cô chỉ
nhận lại một cái nhún vai của anh, anh cầm cái nĩa bạc trộn trộn món ăn
trong đĩa, nhìn cô nói thong thả, “Nếu cả hai chúng ta đều đã hiểu nhau
rồi, vậy chi bằng nói chuyện theo đuổi cô nhỉ?”.

Cô đỏ mặt, nhớ ra mình đã không còn như xưa, đã là gái có chồng rồi, “Cái cái cái...
cái gì cơ? Con người của tôi rất nghiêm chỉnh, sẽ không xằng bậy, công
tư phân minh, tôi kiên quyết phản đối chuyện tình công sở. Phó tổng Thư
tìm nhầm người rồi, hứ!”.

“...”. Còn hừ anh à? Đôi môi mỏng của anh cong lên, “Tôi nói ‘theo đuổi cô’ để đòi tiền. Chắc không phải cô
đã quên còn nợ tôi một khoản tiền sửa đuôi xe chứ?”.

=O=!!!

Chuyện xe cô hôn đuôi xe phó tổng Thư một cách nồng nàn... đúng là cô đã quên sạch không nhớ tẹo nào!

“Há miệng to như thế làm gì? Nói! Lúc nào trả tiền?”.

“... À... cái này, cái đó... phó tổng Thư, hôm nay mới là ngày đi làm
đầu tiên của tôi...”. Chẳng trách anh cứ làm khó cô mãi, hóa ra là vì
nhân dân tệ tầm thường!

“Kinh tế khó khăn phải không?”.

“Vâng... đúng vậy”. Thấy anh còn chút nhân tính, cô vội vàng gật đầu tới tấp.

“Muốn trả góp không?”.

“Được chứ?”.

Anh cau mày suy nghĩ, một bàn tay chống cằm, một tay gẩy thức ăn trong đĩa, bộ dạng khó xử.

“Phó tổng Thư, anh tin tôi đi, độ trung thực của tôi cao lắm đó”.

“...”. Độ trung thực cao lắm à? Tốc độ đổi số tránh người cũng chẳng thấp đâu.

“Tôi cũng không trốn nợ anh đâu, tôi mà nợ người ta tí tiền là không thể ngủ ngon được!”.

“Thế cô nợ tôi gần một vạn tệ tiền sửa xe thì buồn ngủ chết à?”.

“Ấy... anh xem quầng thâm ở mắt tôi đây này, không phải nghiêm trọng lắm à?”.

“Hừ. Khoe cuộc sống về đêm của cô rất phong phú à?”.

“...”. Gã này khó nói chuyện quá, sao cô cứ nói câu nào chân thành cũng bị xuyên tạc méo mó xấu xa như thế chứ!

Suy đi nghĩ lại, anh đặt cái nĩa bạc trong tay xuống, miễn cưỡng nhếch
môi, “Được rồi. Nể cái mức lương thấp tè của cô. Trả góp cũng được”.

Mắt cô lấp la lấp lánh, đang sắp lộ ra vẻ mừng như điên thì lại nghe anh bồi thêm một câu.

“Lúc nhận tiền lương, đưa tôi 50%”.

“Một nửa á? Nhiều quá! Bớt một chút được không? Để tôi kéo dài thời gi­an thời gi­an trả nợ tí tẹo được không?”.

“Thế thì 60%”.


“... Một nửa thì một nửa”. Cô ủ rũ cúi đầu, mới đi làm ngày đầu tiên, tiền lương đã bay đi phân nửa, bi kịch quá.

Thấy gương mặt khổ sở của cô, chẳng hiểu sao tâm trạng của Thư Thành
Nhạc lại tốt lên, ho khẽ một tiếng, anh thản nhiên chìa tay về phía cô.

“Phó tổng Thư, làm gì mà nhanh thế”. Cô còn chưa nhận tiền lương mà.

Anh trợn mắt, hạ giọng nói, “Số di động mới”. Chuyện đó anh cứ để trong lòng mãi, cô ta không tính chủ động đưa số điện thoại cho mình sao?

Cô chớp mắt ngơ ngác.

“Ai biết cô có qua được thời gi­an thử việc không, nhỡ cô đi mất, tôi đi đâu tìm cô đòi tiền đây”.

“... Ừm... vâng vâng!”. Là để tiện cho việc đòi nợ nha, cô còn tưởng anh có ý với cô, đang tìm cách tiếp cận cô chứ.

Cô tính đọc số của mình, nhưng mệnh lệnh của cậu chủ chợt nhảy ra trong đầu...

“Tôi cảnh cáo cô, không được nói cho người khác biết số di động. Trong
di động của cô chỉ được phép có số của một mình tôi thôi”.


không thể cho số, không thể trái lệnh của cậu chủ, nhưng không cho số,
phó tổng Thư sẽ bắt cô trả tiền ngay lập tức, ừm... lựa chọn thật khó
khăn nha!

“Tôi... tôi...”.

“Không muốn cho tôi số di động đến thế à? Cũng phải, không ai muốn bị
chủ nợ giục mà. Không nói thì thôi”. Anh lạnh lùng hừ một tiếng, đưa tay kéo cà vạt cho đỡ nóng, tiếp tục ăn bữa cơm trưa.

Cậu chủ hồ đồ

“Di động của tôi bị rơi hư rồi. Cho nên...”.

Anh trừng mắt nhìn cô vẻ không tin, cô tìm đâu ra cái lí do vớ vẩn
thiếu thuyết phục thế này vậy? Phương pháp từ chối vừa vụng về vừa khách sáo như thế, lần đầu tiên anh mới gặp.

Kẽ sĩ có thể chết nhưng không thể chịu nhục!

Anh bưng khay lên, giả vờ định bỏ đi, trong đầu tính xem chiều nay nên dùng cách gì ngược đãi cô tàn nhẫn hơn.

“Nhưng mà, để phó tổng Thư tin vào độ trung thực của tôi, tôi có thể cho anh số điện thoại nhà!”.

Anh dừng lại, quay đầu cụp mắt nhìn về phía cô, “... Cô muốn đưa số điện thoại nhà... cho tôi?”.

Số điện thoại nhà còn riêng tư hơn cả số di động... sao lại cho anh! Anh đâu có muốn lấy số điện thoại nhà của cô ta. Hừ...

“Ấy! Anh ngồi lại rồi à? không đi nữa à?”.

“... Ừ. Nói ít thôi. Số đâu?”.

Anh rút tờ giấy nhớ trong túi quần ra cho cô, “Viết lên đây. Cả địa chỉ nhà nữa, đừng để tôi không tìm được người đòi nợ, nghe rõ chưa?”.

“Vâng vâng, tôi biết rồi! Đã nói với anh tôi sẽ không trốn mà!”.

Cô cúi đầu loạt xoạt viết, không hề chú ý người đàn ông đối diện đang chống cằm nhìn mình cười đầy thâm ý.

Diêu Tiền Thụ không phát hiện, nhưng không có nghĩa nhân viên trong căng tin là người mù.

Trong ánh mắt của phó tổng Thư có vẻ mờ ám, đây là tín hiệu của trò bẫy công sở, dù mục tiêu của ánh mắt anh ta đúng là chẳng ra làm sao cả.

Giờ làm việc buổi chiều, đột nhiên thái độ của mọi người đều thay đổi.

Dao nĩa bát đĩa có người dọn giúp cô, mấy bàn cô phụ trách, sữa tươi và nước trái cây có người giúp cô thu xếp dọn, có khách vào, cũng có nhân
viên cũ ra đòn tiếp thay cô, cô chỉ việc đứng bên cạnh ra sức mỉm cười
là được.

Giờ nghỉ, trước gương trong toi­let nữ, thánh địa buôn dưa lê bán dưa chuột đang diễn ra một màn tám chuyện vô cùng sôi nổi.

“Tiểu Diêu, hóa ra trước khi vào khách sạn cô đã quen phó tổng Thư rồi à?”.

“Hai người quen nhau lúc nào? Kiến thức cơ bản của cô tệ như thế, không phải lúc thi tuyển phó tổng Thư đã châm chước cho cô đấy chứ?”.

“Tôi nghe nói phó tổng Thư có bạn gái rồi cơ mà? Chắc không phải là cô chứ?”.

Tránh lời đồn mới là người khôn, Diêu Tiền Thụ vội vàng xua tay chối,
“Không phải đâu, tôi và phó tổng Thư có chút chuyện ngoài ý muốn thôi”.

“Hai người có cái gì ngoài ý muốn hả?”. Cô gái nào đó đang trang điểm dở, đột nhiên dừng lại nhìn chòng chọc vào bụng cô.

Diêu Tiền Thụ che bụng lại, “Không phải cái ngoài ý muốn này! Tôi với anh ta có chút vướng mắc về kinh tế thôi”.

“Vướng mắc kinh tế? Nói đùa à, lương một năm của phó tổng Thư siêu cao
đấy, sao lại tranh cãi tính toán với cô vì chút tiền mọn được?”.

“Ôi! Cái này cũng khó nói đấy, người càng có tiền càng keo kiệt! Hôm
nay tôi đi qua anh chàng công tử trẻ kia, cô đoán coi cái nhẫn cưới của
anh ta bằng chất liệu gì nào?”.


“Bạch kim nạm kim cương hả?”.

“Không phải đâu! Cái này tôi nhìn thoáng qua cái là nhận ra ngay, bạc!
Mạ vàng cũng chẳng làm, chính là một cái nhẫn bạc bình thường nhất
thôi”.

“Mẹ ơi, không phải là nhà giàu kết hôn à? Ngay cả một
viên kim cương cũng không tiếc mua sao? Hừ, không phải là anh ta cũng
tặng nhẫn bạc cho vợ đấy chứ? Quả nhiên là hôn nhân không có tình yêu.
Buồn cười quá đi! Cô nói phải không, Tiểu Diêu?”.

“À...”. Cô sờ sờ lên cái nhẫn nơi cổ áo, chỉ cười khan không đáp. Cô không thể tám
với mấy người kia nữa, nhỡ không cẩn thận tuôn ra cái gì, chắc chắn cậu
chủ sẽ đem cô đi hầm thuốc bắc.

“Sắp đến giờ rồi, về nhà hàng thôi, đi nào”. Một cô gái phát hiện giờ nghỉ sắp hết, đám con gái ồn ã vào thang máy.

Quy định là nữ nhân viên phục vụ trong thời gi­an làm việc phải có dáng vẻ đoan trang, đám nhân viên nữ xếp thành hàng một, chỉnh tề trật tự đi vào nhà hàng. Diêu Tiền Thụ là người cuối cùng ra khỏi thang máy, theo
sau một đống con gái, gõ giày cao gót đi vào nhà hàng.

Tiếng
thang máy dùng cho nhân viên cao cấp mở ra “ding” một tiếng, bóng dáng
anh tuấn quen thuộc của cậu chủ thong thả bước ra từ thang máy, hai tay
nhét túi quần, cụp mắt suy nghĩ chuyện gì đó, đôi môi mỏng nhếch lên,
chân mày cau lại, uy nghiêm tới mức không ai dám tới gần, mấy ông giám
đốc cấp cao cũng duy trì khoảng cách với cậu, nghiêm túc chỉnh tề đi sau cậu.

Tiếng giày da chắc nịch vang lên khiến trái tim Diêu Tiền Thụ run rẩy, đã một ngày cô không gặp cậu chủ rồi. Không ngờ lại gặp
cậu ấy ở đây, thật muốn lao tới gọi cậu ấy, thật muốn hỏi cậu ấy có cần
gì sao bảo không, thật muốn để cậu ấy thấy dáng dấp chín chắn khi mặc
đồng phục nhân viên phục vụ, ừm. Nhưng cô đi giày cao gót, có bị cậu ấy
mắng không nhỉ?

Nghĩ tới đây, chân cô co lại, phát hiện hàng
người phía trước mình dừng lại, nhường đường cho đội giám đốc cấp cao do cậu chủ dẫn đầu.

Đám nhân viên nữ khom lưng cúi chào, “Chào tổng giám đốc”.

Cô vội vàng cúi thấp người xuống, sợ mình làm sai gì đó, khác biệt hẳn với mọi người.

Tiếng bước chân của cậu chủ đột nhiên dừng lại, đứng trước đội nữ nhân
viên phục vụ, im lặng một lúc, mấy ông giám đốc cấp cao đều chớp mắt
nghi hoặc, nhưng không ai dám ra chịu trận, hỏi anh chàng thái tử tính
tình sớm nắng chiều mưa này đứng lại làm gì.

Hai nhóm không
liên quan gì tới nhau chẳng hiểu tại sao cứ đứng đối diện với nhau im
lặng rõ lâu, mãi tới khi trợ lí đặc biệt đằng sau hạ giọng nói.

“Tổng giám đốc, có vấn đề gì ạ?”.

“...”. Cậu chủ đứng tại chỗ, chân mày càng lúc càng nhăn tít, đôi môi
mỏng từ đầu tới cuối chỉ nhếch lên mà không nói gì, đôi mắt đen như đang nhìn thứ gì đó chăm chú tới mức xuất thần.

“Tổng giám đốc? Ai có cử chỉ gì không hợp quy định sao?”.

Cô căng thẳng, nhìn lại có chỗ nào không được, không đúng với quy định
của khách sạn sao? Cô lại mất mặt trước cậu chủ sao? Cậu chủ lại muốn
dạy dỗ cô sao? Không ngờ lại là:

“Không. Đi thôi”.

Giọng nói lạnh lùng hờ hững của cậu chủ vang lên bên tai cô, bộ Âu phục
do cô tự tay chọn sáng nay nhẹ lướt qua người cô, lạnh lùng như thể nó
chưa từng nằm trong tay cô.

Cậu chủ chạm mặt cô, không chào hỏi, không dừng lại, dường như chưa hề quen biết cô vậy.

... Đúng rồi.

Sao cô lại ngốc thế chứ? Cho là cậu chủ sẽ mở miệng gọi cô sao? Sẽ cốc
đầu cô sao? Hay là sẽ ra lệnh cho cô cởi giày cao gót ra?

Cô đang chờ cái gì? Chờ mong cả mơ ước của cô sẽ chỉ khiến cậu chủ khó xử.

Không như trước đây. Họ đã kết hôn rồi.

Hai người họ kết hôn lén lút lừa trên dối dưới. Không có tình cảm,
không vì gì khác ngoài để cậu chủ có thể thuận lợi thừa kế khách sạn.

Quan hệ kết hôn lén lút này... không thể tùy tiện chào hỏi nhau trước mặt người khác, không thể công khai.

Quan hệ của bọn họ càng ít người biết càng tốt. Quan hệ của bọn họ
không thể bị người khác phát hiện. Phải giấu kín mối quan hệ này đi.

Cho nên, cậu chủ phải cố giả vờ không biết cô.

Còn cô... tuyệt đối không thể gây thêm phiền phức cho cậu chủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui