Cô xuống bếp, lấy trên tủ một gói mì. Mì Omachi khoai tây, nhất cậu rồi đấy, ngày bình thường cô cũng chỉ dám ăn mì nấu lẩu, hôm nay dám bỏ ra tận hơn sáu nghìn mua mì cho cậu.
Quả thật cô rất thương cậu mà, có cậu không thương cô thôi.
Đổ nước sôi vào bát, cô đưa lên mũi ngửi ngửi. Thơm thật đấy, đây là món chuyên ngành của cô luôn rồi, cậu mà không thích nữa thì cô chết luôn.
Bê cái bát nghi ngút khói ra, đặt trên bàn ăn, cậu chủ ngồi xếp chân lau đũa.
- Em mời cậu ăn sáng. Chúc cậu ngon miệng!
Bỏ chiếc đĩa úp ra, cậu thô lố mắt nhìn những sợi vàng óng.
Đây là cái món ăn dinh dưỡng cô đã hứa hẹn á?
Cái món này chỉ khiến bo đì cậu phì ra thôi, 300 kcal một gói, cậu thừa biết.
Nhưng thôi kệ, cậu đói rồi, một gói mì sẽ được tiêu thụ hết khi đi bộ một tiếng. Nhưng cậu không có từng ấy thời gian, cậu sẽ chạy bộ cho nhanh vậy. Chạy bộ... Cậu ngồi chi li tính toán vận tốc, không biết cô hầu nhỏ đang ứa hết cả nước miếng vì thèm.
- Ta quyết rồi, ta sẽ chỉ ăn một nửa gói, tức là 150 kcal, còn lại 150 kcal cô xử lí nhé!
Loạn hết cả đầu. Nhưng cô đói rồi, đáp lại vội vàng:
- Vâng, cụ thể là cậu ăn ba nghìn, em ăn ba nghìn chứ gì? Kcal với chả kcal...
Hiểu không! Trong đầu con gái chỉ có tiền, trong đầu con trai nhà này cũng chỉ quẩn quanh kcal thôi.
Cậu cầm đũa cầm thìa, thương lượng thành công, ngồi hí hửng múc nước dùng. Lan trong miệng, mắt cậu mở to, nuốt ực phát rồi đứng bật dậy.
- Sao vậy cậu!?
- À không có gì, nhìn cô ta thương quá nên nhường ghế luôn. Cô ăn đi. Hết đấy nhé, tội chưa kìa...
Mộc Du cảm động không ngớt lời cảm tạ, hứa rằng nhất định sẽ ăn hết tô mì bốc khói.
Ngồi vào bàn hùng hục gắp mì, cô lại mở to mắt, trở thành Minh Thiệu Vũ fake 2.
Ưm... sao nhạt thế nhỉ?
Câu hỏi không có lời giải đáp, Minh Thiệu Vũ từ trong bếp bước ra, tay cầm hai gói gia vị, cười khẩy.
- Ồ, mì hôm nay ngon nhờ... nhìn cô ăn mà ta thèm quá đi...
Cô bước ra khỏi ghế, phủi phủi ngăn nắp, thân thiện nhe răng:
- Em mời cậu!
- Nhưng mà ai đó đã hứa sẽ ăn hết mì rồi. Cô mà không ăn hết ta trừ hai mươi phần trăm lương, cái tội cẩu thả là không thể dung thứ!
Cậu thủng thẳng ra phòng khách, bóc gói bột rồi vắt chân xem TV, chấm chấm mút mút. Khóe môi mỉm cười, có vẻ cậu rất thích thú, ngọt ngọt chua chua.
Mộc Du ngồi trong bếp, âm thanh xập xình chát chúa từ dàn loa to khủng bố. Ngậm đắng nuốt mì, nước mắt cô chảy dài...
Ăn hiếp người quá đáng!
Rửa bát xong xuôi, cô lấy giẻ lau nhà, cậu chủ bắt thế, cô định dùng chổi nhưng cậu không cho bắt dùng giẻ. Quả thật chỉ muốn hại chết cô, nhưng không phải thế sẽ làm cho cô eo ót hơn sao, thế là im re chấp nhận.Ông chủ vắt chân lên ghế, vừa gặm bánh ngọt vừa uống sữa, mắt chăm chú nhìn TV màn hình bự, trong khi ôsin thì còng lưng ê ẩm hết chân tay.
Bực bội, cô lấy giẻ lau TV, chổng hẳn mông vào mặt cậu làm ai đó chướng mắt.
- Con gái phải biết giữ ý giữ tứ một chút.
Cậu nhíu mày than phiền.
- Con trai phải biết giữ ý giữ tứ một chút.
Cô lầm bầm theo, miệng nói rất nhỏ nhưng tai cậu thính như tai mèo ý, nghe không sót một tiếng.
Cậu mỉm cười, hạ giọng:
- Cô bảo ta không ý tứ ở chỗ nào?
- Ờ thì ở cái chỗ bánh với sữa ý...
Có ai nói vu vơ gì đó, làm cậu tức giận, mặt mày sầm sì, có phải cô vừa chửi cậu vô duyên và ki bo không?
- Muốn ăn tự đi mà mua nhé!
Cậu giơ giơ gói bánh lên khiêu khích rồi đặt lên môi.
Cô đỏ bừng mặt, cậu... càng nhìn càng đẹp giai mà... Ực... Cô vội vàng che giấu khuôn mặt nóng bừng, cúi gằm lau bàn. Không may, cậu đã nhìn thấy hết, sắc cà chua thối đần trên mặt con nhóc.
Ai da, chẳng lẽ cậu vừa bắt làm một tí đã mệt rồi sao?
Xong xuôi mọi việc ngăn nắp đâu vào đấy, cô mệt phờ, tưởng được nghỉ, vậy mà cậu chủ chơi ác, giao cho một xấp giấy to đùng.
- Đây là bài tập của tôi, làm đi.
Huhu... cô thì đã học ngu rồi... chạy lên phòng, mở toang cửa sổ.
- Thiên ơi! Du đây... Thiên ơi!
Gọi mãi gọi mãi chả nổi, cô xử lí bài tập tiếng Anh trước, móc máy gọi cho cứu tinh.
- Anh Will ơi... câu điều kiện loại một là để làm gì ấy nhỉ?
-...
- Dạ. Em đang làm bài tập...
-...
- Anh bảo em gửi đề qua á? Thật nhé!
-...
- Ừ, bài chẳng phải của em, của cậu đấy chứ, nhưng hôm nay cậu nghỉ, ép uổng quá đáng!
-...
- Vâng, thứ hai gặp anh ở trường nha! Cảm ơn giáo sư.
Khách sáo nói chuyện với anh hồi lâu, cô ngồi hí hoáy chụp đề.
Một lát sau anh gửi đáp án, hí hửng vô cùng, lại ngồi chép.
Chép cho đến lúc thấy một thân ảnh gầy gầy nhà bên cạnh lảo đảo lướt qua.
Trước mắt cô, Thiên nằm phịch xuống giường, tay vắt lên trán. Cặp vứt một góc. Hẳn là mệt rồi.
- Uầy Thiên ơi, cậu làm sao thế?
- Hôm nay đi ngoại khóa, mệt!
- Thế à?- Cô chống cằm- Làm giúp mình Toán đi, đằng ấy ơi, có gì hậu tạ sau.
Đầu ong ong nhức nhức, cậu vừa đi uống với đám bạn tối qua đấy chứ, mệt nhưng còn tỉnh táo lắm. Ngồi dậy, cậu giơ hai tay lên:
- Được thôi.
Cô ném tập vở Toán sang, ngồi chép nốt đáp án Anh. Thiên ngồi bóp đầu, lục lọi những công thức từ lâu chưa sử dụng, hí hoáy làm rồi lại ngồi trơ ra.
- Khó quá à?
- Hai năm nay có học đâu. Ông già tống vào khối quản gia, tôi chẳng nhớ mấy.
Tiếng bút lại sột soạt.
Một lát sau, xong xuôi hết cả, Mộc Du trốn xuống bếp, đem lên hai cốc sữa to bự.
Ngồi xì xụp húp húp, cô mới nhận ra một chân lý.
Làm người hầu, đúng là lựa chọn số một!
Đúng lúc Du nhận ra định lý muôn thuở, cánh cửa mở toang.
Cậu chủ bước vào. Chả là cậu chán quá không có gì làm, lên định chọc tức cô hầu nhỏ, ai dè không làm việc cậu giao, ngược lại còn tí toáy với nam nhân khác. Đúng là muốn chọc cậu tức chết mà!
- Hạ Ninh Mộc Du! - Cậu cười gằn, định quát cho cô một trận ra trò, nhưng rồi bình tĩnh lại, cậu chủ mỉm cười nhẹ nhàng, ngọt ngào vút cao kêu nhũ danh của cô:
- Tiểu Du Du à... Chúng ta đang sung sướng bên nhau mà, sao em lại bỏ anh chơ vơ thế?
Mộc Du rùng mình, da gà da vịt nổi lên hết cả, còn cậu hàng xóm nhà bên sốc đến mức phọt hết sữa trong miệng.
- Ồ em đang giao lưu với hàng xóm à? Xin lỗi cậu nhưng vợ tôi bận rồi, cậu làm ơn trở về phòng được không?
Minh Thiệu Vũ lịch thiệp hết mức nhìn Thiên. Biết điều thì về nhà đi, cậu còn phải răn dạy người ở trong nhà. Hàng xóm đưa lại cốc cho cô gái, mỉm cười nhỏ nhỏ.
Cửa sổ đóng lại.
- À há, trốn việc, lại còn giao lưu trong giờ à? Cô có gì nói với ta không hả Mộc Du?
...
Minh thiếu gia vung vẩy cái roi, chân rung rung ngồi trên chiếc giường trải đệm vàng nhạt. Cúi mình nhìn cô hầu nhỏ đang cắm cúi lau sữa thừa trên sàn, cậu cười khẽ.
Xong xuôi tất cả, cô bị bắt đứng một góc, cậu ngồi luận tội.
- Mộc Du không có trách nhiệm với nghề, cậu chủ chưa cho phép mà dám chơi bời, bao nhiêu công việc còn dang dở, tủ quần áo chưa ai giặt, cơm chưa ai nấu, ga đệm chưa thay... Hạ tiểu thư à, cô muốn ta trừ lương cô bao nhiêu đây?
- Một nghìn. Một nghìn.
Con cừu nhỏ ra sức kêu than, khuôn mặt đỏ bừng tựa sắp khóc, không được, cô đã thể hiện với cha mẹ sự trưởng thành của mình bằng cách đề nghị cắt hết tiền trợ cấp, không ổn rồi, mặt cậu chủ tối sầm.
- Ta có vẻ như đã cắt đứt mối quan hệ của cô với chàng trai kia, đó là sự trừng phạt mà ta nghĩ sẽ khiến một con nhóc vừa xấu vừa mê trai như cô cảm thấy thích đáng. Thôi vậy, phục vụ tốt cho ta ngày hôm nay, ta sẽ...
- Trả đủ lương? Hura cậu chủ!
- Trừ hai mươi phần trăm thay vì năm mươi, cô nhóc ạ, ngươi nên cảm thấy may mắn vì còn sáu mươi phần trăm ăn cả tháng. Mà đó là người yêu của cô hả?
- Vâng.
- Bắt cá kinh thật đấy, thằng tóc vàng và thằng tóc đen...
Cậu chủ rời khỏi phòng, cô tò tõ đi theo, may quá, cậu tưởng cô với Thiên yêu nhau, nghĩ gì, cắt đứt thế nào được. Cô cho dù có chồng cũng chẳng ảnh hưởng tới Thiên, cô với Thiên là bạn mờ~
Trời ạ, nhưng thà để cô bị trừ năm mươi phần trăm còn hơn, cậu hành hạ cô suốt một ngày, buổi tối thả cho cũng đủ khiến cô rã rời.
Cậu, cô ghét!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...