Trời vừa tảng sáng, bốn phía còn phảng phất những lớp sương mù nhàn nhạt. Cửa hàng trên đường cái vẫn chưa mở cửa, đèn đướng trước cửa hàng tiện lợi mới tắt không bao lâu, một trận gió lạnh thổi qua, thổi tung những mảnh báo cũ trên mặt đất.
Cuối đường, một bóng người chậm rãi bước ra từ lớp sương mù, thân hình cao lớn, càng lúc càng gần, càng lúc càng gần —“Hắt xì!”
La Minh Uy hai tay đút sâu trong túi áo, khẽ rụt cổ lại. Hôm qua y mất gần hai tiếng mới thuyết phục được người muốn mua phòng của y lấy lại tiền đặt cọc, liên tục cúi đầu vâng vâng dạ dạ, chỉ còn kém nước không quỳ xuống, nói đến khô cả miệng, người ta mới lạnh lùng nghiêm mặt đồng ý, nhưng y phải bồi thường cho người kia 10% tiền vi phạm hợp đồng, thực sự là tiền mất tật mang.
Nhưng hiện tại không phải lúc để nói điều này, bởi vì còn có vấn đề sinh kế quan trọng hơn cần y giải quyết.
“Nha — Đẹp trai, đẹp trai quá!” Mấy nữ sinh cao trung trông thấy La Minh Uy trên mặt lộ vẻ thản nhiên mỉm cười, hưng phấn nhỏ giọng thét lên, “Giống hệt Tezuka Kunimitsu a!”
Đây là một quán cà phê vô cùng ấm áp, trước cửa quán có đủ loại hoa tươi, cửa chính bằng gỗ màu đỏ cùng một chiếc rèm xanh, một khi đẩy cửa, chiếc chuông treo phía trên sẽ phát ra những tiếng lanh lảnh, sau đó người phục vụ khôi ngô sẽ mỉm cười gật đầu với khách, nói: “Hoan nghênh đã đến.”
Bức tranh tuyệt đẹp chỉ có trong tiểu thuyết, cuối cùng cũng xuất hiện trong cuộc sống thực tại, quán cà phê này sớm đã đứng đầu trong danh sách “Mười nơi thích tới nhất” của đám nữ sinh trung học gần đây.
La Minh Uy hiện tại là một nhân viên trong quán, áo sơmi trắng như tuyết, đeo một chiếc nơ đỏ, tạp dề màu đen thắt lại sau lưng, ngón tay thon dài cầm menu, một tay khẽ đẩy kính mắt.
“Các vị tiểu thư muốn dùng gì?”
Đây là đòn sát thủ của y, cũng là lí do một người hai mươi tám tuổi như y còn có thể ở nơi này lừa gạt tiểu nữ sinh.
“Oa — Thật đẹp trai! Giống hệt hội trưởng nga!”
“Đúng đúng a — cho em trà sữa!”
“Em muốn –”
Lấy lại menu, y khẽ gật đầu một cái, “Vâng, xin chờ một chút.” Sau đó xoay người, như một cánh bướm nhẹ nhàng “bay” đi, lưu lại phía sau những ánh mắt say mê.
Không biết có thể tính là may mắn không, sau khi giữ lại được nhà ở, y lập tức đi tìm việc làm, nhưng công việc tốt sao có thể tìm dễ dàng như vậy, dù vậy tiền bạc lúc này quả thực rất căng, đành phải đến quán cà phê này xin làm công, ai bảo ở đây không cần bằng cấp.
Hơn nữa y chỉ mất một ngày đã quen với công việc ở nơi này, rất thoải mái, cũng không nhất định phải động não, chỉ cần tỏ ra nho nhã là được, việc này chính là sở trường của y.
Mang order vào phòng bếp, một cậu nhóc lập tức bu lại, xum xuê nói với La Minh Uy: “Uy ca anh thật là giỏi, lại là mấy nữ sinh nghe tiếng anh mà tới a!”
“Nói cậu bao nhiêu lần rồi, đừng gọi tôi là Uy ca!” Y vươn tay đánh một cái vào đầu Hà Sâm.
Hà Sâm cũng là một nhân viện của quán cà phê, tất cả mọi người đều gọi hắn là A Sâm.
“Gọi anh như vậy quen rồi nha!” Hà Sâm gãi đầu cười cười. Uy ca thực sự lợi hại, trước mặt người là một quý công tử, sau lưng người lại là một tiểu lưu manh, hai kiểu này thay đổi rất tự nhiên, còn không chê vào đâu được!
Hai người đang nói chuyện, một hồi chuông lanh lảnh chợt vang lên, có khách tới.
La Minh Uy và Hà Sâm ngồi một góc trong phòng nghỉ, cách bên ngoài một búc tường, chỉ nghe thấy bên ngoài truyền đến những tiếng xôn xao nho nhỏ.
“Chẳng lẽ lại có một anh chàng đẹp trai tới đây?” Hà Sâm thích thú, thò nửa đầu nhìn ra bên ngoài. “Ai — thật đúng là một người đẹp trai nha! Uy ca, vị trí của anh không còn được bảo đảm rồi!”
Liếc mắt nhìn cậu ta, “Không phải người tới là một tiểu bạch kiểm sao?”
Hà Sâm quay đầu lại nhìn y cười ám muội, “Anh còn chưa thấy qua người ta, làm sao biết hắn có phải tiểu bạch kiểm hay không, ghen tị a?”
“Ghen tị cái rắm!” La Minh Uy mắng một câu, làm bộ vỗ mông hắn một cái, cười khẩy.
Bất quá y thức sự có chút hiếu kì. Nghĩ một chút, cũng không thể chống lại hấp dẫn, đè lên người Hà Sâm, thò đầu ra ngoài.
Khách lúc này cũng không nhiều, tầm mắt quét một vòng quanh quán, rất dễ dàng tìm thấy người mới bước vào kia.
Người nọ ngồi một mình bên song cửa sổ bằng kính, đang nhìn ra bên ngoài, dáng người thật không tồi. La Minh Uy nhìn gáy người kia, thầm nghĩ vì sao lại không quay qua đây a?
Nói cũng khéo, vừa nghĩ đến đó, đối phương giống như nghe thấy “tiếng gọi” trong lòng y, đột nhiên quay đầu nhìn thẳng về bọn họ, ánh mắt vừa chính xác vừa kiên quyết.
Lúc này La Minh Uy có thể thấy rõ ràng, nhưng cũng chưa kịp nhìn kĩ, vừa thấy — tròng mắt thiếu chút nữa muốn rớt ra.
Là hắn! Người ở quán rượu đêm đó.
Hình ảnh như được tua lại, hình ảnh hôn người kia lần thứ hai tái hiện, bởi vì ngay cả đầu lưỡi cũng chưa từng luồn vào trong, y căn bản không thể nhớ rõ hương vị của nụ hôn kia, chỉ nhớ rõ những tờ giấy bạc bay đầy trời, đấy chính là mấy vạn tệ a! Lúc này y chỉ có xúc động muốn đánh mình mấy cái.
Bất quá, ánh mắt mang theo sát khí của người kia lúc này cũng vô cùng rõ ràng.
Chẳng lẽ là tìm y báo thù? Chỉ là hôn hắn một chút mà thôi! Đầu lưỡi cũng chưa từng luồn tới, thực là đồ thích so đo, hay chẳng lẽ chuyện y thâu bài bị phát hiện?
“Thật là một người đàn ông có khí thế! Chậc chậc.” Hà Sâm còn không phát hiện ra sự dị thường của đồng nghiệp, chăm chăm nhìn người bên ngoài vừa nhìn vừa bình phẩm lung tung.
La Minh Uy trong lòng liều mạng tự nói với mình rằng đối phương không phải là đến tìm y, chỉ là tới đây uống trà mà thôi.
“Hình như đã gặp qua anh ta ở đâu... Đúng rồi đúng rồi! Trên TV! Anh ta là chủ của một tập đoàn tài chính lớn Chung Trạch Hào, nhưng có người nói anh ta kì thực còn là lão đại của xã hội đen nga! Giết người như ngóe, phàm ai chọc tới người của anh ta, tuyệt đối không thể sống yên.”
Người phải chết, cái gì cũng không sợ, người còn sống, sợ nhất là chết. La Minh Uy đã muốn lo lắng lúc này trốn đi không biết còn kịp hay không.
Y phảng phất nhìn thấy hình ảnh này — trên bến tàu, chính mình bị trói gô ném xuống đất, người kia đứng trên đầu y, một thân hắc y, lạnh lùng nhìn y, giống như nhìn một con sâu, sau đó nói, “Ném!” Mấy tên to xác sẽ nhấc y lên quăng ra biển, mặc y có la hét như thế nào cũng không hữu dụng...
“A? Uy ca anh làm sao vậy? Đổ mồ hôi nhiều như vậy?”
Y cười mà không cười lắc đầu. “Không có việc gì!”
Hiện tại chủ động tới thừa nhận lỗi lầm còn kịp không? Cùng lắm thì cho hắn hôn lại a...
“Hai người các ngươi lại lười biếng!” Ông chủ xuất quỷ nhập thần bỗng nhiên xuất hiện, sau khi đuổi Hà Sâm ra cửa đứng, lại làm một ly cà phê đưa cho La Minh Uy.
“Đi, tới đưa cho vị khách ngồi bên cửa sổ!”
Vị khách ngồi bên cửa sổ? La Minh Uy trừng mắt nhìn cà phê trong tay.
Bây giờ bỏ thêm thuốc độc vào được không?
Chung Trạch Hào nhếch môi, nhìn người đang cúi đầu chậm rãi tiến về phía hắn, ngón tay đặt trên mặt bàn khe khẽ gõ theo tiết tấu, động tác rất nhàn nhã.
Tìm La Minh Uy kỳ thực cũng không khó, trái lại chuyện sau khi tìm được lại khiến hắn vô cùng ngạc nhiên, nghĩ không ra y thế nhưng lại là một người phục vụ trong quán cà phê! Cảm giác La Minh Uy cho hắn, như thế nào cũng không giống một phục vụ sinh bình thường.
Bất quá cũng chỉ là giật mình, nỗi nhục hắn phải chịu vẫn phải đòi lại gấp mười lần! Chính là, hắn muốn hảo hảo nhìn rõ người này, giống như mèo bắt được một con chuột nhỏ, sau khi chậm rãi đùa giỡn rồi ăn mới càng mĩ vị.
La Minh Uy thầm nuốt nước bọt — Chung Trạch Hào cười với y! Theo y nhìn ra, kia chính là nụ cười nham hiểm đúng chuẩn!
“Tiên sinh, cà phê của ngài.” Y khom lưng đem cà phê đặt trước mặt hắn, “Mời dùng.” Địch không động, ta cũng không động!
Hương cà phê mê người, Chung Trạch Hào nhìn như không nhìn, trái lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua người mang cà phê đến.
Đáp lại ánh mắt của hắn, La Minh Uy cười ảm đạm, vô cùng chuyên nghiệp.
Nhìn không ra có chỗ nào bất thường, giống như y thực sự chỉ là một cậu phục vụ bình thường... Chung Trạch Hào cười khẽ, đem tầm mắt chuyển qua ly cà phê trước mặt mình, cầm lấy uống một hơi.
La Minh Uy hơi cúi đầu, định bụng rời đi.
“Chờ một chút.”
Ba chữ kia khiến La Minh Uy cả người cứng đờ.
“Tiên sinh còn có yêu cầu gì khác sao?”
“Anh tới đây làm việc bao lâu rồi?” Chung Trạch Hào vừa uống cà phê vừa hỏi, như đang cùng y nói chuyện thường ngày.
“Cũng được vài ngày.” Hỏi cái này làm chi a?
“À ——” Tiếng “À” này của Chung Trạch Hào kéo thật dài, nghe thật khiến lòng người ngứa ngáy. Mà trong lòng La Minh Uy lúc này lại muốn phát bực.
“Không ngờ, anh như vậy cũng chịu tới đây làm phục vụ.” Buông ly cà phê, Chung Trạch Hào tựa cả người lên ghế, bộ dạng thực nhàn nhã, nâng mắt lên nhìn y.
Tôi cũng đâu có muốn, nếu anh có thể trả mấy vạn kia lại cho tôi, cậu đây cũng không cần làm công ở chỗ này a.
La Minh Uy khẽ mỉm cười. “Nghề nghiệp đâu thể phân biệt quý hèn.”
Chung Trạch Hào trên mặt lộ ra nụ cười châm chọc. “Tiền lương nơi này hẳn không đủ thỏa mãn nhu cầu tiêu pha của anh đi?”
“Cuộc sống của tôi tự tôi có cân nhắc.” Y cũng không phải mỗi ngày dùng mấy vạn tệ đi mua một cái hôn.
Không nói gì thêm, Chung Trạch Hào chỉ theo lỗ mũi hừ một tiếng.
“Tôi có thể đi rồi chứ?”
Lần này dĩ nhiên lại được một cái gật đầu của đối phương, nhưng lúc y tưởng rằng cuối cùng cũng được giải thoát mà xoay người đi, lại nghe người phía sau nói: “Cho tôi một đĩa spagetti.”
“Vâng. Xin chờ một chút.” Ăn chết luôn đi!
Nhìn bóng lưng y rời đi, Chung Trạch Hào khẽ nhíu mày.
Thiên y vô phùng. (không chê vào đâu được)
Đây là hình dung của hắn đối với La Minh Uy. Nếu không phải trực giác nói cho hắn biết, người trước mặt này chính là người đàn ông đêm hôm đó, hắn quả thực muốn hoài nghi y có anh em sinh đôi. Hắn nhìn không ra một chút sơ hở, trước mặt hắn, người này không mảy may có chút cảm giác khẩn trương, nếu như là người bình thường, tuyệt đối sẽ không trấn tĩnh như vậy.
Người đàn ông này —— hắn nhìn không ra.
Cũng khó trách hắn không nhìn ra, bởi vì La Minh Uy đời này cái gì cũng sẽ không, chỉ hay giả bộ!
Sau đó, Chung Trạch Hào ngồi ở quán cà phê hết một buổi tối, cứ cách mười mấy phút lại gọi một món, hơn nữa đều “vừa vặn” để La Minh Uy phục vụ hắn.
La Minh Uy cứ như vậy cả đêm chịu đựng hai tầng tra tấn cả cơ thể lẫn tinh thần. Bất quá y cảm thấy Chung Trạch Hào cũng không phải có ý định muốn tính sổ với mình, bằng không vì sao chuyện đêm đó ngay cả nói cũng không nói ra? Nói không chừng người này thực sự rất độ lượng a! Nghĩ tới đây, y một hồi mừng thầm, thần kinh vẫn liên tục buộc chặt cũng chậm chậm thả lỏng.
Chính là lúc Chung Trạch Hào rời đi đột nhiên đưa cho y một trăm tệ tiền boa, khiến y thiếu chút nữa làm rơi khay đồ cầm trên tay, đập xuống chân mình.
Hắn đây là đang ám thị điều gì sao? Đến khuya về nhà nằm trên giường nửa ngày, y vẫn nghĩ không ra lí do, liền cứ như vậy ngủ thiếp đi.
“Ân — ” Dưới chăn phát ra tiếng rên rỉ, một cánh tay vươn ra, bấm vào chiếc đồng hồ báo thức đang không ngừng kêu, căn phòng lại một lần nữa chìm vào yên lặng.
Từ dưới chăn thò đầu ra, La Minh Uy mơ màng mở mắt nhìn trần nhà, sau đó lại quét mắt một vòng ra xung quanh, gần một phút đồng hồ mới nhận ra sự thực là y đang ngủ ở nhà mình.
Bởi vì căn nhà vốn một phòng ngủ một phòng khách vô cùng thoải mái của y, hiện tại chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung — nhà tranh bốn vách.
TV LCD 34 inch đã bán, hiện tại đổi thành một chiếc TV nhỏ 14 inch, y tìm hơn sáu tiếng trên đường đồ cũ mang về, sửa cả nửa ngày, cuối cùng cũng có thể xem, nhưng mỗi lần xem được hai mươi phút phải dùng sức đập hai cái mới có thể phát hình tiếp.
Máy tính không có, bàn máy tính cũng đã bán cho hàng phế liệu.
Sô pha không có, chỉ còn một chiếc ghế gỗ và một băng ghế nhỏ trẻ em hay ngồi ăn cơm trơ trọi trong phòng khách, băng ghế lớn hơn cũng đã đem cho cô nhóc bảy tuổi dưới lầu.
Máy giặt hiện tại đổi thành một chậu nhựa lớn và một tấm ván giặt đồ, chỉ cần nhận “nguồn điện” là y, liền có thể vận hành.
Tủ lạnh vốn hai cửa giờ đổi thành loại mini nhìn như cái tủ sắt cũ kĩ, điều hòa cũng được thay bằng quạt điện ba cánh bảo vệ môi trường.
Nằm trên giường gần năm phút đồng hồ, cuối cùng vẫn là cam chịu số phận mà đứng dậy. Ngày hôm nay được nghỉ, nhưng nói cho cùng, ngày nghỉ thật rất nhàm chán. Hiện tại La Minh Uy nghĩ tới chuyện một tháng trước bản thân tiêu tiền như nước, đều nhịn không được muốn cho mình ăn tát.
Uể oải đánh răng, di động đột nhiên vang lên, đây cũng là thứ đồ tiên tiến nhất bên người y lúc này, Sony Ericsson hơn ba ngàn tệ, thực sự là không nỡ bán a!
“Alô!” Cầm di động để bên tai, nhận cuộc gọi miễn phí.
“Uy ca, là em.” Tiếng của Hà Sâm lúc nào cũng hưng phấn như vậy.
“Làm sao? Mới sáng sớm như vậy.” La Minh Uy nhổ đám bọt trong miệng, ngậm một ngụm nước.
“Tìm anh đi chơi a! Em có một người anh mới mở quán bar, buổi tối đãi khách, chúng ta cùng đi!”
La Minh Uy thầm nghĩ, anh em cậu nhiều thật, tôi đây sao không có được nhiều anh em tốt như vậy a?
“Tối cậu gọi lại cho tôi, tâm tình tốt tôi sẽ đi.”
“Được! Khoảng sáu giờ em sẽ gọi lại cho anh, tạm biệt!”
Tối hôm ấy, cũng Hà Sâm uống rượu xong, cũng đã hơn mười một giờ, La Minh Uy đã có ba phần say, Hà Sâm so với y cũng không khá hơn bao nhiêu, hai người khoác vai nhau vừa hát vừa đi về nhà.
Cảm tình sùng bái của Hà Sâm đối với La Minh Uy lúc này đều được tuôn ra hết, đem y tâng bốc thiếu chút nữa lên trời, La Minh Uy vui vẻ tiếp nhận, dù sao cũng là được người khác tâng bốc mà không thu tiền.
Những “vui quá hóa buồn” thành ngữ này tất nhiên có lý lẽ riêng của nó.
Ngay khi La Minh Uy thừa nhận y có rất nhiều bạn bè trên “giang hồ”, Hà Sâm bỗng nhiên dừng lại, thuận tiện kéo y theo, lúc y đang nghi hoặc không hiểu, chỉ thấy Hà Sâm đưa tay chỉ về phía trước nói: “Uy ca, bạn bè trên giang hồ của anh đến thăm kìa.”
A? La Minh Uy nhìn về hướng cậu ta chỉ, hơi tối, nhìn không rõ, sau đó hai mắt mở thật to, lại đeo thêm kính — chết tiệt! Một đám người mặc đồ đen đang đứng dưới nhà y làm nhiệm vụ “dọa khách”.
Năm sáu tên đứng chắn kín trước cổng, bộ dạng trên mặt đều có chút không kiên nhẫn, xem ra đã chờ rất lâu.
Chuyện này khiến La Minh Uy đang say rượu cũng tỉnh táo trở lại, câu khoác lác vốn lên tận trời cũng xẹp xuống, y thật không ngờ đám “bạn” này lại đến tìm y lúc nửa đêm a! Xem ra sau này thật sự không nên khoác lác bậy bạ, nhất là sau khi uống rượu.
“Tôi không biết bọn họ.” Quay đầu lại, y nghiêm trang nói với người bên cạnh: “Tôi đã rút khỏi giang hồ nhiều năm rồi.”
“Nhưng bọn họ xem ra biết anh a!”
Y ngoảnh lại nhìn qua đám người kia, vẫn một mảnh đen ngòm.
“Tối như vậy cậu có thể thấy rõ vẻ mặt của bọn họ sao? Nếu quen tôi đã sớm mời họ lên nhà ngồi, còn có thể đứng chỗ này cũng bọn họ mắt to trừng mắt nhỏ sao?”
“La Minh Uy tiên sinh phải không?” Một tên trong đám người áo đen mở miệng, nhìn La Minh Uy, đi vài bước về phía y.
La Minh Uy và Hà Sâm rất ăn ý lui về sau mấy bước.
“Là tôi. Các anh là?”
“Ông chủ chúng tôi muốn mời anh qua kia ngồi một chút.”
La Minh Uy nhìn thoáng qua chiếc xe con màu đen phản chiếu ánh trăng trong bóng đêm.
Người mặc áo đen một tay làm động tác mời, tay còn lại đổi hướng, chính là ý tứ “diệt khẩu”.
“Thế nhưng — ” nếu đi còn có thể trở về hay không lại là một vấn đề nghiêm trọng a! Thật muốn trực tiếp từ chối, nhưng thông thường dưới loại tình huống này, ương ngạnh khẳng định không phải là cách tốt. Đưa tay khẽ đẩy kính mắt, La Minh Uy chân thành nói: “Thật có lỗi, tối nay đã muộn, có thể mời các anh trở lại vào hôm khác được không?”
“Chúng tôi đã chờ anh ở đây từ lúc sáu giờ.” Đối phương lạnh lùng nói, song bên trong như có điểm giận dữ khó chịu. “Ông chủ biết không thể dễ dàng mời được La tiên sinh, cho nên xin đừng làm chúng tôi khó xử.”
La Minh Uy nhếch khóe miệng khẽ cười cười nói: “Tôi cũng không muốn làm khó các vị, nhưng cũng không muốn đi cùng các vị, xin hỏi các cách nào thuận cả đôi đường không?” Kỹ thuật đàm phán tiêu chuẩn, học được từ đám phim hình sự.
Người mặc áo đen nhíu mày, cao thấp đánh giá y trong chốc lát, mà y vẫn giữ đúng thái độ cười cười.
“Được rồi, La tiên sinh nếu đã nói như vậy, liền dùng quy củ trong giới mà giải quyết, đánh thắng chúng tôi sẽ để La tiên sinh đi.”
Quả nhiên! La Minh Uy vẻ mặt sớm đoán được. Mềm mỏng không được, thì chỉ còn cách cứng rắn.
“Uy ca? “Hà Sâm sợ hãi kéo kéo góc áo của y. La Minh Uy quay đầu, không đợi cậu ta kịp phản ứng đã đem cậu ta đẩy về phía sau.
“Cậu đứng đó, lát nữa bất luận có phát sinh chuyện gì cũng không được tới đây!” Sau đó quay đầu đối mặt về phía mọi người. “Hy vọng các vị không nuốt lời.” Y thả lỏng cổ, đưa một tay chuẩn bị ra chiêu.
“Tất nhiên.”
Có được lời đảm bảo, y không cho đối phương kịp chuẩn bị, đã một bước xông tới.
Hà Sâm chỉ cảm thấy bên người có một trận gió thổi qua, vừa chớp mắt, liền thấy thần tượng của mình đã chạy ra xa, thân hình ưu nhã như một con báo.
Thật nhanh!
Đây là tiếng lòng của tất cả mợi người.
Đám người mặc áo đen bên kia cũng kịp phản ứng, xông lên bắt đầu đánh nhau với La Minh Uy.
Nói La Minh Uy lợi hại, cũng không quá chuẩn xác, nhưng tốc độ của y rất nhanh khiến người ta theo không kịp, cho dù y phần lớn đều né tránh, cơ thể như con thoi qua lại trong đám người, thoạt nhìn khoảng cách rất gần, nhưng căn bản không thể chế ngự y.
Tình huống nhất thời từ giao thủ biến thành “hỗn chiến”.
Tránh né so với công kích dùng ít sức hơn, chờ đến lúc những người kia dần cảm thấy mệt, La Minh Uy trong khi né tránh mới bắt đầu bí mật tấn công, thân thủ gọn gàng linh hoạt, hơn nữa, y tựa như có thể nhận thấy có người sau lưng mình.
Mắt thấy bên địch đã ngã xuống gần hết, thắng bại sắp phân, tay trái nắm chặt, La Minh Uy rất nhanh quay người lại, giơ nắm tay hướng về người phía sau, nhưng ngay khi chỉ cách mũi đối phương mấy cm lại đột ngột dừng lại.
Tất cả hình ảnh như bị ấn nút tạm dừng.
La Minh Uy nhìn thấy một tên áo đen vẻ mặt lạnh băng, sau đó cúi mắt lập tức thấy được thứ gì đó trên lưng mình, lạnh lạnh buốt buốt — ta thao!
“Lăn lộn bên ngoài phải biết nghĩa khí, đánh lén sau lưng như vậy hình như không tốt lắm?”
Mí mắt người đàn ông kia một chút cũng không nhúc nhích, “Lăn lộn bên ngoài, chỉ cần nghĩa khí với anh em của mình, huống chi, La tiên sinh không phải cũng như vậy sao?”
Vậy các người liền không cần nói nghĩa khí với tôi sao? La Minh Uy vừa định hét lên, thắt lưng mới bị thương lại nhói đau, toàn bộ bất mãn liền tức khắc nuốt lại vào bụng.
Y chính là có nhanh đến đâu, cũng không nhanh hơn đạn a!
“Uy ca –” Hà Sâm vốn đang rất phấn kích đứng xem đánh nhau phát hiện tình thế nghịch chuyển trong nháy mắt, nhịn không được muốn chạy tới, lại bị La Minh Uy lắc đầu ngăn lại, dùng ánh mắt ra hiệu bảo cậu ta đúng tại chỗ không nên cử động.
“Cậu ta là bằng hữu của tôi, có thể đừng làm khó cậu ấy được không?”
Người đàn ông gật đầu, “Việc này đương nhiên, tôi phái người đưa cậu ta về.”
Ngay sau đó, Hà Sâm hai mắt rưng rưng ngấn lệ bị áp tải lên một chiếc xe sang trọng khác, đưa đi.
Sau khi La Minh Uy được “mời” vào trong xe, người đàn ông bất chợt nói một câu, “Thân thủ của anh không tồi, học ở đâu vậy?”
Nhếch miệng cười, y đáp, “Hồi trung học tôi có tham gia câu lạc bộ quyền pháp thiếu lâm.”
La Minh Uy được đưa đến một khách sạn cao cấp, theo người dẫn đường ở phía trước bước vào thang máy, thang máy càng lên càng cao, La Minh Uy ngẩng đầu nhìn thoáng qua, đã là tầng 35, xem ra chốc nữa nếu có muốn đập cửa nhảy lầu chạy trốn cũng không có khả năng.
“Cho hỏi một chút, ông chủ của các anh có thói quen ăn khuya không? Tôi có chút đói bụng.” Y bất chợt hỏi một câu.
Mấy người kia thoáng ngẩn ra, không trả lời y.
Quả nhiên — La Minh Uy lộ ra một mạt cười khổ.
Từ lúc cửa thang máy mở ra, cũng đồng thời tuyên bố “địa ngục” của La Minh Uy đã bắt đầu.
Cả tầng lầu nhìn không thấy nửa bóng người, ánh đèn cũng không quá sáng, hoàn toàn khác hẳn với hàng lang của những khách sạn khác, nơi này ngoại trừ rất nhiều loại cây ra, còn lại đều là những bức họa nổi tiếng và đồ cổ, thảm trải sàn hoa lệ dưới chân, La Minh Uy dám cam đoan chắc chắn so với cái chăn của y còn tốt hơn nhiều!
Mấy người đưa y đến trước cửa một căn phòng, người mặc áo đen khẽ gõ cửa, nói, “Ông chủ, người đã mang đến.”
Vài giây sau, từ trong phòng truyền tới tiếng trả lời. “Cho cậu ta vào.” Thanh âm rất nhẹ, lại khiến La Minh Uy càng thêm hoảng sợ.
Y một lần nữa khẳng định, chỉ riêng thanh âm của Chung Trạch Hào cũng đủ lực sát thương.
Một người đẩy cửa, sau đó ánh mắt đồng loạt quét qua theo dõi y, khiến y cảm thấy hiện tại không còn đường lui, vì vậy phủi phủi ống tay áo, bộ dạng thong dong đi vào cửa.
Sau khi vào phòng, cửa lập tức được đóng lại, trong không gian bị cách ly, La Minh Uy chậm rãi đanh giá xung quanh, khẳng định trong căn phòng này đến cái toilet cũng to hơn nhà y.
Cảm thán xong, y mới nhìn về phía người đang đứng nơi cửa sổ.
Chung Trạch Hào cầm một ly rượu, ngắm nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, cũng không hề lập tức quay đầu. Mà do vừa rồi đã chuẩn bị tâm lý, trên mặt La Minh Uy tự nhiên cũng không có vẻ sợ hãi, bước về phía trước vài bước, ngồi lên sô pha.
Oa — hắn đang nghĩ cái gì a?! La Minh Uy trong lòng đã muốn nắm tóc điên cuồng la hét, nhưng trên mặt vẫn mảy may không có chút biểu tình.
Trong mắt Chung Trạch Hào, La Minh Uy như vậy tựa như căn bản không đem hắn đặt vào mắt.
“Xem ra anh không quá kinh ngạc khi bị bắt đến đây?” Hắn chậm rãi đi về phía sô pha.
La Minh Uy nhìn hắn ngồi xuống chiếc sô pha đối diện mình, vóc người hai bên tương đối cao, y ngửi thấy được mùi nhũ hương nhàn nhạt trên người Chung Trạch Hào.
“Cậu cũng biết là bị bắt đến đây?” Đẩy kính mắt, trong giọng nói của y mang một tia bất mãn.
Chung Trạch Hào khẽ nhíu mày, “Tôi có cần xin lỗi không?”
Y hỏi vặn lại: “Cậu bằng lòng xin lỗi sao?”
“Vậy anh có bằng lòng vì chuyện mình đã làm mà xin lỗi?”
Định chơi chữ a? La Minh Uy mỉm cười hỏi: “Tôi có làm chuyện gì cần phải xin lỗi sao?”
Chung Trạch Hào đặt ly rượu trên bàn. “Xem ra, anh vẫn định xem tôi như người lạ?”
Trên thực tế, tôi rất hy vọng tôi và anh là người xa lạ a!
“Nga — nếu như Chung tiên sinh là chỉ nụ hôn hôm đó, tôi nghĩ mình không cần phải xin lỗi, bởi vì tôi đã trả tiền.” Còn là mấy vạn tệ.
Trong nháy mắt, sắc mặt Chung Trạch Hào trầm xuống, nhìn chằm chằm vào y.
Cúi đầu, La Minh Uy thong thả từ trong túi rút ra một điếu thuốc, đặt lên môi. “Ở đây không cấm hút thuốc chứ?” Không đợi trả lời, y đã bật lửa, chính là cảm thấy người nãy cũng từng hút thuốc ở đây.
Lúc y hút thuốc, Chung Trạch Hào nhìn từng động tác của y, không nói lời nào, cho đến khi y hút một hơi thật sâu lại chậm rãi nhả ra.
“Anh không sợ tôi?” Hắn đột nhiên hỏi.
“Sợ cậu thì có ích gì?” Khẽ chớp mắt, La Minh Uy lại hút một hơi, ngón tay thon dài kẹp lấy điều thuốc, thậm chí còn có một loại cảm giác khêu gợi.
Cười cười, Chung Trạch Hào bất chợt đứng dậy, đi qua bàn trà giữa hai người. La Minh Uy ngồi tại chỗ không động đậy, giây tiếp theo, Chung Trạch Hào cúi người, một tay chống lên sô pha phía sau y, nhốt y vào lòng, tay kia nâng cằm y lên.
La Minh Uy rất muốn la lên khiếm nhã.
Nhưng một người đàn ông làm như vậy thật quái dị, huống hồ người ta cũng không làm gì y, mặt khác y còn từng làm chuyện quá phận với người ta, cho nên, y chính là lẳng lặng nhìn con người đang ở gần mình đến mức khó tin kia, cũng từ đôi mắt đen nhánh của đối phương nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của bản thân, ân — vẻ mặt thực hoàn hảo.
Chung Trạch Hào cảm thấy người trước mắt an tĩnh như một gốc thủy tiên. Thủy tiên tự yêu bản thân mình, người đàn ông này tựa như thủy tiên, trong mắt không hề có bất luận thứ gì, vẫn luôn như vậy thản nhiên đối mặt với hết thảy mọi thứ, giống như trên thế giới này chỉ có mình y.
Dùng lời của một đứa bé để hình dung La Minh Uy lúc này, chính là lạnh lùng, nhưng Chung Trạch Hào lại cảm thấy y rất “lãnh đạm”, như một ly nước, mà nước, chính là phải càng nếm mới càng có hương vị.
“Anh luôn dùng vẻ mặt này đối diện với những chuyện như vậy sao?” Hắn hỏi, trong thanh âm phảng phất nét khàn khàn tự nhiên.
La Minh Uy khẽ chớp mắt một cái, “Kia tôi nên dùng vẻ mặt gì đây?”
Chung Trạch Hào mỉm cười.
La Minh Uy phát hiện, người đang đứng trước mặt y đây khi khóe miệng nhếch lên mang một nét rất đặc biệt.
“Anh không tới tìm tôi, làm tôi có chút ngoài ý muốn.” Chung Trạch Hào tiếp tục nói: “Tôi đã nghĩ sau ngày chúng ta gặp nhau trong quán cà phê, anh hẳn sẽ đến tìm tôi.”
La Minh Uy không hiểu, “Tôi vì sao phải tới tìm cậu?”
Chung Trạch Hào không nói gì, từ trong túi áo trước ngực rút ra một thứ quơ quơ trước mặt y.
La Minh Uy cẩn thận nhìn kĩ, thiếu chút nữa thổ huyết.
Kia là chứng minh thư của y!
Khó trách y tìm không thấy, thì ra hắn nhặt được! Thượng đế a, giờ thì không còn gì là bí mật nữa, mười tám đời tổ tông nhà mình có lẽ hắn cũng biết hết rồi.
Chứng minh thư hẳn là do ngày đó lúc ném tiền không cẩn thận bị rơi ra.
“Tôi thật mừng vì Chung tiên sinh có lòng trả lại đồ đã mất.” Y mỉm cười, vươn tay định cầm lấy chứng minh thư của mình.
Chung Trạch Hào đột ngột rụt tay, để y chụp phải khoảng không, còn có vài phần xấu xa cười cười, “Anh không cảm thấy muốn lấy lại đồ cần có chút thành ý sao?”
“Cái gì thành ý?” Thành ý? Muốn y quỳ xuống van cầu hắn sao? La Minh Uy nhíu mày.
“Có qua có lại.”
Vừa định hỏi có ý tứ gì, La Minh Uy đã bị người chặn môi —— dùng miệng!
Nhìn khuôn mặt thật lớn trước mặt, trong mắt y lần đầu tiên có chút kinh ngạc. Cái tên này —— là đang làm gì? Má ơi! Không cần đột nhiên lại dùng chiêu này chứ? Tốt xấu gì cũng phải cho y chút thời gian để chuẩn bị nha!!
Nét kinh ngạc trên mặt y đập vào mắt Chung Trạch Hào, vô cùng thoả mãn.
Tốt lắm, cuối cùng cũng nhìn thấy sự dao động nơi người đàn ông này. Có một cảm giác thành tựu khó hiểu, vì thế hắn càng làm sâu thêm nụ hôn giữa hai người, thậm chí dùng đầu lưỡi tách đôi môi La Minh Uy, tiến vào trong tùy ý xâm phạm, lập tức cảm thấy hơi thở đối phương dần trở nên dồn dập.
La Minh Uy rất muốn nói: Không công bằng! Y lần trước cũng không có đưa lưỡi vào trong nha!
Y vốn uống nhiều rượu, lại thêm mùi rượu trong miệng Chung Trạch Hào hòa cùng mùi thuốc lá trên người y, còn có đầu lưỡi ấm áp của hắn chạy loạn trong miệng y, hơi thở nam tính khiến cả người y từ từ nóng lên, cả đầu choáng váng.
Hai người ngồi trên ghế sô pha hôn đến tối tăm mặt mũi, mãi đến khi Chung Trạch Hào cảm thấy nếu tiếp tục hôn nữa sẽ xảy ra chuyện, mới dừng lại, chậm rãi tách ra.
Thật là một cảnh tượng đặc sắc. La Minh Uy nhíu nhíu mày, có chút thở dốc nhìn người trước mắt.
Chung Trạch Hào trong lòng nói thầm một tiếng: Mùi vị không tệ!
“Anh ——”
“Như vậy được rồi chứ?” La Minh Uy bất chợt cắt đứt lời hắn.
Cái gì? Hắn cau mày, đẩy y ra đứng lên, bởi La Minh Uy lúc này đã khôi phục vẻ mặt như trước cùng —— ánh mắt thản nhiên, một chút cũng không còn cảm giác vừa rồi đã cùng y hôn môi.
“Như vậy chúng ta hòa nhau rồi chứ?” Đẩy kính mắt, cầm lấy tờ chứng minh rời trên mặt đất đứng dậy, La Minh Uy nói: “Chung tiên sinh hiện tại đã cảm thấy hài long chưa? Chúng ta từ nay về sau không nợ nhau điều gì. Không có việc gì tôi đi trước, tạm biệt.” Sau đó không đợi đối phương có bất cứ phản ứng gì, liền quay đầu tiêu sái rời đi.
Chung Trạch Hào đứng tại chỗ, nhìn y cứ như vậy rời đi, giống như bọn họ vừa rồi chuyện gì cũng chưa hề làm, nếu đổi lại là người khác hắn khẳng định sẽ không tin, nhưng người kia là La Minh Uy, cũng không có gì không thể tin.
Trong lòng có thứ gì đó lớn dần lên, tức giận? Có, nhưng càng nhiều hơn chính là ——
La Minh Uy mặt không chút biểu tình bước vào thang máy, mặt không chút biểu tình đi ra thang máy, mặt không chút biểu tình rời khỏi khách sạn, mặt không chút biểu tình đi trên đường, thẳng đến khi mặt không chút biểu tình đi tới một đoạn đường vắng, đột nhiên ôm lấy cột điện ven đường, ngẩng đầu đập loạn một hồi.
Xong rồi! Y không muốn sống! Ai tới giết y đi! Y thế nhưng —— thế nhưng bị một người đàn ông hôn còn có phản ứng!
Xong rồi! Ai tới —— quên đi, ai cũng đừng tới cứu y, y đi chết đây...
——————————-
Bợn Uy bợn thiệt là chành nah thiệt là oách nah bợn cứ típ tục chảnh thêm vài chương nữa đi =))
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...