Thời điểm Thanh Nhã được trọng sinh, nhà họ Lý đang trong thời kì quá độ. Phú hộ Lý trong nhà đã có tuổi, bệnh nặng, ốm yếu nằm liệt giường khiến cho đám đàn bà trong nhà ríu rít hết cả lên.
Những ngày này, cả bốn bà đều thay nhau đến chăm sóc, túc trực bên cạnh Phú ông. Thực chất là đang tìm cơ hội thăm dò ý tứ của Phú ông xem người sẽ để lại gia sản cho người con trai nào thừa kế.
Hôm nay đến phiên bà Tư túc trực, Thanh Nhã từ dưới nhà đã nghe tiếng bà Tư gọi vọng ra.
" Con Nhã, mày mau mang chậu nước lên đây để bà lau người cho Phú ông! ".
Thanh Nhã liền nhanh nhẹn ra giếng trước nhà múc lên một chậu nước mang vào bên trong gian phòng của Phú ông đang nằm.
Thanh Nhã hồi nhỏ bước chân vào nhà họ Lý, cô xin ân nhân của mình là bà Ba cho cô ở lại làm kẻ ở hầu hạ bà. Thế nhưng lúc đó bà Ba lại không thiếu kẻ hầu người hạ nên đã từ chối, cho cô mấy đồng có ý đuổi cô đi.
Chỉ là lúc cô mang vẻ mặt rầu rĩ định rời đi thì lại bắt gặp bà Tư, bà thấy cô tay chân nhanh nhẹn nên đã giữ lại bên mình. Kể từ đó cô thành người hầu của bà Tư. Bà Tư sai cái gì cô đều phải làm cái đó, phận chủ tớ không thể cãi lại.
Bây giờ nghĩ lại, cô chỉ ước bản thân lần đó bị đuổi đi rời xa khỏi cái nhà này, cũng sẽ không phải trải qua những chuyện kinh hoàng ở kiếp trước.
" Thưa bà, nước đây ạ! ".
Thanh Nhã đặt chậu nước xuống nền nhà cạnh giường, sau đó thì lui về sau đứng ở một góc.
Bà Tư chỉ nhìn sang khẽ liếc xéo cô một cái. Không hiểu sao mỗi lần nhìn thấy gương mặt xinh đẹp, động lòng người này của Thanh Nhã là bà lại có cảm giác chán ghét, đố kỵ.
Bà Tư là người vợ trẻ nhất được Phú ông hỏi cưới về. Bà tính ra cũng chỉ lớn hơn Thanh Nhã có sáu tuổi. Trong nhà này bà đã được coi là liễu yếu đào tơ, trẻ trung xinh đẹp. Vậy mà Thanh Nhã lại trông trẻ đẹp, đằm thắm đến mức hoa nhường nguyệt thẹn hơn cả bà.
Bà Tư không muốn nhìn bản mặt của Thanh Nhã thêm nữa, càng nhìn chỉ càng khiến cho bà khó chịu. Bà cúi xuống vắt ráo nước chiếc khăn mặt mà lau người cho Phú ông.
Phú ông nằm im lặng, hai con mắt không di chuyển chỉ nhìn chằm chằm lên trần nhà. Người không biết còn tưởng Phú ông đã đi đời nhà ma rồi.
Bà Tư vừa lau mặt cho Phú ông, vừa cất giọng đỏng đảnh nói nhỏ.
" Mình à! Mình có nghe em nói gì không! Mình nói cho em biết đi, mình định đoạt như thế nào đây. Mình không được quên thằng Tư với em đâu nha mình! ".
Tuy Phú ông không nhúc nhích gì nhưng lại vẫn nghe được người xung quanh đang nói. Phú ông khẽ cất giọng khàn đặc, thều thào với bà Tư.
" Thằng..Hai, thằng..Hai ".
||||| Truyện đề cử: Trừ Tôi, Tất Cả Đều Là Vai Chính |||||
Bà Tư ghé sát tai nghe rất rõ Phú ông cái tên mà Phú ông nói ra. Thoáng chốc sắc mặt bà liền thay đổi. Lúc ra khỏi phòng, bà Tư mang theo vẻ mặt bực bội mà cắn nhẹ môi rời đi.
Thanh Nhã lẳng lặng đi theo phía sau bà Tư. Cả chặng đường cô chỉ cúi đầu đi, dáng vẻ thất thần nhìn xuống đường mà suy nghĩ.
Vừa rồi lúc ở trong phòng Phú ông, tuy đứng từ xa nhưng cô lại nhìn rõ khẩu hình miệng của Phú ông. Cô vẫn kịp nhìn thấy hai từ " Thằng Hai" được phát ra từ miệng Phú ông.
Vậy là Phú ông sẽ để lại quyền thừa kế cho cậu Hai giống như kiếp trước?
Mọi chuyện liệu có diễn ra như đời trước của cô không? Nếu thật là như vậy, vậy thì cô càng phải bám được vào cậu Hai, mới có thể tạm thời an toàn giữ được tính mạng trong cái ngôi nhà này.
Mà vừa rồi trông biểu hiện của Phú ông như vậy, hẳn là ba bà còn lại trong nhà cũng đã biết được ý đồ của Phú ông là muốn để lại gia sản cho cậu Hai.
Người khiến cho Thanh Nhã phải đề phòng nhất lúc này, nghĩ đến đầu tiên chính là bà Cả. Không biết động thái tiếp theo của bà là gì? Bà Cả nhất định sẽ không ngồi yên, để gia sản rơi hết vào tay con bà Hai, sẽ không để con trai của bà ta không có cái gì hết.
Thanh Nhã vừa đi vừa suy nghĩ, lúc ngẩng đầu lên mới phát hiện ra bản thân đã đi sai hướng. Hướng cô đi không phải là về khu của bà Tư mà là khu nhà của cậu Hai.
Lúc cô đang loay hoay không biết có nên quay người lại không thì một giọng nói trầm tính vang lên, dọa cho cô giật bắn mình.
" Cô làm gì ở đây? ".
Thanh Nhã quay ra nhìn thấy một gương mặt lạnh lùng, không tí cảm xúc nào nhìn mình.
Cậu Hai Hoàng khẽ đánh giá người đang đứng trước mặt này một lượt, hồi nhỏ có mấy lần gặp cô hầu này cậu không hề bận tâm, giờ cũng vậy, không có để ý kĩ. Tuy đúng là rất xinh đẹp nhưng cậu hiểu rất rõ cái đạo lí thứ gì càng đẹp thì càng độc. Bởi vậy cậu đối với người đẹp trước mắt không bị làm cho lung lay.
Thanh Nhã đối diện với cậu có phần yếu thế, cả người cô đầy căng thẳng, đổ mồ hôi mà lắp bắp nói với cậu.
" C..cậu Hai! Tôi..tôi đi nhầm đường, giờ tôi sẽ đi ngay ".
Cậu Hai khẽ nhướn mày nhìn liếc cô. Chắp hai tay ra phía sau mà trầm mặt nói với ngữ điệu lạnh nhạt.
" Nếu đã là đi nhầm đường thì đừng có nhầm thêm nữa. Nên biết rõ thân phận của mình ở đâu, đừng có cái ý nghĩ đi quá phận ".
Những lời nói tưởng chừng như vô tình đó lại là đang ngầm ám chỉ việc Thanh Nhã có ý nghĩ muốn trèo cao vào nhà họ Lý này. Cậu Hai là đang cảnh cáo cô sao?
Thanh Nhã đứng thẳng lưng, không còn cái dáng vẻ rụt rè như vừa nãy mới trông thấy cậu Hai. Cô cất giọng, ngữ khí mạnh mẽ nhìn thẳng vào mắt cậu Hai mà nói.
" Thưa cậu! Tôi từ trước tới nay chưa từng có cái ý nghĩ muốn trèo cao vào nhà này. Tôi chỉ là một con hầu trong nhà, được nhà họ Lý cưu mang đã là rất may mắn. Cũng chỉ muốn một cuộc sống bình an mà thôi. Nhưng tôi vẫn có lòng tự tôn của riêng mình. Xin cậu đừng sỉ nhục tôi như vậy! ".
Ngữ điệu của cô khi lọt vào tai cậu Hai lại giống như đang giận hờn, uất ức với cậu.
Thoáng chốc, con ngươi cậu khẽ động, đôi lông mày đang nhíu lại dường như đang dần giãn ra. Cậu bắt đầu có cái nhìn khác về cô người hầu này.
Thanh Nhã không để ý ánh mắt chăm chăm đang nhìn mình, cô hơi cúi đầu nói khẽ.
" Xin phép cậu tôi rời đi ".
Nói xong cô liền xoay người đi ra khỏi chỗ đất nhà cậu. Để lại ai kia vẻ mặt thâm trầm, suy tư nhìn về phía bóng lưng nhỏ.
Cậu Hai nhìn theo bóng dáng Thanh Nhã đang khuất dần, trong lòng bắt đầu nổi lên chút gì đó hứng thú, tò mò về người hầu tên Thanh Nhã kia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...