Cậu Ấy Là Chi Lý Đại Nhân

Biên tập : Một Cái Tên



Rõ ràng đã bị ánh sáng đèn pin chiếu vào, nhưng hai vị

ninja vẫn coi như Kha Bố không tồn tại, ứng Tu Kiệt lén lút vượt qua Kha Bố, Kha Bố dùng gậy bóng chày ghìm cổ ứng Tu Kiệt từ phía sau: “Coi thường sự tồn tại của tớ à?”

“Buông ra, tớ muốn đi quyết đấu với ba cậu, dùng một chiêu ‘Đồng ý Chi Lý quyển’ khiến ông tâm phục khẩu phục.”

“Thứ nhất, chuyện này cậu đừng hòng, thứ hai, đừng đặt mấy cái tên kỳ quái cho chiêu thức của cậu nữa.”

Khuỷu tay của ứng Tu Kiệt đâm mạnh ra sau, Kha Bố buông cậu ta ra lui từng bước, ứng Tu Kiệt bày ra tư thế của võ sĩ quyền anh: “Cậu nghĩ rằng cậu đánh thắng được tớ?”

“Cậu có biết khi cậu mặc bộ quần áo đó làm động tác này xấu xí tới cỡ nào.”

“Ở trong mắt người đàn ông chân chính, sẽ không bị những thứ tầm thường đó quấy nhiễu, quần áo chỉ là đồ trang trí. Có thể có có thể không.”

“Thứ này nhất định phải có.”

Kha Bố mắt thấy dùng vũ lực không được, chuyển sang thái độ mềm mỏng: “Tu Kiệt huynh, tiểu đệ biết ngươi võ công cái thế, không ai có thể địch nổi, nhưng việc này xin hãy để chúng ta bàn bạc kỹ hơn, dùng bạo lực không giải quyết được vấn đề, cậu nghĩ mà xem, nếu cậu cứ như vậy gây chuyện sẽ chỉ khiến ba tớ càng thêm phản cảm, ngược lại chữa lợn què thành lợn cụt?” “Ông ấy dám phản cảm!! Tớ đánh cả nhà ông ấy!!” ứng Tu Kiệt hăng hái nói.


Nói đạo lý với một cái cây đúng là vô dụng! !

“100 đồng, không thể nhiều hơn.”

“Sớm nói như vậy chắng phải dễ giải quyết rồi ư.”

“Tớ rất hoài nghi độ trong sáng của tình bạn chúng ta.” Kha Bố còn kém không phun nước bọt lên mặt ứng Tu Kiệt, từ trong túi lấy ra 100 đồng lưu luyến không rời đưa cho ứng Tu Kiệt, nhỏ giọng dặn: “Việc này cậu đừng nói cho Trương Lạc, đúng rồi, Trương Lạc đâu?!” Kha Bố nhìn xung quanh, phát hiện đèn trong phòng tắm sáng, vọt vào, trong thấy Trương Lạc đang đứng trên ghế lắp đặt cái gì đó, quay đầu nhìn Kha Bố, cái ót cong cong, lộ ra nụ cười hàm hậu: “Không hiểu tại sao, vừa đến phòng tắm người khác liền có xúc động muốn lắp đặt ca-mê-ra, thật có lỗi, không nhịn được.”

Kha Bố cầm chai dầu gội ném về phía Trương Lạc: “Cậu là biến thái à? Lập tức xuống đây, lập tức!!”

“Làm tớ sợ muốn chết, ngạc nhiên cái gì, cũng không phải chuyện gì quá đáng.”

‘Tớ cho cậu ba giây, bằng không tớ báo cảnh sát. Nói, rốt cuộc cậu tới đây làm gì.”

“Không làm gì cả, đi xem cách bố trí trong nhà cậu thôi.”

“Thật sự cảm ơn.” Kha Bố theo sát phía sau đây Trương Lạc ra ngoài cửa: “Không bắt các cậu đền tiền sửa cửa sổ đã là may lắm rồi, bây giờ lập tức biến mất cho tớ.”

“Ai làm người ấy chịu.” ứng Tu Kiệt ngược lại rất có nghãi khí, bắt đầu cởi bộ đồ màu đen bó sát người kia ra.

“Cậu định làm gì?”


“Dùng quần lót che lại chỗ bị phá, Trương Lạc, cậu cũng cởi đi, một cái quần lót của tớ không đủ lớn.”

“Nhưng mà hôm nay tớ không mặc quần lót.”

Kha Bố đẩy mạnh hai tên này ra ngoài rồi đóng cửa. Cậu nhẹ nhàng thờ ra, cuối cùng cũng xong việc.

Ứng Tu Kiệt cầm chặt 100 đồng trong tay cùng Trương Lạc quay về: “Hành lang và phòng khách đều lắp chưa?”

“Hiệu suất làm việc của tớ cậu còn không yên tâm, lúc cậu rời đi lực chú ý của Kha Bố, ta đã lắp xong ba cái rồi.” ứng Tu Kiệt khoác tay lên vai Trương Lạc: “Đợi Hạo Vũ xong việc, bọn mình dùng 100 đồng này đi ăn đồ nướng.”

“Cậu ta còn cần bao lâu nữa?”

“Chuyện này rất tốn thời gian, đừng vội, đợi thêm một lát.”

Lúc Kha Bố đi ngang qua phòng ngủ của Kha Tần, chưa được vài bước, rất nhanh lùi trở lại, dán lỗ tai lên cừa phòng, cảm thấy bên trong có tiếng động lạ, cậu thật cẩn thận mở chốt cửa, từ khe hở liếc mắt nhìn vào trong, liền bắt gặp một cảnh tượng cực kỳ khủng bố, Kha Tần đang nằm ngủ trên giường, một bóng đen ghé sát vào đầu giường, nếu không phải Kha Bố đã trải qua huấn luyện từ Chi Lý, lúc này hẳn cậu đã hét lên.

“Hiện tại chú đang nằm trên mặt cỏ, ánh mặt trời xuất hiện, chiếu trên đầu chú, trên cánh tay, trên thân thể, chú cảm thây rất thoải mái, bây giờ toàn thân chú thả lỏng, thả lỏng hơn nữa, hít sâu một hơi, rồi từ từ thở ra, chú cảm thấy tất cả áp lực và phiền não cũng theo đó mà biến mất. Bây giờ phía trước chú có một người đang đứng, hắn có khuôn mặt tuyệt thế, đẹp đến mức khiên tim chú đập thình thịch, hắn chính là Chi Lý. Hắn đứng ở đó, đứng dưới ánh mặt trời, bây giờ cháu đếm tới 1,2,3, chú phải cho rằng Chi Lý là người đàn ông tốt nhất thế giới, chú rất thích hắn, chú cực kỳ thích hắn, chú đối việc hắn là nam không có ý kiến, thả lỏng, thả lỏng nào, nghe cháu đếm.”

Không biết từ khi nào Kha Bố đã đứng đằng sau bóng đen, che miệng cậu ta lại kéo ra bên ngoài, may mà Kha Tần một ngày một đêm mới ngủ, tiếng động hai người phát ra cũng không đánh thức được ông, cho đến lúc kéo bóng đen tới tận phòng khách, Kha Bố mới buông cậu ta ra, gân xanh trên trán cậu bạo phát: “Vũ thái, có thế nói cho tớ biết cậu đang làm cái gì không?”


“Ngốc vậy, tớ đang thôi miên ba cậu đấy, nếu không phải cậu xuất hiện cắt ngang, tớ đã sớm xong việc, chưa biết chừng sáng sớm hôm sau ông sẽ vui mừng khôn xiết đồng ý chuyện của hai người.”

“Ha ha ha —” Kha Bố phát ra tiếng cười khủng bố, lập tức cắn răng: “Tớ sợ hôm sau ổng chẳng những không đồng ý chuyện của bọn này, ngược lại sẽ thích luôn Chi Lý, vương bát đàn, trong đầu các cậu không nghĩ ra được cách nào bình thường hay sao.”

“Dùng cách của người bình thường sẽ khiến chúng tớ trở nên quá tầm thường, hơn nữa, cậu có biết cách này chúng tớ suy nghĩ mất bao lâu không, cậu biết không? Một giờ đấy.”

“Vậy đúng là tốn thời gian, thật đấy, tớ sắp khóc đến nơi rồi, thấy không? Từ mắt tớ sắp chảy ra giọt lệ nóng đây này.”

“Không thấy.”

“Hừng hực lửa giận có thấy không?”

“Không thấy.”

“Hay là tớ lập tức dùng gậy bóng chày đập vào cái ấy của cậu để ám chỉ được không?”

“Sao cậu nghĩ rằng tớ sẽ sợ cậu.”

“Tớ biết cậu không sợ tớ.” Kha Bố lôi di động ra ấn một dãy số, đầu bên kia còn chưa lên tiếng, bên này đã tuôn ra một tràng: “Chi Lý, hiện tại Sở Hạo Vũ nữa đêm ở nhà tớ, ngủ trên giường tớ, còn động chân động tay với tớ, cậu ấy nói, chuyện giữa chúng tớ không thể nói với cậu, nhưng mà, tớ là loại người đó sao, tớ với cậu một lòng một dạ.”

“Coi như cậu lợi hại.” Sở Hạo Vũ nhanh chóng biến mất.

Kha BỐ cầm di động trở lại phòng mình, ngã xuống giường, không ngừng đạp vào chăn oán giận với Chi Lý: “Chi Lý, cậu cũng nói với bọn nó đi, cậu không biết đâu...” Kha Bố kể hết mọi việc cho Chi Lý, nói cậu mệt rồi, nhưng nói chuyện điện thoại với Chi Lý cậu không hề thấy chán.

“Lũ ngu xuẩn.” tay Chi Lý di chuyển chuột, tầm mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính thán nhiên mở miệng.


“Đúng vậy, hiện tại hai ta là người một nhà, chúng ta nói xấu họ sau lưng đi.”

“Nghe giọng nói của cậu trái lại rất cao hứng thì phải.”

“Ai cao hứng, giao cái đám bạn bè ngu ngốc kia cho cậu.” Kha Bố đứng dậy vươn tay kéo màn cửa sổ liền trông thấy ba người đang đứng cùng nhau phía xa, hơn nửa đêm đứng dưới đèn đường, cái miệng của cậu khẽ cong lên: “Dù sao tớ cũng mặc kệ, cậu phải hung hăng phê bình bọn họ, đừng để bọn họ làm vậy nữa, còn có, đừng để bọn họ lượn qua lượn lại trước cửa nhà tớ, mau cút đi.”

“Đừng nói vớ vẩn nữa, mau đi ngủ đi.” Chi Lý cúp điện thoại, không quá hai giây, điện thoại của hắn lại đổ chuông: “A ha ha ha chiêu này của bọn tớ ngay cả cậu cũng không nghĩ ra đi.”

“Trình độ ngu xuẩn quả thật là tớ không nghĩ ra.”

“Sao hả? Có rõ không?”

“Cũng không tệ lắm.” Tầm mắt của Chi Lý lại một lần nữa nhìn về phía màn hình, bên trên ba tần số theo dõi đang truyền tin. “Ra ngoài không? Chúng tớ muốn đi ăn đồ nướng, bây giờ là thời gian của đàn ông chúng ta, hú hú—” Sở Hạo Vũ rõ ràng rất hight, đã lâu không nửa đêm ra ngoài lêu lổng. Thì ra Công Chu và Kha Bố ở trong mắt bọn họ đã không thuộc cùng loại.

“Không đi.”

Trương Lạc và ụt ờ bên cạnh gào thét: “Mãnh liệt yêu cầu ghi nợ chi phí, mãnh liệt yêu cầu ghi nợ chi phí.”

“Có thể.”

“Vậy chúng tớ đi có cần ghi nợ không?” Sở Hạo Vũ phát ra thanh âm đáng khinh.

“Khi các cậu trị bệnh lây qua đường tình dục có thể ghi.” Chi Lý ngắt điện thoại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui