Thời gian lùi lại đôi chút, Tô Ấu Ngôn im lặng đứng đợi Chi Lý bên ngoài văn phòng hiệu trưởng, một lát sau, cửa mở ra, Chi Lý xuất hiện nhìn không thấu thần sắn cùng tâm tình. Tô Ấu Ngôn đưa cho Chi Lý một hộp sữa: “Sao vậy?”
“Chốc nữa cậu sẽ làm chút chuyện tiêu hao thể lực.” Tô Ấu Ngôn nói, sau đó kể lại mọi chuyện một cách ngắn gọn cho Chi Lý nghe, Chi Lý uống sữa gật gật đầu.
“Giờ muốn tới thư viện không?”
Chi Lý lắc đầu khóe miệng khẽ nhếch, ở trong mắt Tô Ấu Ngôn vẻ mặt kia thật tà ác: “Nếu chủ tướng đã ra khỏi ổ, có cơ hội không thể để lãng phí.” Tô Ấu Ngôn nhanh chóng hiểu được ý của Chi Lý: “Cậu không lo lắng cho Kha Bố à?”
“Đừng xem thường cậu ấy.”
Tô Ấu Ngôn nhìn chằm chằm sườn mặt của Chi Lý, bừng tỉnh đại ngộ, Chi Lý và Kha Bố cực kỳ tín nhiệm nhau, Kha Bố mặc kệ người khác chửi bới thế nào chưa từng dao động, mà Chi Lý hơn ai hết hiểu rõ sự kiên cường của Kha Bố, giữa hai người không phải bảo vệ và được bảo vệ, cũng không phải ràng buộc và bị ràng buộc, mà là nhu cầu và bị nhu cầu. Một Chi Lý như vậy khiến Tô Ấu Ngôn có cảm giác vui mừng, thân thể và nội tâm lạnh lẽo đen tối của cô, đem chút ấm áp ở nơi sâu nhất gửi gắm trên người Chi Lý.
“Ba tôi đã nói gì với cậu?”
“Cô không muốn biết đâu.” Hai người vừa đi vừa nói chuyện.
“Ông ấy hẳn đã điều tra cậu, có phải bảo cậu không được phép tiếp cận tôi hay không, a ~ bởi vì mẹ mất sớm, ông ấy luôn bảo vệ tôi quá mức, hy vọng mọi người bạn của tôi tính cách phải tốt, thành tích tốt, phẩm chất tốt, cái gì cũng tốt, loại bỏ những người sẽ gây ảnh hưởng xấu tới tôi, cậu xem, ông ấy đã bảo vệ tôi thành cái dạng gì?” Tô Ấu Ngôn cười khổ, nói ra một câu bi thương, nhưng cô sẽ không nói với bất cứ ai bản thân đã phải chịu đựng bao khuất nhục và thống khổ, cho tới giờ vẫn luôn cô độc, bởi vì ghen tỵ mà bị xa lánh. Chi Lý không nói gì, chỉ đi phía trước Tô Ấu Ngôn, Tô Ấu Ngôn đứng lại: “Chi Lý, cậu cũng sẽ giống những người khác? Bỏ mặc tôi?”
Chi Lý xoay người vươn tay sờ sờ đầu Tô Ấu Ngôn: “Bình thường cô thông minh lắm cơ mà? Kha Bố cũng đã nhận ra rồi, nhìn thấy cô tựa như thấy bản thân trước đây, có ai lại bỏ mặc chính mình, ngoan ngoãn đi theo tôi.”
“Cho dù dịu dàng với tôi, ở trong mắt tôi cậu cũng chỉ là một học sinh tiểu học.”Tô Ấu Ngôn khôi phục dáng vẻ lạnh lùng.
“Trong số tất cả ưu điểm của cô, cái tôi vừa ý nhất chính là sẽ không bao giờ thích tôi.” Chi Lý đáp lại Tô Ấu Ngôn. Trong lời nói của hai người đều mang theo ít nhiều châm chọc!!
Hai người đi tới CLB Taekwondo, Chi Lý đẩy cửa ra, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người mà tiến vào, đánh giá phòng học này, đem hộp sữa uống dở vứt vào thùng rác, kéo ghế ngồi xuống: “Tiếp theo, các người ai lên trước?”
“Cậu là ai?”
“Nếu các người thua, chỗ này thuộc về tôi.”
“Lá gan không nhỏ, cũng dám mang con gái tới CLB Taekwondo, chỉ dựa vào hai người các cậu?”
“Một người, cô ấy ngồi bên cạnh đọc sách.”
“Đừng coi thường chúng tao, cho mày biết thế nào là lợi hại.”
“Cái gì?”
“Nghe không thủng à?”
“Cái gì?”
“Cùng xông lên.”
Sau đó trong phòng CLB Taekwondo truyền ra những tiếng hét thê thảm kèm theo tiếng Tô Ấu Ngôn ở bên cạnh chỉ điểm: “Bên tay trái cậu là người tìm Công Chu gây phiền toái, đằng sau cậu là bạn trai của ả đổ thức ăn lên đầu Chu Hân Hợp, còn thằng đội mũ thì đổ tội ăn cắp tiền cho Kha Bố.” Thời gian trôi qua, đám con gái may mắn thoát chết, nhưng lũ bạn trai quản giáo không nghiêm và những người khác bị chỉnh thực thảm, thảm nhất là tên đội mũ. Tô Ấu Ngôn khép sách lại: “Thua thì cuốn xéo đi, còn có việc, tôi phải đóng cửa.” Đây chính là “vòng vo” theo lời Chi Lý.
Kha Bố đứng thẳng dậy chỉnh trang quần áo: “Tớ rõ ràng còn có thể chống cự thêm một lát.”
“Cậu bị đá bay rồi còn gì.” Chi Lý nói ra sự thâth, khiến Kha Bố cực kỳ quẫn bách, bĩu môi với Chi Lý: “Vậy giao cho cậu.”
“Đúng rồi, cậu ta có cường bạo cậu không?”
“Cậu nghĩ ai cũng giống cậu chắc!!” Lúc nào rồi mà còn bình thản nói giỡn, cũng không quan tâm đến không khí nghiêm túc hiện tại. “Cậu chính là Chi Lý? Tới thật đúng lúc.” Thu Thủy đến trước mặt Chi Lý: “Hội trưởng thật quá đáng, quên mất em, Chi Lý phải không, quả nhiên rất hợp với khẩu vị của tôi, nếu cậu bại dưới tay tôi, thì đến phiên bạn trai tôi, sao hả?”
“Không biết xấu hổ.” Kha Bố mang theo mùi dấm chua phỉ nhổ.
“Tôi không đánh con gái.”
“Lúc này cũng đừng tỏ vẻ phong độ đàn ông.”
“Đánh con gái không đã.”
Thì ra là thế!! Kỳ thật Kha Bố cũng không đánh con gái, tuy lý do khác với Chi Lý: “Cậu không đánh thì ai đánh?” Kha Bố lia mắt về phía Tô Ấu Ngôn, không thể nào, không thể nào! Chưa bao giờ thấy Tô Ấu Ngôn động thủ, hơn nữa dù sao Thu Thủy cũng là thành viên CLB Taekwondo, không thể để Tô Ấu Ngôn mạo hiểm. Chi Lý thối lui, Tô Ấu Ngôn tiến lên, Thu Thủy cười không ra hơi: “Không nhầm đấy chứ, cậu bảo tôi đánh với cô ta? Sợ cô ta còn chưa bị tôi đánh đủ à, cô ta từ nhỏ đã bị người ta bắt nạt.”
“Vậy cô cứ thử xem sẽ biết.” Chi Lý tựa vào cạnh bàn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...