Editor: Tảo
Beta: Tảo
Nhắc tới Thạch Thiền, Kha Bố phát hiện ra cô lại là thành viên trong Hội học sinh, ở đằng sau Bao Tế Lôi ngó ra làm mặt quỷ. Cho nên, bây giờ là tình huống gì, Kha Bố quay đầu, Trương Lạc đang ngoáy mũi, Công Tru nhắn tin...Nếu như ngày nào đó mình trở thành nhân vật chính nhiệt huyết trong anime, tuyệt đối sẽ không chọn nhóm người này làm đồng đội!
"Kỳ thực cũng không phải vấn đề gì lớn, các cậu sau này chú ý một chút là được, tôi chỉ đến xem mà thôi, dù sao, đây là lần đầu tiên chúng ta trực tiếp giao thiệp." Cô thật đúng là so với Nghiêm Phong dễ nói chuyện hơn nhiều, Kha Bố nhìn Hội học sinh đi rồi, ngồi lên ghế sofa, khóe mắt liếc thấy Chi Lý và Tô Ấu Ngôn nói chuyện với nhau, nhưng bọn họ nói quá nhỏ, Kha Bố cái gì cũng không nghe được. Liên quan đến Bao Tế Lôi kỳ quái Kha Bố cũng không tra cứu, cậu không cảm thấy cô có địch ý, lại nói, học viện Thánh Kiệt quái nhân rất nhiều, muốn mỗi cái mỗi cái đều đi điều tra, còn không phải mệt chết. Sắp đến thi học kỳ, Kha Bố muốn đem tâm tư đặt lên kết quả học tập hơn, lại giống như học kỳ I sẽ làm ba mẹ lo lắng.
"Ấu Ngôn, làm ơn, mặc dù tớ mới làm lộ chuyện của cậu, nhưng cậu có thể phụ đạo tớ không!"
"Tại sao cậu không tìm tớ." Chi Lý hỏi.
"Lý do trước đây tớ nói rồi."
"Tớ phải làm giáo viên phụ đạo của cậu."
"Xin hãy để tớ tự mình quyết định."
Chi Lý giống như không nghe được Kha Bố nói, thay cậu quyết định: "Tớ là giáo viên phụ đạo của cậu."
"Tớ là nhờ Ấu Ngôn!"
"Dù sao cậu ấy cũng sẽ cự tuyệt cậu."
"Vậy tớ tự mình phụ đạo."
"Ngày mai bắt đầu lên lớp."
Phản đối của Kha Bố không có bất kỳ phân lượng nào, ngay hôm sau lên lớp Kha Bố đã quên chuyện này không còn một mảnh, vốn chỉ là tùy tiện nhắc tới. Ngáp một cái, Kha Bố đến siêu thị mua đĩa nhạc, mới vừa mở bình nước ra, đĩa nhạc đã bị cướp đi, tiếp theo đầu cậu bị một túi vải đen trùm lại, tầm nhìn trở thành một màu đen kịt, Kha Bố mắng: "Vũ Thái, Tu Kiệt, các cậu có biết tớ có thể nhìn thấy chân và giày các cậu không."
"Nhìn thấy thì nhìn thấy, chúng tớ chỉ muốn xây dựng hiệu quả."
"Này, các cậu muốn đưa tớ đi đây, chậm một chút."
Kha Bố bị lôi tớ phòng học, túm lấy mảnh vải đen, vừa định mắng người, Sở Hạo Vũ và Ứng Tu Kiệt đã nhanh chóng chuồn mất.
"Các cậu chạy nhanh như vậy làm gì, biết sợ tớ?"
"Sợ cậu? Chúng tớ chỉ sợ bị Chi Lý kéo đi học chung."
"Đi học?" lúc Kha Bố còn nghi hoặc, đằng sau truyền tới âm thanh Chi Lý: "Muốn tớ chờ bao lâu?" Kha Bố lúc này mới nhớ tới chuyện hôm qua: "Cậu nghiêm túc?"
"Gọi thầy giáo, ngồi xuống."
"Cậu cũng có hứng thú chơi nhập vai nhân vật?" Kha Bố một bên trêu chọc một bên kéo ghế ngồi xuống, tay Chi Lý cầm bút đặt lên vai cậu: "Cậu nói chuyện với giáo viên kiểu gì."
"Xin lỗi, thầy." Cậu ỉu xìu xin lỗi.
"Ừm."
Nhìn bốn phía, Kha Bố phát hiện đây không phải phòng bọn họ thường học, có điều lý do nào cũng được, cậu cúi đầu nhìn ngăn bàn, bên trong không có vật gì, vì vậy giơ ra hai tay: "Không sách, không vở, không bút, cậu muốn tớ học kiểu gì." Chi Lý ném bút cho cậu: "Không nhớ được thì viết lên tay."
"Tớ không phải học sinh tiểu học."
"Thầy nói cái gì thì phải làm cái đó, bạn trai trò không dạy trò phải tôn trọng thầy giáo và trưởng bối?" Chi Lý không cảm xúc hỏi, Kha Bố lắc đầu: "Hắn không dạy."
"Có chỗ nào không hiểu." Hắn trực tiếp lơ đẹp Kha Bố.
"Tớ ít nhất phải có sách mới có thể chỉ ra chỗ nào không hiểu, cậu để tớ nghĩ, tớ nghĩ không ra."
"Chưa từng dạy học sinh này phiền toái như trò."
"Cậu đừng nói như kiểu đã làm thầy giáo lâu năm!" Kha Bố chống đối ánh mắt nghiêm nghị của Chi Lý, bởi vì rất giống giả bộ, Kha Bố không có bất kỳ cảm giác gì. Chi Lý lấy ra điện thoại di động nói: "Báo cáo vị trí của các cậu." Kha Bố đứng dậy, mặt dán vào cánh tay cầm điện thoại của Chi Lý nhìn chằm chằm: "Cậu ở trong nhóm từ khi nào?"
"Vừa mới thêm."
Trong nhóm một người lại một người trả lời.
Tô Ấu Ngôn: Thư viện. Công Tru: Siêu thị. Trương Lạc: Phòng thuê ngoài. Ứng Tu Kiệt: Phòng ngủ (nam sinh phòng ngủ). Sở Hạo Vũ: Trên xe buýt vào nội thành. Chu Hân Hợp: Kí túc xá.
Trong này Kha Bố có thể đoán, Sở Hạo Vũ tuyệt đối nói dối, hành động của hắn sao có thể nhanh như vậy, hắn đoán Chi Lý muốn biết ai ở gần nhất để tìm chân chạy vặt nên mới nói dối. Chi Lý tiếp tục chat voice trên điện thoại: "Sở Hạo Vũ, mang sách vở Kha Bố tới."
"Không phải xem vị trí sao?"
"Không phải."
"Vậy cậu sao lại muốn báo vị trí!"
"Đừng để chúng tớ chờ lâu." Chi Lý cất điện thoại vào túi quả nhiên không bao lâu, Sở Hạo Vũ đưa sách tới, hắn cừu hận trừng Kha Bố thật lâu mới rời đi. Chuyện đều như vậy , Kha Bố cũng chỉ đành tiếp nhận, cậu mở sách, chỉ cho Chi Lý nhìn: "Chỗ này tớ không hiểu lắm."
"Giáo viên không phải đã giảng qua sao." Nhàn nhạt trêu chọc Kha Bố nghe được rõ rõ ràng ràng, cậu giận dữ: "Cũng bởi vì giáo viên giảng qua nên mới không hiểu, muốn cậu hướng dẫn!"
"Không tra mạng?"
"Cậu nghiêm túc muốn phụ đạo cho tớ sao?" Kha Bố nghiêm túc hỏi, Chi Lý lắc đầu một cái, Kha Bố xiết chặt sách: "Vậy cậu bảo người ta mang tớ đến đây làm gì."
"Bên ngoài có nắng, tạm thời không muốn rời khỏi chỗ này, có chút nhàm chán." Đáp án thành thật không đổi được thông cảm của Kha Bố, nghĩ đến mình còn tưởng thật, cậu liền nghiến răng, nhưng kỳ thi đã cháy xém lông mày, nắm chắc chỗ chưa hiểu mới là sáng suốt, cậu nắm lấy ngón trỏ Chi Lý kéo kéo: "Lần trước thi không được tớ đã bị mẹ dông dài một tháng, làm chút chuyện tốt đi, giúp tớ."
"Làm nũng?"
"Cậu nói cái gì chính là cái ấy." Kha Bố nói xong nhắm hai mặt lại, bày ra vẻ mặt muốn hôn, Chi Lý cúi đầu, cánh môi vừa muốn hạ xuống đã bị Kha Bố chặn lại: "Trước kỳ thi không thể hôn tớ, thật ngượng ngùng, cái này cũng là vì để cậu chăm chú phụ đạo tớ." Lúc cậu thả tay ra, Chi Lý nhéo mặt Kha Bố, đem môi cậu niết đến ngứa mới buông ra: "Đây là đang cùng tớ bàn điều kiện?"
"Không thể được sao."
"Có thể, bất quá tớ còn có vấn đề."
"Vấn đề gì."
Kha Bố mắt còn chưa kịp chớp, Chi Lý đã hôn lên: "Vấn đề chính là, cậu có thể phòng vệ tớ sao." Kha Bố đang muốn kịch liệt kháng nghĩ, Chi Lý đã đánh gãy lời cậu: "Trò vừa nói chỗ nào không hiểu."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...