Editor: Tảo
Beta: Tảo
Biệt thự cũ nát trên núi ở Nhân Quả trấn ngủ say, thanh âm gió biển dịu nhẹ trong không khí vang vọng, Chi Lý ngồi trên lan can vẽ ra một đoàn đen sì sì gì đó, phải rất nhiều năm sau mới biết hắn rốt cuộc vẽ cái gì. Lam Ngân tựa lên tường, gió thổi mái tóc dài cùng tàn thuốc, cô lẳng lặng nhìn chăm chú bóng dáng Chi Lý, cô nhận ra điều khác thường, quyết định nghiệm chứng phán đoán của mình có chính xác hay không. Lam Ngân lặng lẽ bước đến phía sau Chi Lý, móng tay duỗi hướng Chi Lý, Chi Lý nghiêng đầu.
Lam Ngân từ đầu đến chân tinh tế ung dung hỏi Chi Lý: "Phản ứng của con vì sao lại trì trệ."
"Phải không, vậy là đủ rồi."
"Chi Lý, con thành thật nói cho mẹ biết, con thích người nào rồi phải không, cho nên thân thể con mới biến thành thế này." Lam Ngân bắt lấy bả vai Chi Lý, dán thân mình lên, ở sau tai hắn nói: "Bảo bối, mẹ đã cảnh cáo con, tình cảm với con mà nói chính là độc dược, con muốn tùy tiện chơi ai, chơi loại phụ nữ nào mẹ không ý kiến, nhưng mẹ tuyệt đối không đồng ý để con vì một thứ bỏ đi mà dằn vặt thân thể mình."
Chi Lý đặt tranh sang một bên, hắn nghiêng đầu: "Vừa vặn, vì để tránh phền phức sau này,con cũng định nói cho mẹ biết, người con thích là nam, mẹ đồng ý hay phản đối, bây giờ cho con thấy lập trường của mẹ đi." Lam Ngân hút một hơi khói rồi bắn tàn thuốc, cười rộ lên: "Nữ ta còn không chấp nhận huống chi là nam? Con thật biết cách làm mẹ lo lắng, biết nam cạnh nam sẽ như thế nào không, lập trường của mẹ đủ rõ ràng đi, đem phần tình cảm này cắt đứt cho mẹ, nếu không, mẹ sẽ giúp con cắt đứt."
"Đưa ra điều kiện đi, làm sao mẹ mới đồng ý."
"Sao mẹ lại không biết con trai mẹ là người biết chăm sóc người khác như thế, sợ sau này mẹ làm thương tổn nó?" Lam Ngân nếu nghiêm túc lên, không chỉ Đóa Lạp, là ai cũng không bằng, độ tàn nhẫn của cô cùng Chi Tả Tư không phân cao thấp, cô có thể mắt không chớp mà hủy diệt một người.
"Bảo bối, nghe rõ, điều kiện gì mẹ cũng không đồng ý, xem như con xui xẻo đi, ai kêu con là con trai của Lam Ngân, mẹ tuyệt đối không lựa chọn con đường con sẽ bị thế tục phỉ nhổ, cũng chắc chắn sẽ không để tình cảm hủy diệt con." Cô kéo cổ áo Chi Lý: "Con chỉ là của mẹ, là con trai do mẹ và hắn sinh ra, con cứ coi như đây là bảo vệ quá mức đi. Mười ngày, Chi Lý, mười ngày, chỉ cho con mười ngày, bằng không con sẽ hối hận." Lúc Lam Ngân buông cổ áo Chi Lý ra, bị Chi Lý bắt lại: "Thế tục là ai, con không quen biết. Chuyện con thích Kha Bố, mẹ không chấp nhận được cũng phải chấp nhận, đó là người con chọn."
Lam Ngân không nghĩ tới Chi Lý kiên quyết như vậy, tựa như bị cảm động, cô ôm lấy Chi Lý, cằm gác lên vai hắn, biểu tình thay đổi: "Con cho rằng nói mấy câu này có thể thay đổi cái gì sao, có nói thêm cũng không thay đổi được mẹ, thay đổi không được thế tục. Thế tục là ai? Con bây giờ không quen biết, sớm muộn gì cũng sẽ biết, nó sẽ đem tình cảm của con và người kia phỉ nhổ đến không đáng một đồng. Trong vòng mười ngày mẹ sẽ không tự mình xen vào, con nghĩ kỹ."
"Mẹ cho rằng con không ngăn cản được mẹ?" Chi Lý đẩy Lam Ngân ra, Lam Ngân lần nữa lấy ra điếu thuốc không bật lửa, cô cười đến yêu diễm vô cùng: "Mẹ đã nói tình cảm đối với thân thể con là độc dược, nếu mẹ nghiêm túc, chỉ bằng con của hiện tại mà có thể ngăn cản mẹ sao. Cho dù con có thể ngăn cản mẹ, cũng không thể ngăn cản được Chi Tả Tư. Bảo bối, đây là thiếu hụt của nhà chúng ta, muốn bảo vệ người kia khỏi tay mẹ và Chi Tả Tư thì mau buông phần tình cảm này xuống."
Cuộc đàm phán lần này chấm dứt xem như thất bại, bất quá Chi Lý cũng không nghĩ sự tình sẽ đơn giản như vậy. Ba ngày nghỉ kết thúc phải quay lại trường học, Chi Lý có thể cảm thấy một tầm mắt theo dõi nhất cử nhất động của mình, không biết khi nào Lam Ngân sẽ hành động, chỉ có thể tạm thời giữa khoảng cách với Kha Bố, kích thích Lam Ngân sẽ chỉ phản tác dụng.
Sau tiết học buổi tối, Chi Lý đi dưới đèn đường màu cam, có tiếng bước chân tiếp cận hắn, tiếp theo là tiếng Kha Bố: "Này, cậu gần đây sao vậy, tớ làm chuyện gì khiến cậu phiền lòng sao, cậu cứ việc nói thẳng." Chi Lý quay đầu, Lam Ngân đi sau Kha Bố, hơi thở trên người cô bao vây lấy Kha Bố, thẳng tắp nhìn chằm chằm Chi Lý, cô ở đó uy hiếp hắn. Chi Lý khẽ cắn rắn, hung tợn nói: "Đừng đi theo con*."
"Ai đi theo cậu, ngoài cậu ra người khác không thể đi con đường này sao?!" Kha Bố tức giận gào thét, Chi Lý lúc này mới nhìn về Kha Bố, nhìn khuôn mặt cậu giận dỗi, cái tên này lại hiểu lầm cái gì.
*Con/tớ đều phát âm là /wǒ/我/ nên Kha Bố mới hiểu lầm.
Lam Ngân tiến gần một bước về phía Kha Bố, Chi Lý đưa tay kéo Kha Bố lại gần mình: "Kha Bố, tạm thời không nên lại gần tớ."
"Tớ chưa từng muốn lại gần cậu, cậu nghĩ mình là ai!" Kha Bố chạy đi, cậu ấy như vậy là đã hiểu hắn nói gì chưa?
Lam Ngân ôm tay: "Đây là người con thích?" Khẩu khí của cô có chút thất vọng, không hiểu vì sao Chi Lý lại lựa chọn loại người tầm thường như vậy: "Kêu nó không nên đến gần con là có ý gì? Con không tính cùng nó chia tay?"
"Nghiêm túc mà nói, chúng con không tính là quen nhau."
"Nha~ vậy con đang chờ cái gì?"
"Chờ cậu ấy ý thức được tình cảm của mình."
"Khả năng không chờ được đâu, thời gian của con còn không nhiều lắm. Bảo bối, trừ khi con có thể tùy thời tôn trọng mẹ, con cảm thấy mẹ hủy diệt nó sẽ cần bao lâu, hay con cảm thấy nên hủy diệt bằng phương pháp ôn nhu, cho con ưu đãi đặc biệt, cho con lựa chọn."
"Ngân, đừng chọc giận con."
"Nhưng con đã chọc giận mẹ." Lam Ngân thoáng lướt qua Chi Lý, Chi Lý chạy về phía phòng ngủ Kha Bố, hướng lên lầu, hắn đứng trên bậc thang dựa lưng vào tường, đem tai nghe đặt vào lỗ tai bật nhạc, học sinh từ trên xuống dưới, tới tới lui lui, đều phải đi qua hắn. Vị trí này có thể nhìn rõ ràng phòng ngủ của Kha Bố, trong phòng Kha Bố suốt đêm không ngủ, Chi Lý ở chỗ này đứng suốt đêm.
Sáng sớm, học sinh đều dần dần thức dậy, Chi Lý nhận ra khí tức của Lam Nhân, hắn xuống lầu, đi theo khí tức tìm được Lam Ngân: "Mẹ muốn chơi bao lâu?"
"Mẹ đang cùng con chơi?"
"Cho nên hành động tương đối nhanh?"
"Kỳ hạn mẹ cho con chưa tới, còn chưa muốn nhúng tay, đêm qua không ngủ rồi, con có thể kiên trì bao lâu. Đến đây, ngồi xuống một chút." Lam Ngân thấy Chi Lý không nhúc nhích, kéo hắn lại: "Con lúc nào cũng đề phòng mẹ, coi chừng hối hận." Học sinh không ngừng đi qua đều nhìn bọn họ, Lam Ngân nhẹ giọng nói: "Biết không, thứ ánh mắt này, là ánh mắt bọn họ nhìn người bình thường."
"Mẹ khuyên con chuyện con không để ý thì có lợi ích gì."
Hai người ngồi trên ghế dài, Lam Ngân chân thon dài vắt chéo: "Ngủ một chút đi, mẹ cái gì cũng không làm."
Thân thể Chi Lý trượt xuống, đầu dựa vào ghế, mắt nhắm lại. Chờ hắn lần thứ hai mở mắt ra đã là buổi trưa, Lam Ngân đốt một điếu thuốc nhả khói, dấu son hiện trên điếu thuốc: "Buông tay đi, Chi Lý, cái này cũng là vì Kha Bố. Con biết vì sao người khác đều sợ nhà chúng ta không, biết tại sao họ gọi chúng ta là quái vật không, bởi vì chúng ta không biết trình độ cùng ranh giới tiếp thu của người bình thường tới đâu, khi cảm xúc của chúng ta dao động theo hướng tiêu cực, xuất phát từ bản năng, chúng ta sẽ trở nên rất tàn nhẫn. Ngày mẹ đưa đơn ly hôn cho Chi Tả Tư, hắn ném mẹ vào nhà kho ròng rã một đêm. Sau khi ly hôn vì muốn trừng phạt mẹ, chưa bao giờ đến Nhân Quả trấn nhìn mẹ một lần, trừ phi mẹ tìm hắn, mặc kệ bao lâu, hắn cũng không tới tìm mẹ. Mà mẹ, đã làm chuyện gì với hắn, chính mẹ đếm cũng không hết. Chi Lý, phương phức yêu thương của chúng ta người bình thường không thể chịu đựng, không tránh khỏi chúng ta sẽ phá hủy đối phương, Tình yêu của con cũng sẽ hủy hoại người kia, con có thể khống chế chính mình sao, dã thú có thể khống chế ăn thịt à."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...