Editor: Chen
Beta: Tảo
Kha Bố trải qua một đêm, mơ mơ màng màng phát hiện trong phòng có tiếng động, nghĩ đó là Sở Hạo Vũ, liền sau đó tất cả đều im bặt, cậu bởi vậy mà mở mắt ra, liền thấy Hùng Nhạc Nhạc ở gần bàn của Sở Hạo Vũ: "Quả thật không sai."
"Chuyện gì đây." Kha Bố ngồi, đi vào phòng tắm, nhìn chính mình trong gương tuốt bàn chải rồi quét kem đánh răng.
"Nhìn bộ dạng này của mày, cãi nhau với Chi Lý rồi sao?"
"Không liên quan tới cậu."
"Sao lại không liên quan tới tao, nói không chừng tất cả đều do tao tạo ra đó nha." Y ngó đầu vào trong: "Tao muốn xem xem mày dùng dầu gội gì sữa tắm gì bột giặt gì, cứ như vậy, chúng ta tất cả đều sẽ giống nhau." Kha Bố biết Hùng Nhạc Nhạc muốn thấy cậu chật vật thua cuộc, cậu bất động thanh sắc, miệng phun ra bọt kem: "Cút đi."
"Tao cứ tưởng hai đứa mày bên nhau lâu như vậy tình cảm sẽ thật vững chắc, kết quả thì sao, cứ thế mà biến thành dạng này. Kha Bố, hay là mày cút khỏi đây đi, để tao thay thế vị trí của mày, dù sao mày đối với bản thân cũng đâu có quá yêu thích vậy đâu đúng không, tao sẽ làm tròn vai hơn mày, nhượng vai chính này của mày lại cho tao đi." Y tiến thêm một bước, nhỏ giọng hỏi: "Còn có điều này, mày trên giường rên rỉ thế nào nha, tao cũng muốn học hỏi, với cả, Chi Lý thích mấy tư thế thế nào hả?" Kha Bố nắm lấy cổ áo Hùng Nhạc Nhạc: "Đem miệng của mày ngậm chặt lại, đừng cho rằng tao dễ bắt nạt." Hùng Nhạc Nhạc nâng tay, dơ lên điện thoại, ấn gọi một số: "Uây, dì Ngũ đó ạ, dì ăn sáng chưa?"
"Vâng, là ăn cơm đó, dì đi ăn không?"
"Dạ vâng, còn có cái này, mỗi ngày con đều gọi cho dì như vậy, dì có cảm thấy con rất phiền không, cũng đều tại ba con cả, không biết chiếu cố dì."
[Con nói gì vậy chứ, dì làm sao có thể thấy phiền, con ở trường thấy mới có ổn không, cùng học với Kha Bố thế nào rồi? Đứa trẻ kia ngoài miệng lúc nào cũng ương bướng vậy thôi, chứ thực ra nó rất tốt.]
"Con biết mà, hai đứa con cùng học rất tốt nha, con ngày ngày càng thích chơi với Kha Bố, dì à, thực mong dì cùng ba con sớm ngày kết hôn. Đúng rồi, Kha Bố đang ở cạnh con này, con đưa điện thoại cho cậu ấy tiếp nhé."Hùng Nhạc Nhạc cười đem điện thoại chuyển qua cho Kha Bố, cậu đưa tay nhận lấy: "Mẹ."
[Hai đứa hòa thuận vui vẻ cùng với nhau, người mẹ này nhìn hai đứa trở thành bạn bè tốt liền thực an tâm rồi.]
"Vâng."
[Chiếu cố thằng bé nhé.]
"Vâng."
[Chính con cũng phải chiếu cố bản thân mình đi, có bệnh thì phải nói cho mẹ biết, con cái gì cũng không chịu nói, sẽ khiến mẹ lo lắng.]
"Mẹ mới là.."
[Mẹ không cần con lo, mẹ cũng lớn tuổi rồi, hơn nữa, chú ấy cũng đối với mẹ rất tốt, lần trước..] Mẹ hiện tại đã rất hạnh phúc rồi, tay Kha Bố buông khỏi Hùng Nhạc Nhạc. Cậu ngắt điện thoại, sau đó ném nó trở về: "Cậu thích làm gì thì cứ lắm, bất quá cũng đều vô ích thôi, tôi sẽ không nhường Chi Lý cho cậu, cũng không muốn phá hoại hạnh phúc của mẹ tôi."
"Hai cái mong muốn này có thể cùng thực hiện sao, mày cũng tham thật nha, cơ mà, mày nhìn xem có phải hai chúng ta càng lúc càng giống nhau rồi không, hai mong muốn kia của mày tao cũng đang rất muốn đây."
"Nói như vậy, kết cục có thế nào cậu cũng không bận tâm đi."
"Mục đích của tao đã có chút thay đổi rồi." Hùng Nhạc Nhạc buông thõng tay bước tới bên cửa: "Tao đột nhiên phát hiện, trở thành người bên cạnh Chi Lý thực sự quá nhiều lợi ích, phải cám ơn mày đó, nhờ mày mà mấy ngày nay tao rất vui vẻ." Sở Hạo Vũ đem đồ ăn sáng trở về, nhìn thấy Hùng Nhạc Nhạc: "Hàng giả, cậu tới đây làm gì."
"Chẳng gì cả, tới thăm em trai của tôi thôi, mà câu cậu vừa nói có phải khó nghe quá không, ai thật ai giả còn chưa biết đâu à." Hùng Nhạc Nhạc đi ra ngoài. Sở Hạo Vũ liếc Kha Bố: "Cậu ta mới vừa nói cái gì?"
"Cái gì cũng chưa nói, đừng để ý."
Chỉ cần chịu đựng mặc y làm xằng làm bậy, nói chỉ cần liền sẽ như vậy luôn sao? Đám Ấu Ngôn là vì y cùng mình có rắc rối gia đình mà đều mở một mắt nhắm một mắt cho qua, việc này bất kể là ai nhúng tay vào cũng đều không được, ai lại muốn trở thành tội nhân, ai lại muốn đi gánh vác một trọng trách như vậy, sơ sẩy chút thôi sẽ khiến hạnh phúc cả đời của mẹ cậu tan vỡ, cả chính cậu đây cũng không thể gánh vác nổi. Bọn họ không phải người ngoài cuộc, bọn họ đều là đang nhịn vì cậu đấy thôi.
Còn cho rằng chính cậu có thể xử lí ổn thỏa, kết quả cái gì cũng đều hỏng bét. Kha Bố nhìn chằm chằm mặt đất mà đi, không hiểu tại sao, cậu lại đang uống vị sữa bò Chi Lý thích, cậu đi vào câu lạc bộ, vốn tưởng rằng Chi Lý phải đang ngủ rồi a, không ngờ lại gặp được hắn. Sữa trên tay bị cậu nắm bẹp, lòng Kha Bố rối bời, cậu là nên vào hay không nên vào đây. Trong phòng lúc này chỉ có mình Chi Lý, hắn không vẽ tranh, chỉ nằm bất động trên sofa, hắn giống như đã thấy cậu, mà cũng giống như không thấy cậu.
Làm gì có chuyện hắn sẽ vì mấy việc thế này mà tức giận nha, chỉ có bản thân cậu đau lòng để ý sao, hắn một chút cũng không có, hắn chẳng lẽ không muốn yêu cậu nữa sao... Hắn tức giận cũng được, dịu dàng cũng được, cái gì cũng được hết, chỉ cần đừng như hắn bây giờ.
Phải làm thế nào, phải nói ra sao, mới có thể gỡ bỏ hết thảy hiểu lầm. Kha Bố từng bước từng bước đi vào, dừng trước mặt Chi Lý một khoảng, sữa bò trong tay cũng đã biến dạng.
"Kha Bố kia sẽ không nói những lời như vậy với cậu, Kha Bố kia luôn rất vừa ý cậu phải không, khi tớ vô cớ kiếm chuyện cùng cậu cãi nhau, Kha Bố kia có phải sẽ càng giống Kha Bố của cậu không, cậu rốt cuộc coi tớ là gì, tới nói cậu đừng chạm vào tớ, cậu như vậy không chạm vào tớ, nếu tớ nói cậu rời khỏi tớ đi, cậu cũng sẽ rời khỏi tớ phải không, cậu bình thản như vậy lạnh nhạt như vậy là sao, tớ đối với cậu, tớ rốt cuộc là gì của cậu đây?" Vô số sợi dây quốn lấy trái tim Kha Bố, càng gỡ càng chặt, từng sợi to lớn xiết thật sâu lên miệng vết thương, khiến nó chậm rãi rỉ máu. Cậu nghĩ đến Hùng Nhạc Nhạc cùng Chi Lý ở bên nhau, nghĩ đến cậu trong gia đình chỉ là một người dư thừa, bất luận là nơi nào cũng không muốn chứa chấp cậu, hiện tại cậu đã bị người kia cướp sạch rồi, con người của cậu, tâm tình của cậu, hồi ức của cậu đều bị y đoạt hết, vậy cậu rốt cuộc là gì đây, cậu rốt cuộc còn tồn tại là vì cái gì.
Tự tôn a, cậu không cần tự tôn, nhưng cũng không thể bỏ xuống tự tôn được.
Càng không thể mất đi Chi Lý, phải rồi, người cuối cùng, cũng là người quan trọng nhất, mất hắn rồi, mất thật rồi thì cậu sẽ phải làm sao đây.
Đừng như vậy mà, đừng bắt tớ hạ mình cầu xin cậu, đừng khiến phải xin lỗi cậu mà, thật như vậy sao a, người yêu phải cậu đều sẽ uất ức như vậy sao a.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...