Cậu Ấy Không Phải Tôi
Đào Bách vừa về tới căn cứ đã lập tức thấy đoàn người ồ ạt chạy về một phía.
Anh đưa mắt ra hiệu cho Tư Bạch, đối phương thấy vậy liền kéo một người trong số đó lại hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Người đàn ông bị giữ lại rõ ràng không vui, vừa định quay sang mắng không ngờ giây tiếp theo liền tỏ ra cung kính: “Tư thiếu! Là cô Tô dẫn theo người vây chặt phòng thí nghiệm ép giáo sư Đào giao người.”
Tư Bạch không chú ý tới ánh mắt sắc lạnh của Đào Bách: “Có biết cô ấy đòi người nào không?”
Đối phương lắc đầu.
Anh thấy vậy liền xua tay đuổi người đi.
Tư Bạch lúc này mới quay sang nhìn Đào Bách, không nhìn thì thôi chỉ mới liếc mắt đã thấy lành lạnh: “Cậu… có muốn sang đó xem một chút?”
Đào Bách không trả lời nhưng hướng đi của anh đã nói lên tất cả.
Lúc họ đứng trước phòng nghiên cứu, gần hơn nửa người của căn cứ đã vây tại đây.
Những người khác thấy họ, lập tức rẽ ra thành một lối nhỏ đủ hai người đi qua.
Đào Bách giờ đây mới thấy rõ cảnh tượng trước mắt.
Đào Chấn cùng vài binh lính đang đứng ngăn trước cửa phòng thí nghiệm, giọng ông ôn nhu hơn thường ngày: “Tiểu Ca! Có phải cháu có hiểu lầm gì không? Ở đây nào có người như cháu nói. Đừng náo nữa.”
Tô Ca vốn ban đầu còn không rõ thái độ của đối phương dành cho nguyên chủ, hiện tại chứng kiến tia sáng sắc lạnh lóe lên trong mắt ông liền rõ ràng: “Cháu không cố ý xen vào việc của chú. Chỉ cần chú thả người cháu sẽ không truy cứu nữa. Cậu ấy là Dương Kỷ Minh.”
Tư Bạch dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn cô, chốc lát lại đồng tình cho Đào Bách: “Xem ra lời tớ nói là thật. Người như cậu cuối cùng cũng có ngày bị vứt bỏ.”
Đào Bách đảo mắt qua, đối phương lập tức ngậm chặt miệng.
Đào Chấn là ba anh nên chỉ cần nhìn vẻ mặt thoáng kinh ngạc của ông, Đào Bách chắc chắn người nhất định trong tay ông.
Chỉ là hai người không thù không oán Đào Chấn vì sao lại bắt Dương Kỷ Minh?
Trong lúc anh còn đang trầm tư suy nghĩ, Đào Chấn đột nhiên bật cười: “Dương Kỷ Minh? Cái tên này ta chưa từng nghe qua.”
Tô Ca nhếch môi ra hiệu cho Lạc Trạch, không nghĩ tới đối phương liên tục đổ mồ hôi hột.
Sao lại lôi kéo anh ta vào vụ này chứ? Quan hệ của giáo sư Đào và Thủ tướng Tô vốn rất tốt, giờ lại làm vậy anh ta thấy không thỏa đáng chút nào.
Tô Ca đương nhiên hiểu thấu nỗi lo của anh ta: “Chú Đào, Dương Kỷ Minh là ân nhân cứu mạng của cháu. Nếu cậu ta có mệnh hệ gì, cháu nhất định rất áy náy, ba cháu cũng sẽ giận dữ. Nếu chú thật sự không giữ cậu ấy, vậy chắc chú không để ý cháu cho người vào lục soát?”
Dứt lời, cô phất tay: “Lạc Trạch!”
Những binh lính theo sau Lạc Trạch cũng bắt đầu muốn xông vào.
Đào Chấn thầm than không xong, bên trong chẳng những có mình Dương Kỷ Minh mà còn rất nhiều bí mật không thể cho người khác biết.
Nhưng đối phương là thiên kim nhà Thủ tướng, lệnh ban ra ông nào có thể phản kháng.
Trong lúc Đào Chấn đang khiếp sợ, Đào Bách bước ra đứng chắn trước ông: “Tô Ca! Chuyện tìm người tôi sẽ giúp em tìm kiếm. Dù có lục tung cái căn cứ này lên tôi cũng nhất định tìm cho ra Dương Kỷ Minh. Phòng nghiên cứu có rất nhiều thành quả chưa công bố nếu có kẻ gian hãm hại e là…Vì vậy xem như nể mặt tôi, em về nhà đợi tin, được không?”
Tô Ca im lặng nhìn anh chằm chằm, mãi hồi lâu cô cụp mắt: “Trong hôm nay, người nhất định phải sống.”
Đào Bách không đáp ứng ngay, ánh mắt anh thoáng âm u: “Hắn ta quan trọng với em đến vậy sao?”
Tô Ca thoáng lơ đãng nhìn những đầu ngón tay gần như trong suốt của mình, giọng nói nhàn nhạt nhưng lại lạnh buốt sống lưng: “Nếu hắn chết cả nhà các người cũng phải chôn cùng.”
Nghe lời này, Đào Bách gần như không tin vào mắt mình, bàn tay buông thõng bên hông lặng lẽ siết chặt rồi thả ra không biết bao nhiêu lần, cuối cùng anh chỉ biết cười giễu: “Được.”
Nhìn vẻ mặt nặng nề của anh, lòng Tô Ca thoáng đau đớn, nhưng cô không còn nhiều thời gian để nghĩ tới những việc khác: “Lạc Trạch, chúng ta đi.”
Tư Bạch một bên vẫn luôn âm thầm quan sát biểu cảm của Đào Bách, anh dường như vừa phát hiện một bí mật động trời: “Đào Bách! Không lẽ cậu…”
Đối phương không trả lời anh, cùng Đào Chấn một trước một sau đi vào phòng nghiên cứu.
Tư Bạch muốn vào theo. lập tức bị binh lính chặn lại.
Bên trong Đào Bách vốn luôn trầm mặc bất chợt lên tiếng: “Tại sao lại bắt Dương Kỷ Minh?”
Đào Chấn dừng bước quay lại nhìn anh: “Con đang chất vấn ba? Ta còn chưa hỏi con chuyện đột nhiên biến mất hai năm trước!”
Đào Bách ngước mắt nhìn ông, nở nụ cười lạnh lẽo: “Chẳng lẽ suốt bao năm nay ba vẫn chưa đoán được?”
“Không thể nào! Con…” Đào Chấn chưa bao giờ lộ ra dáng vẻ hoảng hốt như lúc này.
Ánh mắt Đào Bách thoáng ảm đạm: “Trước đây con từng rất kính trọng ba, con từng cho rằng ba là một nhà khoa học vĩ đại, một người hết lòng vì văn minh nhân loại. Từ lúc có nhận thức con đã luôn muốn trở thành một người giống ba. Nhưng rồi mọi thứ đã thay đổi…”
Đào Chấn lấy tay chống trán che đi dáng vẻ mỏi mệt.
Anh nhìn ông hồi lâu rồi mới tiếp tục: “Người cha tựa như bậc vĩ nhân lại có ngày nghiên cứu ra chất độc dẫn đến thảm họa diệt vong cho nhân loại. giáo sư Dương đã nhiều lần ngăn cản nhưng ba nói thế nào? Ba nói chỉ cần cố một chút. Hiện tại là cố một chút của ba? Sao nào? Con đã biết bí mật của ba. Ba có muốn giết con diệt khẩu như giết cả nhà giáo sư Dương không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...