Cậu Ấy Đến Từ 1945

Phần hông của Châu Thanh đang dựa vào mép bàn, cậu vòng tay chống ra sau, trong lúc di chuyển thì đụng phải tài liệu vốn đã bị đẩy ra mép bàn, ngay lập tức ầm ầm rơi xuống đất hết toàn bộ.

Châu Thanh im lặng trong chốc lát, hoảng sợ đến mức nhìn về phía cửa một cái, sau đó lại thu tầm mắt lại rồi nhìn về phía Trữ Khâm Bạch, "Lát nữa sẽ có người đi vào."

"Chẳng có ai không có mắt nhìn như vậy hết."

Giây tiếp theo, cốc cốc cốc.

Châu Thanh: "..."

Trữ Khâm Bạch: "..."

Châu Thanh nhìn khuôn mặt đột nhiên tối sầm ngay trước mắt, có hơi buồn cười, đẩy người ra rồi đứng dậy.

Trữ Khâm Bạch không thể không buông người ra, lạnh mặt nói: "Vào đi."

Trần Đăng Đăng cẩn thận đẩy cửa ra, nhìn thấy một chồng tài liệu đang mở ra vương vãi khắp sàn, rồi lại nhìn hai vị đang cùng đứng trước bàn nhìn mình, đầu óc đột nhiên đờ ra, cảm giác mình sắp chết tới nơi rồi.

Nhưng phải làm sao đây, cô là một trợ lý đạt tiêu chuẩn mà.

Đành phải bất chấp đến cùng, "Anh Trữ, Hoàng tổng của Giải trí Thiên Thịnh lại đến rồi, nói là muốn nói chuyện trực tiếp với anh về việc đầu tư."

Trữ Khâm Bạch cau mày, "Nói tôi... "

"Đợi đã." Châu Thanh ngăn lại ý định từ chối của anh, cậu biết Trần Đăng Đăng không phải là kiểu người có việc gì cũng sẽ tìm tới trước mặt Trữ Khâm Bạch, nếu đã đặc biệt đến để thông báo thì chứng tỏ rằng thật sự cần thiết, Châu Thanh liền nói: "Anh đi làm việc đi, em đợi một lát là được."

Trữ Khâm Bạch dừng lại hai giây, hỏi cậu: "Buổi chiều có còn việc gì không?"

"Không có việc gì cả." Châu Thanh nói.

Trữ Khâm Bạch liền cầm hộp cơm cậu vừa mới mang tới đặt trước mặt cậu, "Vậy ăn gì đó trước đi." Rồi lại nhìn quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt cậu, đoán rằng hai ngày nay cậu chẳng nghỉ ngơi được đàng hoàng, chỉ vào cánh cửa bên cạnh, nói: "Đó là một phòng nghỉ, nếu như em buồn ngủ thì đi vào ngủ một lát đi, anh sẽ quay lại nhanh thôi."

Châu Thanh gật đầu, nhìn anh cầm áo khoác đi ra ngoài.

Sau khi cánh cửa đóng lại, văn phòng nhanh chóng trở nên yên tĩnh.

Trước khi đến đây, thật ra Châu Thanh đã ăn trưa rồi, nhìn hộp cơm trước mặt cũng không mở ra.

Cậu cúi xuống nhặt từng tài liệu rơi trên mặt đất lên rồi sắp xếp cho đúng trật tự. Cậu nhận ra rằng những việc anh thường phải xử lý không thoải mái hơn quản lý một doanh nghiệp chút nào, đủ các loại tài liệu đều đang đợi được ký tên.


Sau khi nhặt được một nửa, Châu Thanh bị thu hút bởi nội dung của một tờ giấy rơi ra từ một trong các tập tài liệu, không phải cậu cố tình nhìn trộm mà là nội dung ủy quyền phía trên đó quá rõ ràng.

Trong hai ngày qua, Châu Thanh và những người khác vẫn luôn xử lý vấn đề khó nhằn nhất ở khu vực trên phía Nam, sau khi đào sâu hơn mới lộ ra ngày càng nhiều vấn đề. Cho dù trong đó cậu đã mơ hồ nhận ra rằng cha của Trữ Khâm Bạch, Trữ Kiến Hùng có thể có dính líu đến, nhưng Châu Thanh chưa từng nghĩ rằng sẽ nói với anh vào lúc này.

Không phải là đề phòng, cũng không phải là kiêng dè mà vừa vặn ngược lại, là bởi vì lo lắng.

Mối quan hệ của cha con nhà họ Trữ như nước sôi lửa bỏng, sự việc gần đây giữa Trữ Kiến Hùng và con trai cả Trữ Húc Minh là tin tức mà các báo cáo tài chính rất thích bàn luận hăng say.

Còn Trữ Khâm Bạch, bởi vì anh là nhân vật của công chúng.

Cạnh tranh giữa cha con nhà hào môn, cạnh tranh giữa anh em, ai mà không tò mò chứ.

Với thân phận này của anh, dù chỉ một chút gió thổi cỏ lay thôi cũng có thể ảnh hưởng đến sự biến động của thị trường chứng khoán, càng đừng nói đến bên ngoài hoàn toàn không quan tâm đến bản thân anh đang tranh đoạt tài sản hay là thật sự vạch ra ranh giới rõ ràng với nhà họ Trữ.

Điều mà hầu hết mọi người muốn chỉ là thỏa mãn mong muốn dòm ngó của mình.

Thứ mà Châu Thanh đang cầm trong tay ngay lúc này là nội dung ủy quyền do Trữ Khâm Bạch ký, đủ để chứng minh rằng anh biết rất nhiều, thậm chí là từ đó đến nay anh vẫn luôn theo dõi nhất cử nhất động của Trữ Kiến Hùng trong một thời gian dài.

Theo dõi cha mình như vậy không hề bình thường.

Đến giờ phút này, Châu Thanh rốt cuộc không thể không thừa nhận, so với những kinh nghiệm biểu diễn chỉ cần tra là biết cùng với vô số lần công thành danh toại, cậu hoàn toàn không hiểu về quá khứ của Trữ Khâm Bạch.

Châu Thanh nhìn những thứ trong tay, cau mày.

Sau khi đặt trở lại tập tài liệu, cậu đặc biệt tìm kiếm những nội dung trên mạng dựa trên tin tức liên quan đến hai cha con.

Không có nhiều thông tin, phần lớn đều là hai năm gần đây.

Tin tức được lưu truyền rộng rãi rằng sự thay đổi của Thịnh Vũ là kết quả của sự thao túng sau lưng của Trữ Khâm Bạch, nội dung phân tích chuyên môn không có bao nhiêu, xen lẫn nhiều hơn là những nội dung phỏng đoán đầy chế nhạo của ngành giải trí.

Cho đến khi Châu Thanh tiếp tục lướt tiếp nhiều trang nữa, nhìn thấy một nội dung liên quan với tiêu đề "Khám phá bí mật thời thơ ấu ly kỳ của một vị ảnh đế nào đó".

Châu Thanh không nhịn được bấm vào.

Đó cũng là một nội dung xuất bản cùng loại như trên diễn đàn, thời gian đã từ một năm trước, không phải là một bài đăng rất hot, chủ nhân của bài đăng không để biệt danh mà chỉ có một chuỗi số và chữ.

Ngay từ đầu đã viết.


—— Tôi sẽ không để tên, if you know, you know, để tên thể nào cũng bị 404 (*). Có thể đạt được đến cấp bậc ảnh đế thì trong nước chỉ có bấy nhiêu đó người, nếu như bạn không biết tôi đang nói ai, vậy thì chỉ có thể nói rằng bạn còn quá trẻ.

(*) Lỗi 404 Not Found hay còn gọi là lỗi truy vấn khi trình duyệt giao tiếp với máy chủ, là một mã phản hồi chuẩn của HTTP phản hồi đến người dùng để người dùng biết rằng máy chủ của trình duyệt web (Browser) không thể tìm thấy thông tin hoặc trang web mà người dùng yêu cầu.

—— Ai cũng biết một khi người này thành danh, mười tám đời tổ tông đều chỉ mong sao có thể bóc ra sạch cho bạn coi, có người thông minh biết che đậy, có người che đậy không nổi, chỉ có thể nói là thực lực vẫn chưa đủ mạnh.

—— Vị mà tôi muốn nói đến hôm nay, chỉ có thể nói là, đủ tàn nhẫn.

—— Còn tàn nhẫn đến mức nào ấy hả, lịch sử đen tối của mình tung bay khắp nơi thì lại xem như không nhìn thấy, nhưng những nội dung mà anh ta đã không muốn để người khác biết thì có thể dọn dẹp sạch sành sanh trên mạng. Là cái kiểu sạch sẽ mà diệt sạch hoàn toàn, không thể tìm ra được chút nào, thử tưởng tượng xem tài lực và quyền lực bỏ ra đằng sau đó lớn đến mức nào.

Không có nhiều bình luận trên bài đăng đó, chỉ lác đác một vài câu.

"Chủ thớt nói muốn nửa ngày mà chẳng nói vào trọng điểm, lừa đảo bú fame thật."

"Tôi cảm thấy mình đã hơi hơi biết được chủ thớt đang nói về ai rồi."

"Nếu thật sự là cái vị mà tôi đoán, tôi cũng muốn nói là có thể ngăn cấm đến mức độ này thì thật sự là ngầu đét."

Chủ bài đăng nói tiếp.

—— Nhắc đến chuyện "Vợ chết một cách ly kỳ trong bồn tắm vào đêm khuya, chồng hành hung trở thành sự thật", mặc dù đã lâu nhưng chuyện này hẳn là vẫn còn người biết. Lúc đó Internet chưa phát triển như bây giờ, lúc đó tôi cũng còn nhỏ nhưng tôi vẫn luôn nhớ về nó. Cậu con trai nhỏ tận mắt chứng kiến ​​hiện trường mẹ chết, luôn cho rằng đó là một vụ giết người, sau khi cảnh sát trải qua vô số lần điều tra, cuối cùng lại xác định thành tự sát.

—— Mấy người cho rằng đến đây là kết thúc rồi sao? Chưa đâu.

—— Hai tháng sau đó, cảnh sát cứu được đứa con út suýt bị đánh chết dưới tầng hầm trong nhà, kẻ tấn công lại chính là cha ruột của đứa nhỏ. Theo như những gì được tiết lộ, người báo cảnh sát là bảo mẫu trong nhà, hai năm sau đó bảo mẫu cũng chết.

—— Còn nữa nhé, vài năm trước, người cha này đã có quan hệ mật thiết với một vài ông lớn xã hội đen nào đó.

—— Nghe có đáng sợ không? Tôi chỉ có thể nói rằng những tin tức gần đây về sự thay đổi vị trí cấp cao của một tập đoàn nào đó vừa vặn chứng thực câu nói rằng, không phải là không trả thù mà chỉ là thời điểm chưa tới mà thôi.

Câu trả lời dưới bài đăng bắt đầu dần trở nên bất đồng.

"Thông tin chủ thớt để lộ ra quá nhiều rồi, người đã từng ăn dưa chỉ có thể nói, khuyên là xoá đi."

"Tôi cũng biết được đại khái rồi, đừng có lộ liễu quá được không?"


"Một hai người mấy người có thể nói thẳng tên ra không, như vậy rất không nice với những người không biết gì như chúng tôi đấy, có biết không?"

"Đừng hỏi nữa, thật sự không thể nói."

"Tôn trọng người đã khuất đi, thật sự là tự sát, người ta cũng có fan hâm mộ mà, bây giờ hằng năm chỉ tập trung lại tưởng niệm một chút thôi. Anh tôi hoàn toàn không muốn để người khác quấy rầy bà ấy, mấy người nhàm chán có thể đừng tuỳ tiện đăng bài được không!"

"Mặc dù không biết đang nói về ai, nếu nội dung của bài đăng là thật, chỉ có thể nói là vẫn có thể thành công thì chẳng phải người bình thường, nếu đổi thành tôi, nếu không bị điên thì cũng rơi vào kết cục bị bệnh tâm thần."

"Đệt, rốt cuộc là đang nói ai vậy? Có thể nào có một người hiểu chuyện gợi ý cho tôi chút được không?"

...

Có gần một trang trả lời, Châu Thanh đã đọc cho đến hết.

Nữ sĩ Tần Nhược qua đời sớm, nhà họ Tần vẫn còn giữ lại ảnh cũ của bà hồi còn trẻ, Châu Thanh cũng từng nói sẽ chuẩn bị một bài vị cho bà ở Thê Viên.

Châu Thanh chưa bao giờ hỏi sâu là do cậu mơ hồ cảm giác được đó là chuyện Trữ Khâm Bạch không muốn nhắc tới, là điều cấm kỵ của anh. Nhưng đột nhiên nhìn thấy một chút chân tướng từ trên mạng lại là khả năng mà cậu không sẵn lòng nhìn thấy nhất.

Châu Thanh đứng bên cửa sổ rất lâu, thậm chí Trữ Khâm Bạch trở lại lúc nào cậu còn không chú ý đến.

Trữ Khâm Bạch ném áo khoác đi, kéo lỏng cà vạt ở cổ áo, nhìn thấy hộp thức ăn chưa mở thì khẽ cau mày, "cốc cốc" gõ nhẹ lên mặt bàn.

Người nào đó cuối cùng khôi phục lại bình thường, quay đầu lại.

"Nghĩ cái gì đấy?" Trữ Khâm Bạch hỏi.

Châu Thanh nhìn người đang đứng đối diện bàn, chậm rãi nói: "Đang nghĩ về dáng vẻ của anh hồi nhỏ trông như thế nào."

Trữ Khâm Bạch lộ ra vẻ hơi ngạc nhiên với câu hỏi này, nhướn mày: "Vậy nhất định là không giống em."

"Không giống chỗ nào?" Châu Thanh truy hỏi.

Trữ Khâm Bạch suy nghĩ một chút, đi vòng qua, nói: "Hồi nhỏ có rất nhiều người sợ anh."

"Hửm?"

"Ví dụ như, anh sẽ ném sâu vào cổ áo của bạn cùng bàn." Trữ Khâm Bạch vừa nói vừa thật sự nắm lấy gáy Châu Thanh, bóp đến mức khiến người kia phải ngửa đầu lên, sau đó tiếp tục: "Ví dụ như thích đánh nhau, cúp học lên mạng, uống rượu, đua xe, v.v... là học sinh hư điển hình."

Mặc dù hoàn toàn không cùng hướng với những gì Châu Thanh hỏi nhưng Châu Thanh vẫn không nhịn được nghĩ đến bộ phim đầu tiên của anh mà cậu xem.

Hình tượng thiếu niên đó bất giác kết hợp với bản thân trong miệng anh.

Châu Thanh mỉm cười, "Học sinh hư thường rất có sức hút với các nữ sinh."


"Cũng rất có sức hút với nam sinh nữa." Lúc này, ảnh đế lớn Trữ đang đứng rất gần, vẫn không biết hai chữ "khiêm tốn" viết thế nào, nhìn cậu nói: "Nếu như em đi học cùng anh, nói không chừng cũng sẽ thích anh."

"Tự luyến." Châu Thanh nhìn sang, "Em là học sinh ba tốt."

Trữ Khâm Bạch: "Anh chuyên trị học sinh ba tốt."

Châu Thanh phục rồi, xoay người lại rồi bước lại gần một bước, khẽ ngước mắt lên, lại hỏi: "Anh đã từng làm nhiều chuyện xấu như vậy, vậy có từng yêu sớm chưa?"

Trữ Khâm Bạch cụp mắt xuống, "Em để ý à?"

Châu Thanh cũng không phải là để ý mà cậu chỉ nói dựa trên những gì Trữ Khâm Bạch kể, cảm thấy rằng nếu như mình thật sự gặp được cậu thiếu niên Trữ Khâm Bạch mười mấy tuổi ở trường học, chứng kiến anh của lúc đó, vậy thì trải nghiệm hẳn là cũng không tồi.

Châu Thanh lắc đầu, "Chắc là có hơi nuối tiếc."

"Nuối tiếc cái gì." Giọng nói của Trữ Khâm Bạch thờ ơ, "Nếu như em thật sự gặp được anh của lúc đó, có lẽ là sẽ bị anh mắng rất thảm, hơn nữa, anh thật sự chưa từng yêu sớm, anh cũng chưa từng yêu ai bao giờ."

Châu Thanh chỉ để tâm đến nửa đầu, "Mắng thảm đến mức nào?"

"Mắng đến mức quý ngài Dân Quốc em đây sẽ than thở sao mà tố chất và nhân cách của học sinh hiện đại lại kém như vậy, lo lắng cho tương lai của đất nước, chỉ mong sao chưa từng đến đây."

Châu Thanh bị nói đến mức bật cười, lại nói, "Sẽ không đâu."

Châu Thanh nhìn anh, nghiêm túc nói: "Có lẽ em sẽ nghĩ là người trẻ tuổi bây giờ có cá tính như vậy à, lại còn trông cũng đẹp trai nữa."

Trữ Khâm Bạch "chậc" một tiếng, "Hôm nay biết nói chuyện quá nhỉ."

"Đó là học hỏi cái hay từ anh Trữ."

Hết lần này đến lần khác, bị cậu nhìn đến mức Trữ Khâm Bạch cảm thấy ngứa ngáy tim gan.

Ngài Châu nào đó lần đầu tiên chủ động tới cửa, lại còn nói nhớ anh, lại còn nuối tiếc vì không quen biết sớm hơn.

Anh kéo ghế ra rồi dứt khoát kéo người ngồi lên đùi mình, lần cuối cùng làm như vậy vẫn là lần trong bệnh viện ở Bắc Kinh.

Lần này, Châu Thanh không hoang mang hay lúng túng như lần trước, Trữ Khâm Bạch cũng không bị thương, Châu Thanh bị kéo cũng cứ như vậy mà ngồi xuống vững vàng.

... (còn tiếp)

- --

(giải pass và đọc tiếp trên Wordpress capngagiangson.wordpress.com)

Xin lỗi vì sự bất tiện này ạ 🥺🙏🏻


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận