Cậu Ấy Đến Từ 1945

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Thê Viên (*), đậu lại vườn ngô đồng cất tiếng hót, đến thời khắc này, Châu Thanh mới thật sự hiểu được dụng ý của Trữ Khâm Bạch. Trong thế giới này, những dấu ấn quen thuộc mà Châu Thanh có thể tìm thấy, hoặc là ẩn sâu trong bảo tàng kỷ niệm, hoặc là được khắc thành những dòng chữ lạnh lùng trên bia đá, Trữ Khâm Bạch đã mở ra mọi thứ, rồi lại tự tay đưa cho cậu quyển sách dưới cùng để viết lại.

(*) chữ "thê" (栖) trong Thê Viên nghĩa là "đậu lại" thường dùng cho chim chóc, tên chỗ này giống như một chốn dừng chân í hay ghê ❤️

Xem đây là nhà, bất kể chấm mực ở đâu, trái tim đều có nơi để trở về.

Châu Thanh cầm chìa khóa ngẩn ngơ hồi lâu, không tìm được một câu thích hợp để nói vào lúc này.

Cảm ơn thì quá xa lạ, lời nói quá khinh bạc, cuối cùng chỉ có thể chuyển thành câu hỏi nhàn nhạt như thể nghi hoặc: "Thưa ngài, có phải người trong giới giải trí của anh đều biết dỗ dành người khác như anh không?" Thường ngày không cảm thấy nhưng đến lúc mấu chốt lại chọc vào mạch máu của người ta vừa nhanh vừa tàn nhẫn.

Trữ Khâm Bạch ôm lấy người kia, cười nói: "Thế thì cũng không hẳn, suy cho cùng anh cũng chưa từng dỗ dành người nào khác."

Châu Thanh hơi lùi lại, khóe mắt vẫn còn đỏ hoe, sau đó hỏi: "Lúc quay phim cũng chưa từng sao?"

Trữ Khâm Bạch hơi cúi đầu, nhìn Châu Thanh, "Có biết trong ngành có một quy định bất thành văn, chính là Trữ Khâm Bạch không quay phim thuần tình cảm không." Trữ Khâm Bạch vừa nói vừa nghịch mái tóc trước trán Châu Thanh, "Nhưng nếu như đối thủ là em, nói không chừng anh có thể thử sức lấy giải vàng ở mảng diễn xuất theo tính cách (*) đấy."

(*) bản gốc là 本色出演, chú thích xem lại chương 42.

Châu Thanh ngước mắt lên, nhận xét: "Không đứng đắn."

Trữ Khâm Bạch: "Vậy Châu tổng có bằng lòng giấu anh trong nhà em không? Lén lút giấu một diễn viên điện ảnh nổi tiếng, bị người ta biết thì chắc là sẽ lên tin tức lớn đấy."

Châu Thanh suy nghĩ một chút, "Em lắp một tủ quần áo trong phòng ngủ cho anh nhé?"

"Yêu đương vụng trộm à?" Trữ Khâm Bạch vuốt mặt như thật, "Nếu như ông xã em về nhìn thấy, tự thẹn kém người phải làm sao đây?"

Châu Thanh: "...Vậy thì mặc kệ anh ta."

Trữ Khâm Bạch "chậc" một tiếng, kéo người qua, "Không nhìn ra được ngài Châu chơi bời đào hoa nhỉ, gan cũng không nhỏ nha?"

Làm người ta chấn động một lần rồi lại chịu trách nhiệm đưa người ra khỏi mạch cảm xúc.

Trữ Khâm Bạch nhìn người đang che mắt mỉm cười, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Biết rõ Châu Thanh không phải là người sẽ dễ dàng bị đánh bại nhưng hơn hai mươi năm kinh nghiệm cuộc đời, nửa đời bận lòng, tất cả người thân, bạn bè cũ đều đã nằm lại trong dòng sông dài lịch sử. Mình có giữ được người lại hay không, Châu Thanh có bằng lòng chấp nhận hay không, trong vòng hai phút trước anh vẫn còn chưa biết.

May mắn thay, Châu Thanh vốn dĩ không phải người giỏi dùng lời nói dối để lừa bịp.

Sở dĩ cậu giấu giếm là do trọng trách quá nhiều, và chân tướng lại quá hư ảo, một khi bong bóng hư ảo bị chọc thủng, cậu là người thản nhiên và kiên định hơn bất kỳ ai.

Nửa tiếng sau, Châu Thanh ngồi trên bậc đá của cây cầu hình vòm trên ao trong vườn, phía dưới được lót bằng chiếc áo khoác giá trị lên đến năm con số của Trữ Khâm Bạch



(cầu hình vòm)

Hoàng hôn vẫn còn đọng lại chút màu sắc cuối cùng, đủ để cậu nhìn kỹ bức ảnh trên tay.

Ngoại trừ bức ảnh thời thơ ấu của mình và cậu nhỏ, Trữ Khâm Bạch còn mang về một số thứ khác.

Đó là dấu ấn trưởng thành của một cô gái nhỏ.

Ngoại trừ ảnh ra thì đều là những tư liệu liên quan.

Từ một cô gái nhỏ thắt bím với chiếc váy baby doll đã trổ mã thành một nữ sinh viên đại học duyên dáng yêu kiều. Bạn đời của cô là sinh viên cùng trường đại học, là một người đàn ông rất anh tuấn, sau khi tốt nghiệp đều ở lại trường làm giáo viên.

Năm 25 tuổi, cô gái nhỏ sinh ra đứa con của mình, là một cậu nhóc mập mạp với khuôn mặt tròn trĩnh.

Cả đời bà chỉ có một đứa con này, nhưng gia đình bà rất hạnh phúc và mĩ mãn.


Năm 40 tuổi, bà trở thành chủ nhiệm lớp tại trường, cả cuộc đời làm nghề đều cống hiến cho sự nghiệp giáo dục nước nhà, đã đăng tải rất nhiều luận văn và sách báo trong và ngoài nước, những học trò thuộc đủ mọi tầng lớp được bà dạy dỗ đều tràn đầy sự ngưỡng mộ với vị ân sư này.

Từ truyền đạo, dạy nghề đến giải đáp thắc mắc, không hề thua kém bất kỳ người đàn ông nào.

Khi về già thì nghỉ hưu thuận lợi, mái tóc hoa râm, trên mặt đã hiện rõ những nếp nhăn.

Lúc qua đời, đó là một buổi chiều nóng như thiêu đốt, bà ngồi trên ghế với khuôn mặt đẹp đẽ và khoan thai, ôm con chó Phốc sóc cưng lông trắng như tuyết tên là Đào Đào trên đùi, đó là ký ức cuối cùng về gia đình đã sớm phai mờ trong cuộc đời này của bà.

Châu Thanh cầm bức ảnh ngồi lặng lẽ, rất lâu không nhúc nhích.

Ở nơi xa, Trữ Khâm Bạch nói được làm được, xẩm tối hôm đó đã cho người mang một số hành lý đến.

Không ít người ra vào tấp nập.

Trần Đăng Đăng cầm danh sách đồ vật, tìm thấy Trữ Khâm Bạch đang đứng bên cột nhà: "Anh Trữ, anh xem xem còn sót thứ gì không."

Trữ Khâm Bạch nhận lấy danh sách.

Trần Đăng Đăng vẫn luôn nhìn về phía cây cầu hình vòm, hỏi: "Anh Châu sao vậy ạ? Em thấy anh ấy ngồi ở đó lâu lắm rồi."

"Không sao." Trữ Khâm Bạch ngẩng đầu nhìn thoáng qua một cái, "Trước tiên cứ để em ấy ở một mình một lát."

Trần Đăng Đăng gật đầu, "vâng" một tiếng.

Trữ Khâm Bạch xem xong danh sách, trả lại rồi nói: "Không còn vấn đề gì nữa rồi. Ngoài ra, cô tìm một vài người phụ trách quét dọn, sau này sẽ chuyên môn đến đây làm việc, nhớ soạn một thỏa thuận giữ bí mật. An ninh ở đây tốt hơn Đông Hồ nhiều, phòng bếp chủ yếu do thím Trương phụ trách, Châu Thanh rất thích món bà ấy làm, tôi đã xin được quản gia ở Tây Uyển rồi, là người già nhà họ Tần từng sử dụng, đáng tin cậy, ngày mai người đó sẽ tới, cô gọi người trao đổi một chút đi."

"Anh, anh Trữ." Ngay cả người của nhà ngoại cũng điều sang đây, Trần Đăng Đăng nghe vậy ít nhiều gì cũng có chút thấp thỏm, "Anh đã sắp xếp hết thảy thế này rồi, chuẩn bị gấp như vậy, sẽ không phải là sắp có chuyện gì lớn xảy ra chứ?"

Trữ Khâm Bạch dửng dưng quét mắt qua, "Cô cảm thấy có thể có chuyện gì lớn?"

Trần Đăng Đăng đánh liều thăm dò: "Anh Châu muốn ly hôn?"

Trữ Khâm Bạch nhìn cô chằm chằm không nói gì.

Trong lòng Trần Đăng Đăng sợ hãi, lẩm bẩm: "Cũng không thể trách em nói lung tung mà, tặng mảnh vườn dưới tên anh Châu, giúp việc và tài xế còn sắp xếp một lần xong hết nữa." Đây giống như là bồi thường sau ly hôn khi đã hết yêu, lại còn là kiểu rất phóng khoáng.

Mặc dù anh Châu trông hoàn toàn không giống như người sẽ cần chút nào.

Trữ Khâm Bạch lại cúi đầu ký cho xong email trên máy tính bảng, tiện tay đưa cho trợ lý, sau đó nói: "Nếu như cô thấy nhàn quá không có việc gì làm thì đi giúp tôi chuyển hành lý đi."

Trần Đăng Đăng lúng ta lúng túng nhận lấy đồ, vô tội nói: "Em chỉ là một trợ lý nhỏ yếu ớt đáng thương mà thôi, làm sao em có thể chuyển nổi chứ."

Chỉ cần không phải là ly hôn ra ở riêng là tốt rồi.

Trần Đăng Đăng lại đi nhìn anh Châu.

Không có ai đến gần cây cầu hình vòm bên kia, cậu đang ngồi một mình.

Không thể không thừa nhận rằng dường như không có nơi nào phù hợp với cậu hơn Thê Viên này. So với ngày đó đón cậu ở thành phố điện ảnh và truyền hình, nhìn thấy cậu đứng một mình nơi góc phố, bây giờ cũng ở đó một mình, thế nhưng lại không có cảm giác cô độc khiến cho người ta sợ hãi nữa.

Suy nghĩ này khiến cho chính cô cũng giật mình, tự hỏi liệu mình có đang tưởng tượng quá mức hay không, cảm giác kỳ lạ cũng không biết là đến từ đâu.

Khi Châu Thanh một lần nữa cảm thấy Trữ Khâm Bạch đến gần thì ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: "Cảm ơn."

"Lúc trở về, anh đoán em có lẽ sẽ muốn biết." Trữ Khâm Bạch chỉ vào xấp ảnh trong tay cậu, "Lý Sân có lẽ không phải là tên thật của bà ấy nhỉ?"

Châu Thanh "Ừm" một tiếng, "Cô bé tên là Sở Ngọc, tên mụ là Giai Giai, có nghĩa là mọi việc suôn sẻ, cát tường như ý."

Trữ Khâm Bạch ngồi xuống bên cạnh.

"Đau lòng sao?"


Châu Thanh nhìn sang, "Là vui vẻ."

Cô gái nhỏ mà cả gia đình nhớ nhung đã sống sót qua thời loạn thế, hơn nữa còn sống rất tốt, rất vẻ vang, chỉ riêng điều này thôi cũng đủ để lấp đầy trái tim Châu Thanh.

Trữ Khâm Bạch đưa tay ra lấy bức ảnh trong tay cậu đi, lật xem một hồi, sau đó hỏi: "Sẽ hối tiếc chứ? Vì không kịp gặp lại."

Châu Thanh lắc đầu, "Nếu nói là hối tiếc thì có lẽ là không hy vọng cô bé vẫn còn nhớ, sống tốt đã là tốt lắm rồi. Cảm giác dựa vào một chút manh mối này để quay đầu lại tìm, tìm được rồi nhưng mọi thứ đều hoá hư không cũng không tốt lắm."

Trữ Khâm Bạch không đồng tình, "Nếu không có bà ấy quay đầu lại tìm, em cũng sẽ không tìm thấy bà ấy đúng không?"

Châu Thanh nghiêng đầu sang, "Là anh đã tìm được cô bé, vậy nên em mới nói, phải cảm ơn anh."

Châu Thanh đặt những bức ảnh và tất cả các tài liệu mang về chung với nhau, nói, "Em muốn đi Cát Thành một chuyến."

Trữ Khâm Bạch dừng lại một chút, gật đầu: "Được, đợi chỗ anh sắp xếp xong xuôi, hai ngày nữa đi cùng với em."

"Em tự đi là được rồi."

Châu Thanh từ chối đề nghị này, nhìn lông mày đang cau lại của Trữ Khâm Bạch, không nhịn được đưa tay ra xoa dịu thay anh, nói: "Anh không cần nghĩ nhiều, cô gái nhỏ là mối bận tâm cuối cùng mà chị họ em nhớ mãi không quên, bây giờ tìm được rồi, bất kể thế nào em cũng muốn đích thân đi xem xem, cũng xem như là một lời giải thích đi, nhiều lắm một ngày là về rồi."

Trữ Khâm Bạch nhìn thẳng vào cậu, ánh mắt đang mô tả mặt mũi cậu, nói: "Mặc dù đèn Phật trong chùa có thể thờ cúng quanh năm, nhưng núi cao đường xa, dành ra một nơi ở Thê Viên làm phòng thờ của nhà họ Châu, sau này em muốn tưởng niệm ai thì tưởng niệm người đó, có được không?"

Kể từ lúc được Trữ Khâm Bạch mang đến đây với hàng ngàn vạn mối suy nghĩ, cho đến hiện tại, Châu Thanh vẫn chưa sắp xếp được đầu mối rõ ràng, lúc nghe được lời này cũng không mở miệng kịp thời.

Trữ Khâm Bạch xem như cậu ngầm thừa nhận, lại hỏi: "Nguyên quán cha mẹ em là người ở đâu, đều chuyển bọn họ đến Lam Thành có được không?"

Châu Thanh chưa bao giờ nghĩ về những điều này trước đây.

Bởi vì cậu là "Châu Thanh", là con trai của người khác, đứa con trai duy nhất của Châu Triệu Đường và Phạm Tú Vân đã chết từ lâu vào mùa đông năm 1945 rồi.

Cả đời cậu chưa làm được bao nhiêu việc hiếu, cuối cùng dù sao cũng làm được một việc là đưa cha mẹ lá rụng về cội, tấm bia đá hợp táng kia là do chính cậu khắc lên. Khi đó, cậu vẫn là ông chủ Châu, không đơn giản và qua quýt như cách cậu đối đãi với bia mộ của Thuận Tử sau này.

Nhưng với bộ dạng bây giờ, nếu tự nhận là con trai nhà họ Châu, cậu không dám.

Không dám, vậy thì chỉ có thể không nghĩ về nó.

Vốn cho rằng kế tục cách sống mà cha mẹ đã dạy dỗ, bước đi ở nơi này là tất cả những gì cậu có thể làm trong cuộc đời mới này.

Nhưng cậu đã gặp được Trữ Khâm Bạch.

Anh đã tìm được cậu, bắt được cậu, tặng cậu một khu vườn làm dinh thự riêng, bảo cậu lập phòng thờ nhà họ Châu và làm Châu Thanh.

Trữ Khâm Bạch lại nhìn khóe mắt đỏ hoe của người trước mặt, tức thì có hơi hoảng, cau mày: "Sao vậy?"

Châu Thanh lắc đầu, giọng nói khàn khàn: "Rơi vào tay Trữ Khâm Bạch anh, cũng là Châu Thanh em đáng đời nhỉ."

Lại dùng lời anh từng nói để chặn cứng anh, Trữ Khâm Bạch có hơi dở khóc dở cười, "Nói cái gì đâu không."

"Không cần dời mộ đâu, bọn họ thích quê nhà, đến lúc đó chỉ cần tu sửa lại là được rồi." Châu Thanh nhìn sang, "Phòng thờ sẽ lập thêm một bài vị nữa cho nữ sĩ Tần Nhược."

Trữ Khâm Bạch nhìn cậu chằm chằm không nói lời nào.

Châu Thanh: "Nơi này không chỉ họ Châu mà cũng là họ Trữ, họ "Trữ" duy nhất thuộc về Trữ Khâm Bạch anh."

Bọn họ ngồi trên bậc thềm trên cây cầu hình vòm, giọng nói không lớn, không ai biết bọn họ đã nói những gì, chỉ riêng khung cảnh đó thôi cũng đủ khiến cho các nhân viên đi ngang qua từ xa phải vừa chuyển đồ đạc vừa lén nhìn về phía này.

Trần Đăng Đăng không chuyển đồ được nên chỉ có thể giám sát, túm lấy một người mất tập trung, muốn đánh một cái: "Nhìn cái gì, làm việc đi!"


"Chị Đăng Đăng." Nhân viên công tác cười nói: "Em chưa từng thấy anh Trữ nói chuyện nhỏ nhẹ với người khác như vậy bao giờ luôn, chẳng trách sao lại chi mạnh tay như vậy. Nếu như thân phận này của Châu tổng mà lộ ra ấy hả, bên ngoài thể nào cũng dữ dội lắm."

"Ngứa đòn đúng không? Muốn anh Trữ chém cậu à?" Trần Đăng Đăng giơ tay lên, làm bộ muốn đánh người, "Còn nói nhảm nữa tôi bảo chị Phạm cắt sạch tiền lương của cậu đấy có tin không?"

"Hung dữ thế làm gì, chỉ nói thôi mà."

Tiếng xì xào bên kia khiến cho khu vườn náo nhiệt hơn hẳn.

Buổi tối hôm đó, Châu Thanh ở lại Thê Viên luôn.

Tám giờ tối, Trữ Khâm Bạch bị một cuộc gọi của công ty gọi đi, trước khi đi còn để lại nhóm người Trần Đăng Đăng và thím Trương ở lại.

Châu Thanh lên lầu từ sớm, không biết có phải vì cơn chấn động lúc chiều đến quá đột ngột hay không mà sau khi nằm nửa tiếng đồng hồ, đầu óc như đang cưỡi ngựa xem hoa, thế nào cũng không thể bình tĩnh lại được.

Cậu không bao giờ ép mình đi vào giấc ngủ nên dứt khoát khoác áo lên rồi ngồi dậy.

Nhìn thấy ánh đèn đang sáng ở phía xa, trên con đường nhựa không có ai, cậu lại nghĩ đến Trữ Khâm Bạch, không biết có việc gì mà phải xử lý vào ban đêm.

Ở phía bên kia, đồn cảnh sát vào giữa đêm.

Trữ Khâm Bạch ngồi khoanh chân trên ghế, lạnh lùng nhìn người ngồi đối diện qua lớp kính.

Nếu như có ai đó nhận ra bọn họ thì sẽ phát hiện người đàn ông bị còng tay ở đối diện chính là kẻ đã đâm anh một nhát ở Bắc Kinh.

Trên gò má người này có một vết sẹo, còn là vết sẹo lần trước bị vệ sĩ khống chế để lại.

Lúc này, gã nhếch miệng với Trữ Khâm Bạch, giơ tay lên cổ làm động tác cắt, khiến cho chiếc còng trên tay kêu lên lạch cạch.

Có người đẩy cửa đi vào.

Là một vị cảnh sát khoảng bốn mươi tuổi, họ Lưu, trông có vẻ không hề xa lạ gì với Trữ Khâm Bạch.

Sau khi đưa cho anh ly nước thì liếc về phía đối diện một cái, nói: "Cậu nói với bên ngoài là gã bị bệnh tâm thần, mặc dù kiểm tra cho thấy đầu óc gã hoàn toàn bình thường, nhưng tôi nói ấy mà, tinh thần muốn xử cậu của gã cũng điên lắm đấy."

"Có thể giam bao lâu?" Trữ Khâm Bạch hỏi.

Cảnh sát: "Nếu phán nặng hơn thì thế nào cũng phải hơn một năm."

Trữ Khâm Bạch đặt chân xuống, nhìn chằm chằm đối diện, "Có phải gã có tiền án khác nữa không?"

"Cậu cũng hiểu rõ phết." Lão Lưu tiện tay đưa cho anh một phần tài liệu, "Chúng ta tiếp xúc với nhau cũng không phải một hai lần nữa rồi, tôi cũng sẽ không giấu cậu, tên này là khách quen của nhà giam, nói đơn giản chút là cầm tiền làm việc."

Lão Lưu dứt khoát kéo một chiếc ghế sang ngồi xuống, chống lên đầu gối, nhìn Trữ Khâm Bạch, "Tôi nói này anh Trữ, bao nhiêu năm rồi, lúc tôi vẫn còn là một cảnh sát thực tập đã quen biết cậu, vụ án của mẹ cậu tôi đi theo suốt cả quá trình, pháp y lẫn cảnh sát đều công nhận là tự sát, không phải cậu cũng thừa nhận kết quả này rồi sao. Bây giờ cậu đã lăn lộn đến vị trí này rồi, làm sao mà vẫn điên như vậy. Chỉ là, mấy câu lạc bộ đó ở Lam Thành cảnh sát đã theo dõi gần ba năm rồi, nước sau lưng sâu lắm, bây giờ cậu làm đến mức khiến người ta nhìn chằm chằm cậu, chuyện này phiền toái thế nào cậu nói xem!"

"Trữ Kiến Hùng có thể là một điểm đột phá." Trữ Khâm Bạch đột nhiên ném lôi xuống.

Khiến cho lão Lưu kinh ngạc đến mức tí thì nhảy dựng lên từ trên ghế, nhìn trái nhìn phải một lượt mới đè giọng xuống, nói: "Ba cậu? Cậu với ông già cậu không hợp nhau, cũng không cần phải tống người ta vào tù chứ, chuyện này không nhỏ đâu!"

Trữ Khâm Bạch nghiêng đầu sang, ánh mắt không có chút biểu cảm nào, "Không cần diễn đâu, kỹ năng diễn xuất quá tệ."

Trên mặt lão Lưu nhất thời tràn đầy xấu hổ.

Trữ Khâm Bạch: "Ban đầu ông ta có thể leo lên con đường vào giới giải trí là do anh của Diêu Trung Hiển làm mối cho, nếu không thì cũng sẽ không tình cờ gặp mẹ tôi. Phạm tội trái pháp luật trong ngành này, phát sinh từ tiền vốn là nhanh nhất, hai năm qua không phải các anh vẫn luôn cho người theo dõi ông ta sao?"

Lão Lưu thừa nhận thì không đúng, không thừa nhận cũng không đúng, cuối cùng chỉ có thể khó chịu nói: "Cậu thuộc về người thân trực hệ, tôi cũng không thể tiết lộ cho cậu quá nhiều."

Đương nhiên Trữ Khâm Bạch cũng không cần cảnh sát tiết lộ, đứng dậy định rời đi.

Lão Lưu vội vàng nói: "Mới đó đã đi rồi à?"

Trữ Khâm Bạch: "Không đi thì ở lại nhà giam của anh qua đêm à?"

Lão Lưu đi theo phía sau, thật thà dặn dò, "Vẫn nên chú ý an toàn, nhiều vệ sĩ như vậy đều là mời tới để ăn cơm không thôi à? Còn để cho người ta chém một dao. Đúng rồi, tôi nghe nói cậu kết hôn rồi à? Ai vậy? Tiết lộ vài câu đi, ê, đi nhanh như thế làm gì?"

Ở cổng đồn cảnh sát, Trữ Khâm Bạch nhấc chân bước lên xe.

Lão Lưu gõ cửa kính xe, lời nói thành khẩn: "Tôi nói nghiêm túc với cậu đấy, chú ý một chút, nghe rõ chưa?"

"Lão Lưu." Trữ Khâm Bạch nghiêng đầu nhìn sang.


Lão Lưu: "Làm sao?"

"Mười mấy năm rồi, có thể chữa bệnh dài dòng không?"

"Cậu..."

Trữ Khâm Bạch khởi động xe, nhìn ra bên ngoài, "Vì bản báo cáo nát kia của anh mà đêm thế này bảo tôi ra ngoài, cũng chỉ có lần này thôi đấy."

"Việc liên quan đến mạng người, thế mà cậu nói nhẹ nhàng nhỉ."

"Tôi cũng có việc liên quan đến mạng người."

Lão Lưu ngẩn người: "Cậu thật sự có việc gấp à?"

Anh bỏ lại Châu Thanh, người vừa mới biết được mọi chuyện ở Thê Viên, giống như một kẻ xâm lược thô bạo, để lại một đống hỗn độn xong thì bỏ đi.

Trữ Khâm Bạch tiện tay đưa túi hồ sơ trên ghế phó lái ra ngoài, nói: "Gần đây động tĩnh ở khu vực phía Bắc rất lớn không phải là bí mật, trong trung tâm lợi ích này, lang sói đều cùng một nhóm người không hơn không kém, phương hướng điều tra của các anh có thể thay đổi một chút, nói không chừng sẽ có thu hoạch mới."

Nói xong thì đóng cửa sổ xe lại, đạp chân ga lái xe vào màn đêm.

Lão Lưu ở phía sau mang theo vẻ mặt khó hiểu, cầm túi hồ sơ, tháo dây, sau khi rút tài liệu bên trong ra thì ngay lập tức đặt trở lại.

Sau khi nhìn xung quanh xong thì lại rút ra, xem trong hai phút, vẻ mặt càng ngày càng nghiêm túc, lúc ngẩng đầu lên nhìn đường một lần nữa đã không còn thấy khói xe nữa.

Những thứ đồ trong tay quá quan trọng rồi.

Có liên quan đến manh mối của một vụ án lớn đã kéo dài hai mươi năm, các nhân viên có liên quan đều liên luỵ đến tình hình hiện tại ở khu vực phía Bắc. Hắn hoàn toàn không ngờ Trữ Khâm Bạch lại điều tra sâu như vậy, càng không hiểu tại sao anh lại sẵn sàng giao ra những gì trong tay bây giờ.

Khu vực phía Bắc, cảnh sát Lưu chú ý đến những chữ trên tài liệu, sau đó nghĩ lại, cái vị nổi tiếng nhất khu vực phía Bắc bây giờ tên là gì ấy nhỉ?

Đúng vậy, tên là Châu Thanh, nghe nói còn là một người trẻ tuổi rất có năng lực.

Trữ Khâm Bạch đang lái xe, vốn dĩ hành trình sẽ mất bốn mươi phút nhưng anh chỉ dùng chưa đến nửa tiếng, lúc lái xe vào Thê Viên đã gần mười một giờ.

Trữ Khâm Bạch xuống xe, đóng cửa lại, vừa đi vào vừa nhìn đồng hồ.

Bước đi trên con đường đá, lúc chưa đi được hai ba bước thì chậm rãi dừng lại, như thể sợ sẽ quấy nhiễu đến gì đó.

Người ngồi trên ghế trong sảnh trước đang choàng một chiếc áo khoác, được bao phủ bởi ánh sáng ấm áp. Một tay cậu chống lên đầu, khép hờ hai mắt, lông mi rủ xuống tạo thành một bóng đen nhỏ, tựa như đang ngủ, trên đầu gối đang trải ra một quyển sách nặng trịch, đã lâu chưa từng được lật ra.

Trữ Khâm Bạch bước chậm về phía trước, giống như sợ đi dạo chơi trong vườn rồi thức dậy từ trong mộng, nháy mắt người này đã ngồi trong tờ lịch cũ năm này qua năm khác mà không phải ngay trước mắt.

Châu Thanh có một giấc mơ ngắn, mơ thấy mình ngồi trên tầng 2 của hý viện nghe một đoạn Tây sương ký (*), bên dưới khách ngồi đầy, là một khung cảnh náo nhiệt phồn hoa. Có người hưng phấn ném vàng bạc, tiền giấy lên sân khấu, Châu Thanh cũng kêu người bên cạnh cho tiền, ở trong mơ nhớ ra người đang hát hý này hình như cũng khá nổi tiếng.

(*)Tây sương ký: còn có tên đầy đủ là Thôi Oanh Oanh đãi nguyệt Tây sương ký, là vở tạp kịch của Vương Thực Phủ, sáng tác trong khoảng những năm Đại Đức đời Nguyên Thành Tông, miêu tả cuộc tình duyên vượt qua môn đăng hộ đối và lễ nghi phong kiến của nàng Thôi Oanh Oanh và chàng thư sinh Trương Quân Thụy.

Tên là gì ấy nhỉ?

Cậu còn đang suy nghĩ thì nghe thấy phía sau có người gọi cậu.

Lúc quay đầu lại thì có thứ đồ lạnh ngắt kề lên trên.

Châu Thanh đột nhiên mở mắt ra, đột ngột ngồi dậy, còn chưa kịp có động tác gì đã đụng phải một cái ôm vẫn còn mang theo gió và không khí lạnh.

Trữ Khâm Bạch ôm cậu vào lòng, cau mày vuốt ve lưng cậu, trấn an: "Gặp ác mộng sao?"

"Anh Trữ?" Châu Thanh đột nhiên trở lại hiện thực, ngơ ngác không biết mình đang ở nơi nào, chống tay lên người kia, thả lỏng rồi lắc đầu, "Cũng không tính."

"Hửm?"

"Còn mơ thấy thưởng tiền cho người ta."

Trữ Khâm Bạch ung dung nhấc áo khoác lên, bó chặt lấy người kia, hỏi cậu: "Thưởng cho ai?"

Châu Thanh ngẩn người: "Một diễn viên nổi tiếng thì phải, nhớ không rõ tên nữa rồi."

"Có bản lĩnh nhỉ, ngài Châu." Trữ Khâm Bạch dứt khoát bế người lên, cúi đầu cảm nhận nhiệt độ trên hai má cậu, vừa đi vào trong vừa thấp giọng nói: "Nửa đêm chơi bời trăng hoa, muốn được dạy dỗ hả?"

- --

Pass chương sau: Họ tên của cha mẹ Châu Thanh là gì? Viết hoa tên riêng, không dấu không cách. Ví dụ như Trữ Khâm Bạch và Châu Thanh thì nhập là TruKhamBachChauThanh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận