Cậu Ấy Đến Từ 1945

Châu Thanh không biết về điều này, những thông tin cậu biết chỉ giới hạn ở tình hình hiện tại ở khu vực phía Bắc. Còn về những chuyện cũ liên quan đến lợi ích, đặc biệt là những chuyện liên quan đến nhà họ Trữ, cậu đã từng có dự đoán và phỏng đoán nhưng lại không chắc lắm.

Càng không biết Trữ Khâm Bạch đã bí mật làm những gì.

Sáng thứ hai, Châu Thanh nhận được điện thoại từ Châu Khải Tông ở công ty.

"Em trai con ra ngoài rồi."

Lúc Châu Thanh nghe thấy lời này còn đang ký tài liệu, đồng thời cũng có hơi sững sờ, trong lòng thầm nghĩ mình có em trai ở đâu ra.

Châu Khải Tông tiếp tục nói: "Nó biết mình sai rồi, cũng đã nhận được đủ bài học, hôm qua mẹ nó đón nó về, tinh thần trông có vẻ không còn tốt như trước."

"Ba." Châu Thanh cắt ngang lời nói vô nghĩa này, nếu không vì cuộc gọi này của Châu Khải Tông thì cậu đã quên mất Châu Tùng là ai, chỉ hỏi: "Ngài gọi đến có việc gì sao?"

Châu Khải Tông xấu hổ ho khan một tiếng, nói rõ mục đích: "Về nhà ăn cơm."

Đầu bút của Châu Thanh dừng lại, không nói gì.

Châu Khải Tông thở dài, "Ba biết con có nút thắt trong lòng, cũng không quá bằng lòng trở về. Nhưng ba nghĩ đã qua lâu như vậy rồi, bây giờ công ty đang ngày càng phát triển hơn trong tay con, nhà họ Châu cũng đều dựa vào con. Mẹ con... dì cũng nói rồi, chuyện trước kia dì ấy xin lỗi con, về nhà cùng nhau ăn bữa cơm có được không?"

Châu Thanh trái lại không cảm thấy một người như Thư Mỹ Lệ sẽ thành tâm xin lỗi.

Khả năng lớn nhất là, nhìn thấy con trai mình ra ngoài rồi lại chẳng có tiền đồ gì nên muốn nghĩ cách gì đó từ phía cậu.

Châu Thanh không muốn để ý đến loại chuyện này, quả thật lãng phí thời gian nhưng Châu Khải Tông ăn nói khép nép thế này lại khiến cho Châu Thanh có hơi do dự.

Ông đã có tuổi rồi, lại trải qua một cuộc phẫu thuật mới có thể hồi phục như hiện tại, dù sao mình cũng đã chiếm tên tuổi của con trai người ta, nói cho cùng thì Châu thị cũng không hề thuộc về mình.

Châu Thanh suy nghĩ một lúc, "Được, khi nào vậy?"

"Ngay tối nay thôi." Giọng nói của Châu Khải Tông nghe có vẻ rất vui, nghĩ tới gì đó lại nói: "Cái cậu kia kìa, có thời gian không?"

Châu Thanh nghe xong cũng không để tâm mà thờ ơ hỏi: "Đang nói ai vậy?"

Châu Khải Tông không vui, "Còn có thể là ai nữa, chồng con đấy."

Châu Thanh bị xưng hô này làm cho ngây ra ngay tại chỗ.

Điều này không thua gì lúc cậu vừa tỉnh dậy đi tìm Phạm Tuyền, lầm tưởng rằng mình đã cưới một người vợ, kết quả là xuất hiện một cảm giác sang chấn khi người ta nói với cậu rằng "không có vợ, đó là chồng của cậu". Đến bây giờ Châu Thanh vẫn chưa quá thích nghi với xưng hô và thân phận này của Trữ Khâm Bạch với mình.

Bởi vì không có ai luôn nhấn mạnh chuyện này, mối quan hệ lúc đầu của bọn họ cũng tồi tệ nên dẫn đến việc Châu Thanh không hề có cảm giác gì cả.

Nhưng bây giờ có gì đó đã khác rồi.

Bọn họ có tính là đang yêu nhau không? Hay là đang sống thử? Nhưng bọn họ đã kết hôn rồi.

Sự thay đổi do tâm tình và cảm xúc đó mang lại, lại có một người đi trước nhấn mạnh chuyện này khiến cho Châu Thanh cảm thấy không thoải mái hơn bao giờ hết.


Châu Khải Tông thấy cậu mãi không nói gì thì nghiêm túc nói: "Hai đứa có phải lại xảy ra vấn đề rồi không? Ba xem tin tức nó nói rằng mình đã kết hôn, còn tưởng rằng quan hệ giữa hai đứa đã tốt rồi, kết quả là mấy fan hâm mộ đó của nó đều bảo nó sớm ly hôn đi. Ba nghe nói mấy công ty giải trí đều thành thạo việc thao túng dư luận, để chiếm được địa vị có lợi trong tố tụng ly hôn."

Châu Thanh dở khóc dở cười, "Ngài biết được chuyện này từ đâu vậy?"

"Chuyện này còn cần ba biết sao?" Châu Khải Tông nghiêm túc và chân thành nói, "Mặc dù ban đầu là một tay ba đã thúc đẩy hôn nhân của con, nhưng bây giờ con làm gì cần sự bảo đảm như vậy nữa. Nếu như nó thật sự muốn thoát khỏi con thì con cũng không cần phải tự mình chịu thiệt, nếu thật sự không ổn thì cứ chủ động ly hôn đi."

Châu Thanh có thể cảm nhận được rằng Châu Khải Tông thật sự lo lắng cho đứa con trai này.

Ông cố gắng hết sức để sắp xếp cuộc hôn nhân cho con trai, lúc này cũng không còn yêu cầu cậu phải cố gắng giữ gìn cuộc hôn nhân này nữa.

Sự ép buộc lúc đầu là vì một con đường rút lui cho con trai, nhưng sự nhượng bộ thỏa hiệp bây giờ có lẽ là vì ông rõ ràng rằng Châu Thanh đã không còn cần phải dựa vào hay chịu kiểm soát bởi bất kỳ ai nữa. Châu Khải Tông của bây giờ khiến cho Châu Thanh không nhẫn tâm được, ngược lại cảm giác tội lỗi lại ngày một tăng lên.

Những kỳ vọng và tín nhiệm cao độ của một người cha đã trao cho một người không phải là con trai của ông.

Châu Thanh đặt bút xuống, quay lại chủ đề, nói: "Dư luận không phải do anh ấy thao túng, con không biết tối nay anh ấy có thời gian không, đợi con hỏi anh ấy vậy."

"Được." Châu Khải Tông nói: "Để ba bảo dì giúp việc trong nhà chuẩn bị một ít đồ ăn con thích."

"Được."

Lúc Châu Thanh cúp điện thoại rồi gửi tin nhắn hỏi Trữ Khâm Bạch, Trữ Khâm Bạch đã trực tiếp gọi lại cho cậu.

Châu Thanh bấm nút trả lời, trong đầu không hiểu sao lại nghĩ tới câu "chồng con đấy" của Châu Khải Tông ban nãy, bóp ấn đường, mở miệng hỏi anh: "Đang ở đâu? Tối nay có thời gian không?"

Trong điện thoại truyền đến tiếng bật cười của Trữ Khâm Bạch: "Làm sao lại đột nhiên khách sáo thế?" Sau đó lại học theo sự khách sáo của cậu, cố ý nói: "Nếu như Châu tổng đã tìm thì không có thời gian cũng phải có thời gian."

"Không đùa đâu." Châu Thanh xoay ghế lại, đối mặt với cửa sổ kính sát đất, "Châu... ba em nói tối nay về nhà ăn cơm, không phải tối nay anh có việc bổ sung âm thanh cho phim sao? Nếu không có thời gian thì có thể không cần đi."

Trữ Khâm Bạch: "Cái gì anh cũng chưa nói mà em đã thay anh từ chối trước rồi, không muốn anh đi à?"

Châu Thanh không còn gì để nói.

Cậu nhớ lại lúc mình vừa mới vào Châu thị, Châu Tùng xúi giục Châu Khải Tông gọi điện cho Trữ Khâm Bạch.

Điện thoại toàn là do chị Phạm, người đại diện của anh trả lời. Đi ăn cơm sao? Không thể nào.

Nói cho cùng, Châu Thanh cũng thật sự không muốn để Trữ Khâm Bạch đi.

Một mình đối mặt với "gia đình thân sinh" không mấy thân thuộc và mang theo Trữ Khâm Bạch đi cùng không hề giống nhau. Lúc nói dối trước mặt người khác, cậu vẫn có thể làm đến mức không thay đổi sắc mặt, bởi vì cậu sẽ không tham lam bất cứ thứ gì trên người đối phương.

Trong thời đại này, Châu Thanh dựa vào chính mình cũng đã tích lũy được không ít tài nguyên quan hệ, cũng có thể xem là có một ít của cải. Sắp tới đây, cậu sẽ để lại dấu ấn ở khu vực phía Bắc, dựa vào Tô Tấn để kết nối với tổ chức từ thiện của nhà họ Tô, cũng sẽ đầu tư một khoản từ thiện không lớn cũng không nhỏ.

Trút bỏ đi bụi bẩn và đất cát trên người, rửa sạch vết máu và dấu vết không có nghĩa là cậu sẽ là một Châu Thanh hoàn toàn mới.

Một bản thân như vậy vẫn còn tham lam sự quyến luyến trong tình cảm.


Bởi vì có ham muốn nên lời nói dối sẽ ăn mòn trái tim con người.

Điều đó sẽ trở thành một kiểu dằn vặt ngày đêm, trở thành trái đắng, đây là giá đắt mà cậu phải gánh chịu khi đi đến bước này.

Đều nói rằng linh hồn không thể chịu được nắng gắt, cậu lại cứ không nhịn được mà vẫn đến gần người chói mắt nhất.

Châu Thanh chống tay lên đầu, bật cười trong vô thức.

Trữ Khâm Bạch hỏi cậu: "Thế mà thật sự bị anh nói trúng rồi, không chịu cho anh đi à?"

"Em cũng không có nói như vậy." Châu Thanh nhìn ra bên ngoài, "Chỉ là em nghĩ đến một cuốn tiểu thuyết viễn tưởng phương Tây vô tình đọc được gần đây thôi."

Trữ Khâm Bạch tùy ý hỏi cậu: "Nói về cái gì?"

"Quên rồi, chỉ là không ngờ được ma phương Đông và phương Tây đều giống nhau, không nhìn được ánh sáng."

Đầu bên kia, Trữ Khâm Bạch cúp điện thoại.

Trên máy tính trước mặt là các tài liệu được đóng gói và sắp xếp hoàn chỉnh.

Email đã soạn xong đang chờ được gửi đi.

Nội dung trong tài liệu không phải ai khác mà chính là về Phạm Trọng Thanh.

Rốt cuộc có muốn tìm thử không, chỉ vì một chút xíu khả năng có liên quan đó thôi.

Trên điện thoại xuất hiện tin nhắn mới.

Dương Chí Thành nói: Tôi cũng đã tự tìm đến Châu Thanh, quả thật thư tay đã mất rồi. Đến lúc đó cậu đưa thêm cho cậu ấy hai tấm vé công chiếu phim, đã mất lâu vậy rồi mà vẫn còn nhớ chi tiết về nhân vật sâu đến vậy, lỡ như người ta là tình nhân kiếp trước thì sao nhỉ?

Vốn dĩ chỉ nói đùa một câu, thế nhưng Trữ Khâm Bạch lại nhìn tin nhắn một lúc lâu mà không di chuyển.

Cuối cùng, anh cười lạnh một tiếng, chỉ là tra cứu một nhân vật lịch sử đã được quay trong một bộ phim thôi mà, chỉ vì Châu Thanh từng đứng sừng sững trước căn nhà cũ phục chế trong phim trường rất lâu mà mình đã lo trước lo sau như vậy rồi sao?

Hai giây sau, anh giữ chuột và bấm gửi đi.

Sáu tiếng sau, đến lúc tan tầm.

Châu Thanh vừa bước lên chiếc xe đậu trước công ty thì đã bị một người kéo qua, giữ lấy rồi ấn cậu ngồi lên ghế sau xe. Cậu thậm chí còn chưa kịp cất tiếng thì cổ đã bị người kia cắn một cái trước rồi.

Hơi thở quen thuộc bao lấy cậu.

Sự tê dại đi kèm với cảm giác nhói như kim châm, Châu Thanh không nhịn được thở ra một hơi khí lạnh nhưng lại không đẩy ra mà vòng tay ra sau nắm lấy gáy anh, muốn làm cho anh nhẹ lại một chút, trên miệng thì thấp giọng mắng: "Trữ Khâm Bạch, anh cầm tinh con chó à."

"Đã bảo em đừng có học này học kia linh tinh rồi mà." Trữ Khâm Bạch không hề để ý đến lời oán giận của cậu, anh ăn mặc rất chỉnh tề nhưng tay phải lại chẳng ngó ngàng gì mà nhào nặn làm rối tung bộ Âu phục mặc cả ngày của Châu Thanh. Anh chống tay bên thắt lưng cậu, đồng thời nhẹ nhàng liếm lên vết răng bị anh để lại trên cổ, thấp giọng phổ cập khoa học: "Ở phương Tây gọi là ma cà rồng, giống như vừa rồi, gọi là hút máu. Dấu vết của ma ca rồng, một khi in lên sẽ không bị phai mờ." Anh giống như đang tuyên thệ, lại như cố ý mang đầy suy nghĩ sắc dục khác, "Từ bây giờ, em thuộc về anh."


Châu Thanh bị luồng không khí nóng hầm hập lúc anh áp vào tai hun đến mức mặt và tai đều đỏ bừng.

Thầm nghĩ may mà xe này có tấm cách âm, cửa sổ cũng là kính một chiều. Nếu như bị nhân viên công ty nhìn thấy sếp của mình vừa tan làm đã bị đẩy xuống ghế sau xe, vậy thì cậu cũng không cần mặt mũi nữa.

Cậu thầm nghĩ mình cũng có vấn đề cơ, không có việc gì mà nhắc đến tiểu thuyết viễn tưởng phương Tây làm gì.

"Ngồi dậy coi." Châu Thanh đang nằm lộn xộn, đẩy người kia ra.

Trữ Khâm Bạch cười xong thì ôm người dậy, chen chúc trên ghế thay cậu chỉnh trang lại một chút, "Làm sao đột nhiên lại nghĩ đến chuyện về nhà ăn cơm vậy?"

"Châu Tùng ra tù rồi." Châu Thanh vừa sờ cổ vừa nói.

Trữ Khâm Bạch thờ ơ nói: "Thế thì hời cho cậu ta quá rồi."

Châu Thanh nghĩ đến lời Châu Khải Tông nói rằng tinh thần của Châu Tùng không còn được như trước, liếc nhìn anh một cái, hỏi: "Anh thật sự đút tiền vào trong đó sao?"

"Nghĩ cái gì thế?" Trữ Khâm Bạch lấy tay cậu xuống, ấn lên dấu đỏ trên đó, dựa vào lưng ghế: "Mùi vị ngồi tù không hề dễ chịu, cậu ta như vậy, không cần anh đút tiền gây rắc rối cho cậu ta thì đã tự mình bị doạ mất nửa cái mạng trước rồi."

Châu Thanh liếc anh: "Anh Trữ trông có vẻ như rất hiểu về cuộc sống trong tù."

"Không có cách nào, từng đóng vai tội phạm có IQ cao." Trữ Khâm Bạch cong khóe miệng, "Kinh nghiệm cuộc sống còn hơn cả phong phú."

Châu Thanh gật đầu: "Đừng khiến cho mình thật sự phải đi vào là được, em không bảo lãnh người ra đâu."

Nghĩ đến lúc đầu muốn chuyển ra khỏi Đông Hồ, cái cớ mà Trữ Khâm Bạch bảo cậu chuyển tới căn hộ cũng chính là điều này.

Bây giờ nhắc lại, những gì Châu Thanh nghĩ đến thế mà lại là những việc trong khoảng thời gian này.

Cảnh sát đã đưa ra kết luận, sự việc quả đúng là không bị làm ầm ĩ lên, nhưng bất kể là như những gì Trữ Khâm Bạch nói, anh đụng vào vùng nguy hiểm, hay là giống như tự Châu Thanh suy đoán thì đều không phải là chuyện gì tốt.

Cổ vẫn còn hơi châm chích, có thể thấy Trữ Khâm Bạch đã dùng sức.

Châu Thanh lấy điện thoại mình ra soi, còn chưa kịp nhìn rõ lại bị Trữ Khâm Bạch lấy đi, nghe thấy anh nói: "Châu tổng vẫn tàn nhẫn như vậy."

"Là để đề phòng anh lầm dường lạc lối."

Châu Thanh quay sang đối mặt với Trữ Khâm Bạch, không chịu được cả người mình ăn mặc lôi thôi còn anh thì vẫn cả người chỉnh tề. Ngón tay móc vào chiếc nơ của anh, dùng lực chậm rãi kéo xuống, siết lấy cổ anh rồi chậm rãi hé môi: "Đạo đức giả."

"Cùng em đi gặp ba vợ đại nhân, không đàng hoàng sao mà được chứ?" Trữ Khâm Bạch mặc cho cậu lôi kéo, tán thưởng sự tuỳ tiện Châu Thanh để lộ ra khi cởi bỏ lớp vỏ ngoài trong không gian chật hẹp.

Châu Thanh đã mệt mỏi cả ngày, bây giờ lại có chút thả lỏng, nhíu mày: "Dựa vào cái gì mà anh gọi là ba vợ đại nhân?"

Trữ Khâm Bạch phối hợp, "Chẳng lẽ gọi là ba chồng?"

"Có bệnh." Châu Thanh không nhịn được mắng một câu.

Trước biệt thự nhà họ Châu.

Châu Thanh của bây giờ, việc cậu sắp trở về đủ để toàn bộ nhà họ Châu từ trên xuống dưới đều ra cửa nghênh đón.

Sức khoẻ của Châu Khải Tông không đủ tốt ngồi trên xe lăn, Châu Tùng đã gầy đến mức lông mày cụp xuống, hốc mắt trũng sâu, sắc mặt u ám nhưng lại không thể không ngoan ngoãn giữ lấy tay cầm ghế phía sau.

Bao gồm cả những người làm và lái xe lúc trước bị cho thôi việc, sau khi Châu thị sống dậy đều quay trở lại toàn bộ, bây giờ cộng lại thì toàn bộ bảy tám người đều đứng ở cửa.


Thư Mỹ Lệ vẫn còn đang oán giận, "Bây giờ trời lạnh như vậy, sức khỏe của Châu Tùng vẫn chưa hồi phục nữa kìa, chúng ta nhất thiết phải đợi ở bên ngoài như vậy sao?"

"Một ngày cô lấy sức lực đâu ra mà nói lắm vậy." Châu Khải Tông lườm bà một cái.

Người giúp việc già trong nhà là người chăm sóc "Châu Thanh" khi còn nhỏ, cười nói: "Đây là lần đầu tiên cậu cả trở về sau khi kết hôn nhỉ. Đáng thương biết bao, nhập viện một năm trời, bây giờ còn bận việc công ty, không có lúc nhàn rỗi."

Người giúp việc già vốn đang xúc động, cậu cả nhà họ Châu đã hiểu chuyện rồi, nếu không phải có cậu chống đỡ Châu thị thì những người làm như bọn họ đây cũng không biết đi đâu về đâu.

Nhưng chính những lời này lại khiến cho không ít người có mặt lúc đó có vẻ mặt đặc sắc, đặc biệt là Thư Mỹ Lệ và Châu Tùng.

Cặp mẹ con này ban đầu nở mày nở mặt biết bao nhiêu, bây giờ lại tinh thần sa sút biết bao nhiêu, phải sống dựa vào Châu Thanh mới là việc khiến cho bọn họ cảm thấy khó chịu nhất.

Người giúp việc già hiện tại đang chăm sóc cho Châu Khải Tông, ngược lại không quan tâm đến sắc mặt của Thư Mỹ Lệ mà chỉ tập trung vào cậu cả, nói: "Còn không biết đối tượng kết hôn của cậu cả trông như thế nào đây."

Thư Mỹ Lệ nhìn chằm chằm với vẻ mặt như muốn ăn thịt người.

Bên cạnh có một người giúp việc trẻ tuổi ở phòng bếp vội vàng nói: "Mẹ Tần, người đừng nói nữa."

Ai mà không biết ban đầu Thư Mỹ Lệ đã đến tìm Châu Thanh đòi ký giấy chuyển nhượng dự án, kết quả là bị đuổi ra ngoài, đây không phải là tin đồn gì mới trong Châu thị nữa rồi.

Hơn nữa, đối tượng kết hôn này của cậu cả lại chính là ảnh đế Trữ, nghe nói tình cảm với cậu cả vẫn luôn không tốt, cho dù có miễn cưỡng cùng trở về thì những người như bọn họ nếu nói ra những lời không nên nói, chỉ sợ cũng sẽ tìm rắc rối vào người.

Lúc này, mọi người nhìn chiếc xe Lincoln màu đen từ từ chạy tới.

Xe dừng lại, tài xế xuống xe trước.

Châu Thanh, người đã lâu không xuất hiện ở nhà họ Châu đã thay đổi gần như không thể nhận ra.

Làm gì còn chút dáng vẻ nào của cậu cả Châu không ra gì kia.

Còn người đàn ông bước xuống từ cửa xe bên kia lại không để ý đến tài xế và người làm của nhà họ Châu đang tiến lên trước cầm quà mà lại đi sang, đưa tay lên choàng một chiếc khăn choàng dài màu xám chì cho cậu cả nhà bọn họ.

Những người làm đi ngang qua đều cẩn thận lắng nghe cuộc trò chuyện.

Cậu cả của bọn họ: "Có nhìn thấy không?"

Ảnh đế Trữ nghiêm túc nói: "Ừm, không nhìn thấy."

Cậu cả chậm rãi nói: "Nếu bị nhìn thấy sẽ rất phiền phức, cũng rất mất mặt."

Ảnh đế Trữ: "Em có thể mặt dày giả vờ một chút."

Cậu cả: "Đỏ hết cả lên rồi, giả vờ kiểu gì?"

Ảnh đế Trữ: "Bị muỗi đốt?"

Cậu cả tức giận: "Lời nhảm nhí như vậy tự anh có tin không?"

Những người làm lần lượt cúi đầu.

Mặc dù nghe đến mơ hồ, thế nhưng đã đến cửa rồi mà vẫn còn đang cãi nhau về việc thảo luận xem nên giả vờ như thế nào sao?

Xem ra chuyện hai người này bất hoà là thật rồi, có giả vờ đằm thắm cũng trông chẳng giống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui