Đã bị thương rồi còn không quên đe doạ cậu, Châu Thanh cũng không có ý định thử thách xem anh có thay đổi hành động hay không, lựa chọn lùi lại kịp thời rồi mở miệng hỏi anh việc chính, "Người đàn ông xuất hiện ở hội trường kia rốt cuộc là ai?"
Trữ Khâm Bạch ngồi yên không nhúc nhích, "Không quen."
Châu Thanh nghi ngờ liếc anh một cái, "Vậy em đổi cách hỏi vậy, người đứng sau lưng người đàn ông kia là ai?"
Sở dĩ Châu Thanh khẳng định như vậy là vì cậu cảm thấy thái độ xử lý chuyện này của Trữ Khâm Bạch quá tùy ý. Trữ Khâm Bạch sẽ không thể không biết rằng dựa vào sức ảnh hưởng của anh trong ngành công nghiệp này, lại còn xảy ra tai nạn ở một nơi công cộng như lễ trao giải thì sẽ gây náo loạn lớn như thế nào.
Cảnh sát vẫn chưa đưa ra kết luận mà anh đã nói trước rằng xem như fan cuồng mà xử lý.
Vậy nên chỉ có một lời giải thích mà thôi, anh biết chuyện gì đang xảy ra.
Đáp lại sự thăm dò của cậu, Trữ Khâm Bạch không tập trung vào bản thân câu hỏi mà lại nói: "Anh biết em đang lo lắng điều gì, đảm bảo với em, kẻ tập kích không liên quan gì đến em cả."
Thế mà anh lại biết những gì mình đang nghĩ.
Châu Thanh do dự một lúc, vẫn không chắc chắn, "Thật sự không liên quan gì đến việc gặp Diêu Trung Hiển ở khách sạn sao?"
"Đương nhiên." Trữ Khâm Bạch cười, duỗi đôi chân dài đang bắt chéo ra, liếc mắt nhìn cánh tay mình một cái rồi nói: "Em thật sự cho rằng với một dịp như vậy thì ai cũng có thể đi vào sao? Diêu Trung Hiển là do không biết vì sao em có thể giành được dự án khu vực phía Bắc nên mới to gan tìm đến thẳng mặt em. Loại người này, nếu thật sự gặp phải tình huống không có lợi cho mình thì đã sớm biến mất chả thấy đâu rồi, ông ta không dám tìm đến anh đâu."
Châu Thanh cau mày, thấy anh kiên quyết như vậy thì cũng loại bỏ khả năng này.
"Vậy thì anh làm mích lòng người khác rồi à?" Châu Thanh cũng không từ bỏ việc truy hỏi đề tài này cho dù không liên quan gì đến mình mà vẫn hỏi một cách thăm dò.
Trữ Khâm Bạch nghiêm túc gật đầu, "Đúng là vậy, anh đã làm mích lòng không ít người trong nhiều năm qua."
"Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh đấy."
Châu Thanh đưa tay ra, kéo chiếc ghế tới rồi tự ngồi xuống bên cạnh với điệu bộ nghiêm túc muốn hỏi rõ ràng vấn đề này.
Hai tay Châu Thanh đan vào nhau, nghiêng người về phía trước, "Em đã xem camera giám sát, lúc đó con dao trong tay đối phương nhắm vào chỗ hiểm của anh. Đó không đơn giản chỉ là gây rắc rối, đối phương không tiếc hành hung ở nơi công cộng như vậy, mục đích gây thương tích rất cao. Thân thủ bình thường, không đủ chuyên nghiệp, không giống như chuyên làm trong nghề này."
Không phải là mua hung thủ hại người, cũng không phải lý do mình đã liên luỵ đến anh.
Châu Thanh nghĩ về những người cậu biết mà có xích mích với Trữ Khâm Bạch.
Cậu vừa nghĩ lại vừa liệt kê thay anh, "Là cái người Dương Huy lừa đảo quyên góp đó sao? Nghe nói sau khi bôi nhọ Trung Quốc xong, sự nghiệp hắn đã bị hủy hoại, hơn nữa còn là đối thủ biết bao nhiêu năm với anh, xuất phát từ việc báo thù nên mới tìm người ra tay với anh? Hay là đạo diễn Du Thông? Nhâm Kỳ Hiên? Trợ lý của anh nói cuộc hôn nhân bí mật bị lộ ra có liên quan đến bọn họ, anh làm đến mức giữa chừng người ta bị gạt bỏ khỏi lễ trao giải, xấu hổ không lên sân khấu được nên bị ghi thù sao?"
Trong đầu Châu Thanh đang phân tích tính khả thi nên không hề để ý rằng từ lúc cậu bắt đầu nói chuyện, Trữ Khâm Bạch vẫn luôn nhìn cậu chằm chằm.
Châu Thanh nói xong mới phát hiện anh mãi không nói chuyện, nghi hoặc: "Nhìn em làm gì?"
"Chỉ là không ngờ em lại để tâm đến chuyện này như thế mà thôi."
Châu Thanh nhấn mạnh, "Chuyện này rất nghiêm trọng."
"Không nghiêm trọng."
Trữ Khâm Bạch thu chân lại rồi đứng dậy, bước đến bên cạnh, ngẩng cổ lên và bắt đầu tự cởi cúc áo.
Cởi được một nửa, anh nghiêng đầu sang nói với Châu Thanh: "Đều không liên quan gì đến những người mà em đoán. Những chuyện có thể làm ầm ĩ đến mức lên mạng trong giới giải trí thì vẫn luôn trông có vẻ nghiêm trọng nhưng xét đến cùng chỉ là một vài thủ đoạn cạnh tranh tài nguyên marketing thôi, không lên được trên đài đâu. Chuyện lần này cũng không phải là không muốn nói cho em, mà là anh cũng chỉ mới có manh mối mà thôi."
Lúc nói đến đây, nút áo sơ mi của Trữ Khâm Bạch cũng được cởi đến cuối cùng.
Ngoài cửa sổ đã là ban đêm, trong phòng bệnh đang bật đèn.
Châu Thanh ở bên cạnh có thể mơ hồ nhìn thấy từng múi cơ bụng rõ ràng ở vị trí eo của anh khẽ khàng lên xuống theo chuyển động cánh tay.
Trong một chủ đề nghiêm túc như vậy, Châu Thanh không hiểu tại sao anh lại cởi áo làm gì.
Cậu có hơi khó chịu nên khẽ di chuyển ánh mắt sang một bên.
Trữ Khâm Bạch có lẽ đã chú ý đến hành động nhỏ của cậu, đột nhiên dừng lại rồi xoay người qua.
"Trốn cái gì?" Anh nhướn mày, "Anh nhớ là tối qua em còn sờ vào rồi cơ."
Lỗ tai Châu Thanh đỏ lên, quay đầu lại trừng anh, "Em sờ vào hồi nào?"
"Không thừa nhận à." Khoé miệng Trữ Khâm Bạch cong lên, "Cần anh giúp em nhớ chút không? Thì anh hôn em..."
"Ngưng!" Châu Thanh kịp thời cắt ngang, nghiến răng nói: "Anh đừng có nổi điên."
Cậu không cần Trữ Khâm Bạch giúp cậu nhớ lại.
Người này lợi dụng lúc cậu sốt cao để chiếm lợi, cho dù giữa chừng ý thức cậu có mơ hồ sờ rồi đi chăng nữa thì cũng chỉ là chiếm ngược lại mà thôi. Cậu không hề muốn nhớ lại bất kỳ chi tiết nào trong trạng thái này ở một phòng bệnh với ánh đèn sáng trưng.
Quả thật là làm ô nhục sự nhã nhặn.
Trữ Khâm Bạch liếc cậu một cái, trong mắt mang theo ý cười rồi bỏ qua chủ đề này.
Anh giơ tay lên xé toạc chiếc áo sơ mi trên người, hoàn toàn phơi bày phần thân trên cường tráng trước ánh đèn.
Anh thẳng thắn như thể trong phòng không có ai, Châu Thanh đã vượt qua sự bối rối ban đầu, cũng không mang theo bất kỳ gánh nặng tâm lý nào, ngồi trên ghế nhìn anh.
Lần đầu tiên nhìn rõ đối phương như vậy.
Không hổ danh là người mà chỉ phối đồ cá nhân đơn giản thôi cũng có thể khiến cho quần áo bán chạy, vóc dáng này thật sự không còn gì để nói.
Khi các khối cơ ở trạng thái tĩnh đã có thể nói là hoàn hảo. Châu Thanh nghĩ đến bản thân mình của hiện tại, sau một thời gian dài điều chỉnh cũng chỉ có thể được xem là nửa người trên bình thường, là kiểu gầy gò một cách cân đối. Thân hình của Trữ Khâm Bạch là trạng thái mà cậu hoàn toàn không thể đạt được trong cả hai cuộc đời.
Châu Thanh nhìn anh chằm chằm, có hơi phân tâm, cho đến khi Trữ Khâm Bạch đột nhiên đưa tay gỡ băng vải trên cánh tay, một vòng lại một vòng.
Châu Thanh lập tức cau mày, "Anh tháo cái này ra làm gì?"
"Bác sĩ chuyện bé xé ra to nên mới quấn lại, bên trong còn có một lớp băng dán, không có gì nghiêm trọng đâu."
Chỉ để lại một miếng băng dán màu trắng to bằng lòng bàn tay, Trữ Khâm Bạch tiện tay ném những vòng băng gạc đã tháo ra xuống bàn bên cạnh, sau đó bước trở lại, cầm một chiếc áo sơ mi đen khác ở bên cạnh rồi mặc lên.
Ghế của Châu Thanh xoay theo anh, sau đó đối mặt với anh.
"Vừa nãy anh nói anh chỉ mới có manh mối, là manh mối gì vậy?"
Trữ Khâm Bạch nhìn sang, "Em nhất thiết phải truy hỏi đến cùng đúng không?"
Châu Thanh gật đầu, "Mạng người bị đe dọa chính là việc lớn hàng đầu."
Trữ Khâm Bạch cài cúc áo, chừa lại ba cúc ở cổ áo, vừa xắn tay áo vừa nói: "Thật sự muốn biết sao?"
"Anh liên tục đánh trống lảng, Trữ Khâm Bạch."
Châu Thanh chấm dứt thủ thuật chuyển chủ đề bằng cách đánh trống lảng này của anh.
Trữ Khâm Bạch dừng lại một chút, gật đầu, "Vốn cho rằng em không cần phải biết quá nhiều về chuyện trong giới này, nhưng em lại khăng khăng phải biết." Trong giọng điệu này ít nhiều gì cũng mang theo một chút bất lực, nói như thể thỏa hiệp: "Bạch Chỉ, còn nhớ chứ?"
Châu Thanh cau mày: "Mẹ kế của anh?"
Trữ Khâm Bạch hừ một tiếng, "Đừng có tuỳ tiện tìm mẹ cho anh."
"Được thôi, lỡ lời. Em nhớ chứ, tiệc mừng thọ lần trước của ba anh, cô ấy còn đặc biệt hỏi em là anh có đi không."
"Là vì cô ta cầu xin anh." Trữ Khâm Bạch nói.
Châu Thanh: "Cầu xin anh?"
Châu Thanh đột nhiên lại nghĩ tới lời lúc đó Niệm Niệm nói: "Cô ấy muốn thoát khỏi ba anh?"
Trữ Khâm Bạch lắc đầu.
Châu Thanh sửng sốt, nghe thấy anh nói: "Hồi còn đi học, lần đầu cô ta đặt chân vào giới này là do bị tư bản ép buộc, Trữ Kiến Hùng đã kéo cô ta ra. Cô ta cầu xin anh là vì cô ta có một bộ ảnh tương đối riêng tư vẫn đang ở trong tay người khác, lại không muốn Trữ Kiến Hùng biết nên cầu xin anh giúp cô ta lấy lại."
Điều này hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của Châu Thanh.
Từ thái độ của Trữ Kiến Hùng đối với con cái, có thể thấy ông là một người có ham muốn kiểm soát cực kỳ mạnh.
Bạch Chỉ xem như là đàn em trên danh nghĩa của Trữ Khâm Bạch, lại còn trông giống mẹ anh.
Châu Thanh có thể hiểu được phụ nữ lăn lộn trong ngành này không hề dễ dàng, cũng hiểu cô tìm đến Trữ Khâm Bạch nhờ giúp đỡ là vì địa vị và quyền ngôn luận rất cao của anh trong giới.
Điều mà Châu Thanh không hiểu là: "Dường như anh không giống người sẽ giúp đỡ người khác vô điều kiện."
"Đương nhiên là vì anh cũng có chỗ cần đến cô ta."
"Còn những bức ảnh thì sao?"
"Đã thay cô ta lấy được rồi."
Châu Thanh: "Cho nên đã bị ba anh phát hiện ra, cho rằng anh và Bạch Chỉ dây dưa không rõ ràng? Ông ta tìm người ra tay với anh?"
Trữ Khâm Bạch quả thật là cạn lời và nghẹn họng, qua vài giây mới nói: "Đầu tiên là thay anh nhận mẹ kế, mở miệng thì nói "không rõ ràng", trong đó còn không quên tìm một lý do thích hợp để cha con tương tàn, chỉ vì một người phụ nữ trông giống mẹ anh thôi sao? Anh nói này, Châu tổng à, chuyện riêng tư của nhà hào môn xem như đã hoàn toàn khiến cho em đùa giỡn đến chán chê luôn nhỉ."
Châu Thanh không thể không nghe ra được ý tứ chế nhạo trong những lời này, lẩm bẩm: "Đây thì tính là gì đâu chứ."
"Đây thì tính là gì?!" Trữ Khâm Bạch đi tới, khom người, chống hai tay lên hai bên tay vịn, trừng mắt nhìn cậu, "Hôn em một cái đã đỏ hết cả mặt, nhưng anh thấy mức độ tiếp thu của em cũng lớn đấy chứ."
Châu Thanh trợn mắt với anh, thầm nghĩ, đúng là hiếm lạ.
Cậu sống trong thời đại mà nói là phong kiến thì cũng phong kiến, nói xa hoa thì cũng xa hoa.
Người có quyền có thế, vợ lẽ lấy hết người này đến người khác, không lấy được nữa thì nuôi ở bên ngoài cũng không ít.
Cậu chưa từng trải qua không có nghĩa là cậu chưa từng thấy. Cậu thậm chí còn lăn lộn rất sâu trong đó, cưỡi ngựa xem hoa, nhìn thấy tất cả sự thối nát và tranh đấu của cái được gọi là gia tộc hào môn.
Châu Thanh ngẩng đầu lên nhìn anh, "Anh còn chưa nói, nếu đã không phải là ba anh, vậy thì việc lấy ảnh xảy ra vấn đề sao?"
"Cũng có thể hiểu như vậy." Trữ Khâm Bạch không hề đứng dậy mà vẫn giữ nguyên tư thế đó, không chút để ý nhìn chằm chằm vào xương quai xanh của Châu Thanh, "Chỉ là anh vô tình tiếp xúc được nội tình bên trong một vài ngành nghề không chính đáng, có thể truy ngược lại mười mấy hai mươi năm trước, nếu như có người cảnh giác nhận ra thì tự nhiên sẽ có hành động thôi."
Anh nói một cách thản nhiên nhưng lông mày của Châu Thanh lại cau mày từng chút một.
"Trữ Khâm Bạch." Cậu nghiêm túc, "Anh nói rồi, trên đời này không tồn tại lý tưởng tuyệt đối, vậy bây giờ anh đang làm gì vậy? Anh đừng quên anh vừa bị chém một nhát dao, anh đang muốn bảo vệ chính nghĩa à?"
Trữ Khâm Bạch khẽ hừ một tiếng: "Em cảm thấy anh giống loại người này sao?"
Châu Thanh nhìn chằm chằm anh: "Vậy thì đừng đụng vào."
Trữ Khâm Bạch tới gần, thấp giọng nói: "Lo lắng cho anh à?"
"Đúng vậy." Châu Thanh quả quyết thừa nhận, nghiêm túc nói: "Cho nên anh bớt đụng vào thứ không nên đụng đi."
Trữ Khâm Bạch hiển nhiên không ngờ được cậu sẽ thừa nhận dứt khoát như vậy nên đã sửng sốt.
Nhưng Châu Thanh không hề đang nhắc nhở anh mà gần như là một mệnh lệnh.
Cậu vốn cho rằng việc lần này có thể là sự cố tranh chấp giữa các đồng nghiệp như Dương Huy. Lúc này đây, cậu mới nhận ra rằng cậu hoàn toàn không hiểu rõ về Trữ Khâm Bạch đến thế.
Cậu chỉ biết anh là ảnh đế trong làng giải trí, là người được vạn người săn đón, là người đứng dưới ánh hào quang.
Cậu đã từng nói với anh rằng, chỉ cần luôn đứng trong ánh sáng là được.
Lúc nói ra điều này, cậu mang theo một lòng thành kính và thành tâm không gì sánh được.
Nhưng Châu Thanh cũng đã xem như một điều, người có sự bất đồng cực lớn với gia đình ban đầu như anh không hề thích hợp để đứng ở một nơi cao, mà là sinh ra đã ở một nơi cao rồi.
Những trải nghiệm của anh hẳn là cũng có không ít giá lạnh và đen tối.
Anh sẽ thờ ơ khi Nhâm Kỳ Hiên cầu xin mình trên sàn phòng tắm của câu lạc bộ, sẽ lấy danh nghĩa chúc thọ để mang theo một nhóm vệ sĩ làm bẽ mặt cha ruột.
Bởi vì từ trước đến nay, ngoại trừ thói quen lạnh nhạt và châm chọc cậu khi mới tiếp xúc, thì anh đối với mình đã có đủ thấu hiểu và nhượng bộ, thậm chí là bao dung.
Anh là người theo đuổi cậu trước, người nói ra lời yêu thích trước, người ra nước ngoài trước và cũng đến đây để tìm mình. Đôi khi Châu Thanh sẽ ảo tưởng rằng Trữ Khâm Bạch chính là dáng vẻ mà anh phơi bày ra trước mặt mình.
Anh là người thậm chí có thể đào ra được những bức ảnh từ tay người khác từ nhiều năm trước, bây giờ lại nói với cậu rằng anh bị thương là do anh chủ động đụng vào chỗ nguy hiểm.
Những điều này, Châu Thanh chưa từng được biết.
Làm sao có thể không khiến cho cậu sợ hãi được.
Cậu thậm chí còn không kịp tìm hiểu lý do đằng sau mà đã hầm hầm giận dữ.
Châu Thanh nói: "Trữ Khâm Bạch, người mà Châu Thanh em đây đã nói rằng là sẽ thử xem, nếu ngày nào đó anh lại dám xảy ra chuyện mà giấu diếm em, thế thì chúng ta chấm hết."
Đối mặt với sự cứng rắn này của Châu Thanh, thế mà Trữ Khâm Bạch lại không cứng rắn lại mà giống như mang theo trấn an và mềm mỏng, cười hỏi: "Em xem anh là kẻ ngốc sao? Lần này chỉ là chút chuyện ngoài ý muốn thôi, sẽ không có lần thứ hai đâu."
"Tốt nhất là không có nữa." Châu Thanh nghiêm mặt, suy nghĩ một chút rồi lại nói: "Em chưa từng tiếp xúc qua những chuyện kia của anh, cũng không hiểu, em không hỏi anh nguyên nhân, nhưng... em đang nói lỡ như, có chuyện gì thì cứ nói với em, em sẽ tìm người giải quyết."
Trữ Khâm Bạch bật cười: "Rốt cuộc là xưa không bằng nay, thế mà Châu tổng cũng có lúc muốn lạm dụng chức quyền à?"
Châu Thanh không nói gì.
Cậu biết những gì mình có thể làm là có hạn, dựa vào năng lực của chính Trữ Khâm Bạch cũng chưa hẳn là cần đến mình nhưng cậu vẫn muốn đưa ra một lời hứa và đảm bảo như vậy.
Vào cái này nói là muốn thử xem, cậu đã nói rằng sẽ đối tốt với anh, đây chỉ là cách của cậu mà thôi.
Vừa ngăn cản vừa không nhịn được đề phòng lỡ như.
Châu Thanh nhìn anh, tỏ rõ thái độ, "Em không thích người bên cạnh mình xảy ra chuyện."
Loại cảm giác này vô cùng tồi tệ.
Cậu đã trải qua hết lần này đến lần khác, một thân một mình là một kiểu tự thôi miên và giải thoát, cậu vẫn sợ nỗi sợ của người bình thường. Chiến tranh, mất mát, chết chóc, và chia ly.
Đó là ký ức khắc sâu trong linh hồn cậu, cậu sống lại cùng với nó chứ không vì sự sống lại của cậu mà tan thành mây khói.
Trữ Khâm Bạch nhìn cậu một lúc.
Vốn dĩ có không ít lời muốn hỏi.
Muốn hỏi cậu rằng vừa nhìn thoáng qua đã biết kẻ tập kích không đủ chuyên nghiệp, có phải là đã từng thấy một người như vậy hay không?
Muốn hỏi cậu rằng thư tay mà Dương Chí Thành nhờ anh tìm có thật sự tồn tại không?
Cuối cùng, anh lại không hỏi gì cả, đầu ngón tay quét qua đuôi mắt đang loé lên vô cùng kiên định của Châu Thanh, thấp giọng nói: "Em còn ở đây, làm sao anh dám xảy ra chuyện được chứ?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...