Châu Thanh thật sự chưa từng nghiêm túc suy nghĩ về việc có ly hôn hay không. Ban đầu là không quá để tâm, bởi vì bản thân bọn họ dường như không giống như một mối quan hệ hôn nhân bình thường, sau đó biết được kết hôn là thế nào rồi thì cảm thấy cứ như vậy đi.
Cậu không có ý định tìm một ai đó, vì vậy có phải ly hôn hay không cũng không quan trọng, nhưng lời của Trữ Khâm Bạch đã thay đổi hương vị của cuộc hôn nhân trên giấy tờ này.
Từ trao đổi có điều kiện lúc đầu trở thành anh cần, anh yêu cầu.
Châu Thanh biết rằng bọn họ thật sự hoàn toàn không thể quay lại được.
Trữ Khâm Bạch nói rất thẳng thắn, còn mình lại dường như không để tâm nhiều như mình tự cho là thế.
Châu Thanh đứng bên cạnh cửa, một lúc lâu sau mới nói: "Vậy tối nay tôi đi ở chỗ khác."
Trái tim Trữ Khâm Bạch hoàn toàn chùng xuống.
Những lời vừa nói không thể nói là không có phần đánh cược, đánh cược là Châu Thanh không phải hoàn toàn không có cảm xúc.
Nhưng người này lại giống như một bức tường kiên cố, bạn kích động làn sóng cũng được, tách vết nứt ra cũng được, cậu sẽ có bản lĩnh khiến cho bản thân cậu trở lại bình tĩnh từng chút một, thậm chí còn có ý định hàn lại vết nứt.
Châu Thanh đi xuống bậc thềm định rời đi.
Trữ Khâm Bạch kéo cậu lại, nhìn cậu: "Em thật đúng là khó đối phó đấy có biết không ngài Châu, người khác đều nói Trữ Khâm Bạch tôi khó đối phó, nhưng bọn họ có ai mà biết được một mình em có thể địch lại mười Trữ Khâm Bạch chứ?"
Châu Thanh nghẹn họng, cạn lời.
Lần đầu tiên cảm thấy mình giống như người đàn ông bạc tình bạc nghĩa được hát trong các vở kịch, tất cả đều là do Trữ Khâm Bạch, đến mức mà cuối cùng ngay cả cậu cũng phải bối rối.
Châu Thanh không khỏi trừng mắt nhìn anh: "Cũng không bảo anh phải tìm tôi."
"Em vẫn còn tức giận đúng không?" Trữ Khâm Bạch dứt khoát kéo người đến trước ngực, bí mật dò xét sự hoảng loạn dưới sự giận hờn đó của cậu, ngược lại anh lại yên tâm, bấu lấy cánh tay cậu, nhẹ nhàng nói: "Được rồi, hôm nay bọn mình không thảo luận chủ đề này nữa. Xem như tối nay tôi mời em trọ lại nhà họ Tần, có được không? Em đến tảo mộ với tôi, tôi làm sao có thể thật sự để em ra ngoài ở, hơn nữa, muộn như vậy rồi trong thị trấn làm gì còn chỗ cho em ở."
(tự nhiên thấy ảnh đế thiếu nghị lực, kiểu chắc nịch sẽ không bị từ chối ai ngờ bị từ chối cái đổi chiêu khác =))))
Châu Thanh ngước mắt lên, nhìn vào mắt Trữ Khâm Bạch.
Một người như vậy, hết lần này đến lần khác thoả hiệp, nhượng bộ, Châu Thanh cũng không biết anh rốt cuộc là vì điều gì.
Châu Thanh: "Trữ Khâm Bạch, anh đừng thích tôi nữa."
"Tối nay có phải là em nhất quyết phải làm tôi tức chết mới cam tâm sao?"
"Tôi nói nghiêm túc đấy." Châu Thanh nói, "Anh sẽ rất vất vả, bởi vì tôi không định ở bên ai cả."
Một tay Trữ Khâm Bạch nhéo eo Châu Thanh, ánh mắt bình tĩnh, nói: "Ồ, vậy à? Vậy thì thật đáng tiếc nhưng bất kể là từ phương diện pháp luật hay đạo đức, chúng ta đã ở bên nhau từ lâu rồi. Cả đời này của Châu Thanh em, cho dù sau khi già rồi chết đi, chồng của em cũng phải khắc lên tên Trữ Khâm Bạch tôi."
Châu Thanh chậm chạp phản ứng lại, điều này cũng không khác gì so với những lời vừa rồi mình đứng trên bậc thềm nghe anh nói.
Dù thế nào đi nữa, phần lý đều thuộc về phía bên này của Trữ Khâm Bạch cho nên vừa rồi dù có đồng ý hay không, đối với cậu mà nói, kết quả hoàn toàn không có gì khác.
Người này rõ ràng đang cố gắng lôi kéo phản ứng của cậu, đây không phải là ngày đầu Châu Thanh quen biết anh, vậy nên đã sớm đoán được.
Châu Thanh không sợ phiền phức nhưng lại sợ kiểu không nói lý này.
Nhưng đây là lần đầu tiên cậu đối mặt với lời như vậy, thậm chí còn không nảy ra suy nghĩ muốn giãy giụa.
Trữ Khâm Bạch không cho cậu cơ hội phản ứng đã trực tiếp dẫn người vào cửa.
Ngôi nhà cũ là một kiến trúc hình vuông, được quét dọn rất sạch sẽ, bên trong được giữ gìn tương đối hoàn chỉnh. Châu Thanh theo anh đến phòng thờ dâng hương cho một loạt bài vị, Châu Thanh cúi đầu xong liền lặng lẽ đứng đó.
Trữ Khâm Bạch vừa thắp nhang vừa hỏi cậu: "Đến nơi như thế này có cảm thấy sợ không?"
"Cái này có gì mà phải sợ." Châu Thanh nói.
Phòng thờ trước đây của nhà họ Châu còn khoa trương hơn so với nhà họ Tần, bởi vì tính từ ông tổ lên cũng được xem là một gia tộc rất to lớn. Hằng năm mỗi khi tới lễ Châu Thanh đều đến cúi đầu bái lạy, khi còn nhỏ nghịch ngợm, cách bình thường cha phạt cậu cũng là quỳ trong phòng thờ.
Trữ Khâm Bạch là một minh tinh lớn, không về quê để thờ gia đình bên cha mà lại đưa Châu Thanh đến gặp tổ tiên nhà họ ngoại, có thể thấy rằng ngoại trừ một người anh cả và một người chị hai thì thật sự vạch ra quan hệ rõ ràng với cả nhà họ Trữ.
Châu Thanh nhìn động tác của anh, hỏi anh: "Anh có tin vào quỷ thần không?"
"Không tin." Trữ Khâm Bạch trả lời rất dứt khoát, tiến lên trước hai bước cắm nhang, nhìn bài vị rồi lại nói: "Ít nhất trước đây là như vậy, cầu thần bái Phật cũng chỉ là lòng người mà thôi, để tìm một điều thanh thản. Nhưng gần đây tôi lại có một chút muốn tin rồi."
Châu Thanh vẫn luôn cảm thấy anh là một người theo chủ nghĩa duy vật kiên định, là một người sống thực tế và tỉnh táo, những người anh tiếp xúc cùng đều trong giới khoa học kỹ thuật phồn hoa nhất, không biết làm thế nào mà anh lại có thể nói ra lời như vậy.
"Tại sao?" Châu Thanh hỏi.
Trữ Khâm Bạch nhìn cậu một cái, "Bởi vì tôi không tìm được lý do khác có thể giải thích."
Bởi vì ánh mắt đó của anh, trong lòng Châu Thanh thắt lại một cách khó hiểu, không phải là sự hoảng loạn như trước đây mà là loại cảm giác định mệnh không rõ lý do.
Nếu Trữ Khâm Bạch thật sự biết chút gì đó thì sẽ không có khả năng luôn nói giống thật mà lại sai như vậy, nhưng rõ ràng anh vẫn chưa từ bỏ, hơn nữa còn đã chạm vào biên giới của sự thật.
Châu Thanh ung dung thản nhiên thở ra một hơi, bình tĩnh nói: "Xã hội vốn dĩ tồn tại rất nhiều hiện tượng siêu nhiên không thể giải thích bằng ngôn ngữ khoa học, không cần phải việc gì cũng truy đến tận gốc. Bởi vì có thể là đến cuối cùng, anh sẽ phát hiện tất cả đều không giống như anh tưởng tượng."
Trữ Khâm Bạch lùi lại, nhìn cậu rồi nhướn mày hỏi: "Vậy tôi hỏi em, em có tin không?"
"Cái gì?"
"Tin vào thần Phật."
Châu Thanh nhìn sang, "Tôi tin."
Cậu cũng từng không tin, bởi vì nếu như thần Phật hữu ích thì sẽ làm gì có nhiều chiến tranh và sự sống trôi giạt như thế.
Nhưng sự thật lại không thể khiến cậu không tin.
Bây giờ cậu cũng không muốn Trữ Khâm Bạch biết sự thật, đã không đơn giản là vì đây là một chuyện khó tin mà vừa vặn là vì Trữ Khâm Bạch lẫn lộn tình cảm ở trong đó.
Bởi vì tình cảm, tất cả những điều muốn biết, muốn hiểu.
Nhưng đến khi anh biết thứ mình đang tìm tòi chỉ là một linh hồn đã cạn kiệt sức lực trong quá khứ, sớm đã thủng lỗ chỗ, thậm chí còn không thuộc về nơi này.
Là kinh sợ hay là thất vọng, hoặc là vì thích mà sinh ra đồng cảm và thương hại, Châu Thanh cho rằng chính mình trong cả quá khứ và hiện tại đều không cần sự quan tâm ngoài định mức như vậy, còn thứ mà cuối cùng Trữ Khâm Bạch nhận được sẽ chỉ là gánh nặng tinh thần vô tận.
Vì vậy, vừa rồi cậu đã nói rồi, chân tướng thường khác xa một trời một vực so với sự thật mà mình tự nghĩ.
Kết quả là Trữ Khâm Bạch hoàn toàn không xếp bài theo lẽ thường, mở miệng liền nói: "Nếu em đã tin vào thần Phật thì hẳn là sẽ tin vào quy luật tự nhiên của vạn vật, em gặp được tôi, nói không chừng chính là định mệnh của em trong kiếp này."
Trong phòng thờ của tổ tiên nhà họ Tần.
Những ngọn nến trước bài vị mờ mờ ảo ảo.
Châu Thanh đứng ở đó, nghe thấy có người nói rằng, gặp được tôi, nói không chừng chính là định mệnh của em trong kiếp này.
Châu Thanh có một cảm giác thôi thúc trong một khoảnh khắc, không bằng cứ nói thẳng cho anh đi.
Cậu đã trải qua rất nhiều, thậm chí còn tán gẫu với anh về thần Phật và quy luật tự nhiên rồi, có khi anh nghe được chuyện này có khả năng còn nói thêm một câu, "Hoá ra em đến từ 1945 à, lai lịch đặc biệt nhỉ."
Cuối cùng Châu Thanh nghĩ rồi lại nghĩ, bỏ đi.
Trữ Khâm Bạch hẳn là giống như Thường Chinh ở trong phim, chỉ cần dùng thời gian ba tháng để hiểu rõ là được.
Lịch sử ở trong tim, không phải là để nhắc đi nhắc lại, để giẫm vào vết xe đổ.
Những hình ảnh chân thật đó và quá khứ, chỉ những ai nên trải qua mới phải trải qua, nên khắc ghi mới ghi nhớ suốt đời.
Châu Thanh nhìn anh một lúc liền mỉm cười.
Dựa vào thân phận là một người đã trải qua quá khứ lâu dài và chân thật, đối mặt với Trữ Khâm Bạch ở đời sau, xưng hô với anh như gọi một cậu thiếu niên: "Tiểu Bạch."
Trữ Khâm Bạch đứng trước mặt cậu với tư thế một người trưởng thành, cau mày nhìn cậu.
Châu Thanh nói: "Hãy luôn đứng trong ánh sáng đi, sau này cũng chỉ cần luôn đứng trong ánh sáng là được."
Cho dù những trải nghiệm trưởng thành chưa hẳn là thuận lợi, sự u tối của gia đình ban đầu vẫn không ngừng sinh sôi, cho dù dưới sự náo nhiệt và ồn ào xung quanh có vô số xó xỉnh không người vô tận, vẫn cứ sinh trưởng như vậy trong tội ác và xấu xí nhưng anh đã đi một chặng đường rất dài rồi. Từ một cậu bé trở thành một chàng trai, anh Trữ, ảnh đế lớn của giới giải trí được người đi trước tán thưởng, người đến sau theo đuổi.
Anh rất phù hợp để đứng trên đỉnh cao chứ không phải là đuổi theo một bóng hình, cùng một người thỉnh thoảng bị đánh thức bởi những giấc mộng cũ, gánh vác những ký ức và nỗi đau không thuộc về xã hội này hay bất cứ người nào ở đây.
Điều đó không thuộc về người chói mắt mà chỉ thuộc về một mình Châu Thanh.
Ánh mắt Trữ Khâm Bạch đông lại từng chút một, anh nghe ra được trong lời nói của Châu Thanh ý tứ không nói ra rõ ràng đó.
Cậu nói rằng sự thật không giống như dự liệu, chỉ thiếu cái không thừa nhận cậu thật sự không phải Châu Thanh ban đầu mà thôi.
Sau sự thừa nhận trá hình này lại là một điềm báo khác để đẩy anh ra xa, cậu gọi anh là Tiểu Bạch, trong mắt có sự thành kính và thật lòng.
Thế nhưng Trữ Khâm Bạch chưa bao giờ sợ hãi như vậy trước đây, anh dùng thần Phật làm điểm đột phá nhưng thật ra trong lòng lại không biết điểm mấu chốt, giống như chính anh đã nói, là bởi vì anh không tìm được cách nào khác để giải thích.
Rõ ràng là cơ thể của Châu Thanh nhưng bên trong lại đổi thành một người khác.
Không phải mất trí nhớ, không phải thay đổi.
Là chân chân thật thật thay một linh hồn khác.
Linh hồn này là ai? Tên là gì, bao nhiêu tuổi, đến từ đâu? Đều rất mơ hồ.
Châu Thanh cố gắng dùng cách thức ngầm hiểu này để nói với anh, đến đây thôi là được rồi, Trữ Khâm Bạch, dừng lại ở đây đi.
Nhưng làm sao có thể dừng lại ở đây được chứ.
Dưới ánh nến, Trữ Khâm Bạch nhìn cặp lông mày vừa đen vừa sáng trước mắt, nghĩ đến dáng vẻ lần đầu tiên cậu đến Đông Hồ, khi đó thật ra em đã không phải là em rồi đúng không?
Lần đầu tiên Châu Thanh chịu tiết lộ một chút thông tin, Trữ Khâm Bạch dường như sợ người ta chạy mất, mặc kệ trong lòng sóng to gió lớn thế nào thì trên mặt vẫn là dáng vẻ bình tĩnh.
Ánh sáng ấm áp làm dịu đi cảm xúc sâu thẳm không đáy nơi đáy mắt, chỉ còn lại ánh mắt thường ngày khi đối mặt với Châu Thanh. Anh thậm chí còn tiến lên trước hai bước, ôm người vào lòng, cũng phá vỡ cảm xúc nồng đậm trên người Châu Thanh.
Anh dùng giọng nói rất bình thường thoải mái mở miệng: "Vừa rồi em gọi tôi là gì? Trước mặt nhiều người đi trước thế này mà gọi như vậy, em quăng mặt mũi của tôi đi đâu hả?"
Châu Thanh thành công bị anh dẫn dắt, đúng lúc muốn lùi lại, hỏi: "Làm sao? Chưa từng có ai gọi anh như vậy à?"
Trữ Khâm Bạch không buông người ra, "Cũng là lúc bộ phim đầu tiên ra mắt, lúc đó còn trẻ, trong số fan hâm hộ có không ít người tự nhận là fan mẹ và fan sự nghiệp thì từng gọi như vậy. Sau này thì không còn nữa. Tôi vẫn luôn cảm thấy xưng hô này rất giống như đang gọi mèo cưng hoặc chó cưng."
Châu Thanh cùng lắm lại làm người đi trước thêm một lúc, trêu chọc: "Tôi không nghĩ như vậy."
Trữ Khâm Bạch nhấc eo cậu, thì thầm bên tai: "Đúng vậy, ngài Châu giống như đang gọi người yêu."
Châu Thanh không chỉ bị động tác của anh làm cho bị sốc mà còn vì lời này của anh. Trong lúc bối rối cũng không quên đột ngột lùi ra sau, "Phòng thờ là nơi quan trọng, anh bớt nói bậy nói bạ đi."
Trữ Khâm Bạch giơ tay lên bật cười: "Tôi không biết em lại kiêng kị điều này đấy."
"Tu luyện sự thành tâm của anh một chút đi, kẻo đêm khuya tổ tiên đi vào giấc mơ mắng anh bất hiếu."
Châu Thanh mắng người xong thì nhặt áo khoác rơi trên mặt đất lên, giũ vài cái, vắt lên cánh tay rồi dứt khoát xoay người đi ra ngoài. Không thể phủ nhận bóng lưng kia rốt cuộc có phải là cảm giác hoảng loạn bỏ chạy sau khi báng bổ người đi trước hay không?
Châu Thanh không biết sau khi mình rời đi thì Trữ Khâm Bạch đã đứng tại chỗ nhìn hướng cậu rời đi rất lâu.
Sáu giờ sáng hôm sau.
Đường lên núi dài, sương vẫn còn đọng trên bãi cỏ bên đường.
Mẹ của Trữ Khâm Bạch không được chôn cất trong nghĩa trang mà là trong một ngôi mộ độc lập trên núi. Có thể thấy được việc quản lý rất tốt, xung quanh không có cỏ dại, trước mộ còn có dấu vết cúng hoa quả và tiền giấy.
Bức ảnh trên bia mộ rất trẻ trung, là một thiếu nữ rực rỡ động lòng người.
Châu Thanh nghĩ chắc là anh có lời muốn nói với mẹ nên sau khi hành lễ xong thì chủ động đi về phía đường nhỏ bên kia đợi anh.
Trữ Khâm Bạch nửa ngồi xổm trên mặt đất, liếc nhìn bóng lưng đang lặng lẽ đứng trên sườn đồi rồi quay đầu lại lau bụi trên bia mộ, tán gẫu: "Con còn nhớ lúc nhỏ mẹ từng nói là tìm một vị đại sư tính cho con một quẻ. Lục thân duyên (*) mỏng manh, công thành danh toại, mộng hôn nhân khó tìm. Trước đây con chưa từng tin tưởng những thứ này, nhưng gặp được em ấy đến nay lại thật sự đã tin ba phần rồi."
(*) lục thân duyên: sáu mối quan hệ với cha, mẹ, anh, em, vợ và con.
"Mấy ngày trước khi tới, em ấy nói sợ mẹ gặp em ấy sẽ tức giận."
"Tình huống mẹ cũng thấy rồi đấy, tương đối đặc biệt, con cũng chưa làm rõ được tình huống cụ thể. Con chỉ làm biện pháp phòng ngừa trước, quý bà Tần Nhược à, mẹ cũng đừng tìm em ấy để làm khó con thêm nhé. Bây giờ trong lòng con không thể hiểu nổi, thật đấy."
Trữ Khâm Bạch nói ra khỏi miệng vẫn cảm thấy hoang đường như cũ.
Anh chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó mình thế mà lại có thể đối diện với bia mộ của mẹ nói ra nói những điều vô căn cứ như vậy, nhưng bây giờ anh không chỉ nói ra mà còn mang theo cả sự chân thành và thật lòng.
Trước đây từng lập lời thề son sắt, nói rằng nếu bà tức giận thì chỉ cần tìm mình, nhưng hiện tại dường như anh cũng có thể chấp nhận một giải thiết khó tin rằng mẹ anh thật sự sẽ tìm đến Châu Thanh.
Trữ Khâm Bạch nghĩ, nếu nói rằng sự tồn tại của Châu Thanh mang đến một đám sương mù vô lý và xinh đẹp, vậy thì lựa chọn đi vào là lựa chọn không thể quay đầu và cam tâm tình nguyện duy nhất trong đời anh.
- --
Gin: lúc mới làm xong chương này chưa beta mình thấy buồn cười vì Châu Thanh làm người trẻ lại không muốn cứ thích tự nhận là người đi trước, xong beta lại đọc thấy đoạn đó buồn ngang 🥺
Pass chương sau: Tên Hán Việt của loại nhạc cụ mà Châu Thanh đã chơi trong bữa tiệc của Kim Quyền Tùng là gì? Pass gồm 2 từ, 7 chữ cái, viết thường không dấu không cách.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...