Cậu Ấy Đến Từ 1945

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Nhận thức của Châu Thanh đã hoàn toàn bị lật đổ.

Lần đầu tiên cậu có cảm giác không nói nên lời.

Thế kỷ trước đừng nói đến hôn nhân đồng giới, một số người vì điều này mà đã bị gãy chân, bị bỏ tù hoặc thậm chí bị bắn cũng có. Điều duy nhất chưa từng nghe đến là có ai đó dám công khai chuyện này chứ đừng nói đến chuyện kết hôn.

Kiếp trước của Châu Thanh tràn ngập trong những thăng trầm của thời loạn thế, không yêu đương, không cưới vợ, cũng không gặp được người mình thích.

Bây giờ đột nhiên nghe nói mình đã kết hôn, đối tượng còn là một người đàn ông, dù ít hay nhiều cũng khiến cho cậu khó mà tiêu hoá được.

Chị Phạm thấy phản ứng của cậu không giống như giả thì lại một lần nữa nghĩ về lần gặp Châu Thanh vào một năm trước.

Khi đó cô vừa mới biết Trữ Khâm Bạch giấu cô tìm người xử lý việc đăng ký kết hôn, đột nhiên cảm thấy như sấm sét giữa trời quang, đặc biệt là cái tên Châu Thanh đang khoanh chân ngồi trên ghế sofa, mang theo mười một tên lưu manh đầu đường xó chợ.

Chính là ngay chỗ cậu đang ngồi bây giờ, vừa mở miệng đã cười ha ha nói: "Chị muốn tôi giữ bí mật cũng được thôi, mỗi tháng một trăm vạn, đồng ý thì tôi cam đoan tuyệt đối sẽ không nhắc tới tên Trữ Khâm Bạch."

(một trăm vạn tệ = một triệu tệ ≈ 3 tỉ 6 VNĐ)

Chị Phạm quả thật đã nổi trận lôi đình.

Cô nhìn ra được Châu Thanh thật ra rất sợ Trữ Khâm Bạch.

Một người dám cùng ba ruột ký thoả thuận VAM (*), giá trị những năm trăm triệu lận đấy.

(*) bản gốc là 对赌协议, thoả thuận VAM (Valuation Adjustment Mechanism/Bet-on Agreement): thỏa thuận giữa bên đầu tư và bên tài chính về tình hình không chắc chắn trong tương lai khi đạt được thỏa thuận.

Thà rằng bán đi hôn nhân của mình để đổi lấy việc không bị cái thân phận cậu ba nhà họ Trữ này khống chế.

Quả thật chính là một kẻ điên.

Không ai trong nhà họ Trữ không sợ anh, Châu Thanh cũng sợ.

Vì vậy những gì hắn làm là dẫn theo một nhóm người và thỉnh thoảng sẽ gây rắc rối cho những người có tin đồn với Trữ Khâm Bạch.

Nghe nói còn lột quần áo của một người phục vụ trong quán bar mà Trữ Khâm Bạch đã từng đến rồi đẩy ra đường lớn để làm nhục người ta.

Những việc này chưa từng bị làm ầm lên.

Chị Phạm vì thế đã mắng Trữ Khâm Bạch đến máu chó đầy đầu.

Nhà họ Châu lúc đó thật sự là một lựa chọn tốt cho Trữ Khâm Bạch, cô cũng biết rằng điều mà anh coi trọng chính là Châu Thanh ở nhà họ Châu là một tên phế vật.

Nhưng phế vật cũng có phiền phức của phế vật.

Chưa đầy hai tháng sau khi đăng ký kết hôn, Châu Thanh đã xảy ra chuyện.


Bây giờ lại nhìn vào người đang ngồi trước mặt mình, chị Phạm phát hiện ra mình bình tĩnh hơn nhiều so với tưởng tượng.

Có lẽ là bởi vì cậu của hiện tại cùng với người trong ấn tượng của cô có sự khác biệt vô cùng lớn.

Gầy gò mỏng manh, nói chuyện với tốc độ không nhanh cũng không chậm, bất kể là dáng ngồi hay từng cử chỉ điệu bộ đều thể hiện rất có học thức.

Cậu thậm chí còn không đề cập đến bất kỳ điều kiện nào mà đã trực tiếp đồng ý với nội dung của thỏa thuận, chị Phạm quả thật không biết thay đổi này là tốt hay xấu.

Với Châu Thanh của trước đây, có lẽ bạn chỉ cần bỏ ra một trăm vạn thì thật sự có thể mua được một lần yên tĩnh, thế nhưng cậu của hiện tại thì ngay cả một người già đời như chị Phạm cũng không thể nhìn thấu được.

Thỏa thuận được ký kết thuận lợi một cách đáng ngạc nhiên.

Lúc Châu Thanh đậy nắp bút thì đưa tay lên che miệng ho hai tiếng.

Chị Phạm nhíu mày, vô thức nói: "Tôi bảo Tiểu Lâm đưa cậu về, nhớ thay quần áo, ướt hết cả rồi."

Châu Thanh nghiêng đầu liếc nhìn bả vai mình rồi quét đến đuôi tóc, cười nói: "Tôi vẫn phải đi cắt tóc trước đã."

Châu Thanh đứng dậy. Cậu nghĩ đến gì đó rồi lại hỏi: "Xin hỏi hiện tại tôi với... chồng tôi đang ở cùng nhau phải không?"

Châu Thanh tự mình nói ra có hơi kỳ quặc, ngay cả chị Phạm cũng im lặng không nói nên lời.

Cô thật sự không cách nào tưởng tượng được Trữ Khâm Bạch đang mang lên mình thân phận chồng của một người đàn ông nhưng cô vẫn nói sự thật: "Cậu ấy quanh năm sống trong biệt thự ở Đông Hồ (*), đó là tài sản riêng của cậu ấy. Trước đây hai cậu chưa từng sống chung với nhau nhưng theo tôi được biết thì em trai cậu đã sống trong căn nhà mà ba cậu tặng cho cậu kể từ khi cậu nhập viện rồi."

(*) Đông Hồ: mình có tra thì thấy Đông Hồ là một hồ nước ngọt ở Vũ Hán, đây là hồ trong thành thị lớn nhất hoặc nhì Trung Quốc nhưng hình như Đông Hồ ở đây không phải cái ở Vũ Hán vì Vũ Hán khác chỗ với Lam Thành ở chú thích chương 1. Mấy địa danh trong đây mọi người nắm sương sương thôi nha vì có thể là tác giả chế ra thôi chứ không đúng lắm 😢

Hóa ra Châu Thanh có người nhà.

Nhưng Châu Thanh không cần đoán cũng biết, nhập viện một năm không thấy ai đến, có thể thấy rằng quan hệ không hề tốt.

Châu Thanh không nói thêm gì nữa.

Chị Phạm liếc nhìn cậu một cái, đột nhiên thở dài một tiếng, nói: "Hôn nhân của hai cậu không phải kết hôn theo hợp đồng mà là hợp pháp hợp quy, hay là đừng trở về chỗ của mình nữa. Còn có thể quay lại được không là một chuyện, trước khi chưa ly hôn nếu cậu xảy ra chuyện thì Trữ Khâm Bạch có nghĩa vụ chăm sóc cho cậu. Đến chỗ Đông Hồ ở đi, trong nhà có dì giúp việc, mấy ngày nay Trữ Khâm Bạch có nhận quay nên rất bận, chưa hẳn sẽ quay lại."

"Có cần báo cho anh ta một tiếng không?"

"Tôi sẽ báo cho cậu ấy."

"Được, cảm ơn."

Châu Thanh nhận chìa khóa từ chị Phạm, còn có cả điện thoại di động được cho là của cậu lúc xảy ra tai nạn.

Cậu thử nghịch một lúc, biết được cách bật và tắt rồi cất điện thoại đi.

Lúc Châu Thanh đến nơi đã là bốn giờ chiều.


Vì hôm đó thời tiết xấu nên khu biệt thự Đông Hồ ẩn mình trong một khu xanh hoá rậm rạp, không khí nồng nặc mùi bùn đất ẩm ướt sau cơn mưa.

Tiểu Lâm hiển nhiên rất thường xuyên tới đây, cũng không bị ngăn lại, xe đi qua cổng sắt lớn rồi đi thẳng về phía trước.

Cuối cùng dừng lại trước một căn nhà trong cùng của khu dân cư.

Ngôi biệt thự được xây dựng bên cạnh núi đá, có hai tầng với diện tích lớn được thiết kế bằng kính thuỷ tinh một chiều, bên trái có bể bơi ngoài trời cực lớn xanh ngắt. Trước năm mười lăm tuổi, Châu Thanh sống trong Châu công quán (*), sau đó cũng biết đến một số khu tấc đất tấc vàng và biệt thự đắt tiền nhưng đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy một căn nhà vô cùng hiện đại hoá và có tính công nghệ như vậy.

(*) công quán: nhà cho quan ở thời xưa.

Ngay khi Châu Thanh một mình vừa đến cổng vườn hoa thì đã có người nắm lấy cánh tay cậu.

"Sao bây giờ mới tới?"

Đối phương là một cô gái gầy gò, đưa tay ra cầm lấy chiếc túi trong tay cậu, vừa mở ra vừa nói: "Thương hiệu Lyco đúng không? Sao tới chậm thế, vẫn luôn đợi quần áo của bên anh đấy."

Châu Thanh, người vừa mới cắt tóc và mua hai bộ quần áo dưới sự hướng dẫn của Tiểu Lâm, im lặng đứng tại chỗ.

Nhưng rất nhanh sau đó cô gái đã hét lên, cầm cổ áo của áo lên, nói: "Sao lại là size này?! Bị nhỏ rồi!"

Châu Thanh thấy cô gái sắp khóc, "Áo này..."

"Thương hiệu của mấy người rốt cuộc làm việc kiểu gì đấy!" Cô gái nhét túi lại vào trong ngực Châu Thanh.

"Sao vậy, sao vậy?" Có người vội vàng chạy tới hỏi.

Cô gái vừa tức giận vừa khó chịu, "Chị, size áo bị cầm nhầm rồi, thời gian cũng không kịp nữa. Phải làm sao đây? Anh Trữ đã rất tức giận rồi, chị cũng biết hai ngày nay tâm trạng của anh ấy rất không tốt mà, em chết chắc rồi."

Người mới đến này tuổi tác lớn hơn một chút, cầm lấy chiếc túi xem thử rồi kinh ngạc: "Đây có phải quần áo của Lyco đâu."

Cô gái đầu tiên: "Hả???"

Cuối cùng Châu Thanh mở miệng: "Xin lỗi, đây là quần áo của tôi."

Hai người lập tức đồng thời nhìn về phía cậu.

Trần Đăng Đăng nhìn chằm chằm vào người đứng trước mặt mình, cao cao gầy gầy, ngoại trừ nước da hơi kém thì trông cũng không tệ.

Nhưng cô lập tức cảnh giác: "Anh là ai? Nếu không phải đến đưa quần áo từ nhãn hàng thì làm sao vào được đây? Tôi nói cho anh biết người lần trước xông vào nơi này vẫn còn đang ngồi tù đấy."

Châu Thanh: "Tôi là bạn của ngài Trữ."

Suy cho cùng cậu cũng vừa ký một thỏa thuận bảo mật.


Nhưng rõ ràng là Trần Đăng Đăng không tin: "Bạn gì? Bạn của sếp chúng tôi tôi biết hết, sao chưa từng gặp anh bao giờ?"

Trong lúc Trần Đăng Đăng ở cửa giằng co với cậu.

Bên trong biệt thự.

Trong phòng khách rộng lớn ở tầng 1, trên ghế sofa bọc da hình tròn màu trắng, đôi chân dài của Trữ Khâm Bạch đang bắt chéo, lạnh lùng nhìn người đàn ông đang ngồi đối diện ghế sofa.

Chuyên gia trang điểm muốn trang điểm cho Trữ Khâm Bạch nhưng lại bị anh giơ tay ngăn cản.

Lục Minh bị anh nhìn chằm chằm đến lông toàn thân như muốn dựng đứng lên, mở miệng nói: "Tôi nói này anh Trữ, ba à, ông nội à. Thân là sếp tổng của Thánh Khải, tôi đã hạ mình đích thân mang người qua đây, cầu xin ngài tham gia tiệc tối hằng năm của Thịnh Vũ một chút thôi, ít nhiều gì cậu có thể cho tôi chút mặt mũi có được không?"

Trữ Khâm Bạch hừ lạnh một tiếng, "Còn không phải là vì cậu muốn móc nối với Trữ Húc Minh à."

Lục Minh trợn trắng mắt, tâm trạng không tốt: "Cái gì mà Trữ Húc Minh, người ta không phải là anh cả của cậu à? Hai người bọn mình quen biết nhau từ cấp ba, Thánh Khải cũng có một nửa cổ phần của cậu. Việc cậu và ba ruột trở mặt với nhau tôi không quản được nhưng Thánh Khải nửa cuối năm nay có thể hoàn thành mục tiêu hay không phụ thuộc vào việc cậu nói một câu với anh cậu đấy."

Trữ Khâm Bạch: "Tôi không có liên quan gì với việc kinh doanh của nhà họ Trữ, cậu cũng đâu phải ngày đầu mới biết."

"Biết chứ." Lục Minh không chút sợ hãi nói: "Ngài đức cao vọng trọng, vì việc này mà ngay cả vợ cũng tình nguyện tìm từ bãi rác ra, còn có việc gì mà cậu không làm được nữa đâu."

Lục Minh nói đến đây đột nhiên muốn hóng hớt: "Tôi nghe nói người đã tỉnh rồi à?"

Trữ Khâm Bạch liếc hắn một cái, "Liên quan gì đến cậu?"

"Không liên quan gì hết nhưng rác thải gây ô nhiễm môi trường thì có liên quan đến tôi."

Lục Minh nói: "Những chuyện một năm trước cậu ta làm cậu quên rồi à? Tôi nói cho cậu biết, loại người này có thể không tổn hại đến bao nhiêu lợi ích nhưng có thể làm người ta buồn nôn. Điều này giống như hỏi một người thích ăn cứt vị socola hay socola vị cứt vậy đó."

Trữ Khâm Bạch ném áo khoác ở bên cạnh sang, "Miệng chó không nhổ được ngà voi, đừng có làm tôi buồn nôn."

Lục Minh đưa tay ra chộp lấy: "Vậy cái tính nết như chó này của cậu có thu lại được không, cũng do anh cả và chị hai bằng lòng chiều chuộng nên mới khiến cho cậu không coi ai ra gì như vậy đấy."

Lúc này điện thoại của Lục Minh vang lên.

"Chị Phạm?" Hắn lập tức thay đổi giọng điệu, không nói thẳng: "Ngọn gió nào khiến cho ngài nhớ đến tôi hôm nay vậy?"

"Cậu và Trữ Khâm Bạch đang ở cùng nhau à? Người ở studio nói cậu ấy ở nhà nhưng liên lạc không được."

"Ở chứ." Lục Minh liếc nhìn Trữ Khâm Bạch, sau đó đặt điện thoại lên bàn trà rồi mở loa ngoài.

Chị Phạm: "Châu Thanh xuất viện rồi, tôi để cậu ta đến chỗ cậu, đến lúc đó cậu đừng nhốt người ở ngoài đấy."

Trữ Khâm Bạch chưa nói gì thì Lục Minh đã nói trước: "Tôi nói này chị Phạm, là tôi bị điếc hay chị điên rồi? Chị nói ai cơ?"

Chị Phạm: "Châu Thanh. Tình huống của cậu ta bây giờ hơi khác một chút, tôi nghĩ thay vì mặc kệ ở bên ngoài gây ra thêm rắc rối thì chi bằng đặt trước mắt vẫn an tâm hơn."

Lục Minh chế nhạo: "Chị không sợ Châu Thanh ngủ với ảnh đế nhà chị à?"

Chị Phạm cảm thấy quái gở: "Ai tự kết hôn thì tự chịu trách nhiệm đi."

Vì chuyện này mà chị Phạm đã đâm chọt anh một năm, người quen ai mà không rõ.


Trữ Khâm Bạch tỏ ra thờ ơ, chỉ nói: "Đi đâu em không quản, nhưng chỗ này chỉ cần cậu ta dám tới thì em dám ném người đi."

Kết quả là vừa dứt lời, Trần Đăng Đăng đúng lúc dẫn người đi vào.

Với tư cách là một trợ lý, Trần Đăng Đăng đã đủ nơm nớp lo sợ rồi nhưng vừa vào cửa đã nghe thấy lời này nên nhất thời sợ tới mức đứng tại chỗ không dám nhúc nhích.

Trữ Khâm Bạch ngước mắt lên liếc qua, đúng lúc bốn mắt giao nhau với người đứng phía sau Trần Đăng Đăng.

Châu Thanh chưa bao giờ gặp Trữ Khâm Bạch trước đây nhưng lần đầu tiên nhìn thấy người này, cậu khẳng định mình không nhận lầm người.

Dáng vẻ của Trữ Khâm Bạch rất dễ nhận ra, là kiểu ưa nhìn đến chói mắt. Ngũ quan góc cạnh sắc nét, đôi mắt một khi nhìn người khác từ dưới lên trên đều có một loại cảm giác như từ trên cao nhìn xuống.

Điều này khiến cho Châu Thanh không thể không nhớ đến con mèo lông dài Mỹ màu đen mà cậu đã nhìn thấy trong nhà vợ của một vị tướng quân.

(*) mèo lông dài Mỹ hay còn gọi là mèo Maine Coon, tui kiếm ảnh màu đen cho mấy bồ dễ tưởng tượng 👇🏻



Giống như một con báo đen lông dài, hoàn toàn sẽ không đến gần người khác.

Dáng đi rất tao nhã, lúc đi lướt qua chân bạn, ngay cả một ánh mắt cũng lười liếc nhìn bạn.

Thế nhưng Trữ Khâm Bạch ban đầu đã không nhận ra người.

Nhưng kết hợp với những gì chị Phạm vừa nói trên điện thoại, anh thật sự đã liên kết người tóc đen, ăn mặt giản dị sạch sẽ trước mặt này với ấn tượng mơ hồ trong đầu.

Anh nhìn Trần Đăng Đăng, "Cô dẫn người vào mà không cho tôi một lời giải thích sao?"

"Anh Trữ." Trần Đăng Đăng cảm thấy ngày chết của mình đã đến rồi.

Cô cũng không biết tại sao mình lại bằng lòng dẫn người vào nữa, có lẽ là vì lúc cậu nói mình là bạn của Trữ Khâm Bạch quá mức chân thành, cũng có thể là vì thấy cơ thể cậu không khoẻ.

Dù sao cô cũng không thể nói mình vì đầu óc mê muội mà tin lời của cậu.

Suy cho cùng biểu hiện của anh Trữ rõ ràng là dấu hiệu của việc sắp bùng nổ cơn giận.

May mắn thay, người đàn ông được dẫn vào đã cứu cô một mạng.

Cậu tự mình đi vòng qua cô, đứng trước mặt cô. Một lúc sau mới nói với người ngồi trên ghế sofa: "Lâu rồi không gặp, gần đây có khỏe không?"

Đây là lời chào hỏi cơ bản, phổ thông và lịch sự nhất, ít nhất trong nhận thức của Châu Thanh là như vậy.

Người đàn ông ngồi bên kia ghế sofa đột nhiên lộ ra vẻ mặt nghẹn ngào.

Nhưng Trữ Khâm Bạch lại xem xét cậu, lạnh lùng nói: "Mới đầu còn tốt nhưng vừa nhìn thấy cậu đã rất không tốt."

Châu Thanh xem xét tình thế, đã hiểu ra rồi.

Ban đầu cho rằng người nếu đã có thể kết hôn, lại còn sẵn sàng trả chi phí y tế cao cho cậu thì quan hệ với Châu Thanh chắc có thể miễn cưỡng xem như tạm được.

Hiện tại xem ra không phải là miễn cưỡng nữa.

Mà hẳn là vô cùng miễn cưỡng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui