Cậu Ấy Đến Từ 1945

Sau khi thích nghi với cảm giác khó chịu khi máy bay xuyên qua bầu trời, Châu Thanh lần đầu tiên rời khỏi Lam Thành.

Hứa Triêu đi cùng với cậu, không đi cùng với nhóm Tiền Thịnh.

Sau khi xuống máy bay, Hứa Triêu choàng áo khoác cho cậu.

"Không ngờ đã là tháng năm rồi mà Phủ Thành này lại lạnh như vậy."

"Mùa mưa dầm ở phía Nam nhiều." Châu Thanh kéo áo lại rồi trả lời.

Hứa Triêu nhất định muốn một mình kéo hành lý của hai người, lần này theo Châu Thanh đến Phủ Thành, cậu ta cũng đã sắp xếp xong cho mẹ mình nên mới kiên quyết đi theo.

Hứa Triêu đẩy hành lý, vừa đi vừa nói: "Cũng may không phải mùa đông, nếu không cơ thể này của anh Thanh nhất định chịu không nổi. Đúng rồi, thuốc bác sĩ kê anh đã mang theo đầy đủ chưa?"

"Trước khi xuất phát đã lấy đơn mới rồi."

Thời tiết trở lạnh khi trời còn ấm chính là lúc khó nghỉ ngơi nhất, lời này rất có lý. Với cơ thể như bây giờ, nơi nào cậu nên chú ý thì phải chú ý.

Hai người gặp nhóm Tiền Thịnh ở bên ngoài sân bay.

Người đến đón là lão Lý, người phụ trách nhà máy chi nhánh của Châu thị, đã hơn năm mươi tuổi, cả đời này đều cống hiến cho việc sản xuất của nhà máy.

Châu thị đã lâu rồi không nhận được bất kỳ khoản tiền vốn mới nào vào tài khoản nên nhiều công nhân bên dưới đang đồn đại rằng tập đoàn Châu thị sắp phá sản rồi, trước Tết cũng đã thật sự sa thải một nhóm người.

Nửa tháng trước, đột nhiên có tin tức nói rằng sắp có người từ tổng công ty tới, lão Lý cảm thấy có hy vọng nên đã đích thân đến đón người nhưng lúc nhìn thấy người lại cảm thấy hy vọng tan vỡ. Còn quá trẻ, trông giống như một quý công tử, khiến cho gió Phủ Thành vừa thổi qua thì sắc mặt đã không được tốt lắm. Hơn nữa những người bên cạnh đều gọi cậu là Châu tổng một cách cung cung kính kính, cũng không phải người dễ làm mích lòng.

Lão Lý nản lòng nên cả đường đi không nói được mấy câu.

Cậu trai Châu tổng trẻ tuổi ngồi ở giữa trên hàng ghế sau dường như không cảm thấy bị coi thường, câu đầu tiên nói khi lên xe là: "Quản đốc xưởng Lý, nhóm công nhân rời đi trước Tết có thể tìm về lại không?"

Trong lòng lão Lý khẽ giật mình, quay đầu nhìn ra phía sau, giống như đang cạnh tranh cao thấp, nói: "Tìm lại làm gì? Tiền lương sắp không trả nổi nữa rồi."

Chàng thanh niên mũm mĩm bên cạnh Châu tổng lập tức cười nói: "Quản đốc xưởng Lý, Châu tổng của chúng tôi bảo chú tìm thì cứ tìm đi, chúng tôi đến đây không phải là để thay chú giải quyết vấn đề hay sao."

Lão Lý vẫn không thể tin được, quay ngược trở lại nói: "Cho dù có cầm tiền trả lương thì thế nào, cũng không chỉ là vấn đề tiền vốn. Tôi đã ở dây chuyền sản xuất nhiều năm như vậy rồi, từ hơn mười năm trước liều mạng tăng sản lượng, nghĩ biện pháp để tăng hiệu suất, máy móc, nhân công, cái nào tôi cũng dám nói không có vấn đề gì nhưng việc này làm không được thì chính là làm không được."

Trong lòng lão Lý hiểu rõ, hai năm trước Phủ Thành là nơi đầu tiên trải qua sự biến đổi, vốn cho rằng sắp được cứu rồi nhưng sau đó lại chẳng được gì cả.

Ông không mong đợi cậu Châu tổng trẻ tuổi này nhìn ra gốc rễ của vấn đề, chẳng qua là có quan hệ với lão tổng ở bên trên, xuống đây để trải nghiệm cuộc sống thôi.

Kết quả ông lại nghe Châu Thanh nói: "Người đành làm phiền quản đốc xưởng Lý cố gắng hết sức tìm về vậy, có thể quay lại được bao nhiêu hay bấy nhiêu."

"Theo tôi được biết thì nhóm người thôi việc trước Tết đều là công nhân cũ của nhà máy, bọn họ đối với điện tử, công nghệ mới và các lĩnh vực tương tự đều rất xa lạ nhưng lại là một nhóm nhân tài cốt cán có kỹ thuật lâu đời nhất. Buổi chiều tôi đã hẹn một công ty sản xuất cơ khí để bàn việc hợp tác, việc này chỉ có thể làm phiền quản đốc xưởng Lý làmthay vậy."


Lão Lý thậm chí còn không có thời gian thất lễ, lại quay đầu nhìn Châu Thanh rồi cau mày hỏi: "Cậu nói nghiêm túc sao?"

Châu Thanh mỉm cười: "Người thật sự có năng lực, tôi chắc chắn sẽ không để bọn họ thật sự thất nghiệp."

Lão Lý xoa tay, trong lòng lại bùng lên một ngọn lửa. Ông đã là một quản đốc xưởng già rồi, bây giờ ngay cả sự sống còn của công nhân cũng không thể đảm bảo nên ông cảm thấy rất hổ thẹn.

Những lời của chàng trai trẻ trước mặt đã lại cho ông thêm một chút hy vọng.

Ông nghĩ, lỡ đâu thì sao.

Lão Lý ngồi ở hàng ghế đầu, không quay đầu lại nữa mà chỉ vội vàng gật đầu đồng ý: "Được, vậy tôi sẽ liên lạc."

Cái gọi là mở rộng lãnh thổ thật sự không dễ dàng như vậy. Kể từ ngày Châu Thanh đến Phủ Thành thì thậm chí còn không có thời gian đến nơi ở đã được sắp xếp mà bắt đầu làm việc không ngừng nghỉ.

Đi xuống tuyến một, phát hiện vấn đề, giải quyết vấn đề.

Cảm giác đó gần giống như năm đó lúc tiếp nhận gia sản nhà họ Châu.

Bận rộn nhưng không sống hoài.

Đặt chân xuống đất, từng bước từng bước một, trái tim không mong cầu gì khác ngoài việc bước đi đủ vững chắc.

Quá trình nắm giữ mọi thứ trong tay từng chút một này không giống như những năm cuối cùng của kiếp trước, khi tất cả mọi người đều mò mẫm về phía trước trong bóng tối và không thể nhìn thấy ngày mai ở đâu. Thời thế đã khác rồi, công nghiệp vì lợi ích của nhân dân, từng bước đều có thể thấy được hiệu quả.

Châu Thanh dường như không cảm thấy mệt mỏi nhưng cường độ làm việc của cậu thật sự doạ sợ Hứa Triêu và Tiền Thịnh.

Nửa tháng sau khi đến Phủ Thành. truyện đam mỹ

Bởi vì trời mưa nên Hứa Triêu buộc cậu phải nghỉ ngơi một ngày.

Châu Thanh ở một mình trong một căn nhà có hai phòng ngủ và một phòng khách, không được xem là tốt bao nhiêu, so với biệt thự Đông Hồ cậu ở gần một tháng còn khác biệt đến long trời lở đất.

Châu Thanh thích nghi rất tốt. Điện nước đầy đủ, cộng thêm cậu rất ít khi dùng đến điện nên căn nhà đối với cậu mà nói chỉ là một chỗ để ngủ.

Buổi trưa hôm đó, Hứa Triêu bưng một bát vằn thắn tới cửa, nói: "Anh Thanh, vợ của quản đốc xưởng Lý làm, nhất định muốn mang cho anh ăn thử."

"Thay tôi cảm ơn người ta."

"Đó là điều đương nhiên," Hứa Triêu nói.

Hứa Triêu ở đây cũng dần dần thể hiện ra tài năng, phần lớn thời gian cậu ta đều đi theo Châu Thanh để giúp xử lý rất nhiều việc mà cậu không để tâm và phối hợp trong mọi khía cạnh, thậm chí ngay cả Châu Thanh đôi khi còn cảm thấy bọn họ có một sự ngầm hiểu như thể đã làm việc cùng nhau trong nhiều năm.


Châu Thanh vẫn đang mặc đồ ngủ, bởi vì thời tiết xấu nên ánh sáng trong nhà rất mờ.

Cả người Hứa Triêu ướt sũng bước vào cửa, Châu Thanh bảo cậu ta vào phòng tắm lấy khăn lau người.

Hứa Triêu vào phòng tắm nhưng không hề chạm vào đồ của Châu Thanh.

Đối với cậu ta mà nói, mặc dù Châu Thanh ở đây cùng chung một tụ với bọn họ, cuộc sống cũng đơn giản như vậy, vỏn vẹn trong thời gian ngắn đã giành được sự tán thưởng từ trên xuống dưới nhưng sự khác biệt đó vẫn rất dễ nhận thấy.

Sau khi rửa tay đơn giản trong phòng tắm một lúc, Hứa Triêu liếc nhìn cửa sổ nhỏ của phòng tắm, lớn tiếng nói: "Anh Thanh, hay là anh nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa đi, em thấy trời mưa thế này sẽ không ngớt đâu."

Hứa Triêu không nghe thấy câu trả lời, lúc đi ra mới phát hiện Châu Thanh đang xem tin tức.

Bản tin trên TV là về một nơi tên là huyện Lâm Thuận ở Phủ Thành đang gặp phải lũ lụt.

Hứa Triêu vừa nhìn đã "Ơ" lên một tiếng, kinh ngạc nói: "Anh Thanh, đây không phải là nơi anh bảo anh Tiểu Chu dẫn người đi thu thập tư liệu sao?"

Châu Thanh nhìn TV không rời mắt, "Gọi điện thoại xem có thể liên lạc được với người không."

Hứa Triêu lấy điện thoại ra, quay số cuộc gọi, sau vài giây thì nói, "Không gọi được, máy bận."

Châu Thanh trầm ngâm một lát, không chút do dự cầm lấy quần áo đứng dậy.

"Tìm xe đi, chúng ta đi một chuyến."

Hứa Triêu không đồng ý, "Anh Thanh, bây giờ bên đó đang có thiên tai, nói không chừng đường đều bị chặn cả rồi. Hơn nữa, anh Tiểu Chu có tính đề phòng rất cao, hẳn là sẽ không có việc gì lớn đâu."

...

Vào đoàn được nửa tháng, đoàn làm phim "Mộng phù du" mới biết điều kiện quay phim tệ đến mức nào.

Thành phố điện ảnh và truyền hình được quyết định ban đầu không phải là địa điểm quay đầu tiên. Bọn họ đang ở trong một xó xỉnh nào đó không rõ ở phía Tây Nam.

Một số lượng lớn các cảnh quay trong rừng mưa nhiệt đới là một thử thách lớn đối với đoàn làm phim và các diễn viên.

Trời đã mưa ba ngày rồi khiến cho việc quay phim hoàn toàn không thể tiến hành. Cả đoàn rút khỏi vùng núi nhưng tất cả tàu điện ngầm đều ngừng chạy, mọi người bị mắc kẹt trong một khách sạn nhỏ ở một thị trấn.

Trên mạng đều là tin tức thiên tai, nếu không thì là tin tức quyên góp của minh tinh.

Buổi trưa, những diễn viên quần chúng nhỏ ngồi xổm ở dưới sảnh tán gẫu.


"Tôi thấy tình hình rất nghiêm trọng, ở dưới còn có làng xảy ra sạt lở đất, mọi người đã quyên góp chưa?"

"Tôi quyên góp được ít thôi, nghe nói nam diễn viên chính của bộ phim chúng ta đang quay đã quyên góp năm trăm vạn."

(năm trặm vạn tệ = năm triệu tệ ≈ 17 tỉ VNĐ)

Có người ngậm ngùi: "Lúc nào thì tôi mới có thể nổi tiếng đến mức vung tay là có năm trăm vạn đây."

"Tôi nói này, vẫn may là không có ai biết chúng ta ở nơi này quay ngoại cảnh, nếu không thì mấy fan của diễn viên chính nhất định sẽ phát điên."

"Việc bảo mật phim của đạo diễn Dương rất nghiêm ngặt."

Lúc này, một vài nhân viên từ bên ngoài đi vào với những chiếc túi lớn rồi hét lên một tiếng: "Đến giờ ăn rồi!"

Việc này mới cắt ngang cuộc thảo luận của nhóm người.

Đúng lúc một vài diễn viên trẻ từ trên lầu đi xuống, một trong số đó là Nhâm Kỳ Hiên.

Cậu ta quen đường quen nẻo tìm nhân viên, mở miệng nói: "Đạo diễn bọn họ đang bàn công việc trên lầu, tôi mang cơm hộp lên đó."

Các nhân viên vừa nghe đã đưa cho cậu ta một hộp cơm trưa được đóng gói riêng: "Vậy làm phiền cậu rồi."

Sau khi cậu ta rời đi, những người trong nhóm diễn viên quần chúng bắt đầu xì xầm.

"Độ nổi tiếng của Nhâm Kỳ Hiên cũng không thấp, sao lại làm việc vặt thế này?"

"Cậu vẫn chưa biết à? Vai lần này của cậu ta ở trong đoàn rất nhỏ, con đường đi trong đoàn làm phim theo hướng gần gũi với mọi người. Hiện tại trong đoàn phim đang lén lút lan truyền tin đồn rằng thật ra cậu ta đến là để theo đuổi ảnh đế Trữ."

"Không phải lúc trước còn bác bỏ tin đồn trên mạng sao? Nhưng mà cũng đúng đấy, theo đuổi đến tận nơi núi non hoang dã này cùng quay phim, bây giờ còn cùng bị nhốt ở cái khách sạn nhỏ này, nói không chừng còn thật sự ở bên nhau rồi ấy chứ."

"Mấy người đừng nói nữa."

Có người nhắc nhở: "Lần trước trợ lý kia của anh Trữ nghe được có người hóng hớt vài câu, cừ thật đấy, hung dữ mắng người ta đến sững người luôn. Tôi thấy người trong ekip của anh ấy rất kiêng kỵ việc này, mọi người đừng có lan truyền bậy bạ."

Lúc này, trên tầng 7 của khách sạn.

Đạo diễn đoàn phim và các diễn viên chính đều ở tầng này.

Lúc Nhâm Kỳ Hiên mang theo một hộp cơm trưa gõ cửa phòng Trữ Khâm Bạch thì tổ chế tác chính đều ở đó. Đạo diễn Dương Chí Thành thấy là cậu ta liền vẫy tay nói: "Kỳ Hiên à, vào đi vào đi, sao lại có thể để cậu làm việc vặt như bưng cơm chứ. Bọn tôi đang nói về phim đây, cậu cũng mau vào nghe đi."

Nhâm Kỳ Hiên mỉm cười chào hỏi, nói: "Không sao, nên làm thôi, mọi người ăn cơm trước đi, nếu không sẽ nguội mất."

Dương Chí Thành đang cùng Trữ Khâm Bạch thảo luận đến điểm mấu chốt nên không ngậm được miệng, nhưng vừa nhìn thấy mọi người đứng lên liền vỗ vai Trữ Khâm Bạch ở bên cạnh: "Bỏ đi, ăn cơm trước đã, tình hình này tôi thấy nhất thời cũng không có cách nào làm việc trở lại."

Điều kiện của nơi này vô cùng hạn chế, mặc dù là căn phòng tốt nhất nhưng thiết bị cũng chỉ có thế.

"Anh Trữ." Nhâm Kỳ Hiên đưa hộp cơm qua.


Trữ Khâm Bạch nhìn cậu ta một cái, xoay người đi tìm đồ cắm sạc rồi tùy ý nói: "Để đó đi, lát nữa tôi tự lấy."

Nhâm Kỳ Hiên xấu hổ giơ tay lên rồi rất nhanh lại lặng lẽ thu lại.

Những người khác chú ý tới cảnh tượng này thì ho khan một tiếng, cố ý chuyển chủ đề, cười hỏi: "Anh Trữ, tất cả chúng tôi chen chúc trong phòng cậu ăn cơm, cậu sẽ không có ý kiến chứ?"

Trữ Khâm Bạch tìm được cục sạc dự phòng rồi cắm sạc, "Không có ý kiến, lúc đi theo đạo diễn Dương của mọi người quay phim "Đi qua núi non", đừng nói là chỉ một căn phòng, sa mạc hay lều hoang, tệ nhất là nằm đất cũng từng ngủ qua rồi, không để ý cái này."

Dương Chí Thành muốn đấm anh một phát, cười mắng: "Bây giờ ảnh đế lớn Trữ cậu nổi tiếng rồi nên muốn ghi thù tôi à?"

"Làm gì dám."

Mọi người xung quanh đều biết đạo diễn và Trữ Khâm Bạch đã quen biết nhau nhiều năm nên nhất thời bầu không khí trở nên thoải mái, mọi người đều bật cười.

Có người vừa ăn vừa ngậm ngùi: "Cũng may nơi này có máy phát điện, nếu không cũng không biết phải làm sao. Chỉ là không có tín hiệu internet, mỗi ngày chỉ nhốt mình trong phòng nằm ngủ, muốn lên mạng giết thời gian cũng không được."

"Biết đủ đi." Người bên cạnh than thở, "Cũng may chúng ta đi ra kịp thời, nếu không bây giờ có lẽ đã bị kẹt trong núi rồi."

Có người mở TV trong phòng Trữ Khâm Bạch, không có internet nên chỉ có thể xem tường thuật trực tiếp.

Những cánh đồng màu mỡ, nhà cửa, làng mạc và thành phố đều bị nhấn chìm trong lũ.

Vấn đề là trời vẫn mưa không ngớt.

Một phóng viên mặc áo mưa và cầm ô đứng ở vùng nước nông của một tòa nhà dân cư để đưa tin: "Hiện tại chúng tôi có thể thấy rằng toàn bộ vùng trũng của huyện Lâm Thuận đã bị ảnh hưởng bởi thiên tai, vật tư và nhân viên cứu trợ từ nhiều nơi cũng lần lượt đến rồi. Mưa to không ngớt, mực nước tiếp tục dâng cao, việc điều động nhân sự là một khó khăn lớn trong công tác cứu hộ. Từ phía sau lưng tôi có thể nhìn thấy được, chúng tôi có không ít người dân đã nhiệt tình tham gia đội cứu hộ tình nguyện và thực hiện công việc di chuyển gian nan."

Trong lúc cầm điện thoại, Trữ Khâm Bạch liếc mắt nhìn camera, anh cúi đầu rồi đột ngột ngẩng lên, lông mày dần dần nhíu lại.

Trong ống kính của phóng viên, trên chiếc xuồng cứu hộ cao su màu vàng vừa cập bến có ba bốn người đi xuống.

Người đàn ông tham gia cứu hộ ở ngay phía trước, áo gile trên người có lẽ đã được cởi xuống khoác cho đứa trẻ trong ngực, chiếc áo khoác dài màu đen bị mưa làm ướt sũng lộ ra dáng người gầy gò.

Cậu vừa giao đứa trẻ cho một cặp vợ chồng đi xuống từ phía sau thì đã bị phóng viên chặn lại.

Chắc là do không ngờ tới nên cách cậu nhìn vào camera có hơi ngạc nhiên.

Phóng viên đưa micro đến miệng cậu, mang theo tiếng gió hỏi: "Thưa ngài, quý tính (*) của ngài là gì vậy ạ?"

Gương mặt của người bị hỏi thăm đó ở dưới màn mưa trông có vẻ tái nhợt nhưng không hề nhếch nhác, phong thái trong ánh mắt thậm chí có thể nói là trầm ổn, cậu gật đầu, "Miễn quý, họ Châu."

- --

Gin: chương sau gần 10k chữ bằng nguyên cái truyện ngắn =)))

(*) giải thích sơ một chút, "tính" ở đây nghĩa là họ, "quý" ở đây là quý giá, đây là một câu hỏi họ lịch sự của người Trung Quốc, lúc gặp người mới quen thì sẽ hỏi là "Quý tính của anh/cô là gì?", nếu trả lời lịch sự mà hạ thấp mình xuống thì sẽ nói là "miễn quý" nghĩa là "không cần thêm quý giá vào" í rồi người ta chỉ trả lời họ của mình là gì thôi.

Pass chương sau: Tên ông ngoại của Trữ Khâm Bạch là gì? Viết in hoa tên riêng, không dấu không cách.

Gợi ý: Tìm lại chương anh Trữ và Châu tổng ghé qua nhà bà ngoại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận