Trong một căn phòng hảo hạng tại Bình An khách điếm ở trăm dặm phía ngoài Đường môn, một hắc y nhân đang hướng về phía thiếu niên ngồi trên ghế thái sư, báo cáo: “Đường Cát Tường đã rời khỏi Đường môn, trước mắt phương hướng là phương bắc.”
“Hạ lệnh xuống, giám thị cho cẩn thận. Nhưng tuyệt đối không được để lộ hành tung.”
Thanh âm lạnh lùng mang theo cực điểm băng lãnh. Cảm giác rất sạch sẽ dứt khoát, đồng thời mang theo sự cường ngạnh quyết không buông tha cho con mồi.
“Vâng.” Hắc y nhân đáp lời, sau khi khom người hành lễ thì lui ra ngoài.
Thiếu niên vẫn tiếp tục bảo trì yên lặng hồi lâu, sau đó chuyển hướng đi ra phía sau tấm đại bình phong trong phòng. Ở nơi này có bày trí một dục bồn rất lớn, bên trong đã sớm được đổ đầy nước, phát ra nhiệt khí nóng hổi. Mùi thơm ngát từ hoa Chi Tử nhẹ nhàng lan toả, tràn ngập trong bầu không gian ẩm ướt.
Ngón tay thon dài giải khai y khấu (cúc áo), trong nháy mắt y phục trên người đã bị cởi xuống. Thân hình như được tạo hình từ bạch ngọc thượng đẳng nhẹ nhàng tiến vào trong nước, rồi y thoải mái thở ra một hơi thật dài. Chỉ ngay lúc này, trong đôi mắt của y mới ánh lên tâm tình. Thủy quang ôn hòa lưu chuyển trong đôi mắt hạnh hoàn mỹ, thật là cực độ mỹ lệ. Y múc nước nóng cẩn thận tẩy sạch da thịt trên thân, nhìn lớp da trắng ngần dần dần hiện lên màu phấn hồng mịn màng mị nhân, y nhịn không được thở dài.
Y đương nhiên biết thân thể của mình phi thường hoàn mỹ, cũng rất yêu thích làn da tựa như da hài tử vừa trơn nhẵn tế nộn lại ẩn chứa vô tận lực đạo như thế này, vì thế y cũng rất thích bọt tắm, thích tự mình chậm rãi tận hưởng. Nhưng điều này không đồng nghĩa với việc để cho người khác cũng được ngắm nhìn thân thể y, càng đừng nói đến việc để nam nhân khác lưu lại dấu vết trên người mình. Vô thức xoa lên vai trái của mình, nơi đó
có một ấn tử hơi nổi lên.
Y biết đó là thứ gì, vốn là một như ý hoạ (tranh ước). Màu sắc đỏ tươi dựa vào làn da trắng noãn để làm nền, ánh lên sắc thái dị thường chói mắt. Nhưng mà thực ra đây không phải vết thương, không phải đóng dấu, không phải thai ký (bớt), cũng chẳng phải hình xăm, mà chính là bức tranh do nam nhân ghê tởm kia dùng thứ dược liệu kì quái nào đó vẽ lên. Vẫn nhớ rõ sau khi tên kia hoàn thành bức tranh, còn dám đắc ý ngời ngời nói cho y biết đây chính là dấu hiệu biểu trưng y chính là người của hắn.
Nghe câu đó y gần như bị chọc cho giận muốn xỉu, nếu không phải bản thân bị hắn hành hạ đến mức tay chân vô lực toàn thân bủn rủn thì, y thật muốn nhảy dựng lên đem tên siêu cấp mặt dày kia bầm thây vạn đoạn.
Y đã thử dùng rất nhiều phương pháp để tẩy đi cái ấn tử này nhưng chưa lần nào thành công. Tên hỗn đản này đích thực là cao thủ dụng dược giỏi nhất thiên hạ, dược mà hắn đã dùng đến cả đệ đệ học vấn uyên bác của mình cũng không biết. Vậy nên y mới phải ngàn dặm xa xôi đến Tứ Xuyên để tìm tên hỗn trướng mà lẽ ra cả đời chẳng bao giờ muốn gặp lại kia. Mục đích chỉ có một, bắt hắn giao giải dược ra rồi thủ tiêu người luôn cho hả giận.
Đệ đệ đối với việc y một mực kiên trì cùng cố chấp tỏ vẻ rất khó hiểu, cả những cấp dưới của y cũng vậy – mặc dù bọn họ vẫn như cũ theo đến đây. Nhưng mà nguyên nhân thật sự ư, bảo y mở miệng thế nào đây? Chẳng lẽ lại đi nói cho người khác biết mình bị cái hỗn đản đáng chết kia làm…làm…vậy vậy đó rồi sao? Cho dù người khác có lá gan nghe, y cũng không có can đảm nói ra miệng.
Ảo não thở ra một hơi thật dài, y đem mặt vùi vào trong nước. Bây giờ ngay cả tắm y cũng không cởi nhân bì diện cụ ra nữa để tránh phát sinh rắc rối. Lời sư phụ nói không sai, trên giang hồ luôn tồn tại một ít những tên có tư tưởng biến thái, nếu có thể không dính dáng đến bọn họ thì tốt nhất là không dính dáng, bằng không thì thật sự rất bi thảm.
Bất quá cũng phải thú nhận, xem Đường môn là địch cũng không phải việc sáng suốt. Nếu lo nghĩ đến lợi ích toàn cục thì phải tận dụng cơ hội tránh việc gây thù với kẻ mạnh mới là tốt nhất. Nhưng mà vừa nghĩ đến chuyện mà tên hỗn đản kia gây ra cho y, thật sự y nuốt không trôi cục tức này, cho dù có phải dốc toàn lực khai chiến cùng Đường môn, y cũng muốn hảo hảo giáo huấn tên kia một phen, bằng không chẳng phải uy danh của “Ma công tử” Ngọc Như Ý sẽ hoàn toàn bị hắn dẫm nát dưới lòng bàn chân hay sao?
Nguyên bản dự tính sẽ giải quyết hắn ngay tại Tứ Xuyên, không nghĩ rằng tên kia lại hoàn toàn không biết xấu hổ làm rùa đen rút đầu, hại y không có biện pháp xuống tay. Bây giờ hắn xuất môn lên hướng bắc rồi, mặc dù không biết mục đích chuyến đi là gì, bất quá bước chân khỏi cửa thì không thể có lợi thế bằng trú trong ổ của mình, cơ hội lớn đây. Kiên nhẫn một chút, nghìn vạn lần không nên gấp gáp, không thể lại phạm sai lầm để phải “bồi liễu phu nhân hựu chiết binh”, để cho hỗn đản kia ăn xong một lần là đủ lắm rồi.
Cát Tường cho tới bây giờ cũng không cho rằng Ngọc Như Ý là kẻ dễ dàng bỏ cuộc như vậy. Cho nên khi thủ hạ của y xuất hiện từ đằng trước đến sau lưng mình, hắn một chút cũng không kinh ngạc, thậm chí còn có chút vui mừng. Thật sự là lâu rồi hắn không có tin của Ngọc Như Ý, bắt đầu từ lần nọ, toàn bộ hành tung của y trong chốn giang hồ đều tiêu thất, ách…Hắn biết được bản thân “xuống tay” vốn hơi dã man, nhưng mà không đến nỗi bi thảm như vậy chứ…Thật sự khổ sở vậy sao? Chật vật đến mức ngay cả tìm hắn tính sổ cũng không nổi? Kỳ thật điều khiến Cát Tường lo chỉ có nhiêu đó thôi. Bây giờ nhìn y có thể nhảy dựng lên, toàn tâm toàn ý lùng cho ra hắn để tính sổ, Cát Tường cũng yên tâm rồi. Y không có việc gì đâu, thật tốt. (Thê nô một cây, đúng chuẩn công =))
Hắn đã thông báo cho lão nương biết người mình thích rồi, đây đại biểu cho việc hắn đã hạ quyết tâm, đời này hắn muốn chọn y là bạn đời suốt kiếp, đã quyết định rồi đó!
– Ngoại nhân có lẽ không biết, tiểu hài tử xuất thân từ Đường môn thường thường chính là tín đồ đi đầu với việc nhất kiến chung tình. Thấy được rồi yêu, chính là chuyện cả đời nha. Quản ngươi là nam hay nữ là già hay trẻ là chính hay tà, quan tâm làm gì. Ái tình ư, nếu cần phải chú ý đến nhiều sự ràng buộc bên ngoài như vậy thì còn được gọi là ái tình hay sao?
Đương nhiên, nếu người trong lòng của mình đã có ý trung nhân hoặc đã có nơi có chốn, như vậy đệ tử Đường môn có lẽ chỉ có một lựa chọn, đó là thoái nhượng cũng như từ nay về sau sẽ không hề quấy rầy. Dù sao yêu nhau cũng không thể trở thành tất cả. Chưa từng ai có thứ quyền lực lấy tình yêu làm cớ để đi thương tổn người khác.
Bất quá Cát Tường hoàn toàn xác định Ngọc Như Ý tuyệt đối không có người yêu. Thử nghĩ xem, tại nơi kì quái trong giang hồ kia, giữa người với người vốn không có bí mật nào đáng kể. Tất cả đều mồm năm miệng mười, không ngừng tung hê bí mật của kẻ khác. Thân là một trong những nhân vật được nhiều người biết danh nhất giang hồ, một ít tin tức của Ngọc Như Ý quả thật là nhân sở cộng tri (người người cùng biết). Tỷ như chuyện y có hay không có người bầu bạn đều chẳng phải chuyện gì bí ẩn. Thế nhưng y lớn lên trông ra sao thì lại chẳng có người biết. Dù sao, y vốn vẫn quen mang mặt nạ da người để che dấu chân diện mục.
Giang hồ a, cái chốn quái dị.
Ngâm mình trong buồng nhiệt thủy của khách điếm, Cát Tường hơi thở dài. Sau đó lại nở nụ cười như ăn trộm. Người trong giang hồ không biết bên dưới lớp nhân bì của Ngọc Như Ý rốt cuộc là dung nhan như thế nào, hắn lại biết rõ à nha. Quả thật không thể chỉ diễn tả bằng hai từ “tuyệt sắc” đâu. Bởi vậy mới hại hắn nhất kiến chung tình, sau đó lại thất lễ mạo phạm y.
Hắc hắc hắc hắc…Cười mờ ám, trong đầu lại không tự chủ được hồi tưởng về lần gặp gỡ đầu tiên với y.
Đó là một đêm trời trong trăng sáng không mây còn sao thì có một tẹo, gió hiu hiu thổi, nhẹ nhàng khoan khoái cả người. Một mình Cát Tường mang theo một thân mùi rượu, trên đường trở về nhà.
Hắn vừa mới đến thôn kế bên dự hôn lễ của một người thân thích, cao hứng uống quá chén, kết quả không cẩn thận, bị tân nương tử hôm nay – cũng chính là Phù Dung cô nương biểu tỷ của hắn hạ độc.
Độc này không gắt, đối với Đường môn đệ tử mà nói không đáng kể chút nào. Nếu như không uống rượi, nếu như không uống xong Hoa Đào Lộ do chính Đường môn tự ủ, thì chẳng có chuyện gì xảy ra, bởi vì Hoa Đào Lộ chính là thuốc dẫn cho độc dược nọ. Nhưng mà hết lần này đến lần khác Cát Tường lại bị quán cho vài chén đầy Hoa Đào Lộ, hậu quả là độc dược cũng nhân tiện phát tác.
Cát Tường đương nhiên biết tại sao. Ai bảo lúc đầu khi Phù Dung biểu tỷ của hắn cùng người trong lòng còn trong trạng thái lơ mơ lại bị vây giữa dây dưa dằn vặt tình cảm lẫn nhau, thì hắn lại chủ động hạ xuống “thứ tốt” giúp nàng và người đó gạo nấu thành cơm vì thấy không vừa mắt cái tình trạng giằng co kéo dài này, đồng thời lo lắng biểu tỷ của hắn nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ biến thành một lão cô nương mất. Mặc dù hắn vốn có hảo tâm, biểu tỷ của hắn lại không nghĩ như vậy, người ta không nhân dịp này hoàn lại một mảnh “ân tình” cho hắn mới là lạ. Bởi vậy, đáng đời hắn bị chỉnh. Bất quá cũng không ảnh hưởng gì đến toàn cục vui đùa, nhiều lắm cũng chỉ khiến Cát Tường giống như hiện tại đầu váng mắt hoa, cước bộ lảo đảo, cả người phát nhiệt không chịu nổi, thầm nghĩ tìm một phương pháp để phát tiết thôi.
Được rồi, muốn lời nói thật à. Thì trong lúc Hoa Đào Lộ kích thích quá trình phát độc, độc dược lại biến thành một loại xuân dược gì đó, khiến cho Cát Tường lúc này trở thành “dục hỏa cuồng thiêu”, toàn thân đều không thoải mái.
Cát Tường biết trò đùa này đối với thân thể vô hại, cũng chỉ trong một thời gian hạn chế. Chỉ cần chịu qua khoảng sáu canh giờ, chờ dược hiệu mất đi thì sẽ không sao. Đương nhiên nếu như bây giờ hắn tự vứt mình vào hồ nước lạnh thì chỉ cần mất chừng một hai canh giờ, dược hiệu sẽ được giải trừ nhanh hơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...