Cát Tường Như Ý

Sau bữa cơm, Cát Tường bị lão cha là Đường môn môn chủ tra khảo hết một trận.

“Cát Tường, nghe nói ngươi có quen biết với đám người đến đây hôm nay?” Mày rậm mắt to, lão môn chủ tràn ngập khí tức của nam nhân thành thục, năm đó cũng là nhân vật khiến vạn người mê đắm trong chốn giang hồ, nhờ vậy mới có thể cùng đi chung một con đường với Đường môm phu nhân, sinh hạ ra một tiểu mỹ nhân thế gian khó tìm như Cát Tường. Mà nay dù đã là người trung niên, y vẫn là một người trung niên anh tuấn.

“Ừm, xem như là có a.” Vết thương trên vai nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, thược dược rồi vẫn còn ẩn ẩn nhói đau, làm hại hắn ăn cơm cũng không mấy hứng thú. Nhuyễn nhận của tiểu tử kia thật sự rất lợi hại, xuống tay cũng đủ trọng. Thật không nên làm màu như vậy. Mặc dù y không thật sự xuống tay giết mình được, có điều với kiểu cách hay mắc cỡ của y, đau đớn da thịt là không né được.

“Bọn chúng là ai? Tại sao tìm ngươi?”

“Phụ thân à, ngươi có tin tưởng khả năng đối nhân xử thế của nhi tử ngươi không?” Nghiêm mặt nhìn lão cha, vấn đề này rất trọng yếu đó, đủ để chi phối quyết định của hắn, quyết định thực hiện mục đích a.

“Ừm…Vấn đề này có chút phức tạp, ngươi muốn nghe nói thật hay nói dối?” Xoa xoa cằm, đối với đứa con luôn tỉ mỉ tự kỉ của mình, thật không xác định được là lời nói của mình có gây nên đả kích lớn lao gì cho nó hay không.

“Nói thật kìa. Nghe nói dối mần chi*?” Huống hồ, lời nói dối của lão cha có khi nghe xong còn khiến kẻ khác tức hơn nghe nói thật. Cũng tương tự như ám khí bắn ra từ trong hắn vậy, cái không có độc có khi so với cái có độc còn đáng sợ hơn gấp nhiều lần ấy. Xét công lực của mọi người trong Đường môn, được người đời xưng tụng là ám khí giới đệ nhất cũng không phải không có đạo lý a.

“Ngươi xác định ngươi muốn nghe hả? Sẽ không có chuyện chạy đi thổi âm phong bên tai mẫu thân ngươi để báo thù đánh giá khách quan của ta đó chứ?” Từ trước đã có kinh nghiệm rồi. Phải cẩn thận tiểu tử này, mỗi lần tâm tình không thoải mái là bắt đầu sử ám chiêu, người chịu khổ chịu tội đến cùng vẫn là chính mình. Ô ô, y là thê nô đáng thương, sợ nhất là khuôn mặt duyên dáng xinh đẹp của lão bà đại nhân đột ngột hóa thành dạ xoa. Bất quá ai bảo y yêu nhất lão bà đây. Cam tâm tình nguyện?.

“Lão cha, ngươi rất dài dòng đó. Ngươi không chịu nói ta cũng đi cáo trạng lão nương à.”

“Được rồi, được rồi, sợ ngươi rồi, nghe cho kĩ đây.” Thanh thanh yết hầu, lão cha nghiêm mặt nói, “Ngươi vốn là con ta, trên cơ bản ta không thể nhận đã di truyền cho ngươi biến thành thằng hổn đản tội ác tày trời tâm bệnh điên cuồng như bây giờ. Ngươi không như vậy thì chịu không được à? Cá tính của ngươi rất phiền toái, thậm chí rất tiểu nhân. Làm việc thường thường không từ thủ đoạn, bất quá đại khái cũng coi như có chừng mực. Nói cho đơn giản thì ngươi rất thích diễn kịch, lấy việc làm trò trêu cợt người khác làm thú vui, còn làm thêm mấy trò tiểu gian tiểu ác. Nhưng trên thực tế ngươi cũng xem như trong sạch, miễn cưỡng mà nói thì còn được xem như là một người lúc bình thường khá tốt.”

Nghe lên thì đích thực là cá tính của hắn. Không hổ là cha của mình, biết rất rõ ràng. Rất ít người có thể nhìn xuyên qua dung nhan tuyệt mỹ để thấu tận nội tâm của hắn. Đôi mắt của lão cha quả thật lợi hại.


“Vậy thì, ngươi cùng với nương đối với hôn nhân của ta có kì vọng hay không kì vọng điều gì không?”

“Ngươi muốn kết hôn rồi sao?” Đây là tin mới nha. Nhãn giới của tiểu tử này rất cao, rất khó có người lọt được vào pháp nhãn của nó, rốt cuộc nó coi trọng ai rồi?

“Cũng định a, cũng có ý nghĩ này rồi. Bất quá ta muốn trưng cầu ý kiến của cái ngươi trước rồi mới quyết định.” Quyết định là công khai tuyên bố hay bí mật hoàn toàn. Dù sao nhân gia cũng đã bị hắn ăn kiền mạt tịnh rồi, nếu không chịu trách nhiệm thì không phải nam nhân.

“Ta và nương ngươi đã thảo luận rồi. Ngươi thích là được, mấy chi tiết khác bỏ qua.”

“Không yêu cầu ta nhất định lấy thế gia chi hậu hay danh môn thục nữ sao? Không nhất định phải môn đăng hộ đối à?” Quan trọng là…có hạn chế đặc biệt nào hay không. (chỉ có hủ mới nghĩ ra ‘hạn chế đặc biệt’ cho ngươi, tên ranh)

“Không nên cầu. Đường môn chúng ta cũng không phải đồ cổ Trung Nguyên, chú ý nhiều thứ như vậy làm gì? Chỉ cần ngươi hợp ý, nhân phẩm của đối phương cũng không bất thường, vậy là được.” Đường cha đã bắt đầu suy nghĩ tưởng tượng bộ dáng của con dâu tương lai ra sao rồi. Thật tốt a, trong ba đứa con khó giải quyết của mình rốt cuộc có thể tiễn bớt một đứa rồi, còn lại hai đứa kia chắc cũng không lâu nữa đâu. Hắn cùng với lão bà của mình rốt cuộc cũng có thể chuẩn bị chúc mừng ~ chúc mừng rồi.

“Thật sự?” Cát Tường cười, tốt lắm, hắn đã có thể bắt đầu hành động rồi.

Bất quá người khác so với hắn còn nhanh tay nhanh chân hơn.

So với lão cha dễ dàng trúng kế, lão nương khôn khéo sẽ không dễ bị dụ đâu. Đặc biệt sau khi bên ngoài không ngừng truyền đến tin tức Đường môn đệ tử bị mấy hắc y nhân bịt mặt tập kích làm bị thương, sắc mặt của Đường phu nhân xem ra vẫn không tốt lắm. Hôm nay nàng gọi Cát Tường vào đối mặt với mình.

“Đường Kinh, Đường Nhược Hề, Đường Lược Mộng, Đường Phù…” Bắt đầu bẻ ngón tay ra liệt kê số người bị thương, vẻ mặt của Đường phu nhân rất bực bội, “Đều là cao thủ trẻ tuổi của Đường môn, nhưng dù ít hay nhiều cũng bị người đánh lén bị thương ngay trên địa bàn của của nhà chúng ta. Nguyên bản ta cũng không muốn biết đám hắc y nhân kia muốn nháo cái gì, lại càng không quản ngươi và bọn họ có quan hệ gì mập mờ, bất quá bây giờ đến tôn nghiêm của Đường môn bọn họ cũng đã xúc phạm, vậy thì chớ có trách ta. Mà ngươi, Đường Cát Tường, cái tên đầu sỏ trong truyền thuyết kia, có phải hay không cần phải nói rõ chút cho lão nương của ngươi biết?”


“Nương, nếu ngươi thật sự có ý định cùng bọn họ xung đột chính diện, tốt nhất là nên chuẩn bị tâm lý thật tốt.” Còn hơn cả mẫu thân đang nghiêm túc, vẻ mặt của Cát Tường rất phức tạp. Ôi, người kia quả thật rất dữ dằn, thật sự là không có biện pháp.

“Cho nên ngươi nói rõ xem, bọn họ rốt cuộc là ai.” Trong phượng nhãn lợi quang hiện lên (lợi = sắc bén), không cho phép đứa con tiếp tục giả ngớ ngẩn để qua mắt mình nữa, chỉ có thể rõ ràng nói trọng điểm.

“Người trong ma giáo!” Cát Tường vô cùng thẳng thắn, trực tiếp đáp luôn.

Bốn chữ, khiến cho sắc mặt của Đường phu nhân nghiêm khắc hẳn lên, “Người trong ma giáo?”

“Vâng, hơn nữa đều là cao thủ nhất lưu trong giáo. Bọn Đường Kinh bị đánh lén, không bỏ mạng mà chỉ bị thương đã xem như may mắn lắm rồi.”

“Ngươi làm sao mà chọc đến bọn họ hả? Ta nhớ rõ trong ba tháng này ngươi vẫn quanh quẩn trong nhà, có đi cũng không quá xa. Như thế nào vô duyên vô cớ gặp phải bọn họ?”

“Khụ khụ…Nương a, ta không phải là vô duyên vô cớ gặp phải bọn họ.” Thật sự rất khó nói, trên mặt Cát Tường hiện lên một rặng mây đỏ. “Ta có nguyên nhân mà.”

“Nguyên nhân gì?”

“Ta không cẩn thận, đối với một người trong bọn họ…nhất kiến chung tình, sau đó ta thừa dịp hắn chưa chuẩn bị…hôn lén hắn.” Thực ra cũng không chỉ là hôn lén (mà là ăn sạch:))) bất quá vẫn chỉ nên nói điều có thể nói, tránh cho lão nương bị tức chết.


“Cái gì? Ngươi khinh bạc người ta?” Kêu lên sợ hãi, nghĩ đến đầu tiên vẫn là hàng động phi lễ của đứa con. Nhịn không được nhụt chí. “Trách không được người ta muốn tìm người của Đường môn chúng ta trút giận. Như vậy kẻ đến tìm ngươi lần trước chính là vì nguyên nhân này mà đến. Bởi vì bị ngươi lộng đi nơi khác, không cam tâm mới tìm những người khác mà đánh cho hả giận.”

“Hẳn là…như vậy đó.” Sờ sờ cái mũi, không thể phủ nhận.

“Nói cách khác, chỉ cần kẻ đầu sỏ là ngươi không ở chốn này thì tất cả sẽ vô sự.”

Những lời này như thế nào nghe có vẻ rất có ý tứ vậy, Cát Tường không khỏi lên tiếng kháng nghị:

“Nương, ngươi không phải định đem con của mình đuổi đi đấy chứ.”

“Ha hả, đương nhiên.” Đường phu nhân mỉm cười, vẻ mặt cao quý tao nhã thong dong. “Ngày hôm qua ta nhận được thư của cữu cữu ngươi, hắn kể hắn có đại hỷ sự.”

“Cái gì?” Lão nương sao lại đột nhiên thay đổi đề tài vậy? Nhắc đến thì, Hàn gia cữu phụ Thí Vũ lão đại gặp được cái gì mà gọi là “đại hỷ sự”? Kể từ năm đó sau khi để thất lạc U Minh cữu mẫu, đã nhiều năm trôi qua y vẫn không thể vui vẻ thực sự, như thế nào đội nhiên lại có “đại hỷ sự”? Y định không làm quan phu* nữa à? (*quan phu: goá vợ)

“Cữu phụ của ngươi tìm được hài tử thất lạc nhiều năm của y rồi. Bất quá nghe nói hài tử kia từ khi còn trong bụng mẹ đã bị người hạ độc, cho nên y muốn ta phái người đi hỗ trợ.”

“?, Lần đầu tiên nghe nói cữu phụ y có hài tử nha, là ai sinh vậy?”

“Còn có thể là ai? Cữu mụ U Minh của ngươi chứ ai. Nghe nói hài tử kia lớn hơn ngươi vài tháng, theo quy củ y là biểu ca của ngươi. Cữu phụ ngươi thật vất vả mới tìm được y, quý báu vô cùng. Y bắt ta bằng mọi cách phải nhanh chóng gửi cao thủ đến. Ta đã nghĩ rồi, tối am hiểu giải độc trong Đường môn chính là ngươi, ngày mai ngươi lập tức khởi hàng lên kinh đi thôi. Vị Vương gia tôn quý nhất thiên hạ Chu Thất kia chẳng phải chính là bằng hữu của ngươi sao? Biểu ca của ngươi đang ở ngay tại nơi của y.”

“Nương…” Đôi mày thanh mảnh nhíu lại, “Ngươi không nên đẩy ta ra khỏi cửa a.”

“Con à, nếu không muốn nghe lời tàn nhẫn của cữu phụ ngươi thì tốt nhất là nhanh đi. Tiểu Tuyết chính là tâm can bảo bối của y, có Tiểu Tuyết rồi cữu phụ ngươi sẽ không thương ngươi đâu. Nghe nói hài tử kia lớn lên giống mẫu thân mình như đúc. Năm đó mẫu thân y chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ đó, ngươi không nghĩ xem y rốt cuộc xinh đẹp đến nhường nào sao? Thêm nữa, nương của ngươi thân là Đường môn phu nhân, cũng có chút ít sự tình rất bất đắc dĩ, ngươi cũng phải thông cảm nga. Ngoan!”


Chán nản! Hắn hầu như đã không còn là tiểu hài tử, còn “Ngoan” cái gì. Bất quá nếu nương đã nói như vậy, Cát Tường còn có thể làm gì? Chỉ có thể xuất môn thôi. Bằng không nếu sống chết đòi ở lại Đường môn không chịu đi, những huynh đệ khác nếu biết tai bay vạ gió tất cả đều do hắn mà ra, không đến đè bẹp hắn mới là lạ. Nhưng là…nếu vừa bước chân ra khỏi cửa, cái tên nhẫn tâm kia tuyệt đối không buông tha cơ hội tốt thế này, tình cảnh của hắn sẽ rất nguy hiểm a. Ô ô, hắn hảo đáng thương mà.

Rũ vai lê bước đi ra ngoài, lại nghe thấy mẫu thân ở sau lưng đưa ra nghi vấn: “Đúng rồi, người bị ngươi khinh bạc ấy, rốt cuộc là vị khuê nữ nào trong ma giáo vậy? Nhân phẩm ra sao?”

Xoay đầu lại cười, khuôn mặt tuyệt mỹ tựa hồ đeo theo chút quang mang khả ố: “Y a, là đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành nga, tướng mạo nhân phẩm đều thuộc hàng nhất đẳng. Nương a, y cũng là nhân vật đại danh lừng lẫy chốn giang hồ đấy.”

“Ai?” Tò mò tò mò tò mò, Đường phu nhân thập phần tò mò. Người có thể làm cho ánh mắt mọc trên đỉnh đầu của đứa con khen ngợi cũng không nhiều đâu. Đây là ai nhỉ?

“Ngươi cũng biết mà, chính là y đấy.” Một chân của Cát Tường đã thò ra ngoài cửa, chuẩn bị tuỳ thời bỏ chạy.

“Rốt cuộc là ai a?”

“Ngọc Như Ý. Ý trung nhân của ta chính là y.” Nói xong thì người cũng không còn.

Quả nhiên, sau nửa ngày ngốc đơ ra, có tiếng thét chói tai của Đường phu nhân lúc này đã mất hoàn toàn hình tượng tiêu sái: “CÁI GÌ?”

(Là ma giáo giáo chủ thôi mà, chi phản ứng dữ vậy?:))))

—————–

ĐOẠN VĂN:

Thon dài địa ngón tay giải khai y khấu, trong nháy mắt trên người địa quần áo đã bị cởi xuống. Phảng phất thượng đẳng bạch ngọc tỉ mỉ tạo hình mà thành địa thân hình nhẹ nhàng địa hoạt vào nước trung, sau đó, hắn thoải mái địa, thật dài thở ra một hơi. Chỉ có ở phía sau, hắn địa hai tròng mắt mới xuất hiện tâm tình. Ôn hòa địa thủy quang tại hoàn mỹ địa mắt hạnh trung lưu di chuyển, cực độ xinh đẹp. Hắn liêu khởi nước nóng cẩn thận địa gột trên người da thịt, nhìn trắng nõn địa màu da dần dần lộ ra béo mập mê người địa phấn hồng, hắn không nhịn được thở dài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui