Cắt Sóng


Thi đại học ngày thứ ba, Du Vũ thoải mái bước ra khỏi phòng thi, bài thi sinh và hóa đều trúng tủ những kiến thức Tô Liệu khoanh vùng cho cậu.

Trong khi đợi đối phương cùng đi ra cổng trường, chợt phát hiện bên kia có rất nhiều bạn học Nhị trung vây quanh.

Sau đó, Du Vũ nghe thấy một giọng nói quen thuộc hét lớn: "Từ Dữ Phong, tớ thích cậu!"
Ngay lập tức, một loạt tiếng reo hò và vỗ tay nổ ra từ đám đông tụ tập trước cổng.
Du Vũ nghe được tên bạn, vội vàng kéo Tô Liệu tham gia trò vui.

Chỉ thấy bạn học Vương Bằng Bồng nâng một bó hoa hồng to, ngăn Từ Dữ Phong vừa mới thi xong, quỳ một gối đặt bó hoa vào tay đối phương.

Đối với những học sinh thi tự nhiên như Tô Liệu và Du Vũ, hôm nay vẫn chưa phải là ngày thi cuối cùng.

Nhưng như Vương Bằng Bồng và Từ Dữ Phong chọn khoa học xã hội thì khác, đã chính thức kết thúc kì thi đại học.
Từ Dữ Phong tất nhiên cũng vô cùng sửng sốt.

Nào ngờ bó hoa còn chưa đủ, Vương Bằng Bồng sảng khoái cởi nút áo đồng phục Nhị trung, khoe ra cơ bụng tám múi: "Cậu xem! Tớ luyện được cơ bụng tám múi rồi đây!"
Du Vũ há hốc mồm thành chữ "O".

Cả trường cũng "ồ" lên bàn tán.

Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, Từ Dữ Phong rít lên: "Cái đồ lưu manh!".

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nhỏ ngay tức khắc đỏ bừng, nhỏ cầm áo đồng phục quăng lên mặt Vương Bằng Bồng rồi xoay người chạy trốn.

Bốn phía cười phá lên, còn có phóng viên đứng lại chụp ảnh, xem ra đêm nay bài báo "Chàng trai lột áo tỏ tình sau kì thi đại học" sẽ lên hẳn trang nhất.

Vương Bằng Bồng cuống cuồng mặc áo tử tế, vội vã đuổi theo.

Du Vũ còn đổ mồ hôi thay tiểu Vương, khẽ huých vai Tô Liệu: "Hừm, ý anh Phong là thế nào nhỉ? Anh nói xem mập mạp có tán được người ta không đây?"
Tô Liệu chớp mắt, vẻ mặt thâm sâu khó lường: "Anh thấy có triển vọng phết."
Du Vũ khó hiểu: "Làm sao thấy được?"
"Anh Phong ôm cả hoa hồng đi rồi." Tô Liệu ghé sát, khẽ nói, "Nếu không thích thì đã vứt cả hoa lẫn áo lên mặt cậu ấy rồi, xem ra vẫn có hi vọng."
Du Vũ bừng tỉnh: "Ồ!"
Đương sự cũng đã chạy xa, Du Vũ dường như còn chưa hoàn hồn từ khiếp sợ: "Đợt này tiểu Bàn được phết."

"Đừng nói em khoái vụ này nhé?" Tô Liệu vô tâm vô phế nở nụ cười, còn cố ý vén vạt áo của mình lên, "Em thích thì anh cũng có thể cởi trước mặt mọi người."
Du Vũ: "...!Em không có nói cái đó! Ý em là cơ bụng! Cơ bụng! Mập mạp thật sự tập được cơ bụng tám múi!"
Tô Liệu nghe vậy, không hứng thú lắm mà "Ồ" một tiếng.

"Quào, tuyệt thật."
Trường trung học số 9 nằm trong một con hẻm nhỏ, bên ngoài điểm thi kẹt xe thành một mớ hỗn độn.

Tô Liệu và Du Vũ khoan thai đi bộ trên vỉa hè, định bụng ra đến đầu ngõ thì bắt taxi.

"Ngày kia em bay đến thành phố Q sao?"
Du Vũ rầu rĩ không vui, "Ừ".

"Thời gian eo hẹp quá vậy."
"Ừm, lão Diêm nói em ở nhà mất công lại lo nghĩ đến điểm thi, chi bằng đi luyện tập giải sầu." Du Vũ nhún vai, "Lần này đổi căn cứ mới, chỗ tập chỉ cao 1800m, còn kí túc xá hẳn 2400m."
"Huấn luyện đến hết tháng 9 luôn sao?" Tô Liệu có chút tiếc nuối, "Tháng 7 bọn anh đi Tây Tạng mừng tốt nghiệp, đáng tiếc em không đến được."
Nghĩ tới đây Du Vũ cảm thấy giống như hụt mất một trăm triệu: "Trước tiên cho nợ."
Tô Liệu xoa đầu cậu: "Anh sẽ gửi bưu thiếp cho em."
Du Vũ không mấy vui vẻ.

Cứ nghĩ đến chuyện ngày mốt mình phải đi, bỏ lỡ lễ tốt nghiệp, các hoạt động hậu tốt nghiệp, thậm chí không biết liệu cậu và Tô Liệu có thể học cùng một trường đại học hay không.

Lịch trình của cậu gấp gáp đến mức không có thời gian gửi lời tạm biệt quá khứ.

Trước đây có chuyện thi đại học đè nặng trong lòng nên không cảm thấy gì, giờ mới ngộ ra từng phút từng giây mình ở cùng Tô Liệu thực sự rất quý giá.
Tô Liệu đứng ở ngã ba, mở phần mềm gọi xe, đầu óc Du Vũ lại nảy ý: "Chúng ta chạy bộ về đi?"
Đối phương sửng sốt: "Hả?"
"Cùng nhau chạy bộ về đi!” Du Vũ vừa nhấc chân vặn eo vừa nói, "Mấy ngày nay không vận động nhiều, cảm giác cơ bắp sắp nhũn ra rồi."
"Được đó." Tô Liệu lại đút điện thoại vào trong túi, "Cũng tốt, chạy bộ thư giãn một chút."
"Có lẽ phải chạy một tiếng lận." Du Vũ băn khoăn nhìn Tô Liệu, "Anh được không?"
"Không nên nghi ngờ người đàn ông của cưng không được, cảm ơn." Tô Liệu mắng yêu, tự mình chạy trước.

"Ai, chậm một chút." Du Vũ ở phía sau hô lên, rốt cuộc vẫn là kiêng kỵ tiền sử bệnh của Tô Liệu, "Chậm chậm chút, năn nỉ anh đó! Là do em theo không kịp, được chưa?!"
"Anh đã sớm khỏe rồi, có thể bơi cự li dài cũng được ấy chứ, không tin thì đuổi kịp anh đi này!"
Du Vũ nghĩ ngày mai còn một môn thi, ngàn vạn lần không thể xảy ra sự cố, vì vậy duy trì "tốc độ 8p/km*" đuổi theo sau Tô Liệu.


(*) QT để là tốc độ tạm, tức là chạy một km trong 8 phút, trên baidu nói là siêu siêu chậm
Chờ hai người chạy về Nhị trung, sắc trời đã tối.

Hai người đều không nói lời nào, Tô Liệu âm thầm chủ động đưa Du Vũ về đến khu nhà cậu.

Dưới ánh đèn đường đổ nát, Du Vũ nhìn bóng lưng Tô Liệu bước vào ánh sáng rồi lại chìm vào bóng tối.

Cậu rất quen thuộc với khung cảnh này, hai chàng trai sức dài vai rộng sánh vai đi cùng nhau có vẻ quá chen chúc, cho nên cậu thường đi phía sau Tô Liệu như thế này.
Đến dưới nhà Du Vũ, Tô Liệu dừng bước, Du Vũ đột nhiên ôm lấy anh từ đằng sau.

Tháng sáu Ninh Cảng, hai người đeo balo chạy suốt một giờ, quần áo đã sớm ướt đẫm mồ hôi.

Du Vũ áp má vào cần cổ ướt nhẹp của đối phương, lồng ngực dính sát lưng người nọ, cánh tay từng chút một buông lỏng.

Tô Liệu cúi đầu, với lấy đôi tay nhỏ của cậu, nghiêng đầu mổ cái chụt lên trán cậu, dịu dàng hỏi: "Làm sao vậy?"
Đầu óc Du Vũ có chút loạn, chỉ lẩm bẩm một câu: "...!Không muốn rời đi."
Tô Liệu xoay người duỗi ngón tay út: "Vậy chúng ta ngoéo tay nhé."
Du Vũ bĩu môi, hiển nhiên không định nhận: "...Hứa cái gì?"
Ai từ bỏ trước làm chó sao?
Nhưng một người thật sự muốn từ bỏ rồi, lời hứa này cũng biến thành trò đùa thôi.

Tô Liệu chủ động câu lấy ngón út cậu, vô cùng trịnh trọng thổ lộ: "Hứa rồi nhé, tương lai gặp nhau ở đỉnh cao."
Du Vũ sững sờ.

Để khi em nhìn thấy anh này.

Em sẽ biết, không còn ai tốt hơn anh nữa.

*
Thi đại học kết thúc, các bạn học Nhị trung như lâm vào trạng thái điên cuồng, vòng bạn bè của Du Vũ mỗi ngày đều xoay quanh: Liên hoan, chơi game, script kill*, du lịch, phát sóng trực tiếp ngủ.


Chỉ có cậu dường như không có thời gian để thở, lập tức ngồi máy bay đến cao nguyên.

(*) Là một dự án trò chơi trong đó người chơi đến các địa điểm trực tiếp để trải nghiệm suy luận.

Quy tắc giết người trong kịch bản là người chơi trước tiên chọn một nhân vật, đọc kịch bản tương ứng với nhân vật đó và sau khi thu thập manh mối, tìm ra hung thủ thực sự ẩn giấu trong sự kiện
Chuyến bay này bay qua nửa vòng Trung Quốc, mất khoảng năm tiếng.

Du Vũ tựa trán lên cabin, tỉnh dậy sau một giấc ngắn mới cảm thấy "kết thúc cấp ba" có chút không thực tế.

Sau khi đặt chân đến thành phố Q, Du Vũ phải ngồi xe thêm hai tiếng rưỡi mới đến trụ sở huấn luyện.

Cái gọi là "huấn luyện giải sầu" của Diêm Chính chẳng đúng xíu nào.

Lần thứ hai Du Vũ đến cao nguyên, tuy phản ứng say độ cao có đỡ hơn trước, nhưng cũng đã hơn một tháng cậu không tập luyện cường độ cao, đột ngột tuân theo hệ thống huấn luyện cao nguyên, phải nói là "thê thảm vô cùng" và "đau muốn chết".

Không phải Du Vũ không trông ngóng kết quả thi đại học, mà là cậu thực sự không có tâm tư để suy nghĩ đến chuyện gì khác ngoài huấn luyện.

Đến nỗi đêm trước "ngày công bố điểm" khiến các sĩ tử cả nước mất ăn mất ngủ thì Du Vũ lại lăn ra ngủ như heo, hôm sau đi tập bơi cũng quên bén việc tra điểm, cuối cùng mẹ cậu không nhịn thêm được nữa, lấy số báo danh giúp thằng con nhà mình đó kiểm tra.

Lúc đó, điện thoại Du Vũ vẫn ở trong ngăn tủ, Hứa Thanh Lan không liên lạc được với con trai nên bà đành gọi cho Diêm Chính.
"Hẳn là có thể đậu nguyện vọng một," Hứa Thanh Lan cao hứng đến mức nói năng lộn xộn, "Là thành tích tốt nhất, hơn cả những lần thi thử, không ngờ lại tiến bộ lớn đến vậy!"
Du Vũ biết điểm xong, bất ngờ lập tức ập đến.

Diêm Chính cũng mừng thay, duyệt cho đứa nhỏ lên bờ nghỉ nửa tiếng, báo tin vui cho bạn bè.
Du Vũ kích động mở WeChat, vòng bạn bè đã sớm nổ tung, có người vui vẻ khoe điểm, cũng có người tự hóa mình thành trò cười trách mình không chịu ôn kĩ.

Du Vũ bấm vào trang cá nhân của Tô Liệu, phát hiện khổng tước không xòe đuôi, trong hộp thoại riêng tư cũng không chủ động khoe điểm với cậu, chỉ thấy một tin nhắn được gửi vào buổi sáng: "Em tra điểm chưa?"
Trong lòng Du Vũ chợt "thấp thỏm", thầm nói không thể nào?
Cậu chủ động gửi điểm của mình qua.
Không lâu sau, Tô Liệu trả lời cậu: "Không tệ, san hô nhỏ gửi tin nhắn chúc mừng em!
Du Vũ rối rắm, thế rồi vẫn hỏi ngược lại: "Anh thì sao?"
Tô Liệu im lặng rất lâu, mãi mới đáp: "Cứ cảm thấy điểm có vấn đề."
Trái tim Du Vũ nứt một vạch, thận trọng hỏi: "Anh định phúc khảo sao?"
Đối phương trả lời một câu "Không phải thế".

Lại qua một lúc lâu sau, Tô Liệu trực tiếp gửi ảnh chụp màn hình, ngữ văn 131, toán học 147, tiếng anh 150, ba môn tổ đạt 300 điểm tối đa.

Vịt gạo nếp dâu tây: Anh nghi anh là thủ khoa tỉnh Diêm nhưng không dám nói ha ha ha ha
Vịt gạo nếp dâu tây: Nhưng mà cô Diệp nói ở Nhị trung không ai cao điểm hơn anh đâu

Cá voi sát thủ:...!
Cá voi sát thủ:......!
Cá voi sát thủ:.........!Anh làm em sợ muốn chết!
Đề năm nay đơn giản hơn các năm trước, điểm của mọi người nhìn chung đều cao, Du Vũ vượt điểm chuẩn một điểm, còn Tô Liệu cũng cao hơn người thứ hai một điểm, trở thành thủ khoa tỉnh Diêm.

Sau đó, Tô học thần có một đoạn phỏng vấn được lưu truyền rộng rãi.

"Em có bí quyết ôn tập không á? Có chứ, kèm học sinh yếu ôn thi."
"Năm nay đề sinh rơi vào nền tảng cơ sở, thật ra khi chúng ta ôn tập, có một số điểm cơ bản rất đơn giản mà chúng ta đã biết rồi nên không cần phí thời gian xem qua, nhưng thực tế chúng ta chưa chắc đã hiểu tường tận 100%.

Các dạng câu hỏi giống nhau hoặc đọc lướt qua câu hỏi rất dễ bị mất điểm.

Giúp đỡ bạn học khác, đặc biệt là phân tích lý do tại sao đối phương mắc lỗi và họ có những thiếu sót gì trong suy nghĩ thật sự rất có ích cho em.

Em nghĩ rằng nếu em không chuẩn bị kĩ càng những thứ này, thì khó có thể đạt được điểm tối đa trong kỳ thi tuyển sinh."
"Có vẻ như cùng nhau học tập và giúp đỡ lẫn nhau thực sự là một chiến lược đôi bên cùng có lợi." Phóng viên tiếp tục với một nụ cười, "Vậy về việc mọi người cùng nhau ôn tập, em có đề xuất gì để các học đệ học muội rút kinh nghiệm không?"
Tô Liệu suy nghĩ một chút, sau đó tự tin gật đầu: "...!Tìm bạn học hay làm nũng lúc làm bài tập, như vậy có thể giúp bạn nâng cao tinh thần học tập."
Phóng viên cười ha ha, nửa sau của cảnh quay chuyển sang chủ đề khác.
Cậu học sinh yếu họ Du, người chẳng liên quan gì nhưng vẫn bị Q*, đã tặng một ngón giữa yêu dấu cho bài phỏng vấn này.

(*) Ngôn ngữ mạng, cue (nhắc đến)
Tô Liệu đỗ vào chương trình đào tạo liên kết đại học, thạc sĩ và tiến sĩ về y học lâm sàng tại Khoa Y của Đại học P như dự tính.

Còn Du Vũ sau khi cộng điểm thưởng cho các vận động viên chuyên nghiệp thì dự định đăng kí vào chuyên ngành khoa học biển mới thành lập ở đại học T bên cạnh, phân hiệu phía Nam của trường có viện nghiên cứu, trùng hợp ở cùng vùng biển với trụ sở huấn luyên nước mở.

Tuy nhiên, sau khi thảo luận với các huấn luyện viên của đội, Du Vũ dự định hoãn nhập học trong hai năm và tập trung vào việc chuẩn bị cho kì Olympic tiếp theo trước.

Tô Liệu bảo cậu đừng lo lắng, thậm chí còn đề nghị cậu hoãn thêm hai năm nữa để họ có thể tốt nghiệp cùng lúc.
Á vận hội tháng chín chính thức khai mạc, lần đầu tiên Du Vũ khoác lên bộ đồng phục quốc gia màu trắng xen màu đỏ và vàng.

Khi đó, ít người biết đến tên của chàng vận động viên tân binh chưa nổi tiếng này, cậu bị trộn lẫn giữa hàng trăm người, thậm chí không lên hình được nửa ống kính.

Du Vũ bước vào nhà thi đấu trung ương khổng lồ, nhìn lên những ngọn đèn sợi đốt rực rỡ trên đỉnh đầu.
Điện thoại trong túi rung lên.

"Vịt gạo nếp dâu tây" vỗ vỗ cờ đỏ năm sao phía sau "Cá voi sát thủ".

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận