Cát Quẻ



Ninh thế tử phong độ nhẹ nhàng, thản nhiên ôm quyền trả lễ, rồi sau đó hai bên lại tách ra từng người rời đi.

Trên đường trở về, Vương thị một đường mang theo tứ cô nương, dọc theo đường đi nghĩ đến dung mạo và gia thế của Ninh Mộ Hoạ.
Sau đó, nàng càng nghĩ càng cảm thấy vị nhi lang này thật sự tốt, nhìn tứ cô nương bên cạnh, càng nghĩ càng cảm thấy hai người thật là xứng đôi!

Biểu cô nương bên cạnh nắm lấy khăn của chính mình, nắm chặt đến mức tay đều nổi lên dấu hồng.
Ninh Mộ Hoạ thế tử tới Quý phủ, nhưng nàng vậy mà không được y liếc nhìn một cái!

Có phải lần trước ở núi Tử Hà, chính mình mang theo mũ sa, cho nên Ninh thế tử mới không quen biết nàng hay không?

Nhị cô nương nhìn Tống Chi Hoạ đi bên cạnh chính mình, bộ dáng vẻ mặt thất thần, nhẹ giọng hỏi: "Tống tỷ tỷ có chỗ nào không khoẻ?"

Tống Chi Hoạ bỗng nhiên nâng đầu, nắm khăn: "Không, không, thân thể ta không khoẻ, trở về trước." Nàng nói liền vội vàng mang theo nha hoàn đi về phía cửa thùy hoa một bên.

"Tống tỷ tỷ đây là làm sao vậy?" Tứ cô nương tiến lên một bước, hỏi nhị cô nương.

Nhị cô nương lắc lắc đầu: "Ta cũng không biết, ước chừng thân thể không khoẻ thôi."

Ngũ cô nương nhìn Tống Chi Hoạ rời đi từ cửa thùy hoa bên kia, rũ mắt xuống, nói với Vương thị: "Mẫu thân, nữ nhi cũng trở về trước." Rồi sau đó, nàng mang theo nha hoàn chính mình đi theo một đường chỗ cửa thùy hoa mà Tống Chi Hoạ đã rời đi.

Tống Chi Hoạ mang theo nha hoàn ngừng sau núi giả đợi trong chốc lát, thấy canh giờ không kém lắm, lại lui tới con đường lúc nãy khi đi trở về.


Nha hoàn Dao Dao nhìn hành động của cô nương nhà mình, không nói gì, rũ đầu theo phía sau.

Thấy Tống Chi Hoạ đi rồi, ngũ cô nương từ núi giả bên kia đi ra, giũ khăn vỗ vỗ bụi dính trên làn váy chính mình: "Hồi Tuyết, mới vừa rồi ngươi có nhìn thấy ánh mắt Tống tỷ tỷ xem Ninh thế tử kia không?"

Hồi Tuyết cúi đầu nói: "Cô nương, lúc trước nô tỳ không dám nhìn, nhưng lúc sau lại cảm thấy, biểu cô nương sau khi thấy Ninh thế tử, một đường đều hốt hoảng."

"Lòng nàng ta cao ngất, thế nhưng nhìn trúng Ninh thế tử.
Với gia thế như vậy của nàng ta, ngoại trừ thân phận con vợ cả, còn có cái gì tốt hơn ta? Mười bảy tuổi còn chưa đính hôn đấy!" Ngũ cô nương cười một tiếng: "Chúng ta cũng đi nhìn một cái xem Tống tỷ tỷ rốt cuộc muốn ngẫu nhiên gặp được Ninh thế tử như thế nào."

Khi Ninh Mộ Hoạ đến chính viện, Quý Vân Lưu và đại phu nhân đều chưa rời khỏi.

Trước đó đã nghe được hạ nhân bẩm báo, lúc này thấy người, lão phu nhân sau khi nghe hắn chào hỏi cũng liền cười khanh khách trò chuyện với hắn vài câu, rồi sau đó giới thiệu cho Quý Vân Lưu: "Lục nha đầu, đây là Ninh thế tử, ngươi phải gọi hắn một tiếng biểu ca."

Quý Vân Lưu đứng lên uốn gối hành lễ.

Ninh Mộ Hoạ chắp tay đáp lễ.

Bộ dáng hai người, lão phu nhân vậy mà thấy còn rất xứng đôi.
Bà tràn đầy mỉm cười lại khen vài câu Mộ ca nhi là người hiếu thảo.

Lão phu nhân xem cháu rể, càng xem càng thích, lại hỏi hắn thích ăn cái gì, ngày thường làm gì, buổi trưa lưu lại cùng nhau dùng cơm trưa rồi hẵng trở về.


"Được rồi, được rồi.
Canh giờ không còn sớm, ta bà lão này liền không giữ ngươi lại, ngươi đi đến sân của mẫu thân ngươi đi, nhưng cần thiết nhớ rõ, ở trong phủ dùng cơm trưa xong rồi đi."

Quanh co như vậy, nói chút lời tốt đẹp, lão phu nhân mới cho hắn rời đi.

Đảo mắt thấy Quý Vân Lưu bên cạnh dường như thất thần, lão phu nhân lại cười cười, xua xua tay cho nàng cũng trở về Yêu Nguyệt Viện tĩnh dưỡng: "Ngươi cũng trở về đi.
Nơi này của ta không có những món điểm tâm ngọt ngấy đó, ta còn nghe được bụng ngươi đều kêu, trở về đi, trở về đi."

Quý Vân Lưu bị tống cổ ra ngoài cửa.

Trong thượng phòng chính đường, xem hai người vừa đi, lão phu nhân nhìn Trần thị, hỏi một tiếng: "Ta nhớ rõ Mộ ca nhi Ninh gia vẫn chưa đính hôn?"

Trần thị nắm khăn, trong tay ngừng lại: "Đúng vậy, còn chưa đính hôn.
Mộ ca nhi đi Tây Nam đợi hai năm, lại đi biên ải phía Bắc đợi hai năm, nếu không phải Minh Chi ép buộc, chỉ sợ lúc này người còn ở biên ải phía Bắc không trở lại đâu.
Ai, Minh Chi vì việc hôn nhân của hắn cũng là sầu não, này không phải sao, năm nay cũng đã mười chín."

"Mười chín." Lão phu nhân lẩm bẩm một tiếng: "Tuổi này là cách biệt lớn chút..."

Trần thị một hơi nhấc lên, gan treo cao, bà bà của nàng đây là muốn loạn điểm uyên ương cho Mộ ca nhi?


Nhưng mà Mộ ca nhi đã mười chín, nếu chờ lục tỷ nhi cập kê, vậy còn phải chờ hai năm mới có thể cưới người qua cửa!

Nàng mới vừa tưởng tượng trước sau như vậy, liền nghe được lão phu nhân nói: "Không biết Ninh Bá phu nhân có đồng ý hôn sự của Mộ ca nhi lại chờ hai năm hay không."

Trần thị chỉ nghĩ lấy một dải lụa trắng treo cổ chính mình tại chỗ! Bà mối này nếu lão phu nhân bảo nàng làm, nàng nên mở miệng với muội muội nhà mình như thế nào!

"Lão phu nhân, Mộ ca nhi rất cứng đầu, Minh Chi mấy tháng nay nhìn cho hắn bao nhiêu tiểu nương tử, đều không lọt vào mắt Mộ ca nhi.
Chuyện này..." Trần thị thở dài: "Chuyện với lục tỷ nhi sợ hơn phân nửa là không thành."

"Mỗi người mỗi sở thích, chuyện này à, nói không chừng." Quý lão phu nhân ha hả cười: "Qua hai tháng nữa, hình như là ngày thành hôn của đại tỷ nhi Ninh Bá phủ?"

"Đúng vậy, Mộ ca nhi chính là vì chuyện này mới từ biên ải phía Bắc trở về."

Lão phu nhân nói: "Lục nha đầu nếu bị việc hôn nhân này làm ầm ĩ, sợ trong chốc lát không chừng sẽ luẩn quẩn trong lòng.
Đến lúc đó, ngươi cũng mang theo nó đi cùng, ở lại Ninh Bá phủ mấy ngày, cho nó giải buồn chút, ở bên người tân nương tử dính chút không khí vui mừng."

Lời đều nói lộ liễu đến loại trình độ này, Trần thị cũng không cách nào lai cự tuyệt, lên tiếng đáp ứng.

Cuối cùng, Quý lão phu nhân đứng lên, thu tươi cười: "Trưởng tức phụ, ngươi cho người đưa thiệp đến Trương gia! Cục tức này, ta không thể nuốt trôi!"

Trương gia, Quý phủ các nàng thật đúng là không sợ bọn họ!

.......

Tống Chi Hoạ mang theo Dao Dao vòng trở về con đường nhất định phải đi qua khi từ chính viện ra mà mới vừa rồi nàng đã đi.

Nàng đứng ở nơi đó, tim thắt lại, dạo bước trái phải, xoay quanh.

Nàng chỉ muốn nói với Ninh thế tử một câu, chỉ cần làm y nhớ rõ, chính mình và y đã gặp qua ở núi Tử Hà, vậy là đủ rồi.

Dao Dao tránh ở sau bụi trúc, từ xa xa thấy một góc quần áo xanh ngọc, chạy chậm trở về, nói với Tống Chi Hoạ: "Cô nương, biểu thiếu gia, Ninh thế tử tới."

"Tới?!" Tống Chi Hoạ càng thêm khẩn trương, "Dao Dao, y phục của ta, trang điểm trên mặt ta, tóc ta...
Còn xem như ngay ngắn?"

"Ngay ngắn, đều ngay ngắn! Hôm nay cô nương rất đẹp!" Dao Dao trấn an: "Cô nương, người đừng khẩn trương, chúng ta đã từng nói chuyện với Ninh thế tử ở núi Tử Hà, là một vị thiếu gia nhẹ nhàng, không đáng sợ."

"Phải rồi, đã từng nói chuyện, từng nói chuyện!" Tống Chi Hoạ nắm khăn, lẩm bẩm tự nói.
Chiếc khăn này trong tay nàng, chính là y thay nàng nhặt được, hai người bọn họ ngay cả tên cũng xứng đôi!

Mắt thấy người càng ngày càng gần, Tống Chi Hoạ lấy hết can đảm, tiến lên vài bước, giống như thấy chết không sờn, tự mình canh giữ ở dưới hành lang.

Ninh Mộ Hoạ đi ra khỏi thượng phòng không lâu, ánh mắt thoáng nhìn liền thấy Quý Lục vừa rồi cùng ở chung trong thượng phòng cũng theo ra.
Hắn nghĩ đến bộ dáng Quý lão phu nhân lúc trước nhìn xem nàng và chính mình, cười lạnh một tiếng, tiếp tục nâng bước đi về phía trước.

Tiểu nương tử đã đính hôn như vậy, còn muốn xứng đôi với hắn hay sao?

Nhưng mà, hắn lại thấy người nọ phía sau vẫn luôn chậm rãi bước đi thong thả, bảo trì khoảng cách với chính mình, một chút cũng không có ý tứ tiến lên trò chuyện.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận