Cát Quẻ



Quý Vân Lưu ngồi bên trong xe ngựa, thông qua khe hở của mành xe cửa sổ, cũng chỉ có thể nhìn đại khái cửa Thanh Long này.

Đại Chiêu này, người tài ba dị sĩ xem ra cũng rất nhiều.

Sắc trời không còn sớm, nhưng trên đường phố trong thành vẫn vô cùng náo nhiệt như cũ.
Bên ngoài xe ngựa vẫn luôn truyền đến tiếng rao bán của các hàng quán.

Có hàng bán đường hồ lô, có quầy bán màn thầu trắng bóc, có hàng bán tranh chữ...
nối liền không dứt.

Đường phố như vậy, từ sau khi tới thế giới này, Quý Vân Lưu chưa bao giờ xem qua.
Giờ phút này nàng cũng có hứng thú, ngồi trong xe, dựng lỗ tai lên, nghe phồn hoa ầm ĩ bên ngoài.

Quý Vân Diệu thấy vẻ mặt hứng thú bừng bừng của nàng ta, liền muốn nói gì đó.
Nhưng nghĩ lại, mỗi lần nàng nói Quý Lục cái gì, cuối cùng giống như đều bị nàng ta chắn trở về.
Ngược lại, người không có mặt mũi luôn là chính mình, vì thế, nàng lại tận lực nhịn xuống.

Tới trước cửa lớn Quý phủ, chúng nữ quyến lần lượt được đỡ xuống xe.

Vừa ngửa đầu liền có thể thấy hai chữ "Quý Phủ" to lớn sơn vàng trên nền gỗ đàn màu đen.

Cửa này của Quý phủ cũng là suy xét rồi mới dựng lên.
Cửa lớn này mở ở phía Nam là cửa quan chức.

Phía trước có ảnh bích, bên cạnh lại là một đôi sư tử đá uy phong lẫm liệt, chống đỡ sát khí từ ngoài thổi vào trong.

Cửa này cao hơn một trượng hai thước, cửa hông bên cạnh cao bảy thước, xây dựng rất tinh tế.

Cửa lớn có phong thủy như vậy, trách không được có thể giúp một tay trên vận làm quan của Quý đại lão gia.

Quý Vân Lưu xem sơ qua một vòng.
Nàng theo đoàn người từ từ đi về phía trước.
Vừa qua khỏi chính đường tới cửa trong, tam phu nhân Hà thị đã ra nghênh đón: "Lão phu nhân, sáng sớm tức phụ được tin, ước chừng canh giờ này lão phu nhân về tới, liền chờ ở nơi này, thật đúng là không tính sai."

Nàng ta thấy tiểu Trần thị, lại cười khanh khách uốn gối về phía tiểu Trần thị còn cả Trần thị và Vương thị.

Các tiểu nương tử cũng chào hỏi tam phu nhân.

Quý Thất gọi chính là: Mẫu thân, Quý Lục gọi chính là: Hà nhị nương.

Quý Vân Lưu giương mắt xem Hà thị.
Mặt có tướng phát tài, nhưng phu quân trung niên là người đã có thê tử lại không biết yêu thương.

Như thế xem ra, vị "Cha ruột" này của nàng, chính là một kẻ thích ngắt hoa chọc cỏ!

Ba chữ "Hà nhị nương" này khiến trong lòng Hà thị cảm thấy rất không tốt.
Nàng ta giật giật miệng, còn không kịp tới trước mặt lão phu nhân tố cáo một chút, khóc lóc mấy giọt, nói mấy câu thanh danh bất hiếu, liền thấy bước chân của Quý lão phu nhân không ngừng, nắm lấy tay Quý Vân Lưu, đi đến phía kiệu nhỏ: "Sắc trời không còn sớm, đều đứng ở chỗ này làm gì.
Những nghi thức xã giao này về phòng lại làm cũng không muộn.

Đã đi đường một ngày, ta cực kỳ mệt mỏi."

Trong Quý phủ có kiệu nhỏ để thuận tiện cho Quý lão phu nhân sử dụng.
Hiện giờ xem bà mang theo Quý Vân Lưu cùng ngồi vào, tam phu nhân càng là cả kinh đến mức cằm đều muốn rớt trên đất.

Tam phu nhân nắm lấy khăn.
Nàng ta đang trước sau nghĩ không rõ trên núi Tử Hà đã xảy ra chuyện gì, khiến Quý lão phu nhân đối với Quý Lục lau mắt mà nhìn, cánh tay liền bị Quý Thất lôi kéo.

Thất nương tử vừa định nói với mẫu thân nhà mình chuyện trên núi, chính mình bị "Lừa" nói ra lời thật, liền nghe được lão phu nhân trong kiệu nói: "Tam tức phụ, ngươi liền đi đến chính viện cùng với ta, ta có lời hỏi ngươi."

Trong lòng tam phu nhân động một chút, cụp mi rũ mắt lên tiếng.

Lão phu nhân vừa đi, việc đầu tiên Trần thị làm chính là dò hỏi Hà thị: "Tam đệ muội, ta nhớ rõ trước kia lục tỷ nhi ở tại Khuynh Vân Viện.
Hiện giờ viện này cũng đã cho thất tỷ nhi vào ở, vậy chỗ ở của lục tỷ nhi, ngươi an bài nơi nào?"

"Làm phiền đại tẩu nhớ đến." Hà thị cười nói, "Ta sớm đã sai người thu thập Đông sương phòng tại Khuynh Vân Viện.
Thất tỷ nhi và lục tỷ nhi đều là tỷ muội, ở cùng một sân cũng càng tiện chút."

Quý phủ là người tài mới xuất hiện trong triều.

Vốn dĩ chỉ là toà nhà ngũ tiến*, Quý lão phu nhân, đại phòng, nhị phòng, tam phòng, phân ra mà ở.
Tam phòng bọn họ chỉ có một chỗ bao lớn như vậy, chính nàng có một sân, hai ca nhi mỗi người có một sân, thất cô nương một sân, nơi nào còn có sân viện gì dư ra.


*Nhà ngũ tiến: là một loại nhà tứ hợp viện.
Nhà tứ hợp tùy theo bố trí sân viện mà gọi là nhà tứ hợp nhất tiến, nhị tiến, tam tiến.
Ngũ tiến cũng tương tự vậy.

Chuyện thu thập Đông sương phòng của Khuynh Vân Viện, nàng vẫn là cảm thấy bạc đãi nữ nhi nhà mình, phải hạ quyết tâm thật lớn mới làm!

Trần thị nhăn mày, nghĩ nghĩ, nhìn ma ma của chính mình nói: "Ta nhớ rõ Yêu Nguyệt Viện còn chưa có người ở.
Chu ma ma, sai người quét tước Yêu Nguyệt Viện, cho lục tỷ nhi ở tạm."

Lời này vừa mới nói ra, không chỉ Quý Thất, ngay cả tam phu nhân đều trừng lớn mắt.

Yêu Nguyệt Viện này chỉ nhỏ hơn viện của chính nàng một chút! Viện này còn là đả thông từ viện nhị tiến cách vách mới mua sau này, một viện xây dựng lại thành vườn hoa, một viện tu sửa thành Yêu Nguyệt Viện.
Hiện tại, thế mà cho Quý Lục không có mẹ ở?

Nàng ta nơi nào có thể diện lớn như vậy?

Tam phu nhân kinh ngạc một lát, thu liễm biểu tình, cười nói: "Đại tẩu, lục tỷ nhi cũng là nữ nhi của ta.
Ngài đối tốt với nó lòng ta cũng vô cùng cao hứng.
Nhưng nếu nó ở xa như vậy, ta làm nương không thể chú ý đến nó, không may có chuyện gì xảy ra, cũng thật sự lo lắng."

"Đệ muội, lời này của ngươi thật đúng là..." Vương thị che khăn cười rộ lên, "Lời này từ trong miệng ngươi nói ra, ta cảm thấy quá mới mẻ.
Nếu ngươi thật sự nhớ đến lục tỷ nhi dù chỉ một chút, nó cũng sẽ không đợi ở thôn trang hai năm! Lời này nếu truyền ra ngoài, mặt mũi Quý phủ chúng ta tất cả đều mất hết.
Thật là..."

Trên mặt Hà thị một mảnh hồng một mảnh xanh, nắm khăn nói: "Nhị tẩu, lục tỷ nhi đó là do bệnh thủy đậu thế tới rào rạt, ta lúc đó không có biện pháp..."

Việc đứng ở cửa trong, trước mặt người ngoài ức hiếp người nhà là tối kỵ.
Trần thị thấy hai người không quan tâm, quát một tiếng: "Được rồi!" Đảo mắt liếc Hà thị và Vương thị một cái, nàng kéo tiểu Trần thị về phía mọi người nói: "Đứng ở chỗ này cũng không ra sao, chúng ta trước hết vẫn là cùng nhau vào thỉnh an lão phu nhân đã."


Mọi người đều lên tiếng, đi về phía chính viện.

Tiểu Trần thị vốn dĩ muốn đi, đại Trần thị ở trên xe ngựa khuyên bảo trước sau, mới khuyên nàng ngủ lại một đêm.
Chuyện này của Quý Lục, nếu do nhi tử của nàng nghe được, trước sau nàng cũng nên chính miệng nói cho lão phu nhân một tiếng.
Vì thế nàng cho người truyền tin về phủ Ninh Bá, nói chính mình ở lại Dật Thúy Viện của Quý phủ.

Đoàn người ngựa của Ngọc Hành cũng đã đến hoàng cung, Tạ Tam sớm đã tách ra khỏi bọn họ khi ở cửa thành.

Mới bước vào thư phòng trong Lâm Hoa Cung của chính mình, Thất hoàng tử liền phân phó Ninh Thạch: "Ngươi đi tìm người, mỗi ngày đều nhìn chằm chằm trưởng tôn Trương Nguyên Hủ của Lễ Bộ Thị Lang cho ta.
Hắn đã làm chuyện gì tất cả đều ghi lại vào hồ sơ.
Những chuyện đã ghi lại đó không cần cho ta xem, phát hiện ra chuyện có thể khiến Quý gia từ hôn, đồng loạt đưa đến Quý phủ là được."

Trong lòng Ninh Thạch hơi kinh ngạc, cúi đầu đáp ứng, rồi sau đó bẩm báo: "Thất gia, hôm nay Trương Nguyên Hủ vào phủ Cảnh Vương."

Ngọc Hành luân hồi một đời, lại ngu xuẩn cũng nên nghĩ đến là Nhị hoàng tử thúc đẩy chuyện Trang Tứ rơi xuống nước rồi được Trương Nhị lang cứu giúp.
Nghe được lời Ninh Thạch bẩm báo, nhàn nhạt "Ừm" một tiếng: "Tiếp tục nhìn chằm chằm phủ Cảnh Vương và Trương Nguyên Hủ.
Còn có, nữ thị vệ hôm trước ta dặn dò, hiện tại liền bắt đầu tìm kiếm."

Chuyện này, trong lòng Ninh Thạch đã chọn được người, xin chỉ thị nói: "Trong số thị vệ vừa lúc có một người, tên gọi Cửu Nương, hiện giờ mười tám tuổi.
Nàng bắt đầu tập võ lúc năm tuổi, công phu không tồi.
Nếu là người bình thường, nàng một đánh mười không thành vấn đề."

Hoàng tử vừa được sinh ra, thị vệ đi theo hoàng tử liền sẽ do Hoàng Đế tự mình chọn ra từ trong số con cháu trong tộc của cấm vệ quân, để bảo vệ an toàn tính mạng cho bọn hắn.
Tịch Thiện và Ninh Thạch là hai trong số đó.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận