Cát Quẻ


Cửu Nương nhìn khăn dính máu bay bay trước mắt chính mình, toàn thân sợ hãi cả kinh, dưới chân không ổn suýt nữa mang theo lục nương tử lăn xuống mái hiên.

Nàng nghĩ đến lúc trước, Quý Vân Lưu ở phủ Mục Vương nói câu "Dùng máu trên đạo phù ngược dòng, là có thể ngược chết kẻ thi pháp này", trong lòng đập bịch bịch: "Cô, cô nương, người tính toán dùng đạo pháp với Nhị hoàng tử sao?"
Quý Vân Lưu tuỳ ý kẹp khăn, mặc nó theo gió mà bay múa: "Cảnh Vương là huyết mạch ruột thịt của Thất gia, theo huyết mạch Thất gia là có thể tìm được thần hồn Cảnh Vương.

Ở trong sân bày một đàn pháp, dùng hai lá đạo phù niệm hai câu chú ngữ liền có thể làm hắn hồn bay phách tán."
Dưới ánh trăng như vậy, có người dùng giọng nói sạch sẽ tựa suối trong, nói ra lời dùng hai lá đạo phù liền có thể làm người hồn bay phách tán, đơn giản tựa như nói nấu một nồi nước vậy.
Cửu Nương mở miệng, mấp máy môi, rốt cuộc sau khi tiến vào tường Tây Quý phủ, phản ứng lại đây: "Cô nương, đạo pháp hại người này có bất lợi với người hay không? Nếu sẽ phản phệ người, việc dơ tay này chúng ta vẫn là giao cho người khác đi làm đi." Nàng tin tưởng, Thất gia nếu biết chuyện này, chẳng sợ chỉ có một chút xíu nguy hiểm, tất cũng sẽ ngăn cản lục nương tử!
Quý Vân Lưu từ sau lưng Cửu Nương bước xuống, vừa đi về phía trong phòng, vừa phất tay bảo nàng ấy đi múc một chậu nước tới: "Ngươi đừng lo lắng, vì bản thân ta có thể bạc đầu giai lão với Thất gia, tự nhiên sẽ không giết chết hắn.

Chỉ là xem hắn quá không vừa mắt, ăn miếng trả miếng một lần mà thôi."
Cửu Nương rất nhanh đã bưng nước tới.

Quý Vân Lưu run khăn, trước tiên dùng ngón tay vẽ một lá bùa lên trên, rồi đem khăn ném vào trong chậu, sau đó móc đạo phù từ trong túi tiền ra liền bắt đầu làm pháp: "Thập phương thế giới, trên dưới hư không, ngô dục thỉnh lệnh, thỉnh huyết mạch ruột thịt của huyết chủ!"
Nước trong chậu gợn lên, rất nhanh từ giữa khăn lan ra một vòng nối một vòng gợn sóng.
Quý Vân Lưu còn đang tiếp tục niệm chú ngữ: "Thiên thương địa thương, chư Thiên Đạo tổ có mặt khắp nơi, không chỗ không đến, thỉnh cho đệ tử mượn thần phù! Người ngày tên Ngọc Lâm, tên chữ Thanh Lang, sinh thần bát tự chính là Giáp Nhâm Thân Quý Tị..."

Cửu Nương đứng ở một bên, không nhúc nhích mở to hai mắt nhìn biến hoá trong chậu nước.

Thình lình, chân dung Ngọc Lâm ánh ngược bên trong chậu.
"A!" Mặc dù Cửu Nương là thị vệ nhìn quen loại quyết đấu máu me này, nhìn thấy tình cảnh quỷ dị như thế cũng nhịn không được hô nhỏ một tiếng.
"Đi lấy người nộm đan từ cỏ lại đây." Gương mặt Quý Vân Lưu chiếu vào trong ánh lửa, giống những bà cốt đại thần nhảy múa như đúc.
Cửu Nương thẳng đến phòng bếp trong viện, lôi ra một đống rơm rạ, dùng tốc độ nhanh nhất liền đan thành một người nộm.
Người rơm xấu vô cùng đồng dạng bị ném vào trong chậu nước.

Cửu Nương thấy lục nương tử đối diện bồn nước chứa máu kia tiếp tục niệm liên tục không dứt, ước chừng niệm như vậy nửa canh giờ, máu loãng nhàn nhạt trong bồn toàn bộ hướng về người rơm ùa vào.

Một lát sau, không chỉ nước trong bồn biến thành bộ dáng sạch trong như khi bưng tới, ngay cả máu trên khăn tay cũng biến mất không thấy.
Quý Vân Lưu vươn tay cầm người rơm trong bồn ra, một bên bắt đầu dùng chu sa viết sinh thần bát tự của Ngọc Lâm lên giấy vàng.

Đợi sau khi viết xong, giấy vàng thêm khẩu quyết được dán lên đỉnh đầu người rơm.
Cửu Nương run rẩy thân thể, thật cẩn thận gọi một tiếng: "Cô nương?" Bộ dáng người rơm này thấy thế nào lại giống như những người rơm dùng kim đâm tạo
thành từ vu thuật bị cấm trong cung?
Cửu Nương vừa nghĩ như vậy, Quý Vân Lưu liền lên tiếng nói: "Người rơm kim đâm vốn không phải đạo thuật vu thuật.


Chỉ là đây không phải thuật chính đạo, chúng ta nên cẩn tận một chút khi đâm Ngọc Lâm."
Nói xong, nàng rút cây trâm trên đầu ra, rồi sau đó một trâm chui vào bên trong trái tim người rơm!
........
Tối nay trăng sáng, Mục Vương ở phủ Mục Vương ban đêm gặp ác mộng bừng tỉnh.

Sau đó một đêm không ngủ, kéo theo Cảnh Vương trong phủ Cảnh Vương cũng là một đêm không ngủ.

Cảnh Vương không chỉ một đêm không ngủ, còn nổi trận lôi đình: "Đây là có chuyện gì! Ngươi nói có người giả trang người phủ Cảnh Vương dùng kế điệu hổ ly sơn với người của Phủ Thuận Thiên?"
Nhị hoàng tử tức giận.

Một kế hoạch ổn thoả, kết quả dường như cái gì cũng không đạt được.

Gần đây vận số của hắn không tốt, làm sao không tức giận? Hắn tức đến nước cũng uống không vào, tức đến ngực đều đau: "Sau đó có đuổi kịp xe ngựa của Ninh Mộ Hoạ hay không?! Hiện giờ bên phía Ngọc Hành thì sao? Rốt cuộc như thế nào? Hắn đã chết hay chưa, Quý Lục kia đã chết hay chưa?!"
Trương Hoà cũng không biết nên giải thích chuyện lần này như thế nào.


Hắn bảo người Phủ Thuận Thiên canh giữ trên đường nhất định phải đi qua, đã dặn dò ngàn lần vạn lần, thấy xe ngựa mới có thể đi điều tra.

Nào biết được đám ngu xuẩn được việc thì ít hỏng việc thì nhiều kia mới nói mấy câu đã bị người lừa đi rồi!
"Nhị gia, sau đó người Phủ Thuận Thiên xác thật tìm được một chiếc xe ngựa.

Xe ngựa kia từ hướng Đông mà đến, chỉ là bên trong không có Ninh thế tử, chỉ có một thương nhân lên đường..."
Ninh Mộ Hoạ có đến phủ Mục Vương hay không, chuyện này Trương Hoà cũng nắm không chuẩn.

Hắn mồ hôi đầy đầu, chờ Nhị hoàng tử trách phạt.

"Trong toà nhà có Nguyên đạo nhân cạnh phủ Mục Vương, thuộc hạ cũng phái người đi, toàn bộ bị cự tuyệt đuổi ra.

Nguyên đạo nhân kia đóng cửa không thấy, chúng thuộc hạ cũng không dám mạnh mẽ xông vào..."
"Một đám ngu xuẩn!" Ngọc Lâm chụp bàn một cái, vừa đứng lên, đột nhiên nhăn mày lại, che ngực cả người mềm xuống, "Á!"
"Nhị gia?" Trương Hoà nhìn Nhị hoàng tử ngã xuống trước mắt chính mình, sợ tới mức tang hồn thất phách: "Ngài làm sao vậy?"
Ngọc Lâm che ngực lại: "Ta, ta...!Có người cầm kiếm đâm vào ngực bổn vương..."
Trương Hoà nhìn xem trái phải, thần sắc càng thêm hoảng sợ: "Nhị gia, nơi này, nơi này chỉ có ngài và thuộc hạ!"
"Á!" Nhị hoàng tử lại kêu thảm một tiếng: "Xác thật có người cầm kiếm đâm bổn vương! Đau chết bổn vương, đau chết ta..."

Trương Hoà sợ tới mức ngẩn ngơ, một lòng không khỏi nhấc lên: "Nhị gia, ý ngài là có người đang dùng thuật đạo pháp với ngài?"
"A! A! Cứu ta, a! Trương Hoà, mau tới cứu ta!" Nhị hoàng tử đau chết đi sống lại, mồ hôi lạnh trên trán từng giọt lăn xuống, cảm thấy việc đau nhất trong cuộc đời này chẳng qua như thế, ngay cả ngũ quan cũng vặn vẹo, "Mau đi điều tra, điều tra là ai, ai dùng đạo pháp với bổn vương."
......
Quý Vân Lưu dùng trâm đâm người rơm vài cái, sau khi cảm thấy không thú vị, ném ở trên bàn.

Nàng từ khi học xong tới nay lần đầu sử dụng đạo pháp như vậy.

Tuy rằng chán ghét Cảnh Vương là thật, nhưng cảm giác sởn gai óc quỷ dị trong lòng kia cũng là thật, dường như không cẩn thận một phát liền phải bị Tổ sư gia phát hiện nàng đang làm chuyện xấu...!Loại tố chất tâm lý lần đầu gian lận vô cùng sợ hãi bị thầy cô giám thị bắt được này nàng còn chưa thuần thục, đành phải ném người rơm, xé giấy vàng trên người người rơm xuống, một tay đốt cháy tất cả.
Thôi thôi, đôi tay sạch sẽ có lợi cho tu hành.

Thiên Đạo đối xử tử tế với nàng như thế, nàng cũng không cần làm bậy tự huỷ tương lai.

Lão công nhà nàng cốt cách đặc biệt tương lai tất thành nghiệp lớn, là nam nhân trong lòng liền có chủ nghĩa đại nam tử, liền cho hắn từng phần từng phần đi thắng ngôi vị Hoàng Đế này đi.

Đường dù khúc chiết chút, tiền đồ vẫn là sáng sủa.
Sau khi lăn lộn Ngọc Lâm muốn chết muốn sống, Quý Vân Lưu đốt người rơm, yên tâm thoải mái thắp ba nén hương cáo tội với Tổ sư gia.

Rồi sau đó, nàng nằm trên giường, ôm chăn bông xoa xoa giống như xoa Thất hoàng tử liền ngủ rồi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận