Lòng Lê Tử Hà trở nên lạnh lẽo, nhìn sắc trời, còn chưa đến giờ Tý, giờ này
thì có ai xông vào Thần Lộ điện chứ? Diêu nhi chưa ngủ được bao lâu, vừa nghe thấy giọng của Duyệt nhi lập tức ngồi dậy, nhận thấy Lê Tử Hà vừa
mới trở lại bình tĩnh sau lúc rối bời, khẽ nói: "Có chuyện gì thế ạ?"
"Nương nương, ngoài điện là cung nữ của Thần Lộ điện, nói là bắt được thích
khách. Thậm chí còn kinh động tới Hoàng thượng, ngài đang chờ Lê cô
nương trở về điện."
Trong lúc Duyệt nhi nói, Lê Tử Hà đã mặc xong đồ, cầm tay Diêu nhi nói: "Diêu nhi nghỉ ngơi đi, ta đi xem đã xảy ra chuyện gì."
Dứt lời đứng dậy định đi, Diêu nhi kéo tay Lê Tử Hà, lo lắng nói: "Tiểu thư, lẽ nào... lẽ nào là Thẩm công tử?"
Lê Tử Hà mỉm cười an ủi nàng, lắc đầu. Nếu là Thẩm Mặc, thì sẽ không khinh suất lỗ mãng như vậy. Vuốt mái tóc dài của nàng, nói: "Diêu nhi yên
tâm, không có việc gì đâu."
Diêu nhi gật đầu, buông Lê Tử Hà ra, nằm xuống sập đưa mắt nhìn nàng rời đi.
Đèn dầu trong Thần Lộ điện sáng rỡ, cung nữ thái giám thị vệ đứng ở nơi đất trống ngoài điện, thấy Lê Tử Hà thì rối rít hành lễ. Chân mày Lê Tử Hà
cau lại, mắt nhìn thẳng bước chân vào điện, thấy Vân Tấn Ngôn ngồi một
mình trên giường thấp, sắc mặt nhu hòa, mang nụ cười thong dong, ngước
mắt thấy nàng thì cười càng tươi.
Nhìn lướt qua trong điện, thấy
bóng lưng màu đen bị ép quỳ dưới đất, lòng nàng run lên nhưng lập tức
bình tĩnh lại, thản nhiên tiến lên hành lễ với Vân Tấn Ngôn: "Thần thiếp bái kiến Hoàng thượng."
Vân Tấn Ngôn thấy dáng vẻ bình tĩnh thản nhiên của Lê Tử Hà thì nhíu mày, cười nói: "Ái phi không cần đa lễ."
Người quỳ dưới đất vừa nghe thấy tiếng Lê Tử Hà, đột nhiên ngẩng đầu, gương
mặt xinh đẹp tràn ngập vẻ khó tin, lông mày nhíu chặt lại, nghi ngờ nói: "Sư... Sư huynh... ?"
Lê Tử Hà bất ngờ nhìn Thẩm Ngân Ngân, ngồi xuống bên cạnh Vân Tấn Ngôn, khó hiểu nói: "Hoàng thượng bắt thích
khách, áp giải tới Thần Lộ điện làm gì?"
"Trẫm cũng không muốn
quấy nhiễu ái phi, nhưng Thẩm cô nương này lại muốn gặp nàng. Trẫm thấy
rằng Thẩm cô nương và ái phi làm bạn đã lâu, tình cảm sâu đậm, dĩ nhiên
không thể xử trí như thích khách bình thường." Vân Tấn Ngôn nheo mắt
đánh giá phản ứng của Lê Tử Hà, vươn tay cầm tay nàng.
Lê Tử Hà
làm như bây giờ mới nhìn thấy Thẩm Ngân Ngân, đi xuống nhìn sang, lặng
lẽ rút tay ra, cau mày nói: "Thẩm cô nương?" Nhưng ngay sau đó mỉm cười
nhìn Vân Tấn Ngôn: "Theo ta được biết, đây là Bùi cô nương mới đúng?"
Vân Tấn Ngôn cười gật đầu: "Đúng vậy, là Bùi cô nương."
"Vậy sao Hoàng thượng lại nói muội ấy là thích khách?" Lê Tử Hà không giải thích được.
"Đêm khuya xông vào hoàng cung, không phải là thích khách sao?" Vân Tấn Ngôn hứng thú hỏi ngược lại.
Lê Tử Hà vẫn làm như không hiểu, nói: "Chẳng lẽ Hoàng thượng quên rồi? Mấy tháng trước Bùi cô nương còn là tú nữ, chờ Hoàng thượng tuyển chọn,
đáng tiếc lại bị 'bắt' mất, để lỡ thời gian tuyển chọn. Nhưng muội ấy đã thoát khỏi tay tặc, muốn hồi cung, tình cảm dành cho Hoàng thượng đúng
là khiến người ngợi khen."
Lê Tử Hà nhấn mạnh chữ "bắt", thuận
thế đưa mắt nhìn Thẩm Ngân Ngân, ánh mắt lạnh như băng. Thẩm Ngân Ngân
vừa thấy, vội cúi thấp đầu im lặng không lên tiếng.
"Ái phi đã
nói như vậy, cũng nhắc nhở trẫm, Bùi cô nương đây bị bắt khỏi ngục, về
phần nguyên nhân bỏ tù có phải tìm thấy hoa túc dung trên người Bùi cô
nương không?"
"Trí nhớ của Hoàng thượng thật tốt, chuyện nhỏ nhặt như vậy mà có thể nhớ được." Lê Tử Hà cười khẽ, đôi mắt bình thản lóe
lên ánh sáng, nhìn thẳng vào mắt Vân Tấn Ngôn: "Nhưng hình như Hoàng
thượng quên mất một chuyện thì phải? Vụ hoa túc dung đã điều tra rõ rồi, kẻ hạ độc là Cố Vệ Quyền, nếu đã là vậy, lúc ấy nhất định có người hãm
hại Bùi cô nương. Bùi cô nương tự dưng rước phải tai ương lao ngục, sau
lại bị kẻ xấu bắt mất, hôm nay vừa mới thoát khỏi hiểm cảnh liền vội vã
hồi cung tìm Hoàng thượng làm sáng tỏ sự thật. Bùi cô nương, bổn cung
nói có đúng không?"
Lê Tử Hà đột nhiên liếc nhìn Thẩm Ngân Ngân,
thân thể Thẩm Ngân Ngân run lên, gật đầu lia lịa: "Sư... Nương nương nói đúng, tiểu nữ không dám gặp Hoàng thượng, ngày trước có quen biết nương nương, cho nên... cho nên đòi gặp nương nương..."
Vân Tấn Ngôn cười lạnh nói: "Ái phi đúng là nhanh mồm nhanh miệng!"
"Không bì nổi tâm tư kín đáo của Hoàng thượng." Lê Tử Hà không hề do dự đáp lại vô cùng mỉa mai.
Sắc mặt Vân Tấn Ngôn trầm xuống, nhưng ngay sau đó vừa cười nói: "Vậy theo ý ái phi, có phải nên trọng thưởng cho sự khổ tâm của Bùi cô nương
không?"
"Thần thiếp không dám quyết định thay Hoàng thượng, có
điều..." Lê Tử Hà liếc nhìn Thẩm Ngân Ngân, do dự mà nói: "Tú nữ không
trúng tuyển đã quay về gia trang hết rồi, Bùi cô nương ở lại trong cung e rằng không ổn..."
"Vậy thưởng cho Bùi cô nương tần vị, ái phi cảm thấy thế nào?" Vân Tấn Ngôn đáp lời Lê Tử Hà, liếc mắt nhìn nàng.
Lê Tử Hà cười tươi rói: "Nếu Hoàng thượng đã muốn như vậy thì không hẳn là không thể. Có điều Bùi cô nương gặp nạn, sự trong sạch của bản thân...
Nếu Hoàng thượng có thể chặn miệng người đời thì tất nhiên thần thiếp
không ngại sư muội đi theo mình, hai người còn có thể chăm sóc lẫn
nhau."
Lê Tử Hà cười thản nhiên, Vân Tấn Ngôn không nhận ra thật
giả, ánh mắt dần dần lạnh như băng, một lúc sau cười nói: "Bùi cô nương
là đồ đệ của Thẩm Mặc, sáng mai trẫm sẽ sai người đưa Bùi cô nương tới
phủ đệ của Bình Tây vương, ái phi và sư muội cách biệt đã lâu, tối nay
cứ từ từ ôn chuyện!"
Dứt lời, không hờn không giận liếc nhìn Thẩm Ngân Ngân, chắp tay sau lưng rời đi.
Lê Tử Hà nhìn hắn bước ra khỏi điện, nhập vào bóng đêm, ánh đèn dần dần
yếu ớt, thân thể vẫn cứng ngắc bây giờ mới thả lỏng, thở phào nhẹ nhõm,
bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Thẩm Ngân Ngân vẫn quỳ dưới đất: "Muội còn quỳ
làm gì? Mọi người đã lui ra rồi."
Cái đầu vẫn cúi thấp của Thẩm
Ngân Ngân lúc này mới ngẩng lên, nhìn xung quanh rồi vội vã đứng dậy,
xoa đầu gối đau nhức, nhưng ngay sau đó lại nghĩ tới điều gì nên tiếp
tục quỳ xuống, khẽ nói: "Sư huynh... Sư huynh, muội biết lần này là muội lỗ mãng, nhưng... nhưng..."
"Nhưng nhị cái gì?" Lê Tử Hà cũng
không định đỡ nàng đứng dậy, có phần cả giận nói: "Chẳng lẽ muội tiến
cung vì muốn cầu xin cho Trịnh gia sao?"
"Sư huynh..." Thẩm Ngân
Ngân ngẩng đầu, đôi mắt hạnh tràn đầy sương mù, nức nở nói: "Sư huynh,
Trịnh gia đã bị tịch thu rồi, gần như cả nhà đều bỏ tù. Trịnh Hàn Quân
miệng nói cha huynh ấy phải đền tội như vậy là đúng, nhưng muội biết
huynh ấy cũng không vui, sư huynh, nếu... sư huynh đã lập công như vậy,
mọi người đều nói Hoàng thượng rất sủng ái sư huynh, sư huynh... Sư
huynh cầu xin Hoàng thượng có được không? Chỉ giữ lại cái mạng cho Trịnh Dĩnh cũng được, dù thế nào đi nữa, chỉ cần ông ta không chết là
được..."
Nói đến phần sau, Thẩm Ngân Ngân không thể ngăn nổi nước mắt, quỳ lê đến bên Lê Tử Hà, kéo tay nàng, khóc lóc nói: "Sư huynh...
Tước chức quan, hành hình, đày đến biên cương, thế nào cũng được, chỉ
cầu xin sư huynh giữ lại cái mạng cho ông ta, giữ lại một người thân cho Trịnh Hàn Quân có được không? Từ nhỏ huynh ấy chỉ có mỗi một người
cha... Cho dù không ưa hơn nữa, cho dù oán hận hơn nữa, muội biết huynh
ấy vẫn không đành lòng nhìn cha mình phải chết..."
Lê Tử Hà cau mày, gạt tay Thẩm Ngân Ngân ra: "Không thể nào!"
Dù là chuyện ông ta đã làm với Quý gia, hay những chuyện ông ta đã làm với Mộ Phiên Ngô, đều không thể dễ dàng tha thứ!
"Sư huynh, sư huynh thương Ngân nhi nhất, trước kia Ngân nhi muốn gì sư
huynh cũng đồng ý, chiều Ngân nhi một lần nữa có được không? Tha mạng
cho ông ta..."
"Ta nói rồi không thể nào!"
"Sư huynh, Ngân Nhi van xin huynh."
"Không thể!"
"Ông ta và ngươi không thù không oán, chỉ cần nói giúp một câu thôi có gì
không thể?" Thẩm Ngân Ngân đứng phắt dậy, cười lạnh nói: "Hay là, ngươi
tiến cung vì muốn leo lên phi vị này? Hôm nay ngươi đã có vinh hoa phú
quý rồi, cần gì phải đuổi tận giết tuyệt chứ?"
Trong đầu Lê Tử Hà "ầm" một tiếng, hai tay siết chặt thành nắm đấm, không nói một lời.
"Hoa túc dung là ngươi cố ý nhét vào phòng ta có đúng không?" Thẩm Ngân Ngân lau khô nước mắt, lạnh giọng chất vấn.
"Đúng vậy." Lê Tử Hà cắn răng trả lời: "Ta cố ý giá họa, lừa Trịnh Hàn Quân
đưa ngươi xuất cung, dùng chuyện này uy hiếp Trịnh Dĩnh, đủ chưa?"
"Uổng công ta kính ngươi trọng ngươi, bị bắt vào đại lao còn cắn răng không
chịu nói hoa túc dung là của ngươi, vẫn tin ngươi có nỗi khổ tâm! Kết
quả thế nào? Từ y đồng thăng làm ngự y, về sau còn trực tiếp phong phi,
thật đúng là một bước lên mây!" Ánh mắt Thẩm Ngân Ngân tràn ngập vẻ chán ghét, "Lợi dụng Trịnh Dĩnh, lợi dụng Trịnh Hàn Quân, lợi dụng ta, có
phải chỉ cần có thể đạt được mục đích của ngươi, thứ gì ngươi cũng có
thể lợi dụng phải không?"
"Đúng." Lê Tử Hà trả lời không chút do
dự, nhìn thẳng vào mắt Thẩm Ngân Ngân không trốn tránh: "Không chừa bất
cứ thủ đoạn nào để đạt được mục đích, cõi đời này làm gì có thứ nào
không thể lợi dụng?"
Thẩm Ngân Ngân giật mình đứng sững, đôi môi
run rẩy, không biết tại sao sư huynh luôn thân thiết sủng nịch mình lại
trở nên tàn nhẫn như mình? Trái tim lạnh lẽo, cảm thấy thế gian này đã
thay đổi, trước kia thứ nàng nhìn thấy đều chỉ là bề ngoài mà thôi...
Lê Tử Hà đứng lên: "Xin khuyên một câu, nếu Trịnh Hàn Quân trốn kỹ, tất
nhiên không có ai gây phiền toái cho hắn. Nếu không, đã là người của
Trịnh gia, chắc chắn đều phải chết!"
Người Thẩm Ngân Ngân run
lên, nhìn Lê Tử Hà khoác trường sam rời đi. Trường bào màu xanh nhạt
quét trên mặt đất tựa như một đóa sen nở rộ, lòng nàng lạnh lẽo, khẽ
hỏi: "Bao gồm sư phụ sao?"
Lê Tử Hà dừng bước, không nói gì.
"Bao gồm sư phụ sao? Ngay cả sư phụ... cũng có thể lợi dụng sao?"
"Đúng."
Bỏ lại một chữ, Lê Tử Hà rời đi mà không hề quay đầu.
Trầm Hương điện không có lò sưởi lại khiến Lê Tử Hà cảm thấy ấm áp hơn lúc
nào hết. Lại chui vào bên cạnh Diêu nhi, Diêu nhi kéo chăn, rù rì nói:
"Tiểu thư cẩn thận, đừng để cảm lạnh."
"Ừ." Lòng Lê Tử Hà trở nên ấm áp, chóp mũi cay cay.
"Thần Lộ điện không có chuyện gì chứ?"
"Ừ." Lê Tử Hà nằm cạnh Diêu nhi, khẽ nói: "Diêu nhi, em sẽ tin ta mãi mãi phải không?"
"Vâng, lời của tiểu thư, Diêu nhi mãi mãi tin, mãi mãi tin tưởng."
Trong phủ đệ Bình Tây vương ở Vân Đô, tuyết đã dần tan, hạ nhân không có
nhiều, vô cùng tĩnh lặng. Lý ngự y đeo hòm thuốc, đang định xuất phủ thì vừa lúc gặp Tạ Thiên Liêm, lắc đầu, vội chắp tay nói: "Vương gia..."
"Nó không chịu cho ông bắt mạch sao?" Tạ Thiên Liêm cả giận nói.
Lý ngự y gật đầu: "Thậm chí còn không cho ta vào phòng, nếu như vậy... đúng là hết cách..."
"Thôi đi!" Tạ Thiên Liêm vung tay lên, cả giận nói: "Ông hồi cung trước đi, đợi bổn vương dạy dỗ nó!"
Lý ngự y gật đầu lia lịa, khom lưng hành lễ rồi rời đi.
Tạ Thiên Liêm chợt đẩy cửa phòng Thẩm Mặc, dọa đứa bé ngồi bên giường run
bắn, lật người bò đến bên cạnh Thẩm Mặc đang nửa nằm, run rẩy muốn che
mặt.
Tạ Thiên Liêm mình dọa thằng bé thì lúng túng ho khan hai
tiếng, hơi giận nói với Thẩm Mặc: "Sao ngươi không cho ngự y bắt mạch?
Muốn bệnh chết sao?"
Sắc mặt Thẩm Mặc hơi tái nhợt, nhưng ánh mắt không bớt vẻ sắc bén, chống tay ngồi thẳng người, ôm Quý Nhất đang núp
bên người hắn, để nó ngồi lên lòng mình, thản nhiên nói: "Điệt nhi là
đại phu, dĩ nhiên hiểu rõ thân thể của mình nhất."
"Vậy tại sao còn không thấy khỏe hơn?" Tạ Thiên Liêm vội la lên.
"Bệnh kéo như tơ, sao có chuyện khỏi hẳn sau một đêm được?"
"Lời ngươi nói có lý lắm, cho rằng ta ngu sao?" Tạ Thiên Liêm thấy thằng bé
trong lòng Thẩm Mặc lạnh run lên, trở tay đóng cửa lại, vẫn cả giận nói: "Sao ta không biết bệnh của ngươi chứ? Nhưng trong phủ bỗng dưng mọc ra một thằng bé, bệnh của ngươi không liên quan đến thằng bé này mới là
lạ! Không chịu xem bệnh, cũng không nói đứa bé này đến từ đâu, chui ra
từ trong đất hay sao? Cứ như vậy, ngươi nói với ta nó ra con riêng của
ngươi, lão tử cũng liều mạng bảo vệ nó trở về Tây Nam!"
Thẩm Mặc không nói gì, cúi đầu bóc kẹo nhét vào miệng Nhất Nhất.
Nhất Nhất ăn kẹo, liếc nhìn Tạ Thiên Liêm rồi lại nhìn Thẩm Mặc, bò xuống
chân Thẩm Mặc định chui vào trong chăn, Thẩm Mặc kéo nó trở lại, dịu
dàng nói: "Sau này ngươi còn phải gặp rất nhiều người lạ, đừng sợ."
Nhất Nhất nghe vậy, lại bò vào lòng Thẩm Mặc, khẽ cười với Tạ Thiên Liêm.
Tạ Thiên Liêm ngẩn ngơ, cơn giận cũng nguôi ngoai phần nào. Ông ngồi xuống giường, vươn tay vuốt ve mặt Nhất Nhất, cười nói: "Khà khà, bé ngoan,
lão tử... Ặc, từ trước đến nay ta nói chuyện hơi to tiếng, đừng sợ ta
nhé. Ta không trách ngươi, ta chỉ giáo huấn cha ngươi thôi."
Thẩm Mặc nhíu mày: "Đây không phải là con của điệt nhi."
"Không phải con riêng ngươi của ngươi thì ngươi che giấu làm gì?" Tạ Thiên
Liêm đứng phắt dậy, lại gào ầm lên: "Lão tử biết, thằng bé này chắc chắn có liên quan với Lê Tử Hà kia, chắc chắn có liên quan tới Quý gia! Ân
oán đời trước không dây dưa tới đời sau, bảo vệ đứa bé này cũng được,
nhưng bây giờ Lê Tử Hà đã được sắc phong làm phi, ngươi chặt đứt ý nghĩ
của ngươi đi, đừng dây dưa với cô ta nữa!"
"Không phiền thúc phụ quan tâm."
"Lão tử... Lão tử con mẹ nó hận!" Tạ Thiên Liêm cắn răng nói: "Vân Quốc
nhiều cô nương như vậy mà ngươi chẳng thèm quan tâm, hai lần đều là
người Quý gia. Lần đầu tiên hại chết đại ca, lần này còn hại tới tính
mạng của ngươi nữa sao?"
Thẩm Mặc rũ mắt, không nói gì.
"Ngươi vào cung cũng vì Lê Tử Hà cả, sử dụng Ám Bộ cũng vì cô ta. Bệnh dịch
lần trước, để gây hỗn loạn cũng phải dùng tới một nghìn mạng người?
Ngươi có chủ ý gì ta cân nhắc mãi cũng không thấu, nhưng ngươi... sao
ngươi có thể bị một nữ tử ràng buộc mãi vậy? Ta mong ngươi quay về, muốn ngươi gây dựng sự nghiệp cùng ta, chứ không phải là anh hùng nhụt chí
nhi nữ tình trường!"
Vẻ mặt của Thẩm Mặc vẫn không suy suyển, cười nhẹ nói: "Hiểu điệt nhi như vậy, thúc phụ còn hỏi nhiều làm gì chứ?"
"Lão tử vẫn không rõ tại sao!"
"Tại sao ư?" Thẩm Mặc ngước mắt lên, lạnh lùng nhìn ông: "Bởi vì Tạ gia nợ nàng!"
Lời này vừa dứt, Tạ Thiên Liêm đột nhiên cười sằng sặc: "Ha ha, Tạ gia nợ
cô ta? Là Quý gia của cô ta nợ Tạ gia của ta hay Tạ gia của ta nợ cô ta? Năm đó ngươi biết rõ Quý Khúc Văn dẫn ngươi rời đi, rồi mượn cơ hội
hành thích, kẻ cầm đầu đám thích khách kia là người Quý phủ, sao có thể
giấu giếm được ngươi? Ngươi giấu nhẹm chuyện này ba năm, nếu không phải
ta điều tra được, e rằng đại ca chết không nhắm mắt! Quý Khúc Văn tới
tìm ngươi, không phải viện cớ bằng muội muội của hắn ta sao? Năm đó đại
ca từng đề cập với ta, nói quan hệ của Quý Lê và Tam hoàng tử không phải nông cạn, ngươi không nghe, nói cô nương người ta chờ ngươi! Kết quả
thì sao? Cô ta không chịu gả cũng không sao, lại bức ngươi giữ đạo hiếu
từ hôn..."
"Cho nên lỗi là của điệt nhi!" Thẩm Mặc lạnh giọng
ngắt lời Tạ Thiên Liêm, lời nói vô cùng bình tĩnh nhưng lại phảng phất
hơi lạnh: "Là điệt nhi tự cho là đúng, không nghe lời khuyên của cha mẹ
cầu thân với tiên hoàng, chưa từng biết tâm ý của Quý Lê đã ép nàng gả
cho điệt nhi, dẫn tái tai họa hại chết cha mẹ. Nếu thúc phụ muốn trách,
thì nên trách mình điệt nhi thôi!"
Cơn giận của Tạ Thiên Liêm bị một câu của Thẩm Mặc quét sạch, thấp giọng, nói với vẻ khó tin: "Ngươi... vẫn nghĩ như vậy sao?"
"Đúng vậy, năm đó người sai vốn là điệt nhi, nhưng thúc phụ lại bởi vì chuyện này mà bức bách Vân Tấn Ngôn. Cái chết của cửu tộc Quý phủ dù thế nào
đi nữa sao có thể không liên quan tới Tạ gia? Cửu tộc của Quý phủ không
bị diệt, Tử Hà cũng không trở thành khất nhi lẻ loi hiu quạnh, nửa đời
sống trong thù hận. Điệt nhi nợ Tử Hà, hôm nay phải trả nợ." Thẩm Mặc rũ mắt, nhìn Nhất Nhất mỉm cười. Tử Hà nói đúng, đã nợ thì phải trả.
"Ta chỉ muốn tên cẩu hoàng đế đó giao nộp hung thủ, hắn một hơi diệt cả nhà Quý phủ, liên quan gì tới ta!" Mắt Tạ Thiên Liêm chợt lóe lên, không
phục phất tay nói: "Muốn trách chỉ có thể trách Quý Lê yêu nhầm người,
Quý phủ tin nhầm người, trách tên cẩu hoàng đế lòng dạ độc ác, ngay cả
con của mình..."
Nói tới đây, Tạ Thiên Liêm đột nhiên dừng lại,
nhìn Quý Nhất không hề chớp mắt, ngón tay run rẩy chỉ vào Quý Nhất nói:
"Đứa... đứa bé này không phải là..."
"Bé con, ngươi tên là gì?" Tạ Thiên Liêm ngồi xổm xuống, cố gắng mỉm cười, dịu giọng hỏi.
Đôi mắt to của Nhất Nhất chớp chớp, khua khoắng tay giữa không trung, bị
Thẩm Mặc ngăn lại: "Đứa bé này là ai, thúc phụ không cần quan tâm."
"Được, ta không quan tâm! Vậy ngươi định giữ nó thế nào? Giấu vậy cả đời sao?"
"Chữa khỏi bệnh, giải hết độc rồi đưa về Tây Nam."
"Đứa... đứa bé này trúng độc?" Sắc mặt Tạ Thiên Liêm dịu đi, nhìn Nhất Nhất từ
trên xuống dưới. Nó gầy teo yếu ớt, trắng đến mức bất thường, thân thể
yếu đuối là lẽ đương nhiên, không ngờ còn trúng độc...
Nhất Nhất
thấy ông nhìn mình, biểu hiện trên mặt là lạ, cười với ông. Tạ Thiên
Liêm xoa tay, cười nói: "Khà khà, bé con, để ta ôm ngươi có được không?"
Nhất Nhất vẫn cười, để lộ lúm đồng tiền nhỏ xinh trên má trái, dang hai tay
ra. Tạ Thiên Liêm vui mừng ôm lấy nó, nói với Thẩm Mặc: "Ha ha, lão tử
già thế này mà chưa từng ôm trẻ con. Từ lúc ngươi còn nhỏ lão tử đã dốc
sức trên giang hồ, giang hồ còn thú vị hơn triều đình, năm đó lão tử..."
Mọi thứ trước mắt Thẩm Mặc nhòa đi, như thể phủ một lớp sương mù, tiếng nói bên tai cũng nhỏ dần, luồng khí mà hắn vẫn dùng nội lực ngăn chặn đột
nhiên từ ổ bụng vọt tới lồng ngực, nhưng không ra khỏi miệng, khiến hắn
ho khan dữ dội. Tạ Thiên Liêm tức giận quát mắng: "Ngươi lại dùng nội
lực ngăn chặn bệnh? Biết rõ nếu phản lại thì bệnh sẽ nặng hơn, muốn chết phải không? Lần trước bị thương nặng như vậy vẫn chưa khỏi hẳn đâu..."
Một bàn tay nhỏ nhắn kéo tay mình, như thấy Lê Tử Hà dịu dàng mỉm cười với
mình. Ta không giết bá nhân, nhưng bá nhân vì ta mà chết, Tử Hà, nàng có tìm Tạ gia báo thù không?
Bên tai, giọng Lê Tử Hà nhẹ nhàng như âm thanh đến từ thiên nhiên. Thẩm Mặc, ta tin chàng.
Lê Tử Hà ở Thần Lộ điện, ly trà trong tay bỗng dưng rơi xuống, vỡ tan dưới đất. Cung nữ ngoài điện vội vàng đi vào, ghé tới tai nàng nói: "Nương
nương, Bạch quý phi tới."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...