Cắt Được Ác Phu

-“Đầu đầu đại nhân, anh hãy nghe tôi nói, kỳ thật mọi chuyện không phải như anh tưởng tượng, lần trước cái tên Khang Húc Trạch kia nói, từ đầu đến đuôi đều là nói dối.”

Trong gian nhà ăn cao cấp, Bạch Tĩnh Ny gọi một bàn ăn ngon, ngồi đối diện nàng là Phương Văn Hạo trầm ổn nho nhã.

Hắn thoải mái tựa vào lưng ghế ngồi, nhấc chân lên bắt chéo, thú vị nhìn nữ nhân ngồi đối diện.

-“Trên thực tế, mục đích hôm nay tôi hẹn anh ra ngoài, chính là muốn cùng anh thương lượng một chút về chuyện cho tôi trở lại làm việc tại tập đoàn Hoa Thái, tuy rằng chức vị của tôi thật nhỏ, đối với lão bản như anh căn bản không có gì, nhưng là tôi có thể thề với trời, có thể tiến vào làm việc tại Hoa Thái là giấc mộng lớn nhất đời tôi.”

Nàng nịnh nọt đem đồ ăn vào bát Phương Văn Hạo –“Đầu đầu đại nhân là người thông minh, một chút cũng không cao ngạo, đối người ngoài cực hiền lành, cho nên nam nhân có IQ cùng EQ cao như vậy, nhất định sẽ không tin tưởng cái loại hồ ngôn loạn ngữ như Khang Húc Trạch đúng không?” lại đem mĩ vị vào trong bát của hắn –“ Dùng bữa, dùng bữa, móng giò nấu với hạt sen là món đặc biệt của nhà hàng này nha, không ăn quả thật đáng tiếc.”

Một mình ba hoa nói xong, nàng rốt cuộc phát hiện đầu đầu đại nhân từ đầu đến cuối giữ một bộ tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, đối với chuyện nàng nói không thèm để ý, tương phản, còn có bộ dáng thưởng thức nàng biểu diễn nịnh nọt khó có được.

Nản lòng ném xuống chiếc đũa, Bạch Tĩnh Ny hờn giận chu miệng lên, than thở -“Quên đi, tôi chỉ biết nam nhân có tiền đều hướng về nam nhân có tiền.”

-“a…” Phương Văn Hạo rốt cuộc phát ra tiếng cười trầm, bưng lên ấm trà, chính mình rót một chén, sau đó đổ chút trà vào chén của nàng –“ Nhìn cô nói lâu như vậy, uống chút trà cho thuận yết hầu đi.”

Bạch Tĩnh Ny thực không khách khí bưng lên ly trà một ngụm uống hết, đem chén trà đặt mạnh xuống bàn, thô lỗ nói –“Đầu đầu đại nhân, rốt cuộc anh có ý tứ gì? Tốt xấu tôi cũng ở công ty phấn đấu đến nay, làm việc cho anh lời rất nhiều tiền, anh làm sao có thể thấy chết mà không cứu?”

-“ Làm Khang phu nhân không tốt sao? Cô không cần làm việc Khang Húc Trạch cũng có thể một năm kiếm rất nhiều tiền cho cô tiêu, ở công ty ta làm nhiều nhất cũng chỉ có thể lấy đến 10% tiền lãi, không quá có lời a.”

-“ Hắn kiếm tiền hắn, cùng tôi không quan hệ, tôi đều đã nói qua n lần, tôi căn bản không phải là Khang phu nhân gì, là tên kia nghĩ muốn trả thù tôi cắt đi tóc của hắn mới dùng loại phương pháp này ác chỉnh tôi.” Nàng sắp hỏng mất, nếu tiếp tục như vậy.

-“Ta không biết Khang phu nhân cùng Khang tiên sinh xảy ra chuyện gì, bất quá vợ chồng cãi nhau cũng là chuyện bình thường, huống hồ Khang tiên sinh cũng đã tự mình đến công ty tuyên bố ngài là phu nhân của hắn, lấy thân phận của hắn sẽ không lấy chuyện này ra đùa giỡn, cho nên Khang phu nhân đừng khó xử ta.”

-“Đầu đầu đại nhân…”

-“Ta nói làm sao thấy vị tiểu thư này càng nhìn càng quen mắt, hóa ra là trốn thê của ta nha.”

Phía sau truyền đến một đạo thanh âm giống như đã từng quen biết, đột nhiên có một cánh tay thon dài ôm chầm lấy đầu vai của nàng, Bạch Tĩnh Ny sợ tới mức lạnh run một cái.

Ông trời! không thể nào?

Chẳng lẽ người này là u linh sao? Lúc nào cũng có thể tùy thời xuất hiện bên cạnh nàng.

-“Thân ái….” Khuôn mặt tuấn mĩ từ sau lưng nàng tiến lên –“ Cùng thủ trưởng trước kia ăn cơm trưa sao?”

Thời điểm hắn nói chuyện, hơi thở ấm áp chậm rãi phả vào cổ nàng. Đáng chết! loại cảm giác tê dại này làm cho trái tim của nàng bắt đầu không quy tắc dao động.

Càng không nói trên người hắn còn phát ra một cỗ hơi thở nam tính mê người có bao nhiêu làm cho người ta loạn thần.

-“Khang tiên sinh, ngài khỏe” Phương Văn Hạo nhìn thấy nam nhân đột nhiên xuất hiện xong, không chút nào ngoài ý muốn hướng đối phương gật đầu.

-“Phương tiên sinh, ngài khỏe” Khang Húc Trạch bảo trì phong cách, công khai ngồi vào giữa hai người.

-“Khang Húc Trạch, như thế nào đột nhiên anh lại xuất hiện trong này?” Bạch Tĩnh Ny tức giận bỏ ra tay hắn còn tại trên người nàng.

Đáng giận! nam nhân này cư nhiên ở trước mặt mọi người dùng phương thức này đối nàng, bọn họ rất quen thuộc sao?

-“Thân ái, dân dĩ thực vi thiên ( cái này ta nghĩ con người coi trọng nhất là đồ ăn thì phải. ai hỉu tốt hơn nói cho Kẹo với. ^^) ta cũng cần ăn cơm” hắn cười giống lưu manh bất cần đời, cười đến làm cho người ta không biết thật giả -“ Phương tiên sinh, phu nhân của ta có phải hay không vừa hướng ngài nói về chuyện muốn đi làm?”

-“Uy, tôi cùng lão bản của tôi nói chuyện còn không tới phiên anh can thiệp đi!” nàng thật muốn đánh cho hắn một quyền.

-“Nếu là vợ chồng, ta hẳn có nghĩa vụ quan tâm hướng đi của thê tử”

-“Đủ, Khang Húc Trạch, anh chơi lâu như vậy, cũng nên vừa lòng đi?”

Phương Văn Hạo mỉm cười đứng lên, thông minh không nghĩ ở lại –“Khang tiên sinh, ta còn có một bữa tiệc hẹn trước, tạm không phụng bồi. Tĩnh Ny, hảo hảo cùng Khang tiên sinh nói chuyện, không cần bướng bỉnh, đầu năm nay khó tìm lão công tốt” nói xong tiêu sái rời đi.

-“Uy, đầu đầu đại nhân…” Nhìn hắn rời đi, nàng càng sốt ruột muốn đuổi theo giải thích.


-“Buông tha cho đi, hắn sẽ không vì cô đắc tội ta”. Lời nói không chút để ý vang lên từ phía sau nàng.

“ba” một tiếng, nàng tức giận đánh một chưởng về phía mặt bàn –“Rốt cuộc anh muốn chơi đến khi nào?”

-“Ta không có chơi, ta thật sự muốn cô làm vợ ta” hắn vẫn là bộ dáng định thần.

-“Nằm mơ” nàng hung ba ba trừng hắn –“ Anh đợi cả đời cũng không đến ngày đó”

-“Phải không?” chậm rãi đứng lên, khi hắn lướt qua nàng mang theo cười yêu ớt từ chối cho ý kiến –“ Cô hiện tại đã không nhà để về, còn không có khách sạn nào có lá gan thu dụng cô, Bạch Tĩnh Ny, ta không tin cô có thể kiên trì loại bi thảm này đến cả đời.”

Hắn thẳng tắp hướng cửa đi đến, Bạch Tĩnh Ny bị đá ở phía sau thở phì phì truy theo hắn –“Đừng tưởng rằng anh dùng thủ đoạn ti tiện tôi sẽ đầu hàng, trên thực tế tôi tuyệt không để ý, bởi vì nơi tôi ở hiện nay là nơi phong cảnh đẹp nhất, chỗ tốt nhất, nơi đó có nước, giao thông phương tiện, nhưng lại miễn phí có ba bữa, có bể bơi lớn…”

Thấy hắn như cũ không quay đầu hướng phía trước bước đi, nàng cũng đuổi theo ra bên ngoài, cách đường thấy chỗ đỗ xe có một chiếc Ferrari cực đẹp, Cát Tường, Như Ý hai mươi tư giờ hộ vệ bên người đứng đó, một bộ dáng chờ đợi chủ tử khải hoàn trở về.

Khang Húc Trạch đi ở phía trước nghe thấy nàng tuyên ngôn “ hảo sơn hảo thủy” bỗng dưng nở nụ cười –“Cô có chỗ tốt như vậy, ta cũng không cần phải áy náy, trò chơi này liền chơi đến khi cô vào ở Khang gia mới thôi.”

-“Khang Húc Trạch, anh là một tên hỗn đản ngu ngốc, vương bát đản…” Nàng tức giận ở phía sau hắn rống to.

Chậm rãi xoay người, hắn treo lên một nụ cười lạnh –“Tên hiệu rất thú vị, bất quá, cô sớm muộn cũng có ngày hối hận vì đã đem tên hiệu này gán lên người ta”

Bạch Tĩnh Ny vốn tính cãi lại, nhưng mắt thấy một cậu bé cách đó không xa ôm bóng cao su chạy sang đường, khi cậu bé đi đến một nửa, bỗng có một chiếc xe taxi chạy cực nhanh lao đến.

-“Cẩn thận”

-“Cẩn thận”

Khang Húc Trạch cùng nàng đồng thời kêu ra tiếng sợ hãi, hắn vừa mới ngạo mạn liền mau lẹ chạy đến cậu bé sắp bị đụng vào, nhưng vừa chạy đến một nửa, mắt cá chân đột nhiên nhói đau.

Gặp quỷ!hắn thiếu chút nữa đã quên nhược điểm lớn nhất của mình – thần kinh vận động cực kém.

Ngay tại lúc hắn sắp ngã sấp xuống, Bạch Tĩnh Ny đã sớm vọt tới đường, không đợi hắn hiểu được, nàng đã ôm cậu bé vào ngực, cũng phi thân qua đường, an toàn cứu cậu bé.

-“Thiếu gia…trời ạ! Thiếu gia, người không sao chứ?” Cát Tường, Như Ý sợ tới mức vội vàng chạy đến nâng lên chủ tử đang té ngã trên mặt đất.

-“Ta không sao” hắn khốc khốc đẩy ra bảo tiêu nâng đỡ, hai mắt không chớp nhìn chằm chằm Bạch Tĩnh Ny, nàng vừa mới liều lĩnh cứu cậu bé kia làm hắn rung động.

-“Tiểu đệ, nhớ rõ lần sau qua đường phải cẩn thận nha” vỗ vỗ đầu cậu bé, nàng lại véo véo hai má của cậu, đối phương cảm kích nói cảm tạ, mới ôm bóng cao su chạy đi.

Nữ nhân này….

Khang Húc Trạch không khỏi nhíu mày, lâm vào bên trong suy nghĩ sâu xa.

Nàng rốt cuộc là nữ nhân như thế nào?

Bạch Tĩnh Ny đã muốn đứng lên lúc này mới quay đầu, tức giận nhìn hắn một cái –“ Ngu ngốc, nếu không xác định chính mình là anh hùng, mời anh lần sau không cần làm việc lỗ mãng như vậy, nếu không đứa nhỏ không cứu được, chính mình còn đi trước”

-“Uy, cô biết cái gì, thiếu gia nhà chúng ta từ nhỏ đã mắc một chứng bệnh kì quái, chỉ cần vận động mạnh sẽ vô duyên vô cớ ngã sấp xuống.”

-“Ha ha ha! Thật sự là buồn cười nha”

Nghĩ đến trước kia bị hắn khi dễ, hiện tại rốt cuộc tìm được cơ hội, nàng đương nhiên sẽ đùa cợt lại –“ Không thể nào, thật nhìn không ra, vóc dáng cao như vậy, nhưng là thần kinh vận động lại trì độn đến mức làm cho người ta đồng tình”

-“Không thể cười nhạo thiếu gia nhà chúng ta”

-“Đủ” sắc mặt trở nên có chút khó coi, Khang Húc Trạch âm u hướng phía bảo tiêu hạ lệnh. Hai cái ngu ngốc này không biết chuyện này không thể nói ra sao?

Hắn chính là trời sinh không có thần kinh vận động mà thôi, mới không phải chứng bệnh kì quái, hai tên ngu ngốc này, không hiểu chuyện lại thích nói chuyện, sớm muộn có một ngày hắn dùng kim đem khâu hai cái miệng này lại.

Cát Tường, Như Ý vội vàng cùng nhau ngậm miệng lại, nhìn thấy tâm tình của thiếu gia nhà mình không quá tốt, nhất thời ngay cả thở cũng không dám thở ra.


Khang Húc Trạch đem ánh mắt âm trầm chuyển hướng Bạch Tĩnh Ny –“Ta hỏi cô một lần cuối cùng, rốt cuộc có trở về cùng ta hay không?”

-“Không cần!”

-“Tốt lắm” hắn khơi khơi hai mắt –“Nếu cô kiên trì như vậy, ta cũng không miễn cưỡng cô, sẽ chờ cô tự động tìm tới cửa” hắn suất khí hướng Cát Tường, Như Ý trong nháy mắt –“Chúng ta đi”

-“Vâng, thiếu gia” hai bảo tiêu vội vàng đuổi theo sau đó.

Nhìn bóng dáng thon dài cao ngất của hắn dần dần biến mất trước mắt, Bạch Tĩnh Ny đột nhiên cảm thấy ngực có chút rầu rĩ.

Tuy rằng cho tới bây giờ nàng vẫn không thể chấp nhận được cái lý luận quái dị “ cắt đi tóc hắn chẳng khác nào hướng hắn cầu hôn” của tên Khang Húc Trạch kia, nhưng là nàng phát hiện tuy rằng hắn quái dị, nhưng nhân phẩm không có kém như nàng tưởng tượng, nếu không vừa rồi hắn sẽ không nghĩ cứu cậu bé kia.

Chính là…không hiểu được Cát Tường, Như Ý nói là thật hay giả, thần kinh vận động của hắn cực kì kém?

Xem ra, sự hiểu biết đối với “trượng phu” này, nàng còn thiếu rất nhiều.

Xe thể thao đỏ tươi lướt nhanh trên đường quốc lộ, ngồi trong xe Khang Húc Trạch một tay để lên cửa xe, nhẹ nhàng rơi vào trầm tư.

Nói thật, cảm giác nàng gây cho hắn đều là thấy nàng tùy hứng, có điểm diêu ngoa, nhưng theo sự coi trọng cùng tán dương của Phương Văn Hạo đối với nàng, nàng là một viên công có ý nghĩ kín đáo, lại là một nữ nhân có năng lực thời đại mới.

Tuy nói nàng tùy hứng, không chịu tiếp thu thất bại, hơn nữa lúc nói chuyện thích dùng phương thức bạo lực đều làm cho hắn chán nản, nhưng là không biết vì sao, nàng càng là như vậy, hắn càng muốn chinh phục nàng.

Nhưng là…mày của hắn gắt gao nhăn lại, hắn là Khang Húc Trạch, dậm chân một cái có thể làm cho hai giới chính trị và kinh tế dao động, có thể làm vợ của hắn chẳng lẽ không đáng giá để nàng hưng phấn sao?

Nhất nghĩ đến nàng chẳng có vì nguyên nhân có thể gả cho hắn mà biểu lộ hưng phấn, thậm chí ngay cả tiến vào nhà hắn sống cũng không chịu, trong lòng liền dâng lên lửa giận khó có thể ức chế.

Nghĩ đến làm cho hắn cảm thấy thất bại, hắn thấp giọng tuôn ra một câu mắng chửi.

Vốn tưởng rằng nàng cũng sẽ giống những oanh oanh yến yến suốt ngày vây quanh hắn, nghe được hắn nói sẽ cưới nàng vào nhà sau sẽ hưng phấn vui mừng như điên hơn nữa chết cũng không buông hắn ra, nào ngờ kết quả lại hoàn toàn ngoài ý liệu của hắn, quả thật là tức chết hắn.

-“Thiếu gia…thiếu gia…”

Cát Tường phụ trách lái xe ghé vào lỗ tai hắn không ngừng phát ra tạp âm chói tai, hắn nhăn mi, tặng cho đối phương một ánh mắt không kiên nhẫn.

-“Thiếu gia, ngài thật sự tính để cho thiếu phu nhân ở ngoài không trở về nhà? Kì thật ta cảm thấy, hôn nhân đại sự vẫn là để lão gia cùng phu nhân trở về tác chủ có vẻ tốt. Còn có, thiếu phu nhân thật sự rất lợi hại, cư nhiên có thể lấy dao ăn cắt đi tóc của ngài, công phu thật sự rất cao, ta rất ít nhìn thấy người có thể đạt tới cảnh giới phi đao như nàng, một con dao cắt thịt bò có thể trở thành đao để chơi, loại công phu này ta chỉ gặp trong phim nha, nhưng là diễn viên điện ảnh đều là giả, cho nên…”

Nghe thấy hắn rầy rà, Khang Húc Trạch chính là đáp tượng trưng một tiếng.

Như Ý ngồi ở phía sau cảm giác được hắn tâm phiền ý loạn, giả ý ho nhẹ vài tiếng –“Cái kia…thiếu gia, nghe nói buổi tối hôm nay có thể sẽ xuất hiện mưa sao băng”

-“Thì như thế nào?” lạnh giọng hỏi.

-“Tivi không phải thường thường nói, nếu nhìn sao băng mà ước nguyện, nguyện vọng sẽ được thực hiện, cho nên ta cảm thấy thiếu gia hẳn là…” ( haha,*ôm bụng cười* ta nghĩ Như Ý thấy KHT tâm phiền ý loạn thì nhắc nhở Cát Tường phải ngậm miệng, ai dè hắn đưa ra lời khuyên còn….ngây thơ hơn nai tơ nữa.)

Ý đồ giải thích của hắn đổi lại một ánh mắt sắc bén khinh thường của chủ tử -“Ngươi muốn ta giống mấy tên ngu ngốc nửa đêm không ngủ được, chạy ra bên ngoài xem mưa sao băng?” hắn tình nguyện dùng thời gian này để phê duyện văn kiện.

-“Đương nhiên không phải!” Như Ý bị hắn làm mặt lạnh sợ tới mức vội vàng xua tay, nhiệt độ bên trong xe nhất thời giam xuống ít nhất mười độ.

Bọn họ từ nhỏ lưu lạc đến khi năm tuổi được Khang lão gia mang về Khang gia sau, liền nhận vô số huấn luyện võ thuật, mục đích là vì bảo hộ thiếu gia Khang gia mười tám đời đơn truyền, thần kinh vận động cực kém.

Kỳ thật, Khang lão gia từng vì thiếu gia mời đến mười huấn luyện viên võ thuật, nhưng cũng chưa thể dạy cho hắn đến một nửa chiêu thức, tuy rằng hắn thực thông minh, chiêu thức huấn luyện viên dạy cho hắn đều khắc sâu trong óc, nhưng là thần knih vận động của hắn thật sự kém đến mức người ta không thể khen tặng, luyện như thế nào cũng không được, lại thường xuyên biến thành một thân thương tích, Khang lão gia thấy thế mới buông tha cho ý định huấn luyện cho hắn một thân năng lực tự bảo vệ mình, sửa lại là tìm bảo tiêu.

Nhiều năm ở chung, Khang Húc Trạch đã sớm đem hai người trở thành em trai bình thường đối đãi, chính là hiện tại hắn không có tâm tình nghe hai kẻ ngu ngốc này song ca.

Tốc độ xe bởi vì phải quẹo đường mà chậm lại, lười đi để ý hai tên thoát tuyến, hắn tiếp tục trầm tư.

Đèn đỏ phía trước, xe ngừng lại, hai mắt hắn vô thần nhìn công viên nhỏ gần sông phía xa xa, không hề thiếu người lui tới, vài đứa nhỏ vui đùa trên mặt cỏ, người gia vây quanh nhau chơi cờ, bất quá xa một chút, còn có vài tên ăn xin không biết tranh luận cái gì,đây là xã hội chênh lệch giàu nghèo, là xã hội cùng tồn tại của kẻ có tiền và người ăn xin.


Nhưng hắn cũng không đồng tình với những người đó, người không hề thiếu tay thiếu chân, lại chấp nhận đi quỳ đầu gối nơi đầu đường ăn xin mà sống, cững không nghĩ như thế nào vận dụng hai tay cùng trí tuệ làm cho chính mình cơm no áo ấm, những kẻ như vậy có gì đáng giá mà được mọi người đồng tình?

Phía trước đèn đỏ vẫn còn, hắn tiếp tục đánh gia phong cảnh ngoài xe, lại nhìn thấy trên cỏ cư nhiên có người cắm một cái lều dã ngoại, màu phấn hồng, thập phần sáng mắt.

Nhìn chất liệu cùng kiểu dáng, lều trại này giá không thấp. còn càng ngoài ý muốn là ở ngoài lều trại còn có vài ăn xin đi tới đi lui, còn mua KFC cùng vài phần món ăn, xem đi. Đây là ăn xin, ăn xin đem toàn bộ tiền đi hưởng thụ, loại hành vi không làm mà hưởng này căn bản không đáng giá để người đồng tình…Ân, đợi chút!

Nhất thời, Khang Húc Trạch nhướng mày, cái “ăn xin” thân ảnh âu phục màu lam kia làm sao quen mắt như vậy? ( anh ơi, vợ anh đó, không phải ăn xin đâu)

Tóc ngắn xinh đẹp, dáng người cân xứng, ngũ quan xinh xắn, ngay cả cười tươi đều làm cho hắn cảm thấy quen mắt…

Không có khả năng! Nữ nhân kia làm sao có thể ở trong này?

Ngay tại lúc hắn nghi hoặc cùng kinh ngạc, đèn đỏ phía trước biến thành đèn xanh, Cát Tường phụ trách lái xe vừa muốn tiếp tục lái xe, hắn lập tức mệnh lệnh dừng xe.

-“Thiếu gia?” Cát Tường vừa muốn nhấn ga bị hoảng sợ, phanh lại gọn gàng, xe tự nhiên dừng một chút –“Phát sinh chuyện gì?”

-“Dừng xe ở ven đường, chúng ta đi đến cái lều màu hồng nhạt kia.”

-“Vâng, thiếu gia”Cát Tường không rõ cho nên thà rằng đắc tội cảnh sát giao thông, cũng không dám đắc tội lão đại của hắn.

Xuống xe, mấy người đi đến gần lều màu hồng nhạt, thân ảnh cùng dung mạo của Bạch Tĩnh Ny càng ngày càng rõ ràng.

-“Nha?” Như Ý hú lên quái dị -“Nữ nhân kia không phải thiếu phu nhân quật cường của chúng ta sao?”

-“Đúng vậy, đúng vậy” Cát Tường cũng đi theo mãnh liệt gật đầu.

Bạch Tĩnh Ny ôm hộp gà rán, chuẩn bị cuồng ăn bữa tối phong phú của mình, đột nhiên bên tai có một trận xôn xao, nàng khó hiểu ngẩng đầu.

-“Oa!” khi nàng nhìn thấy Khang Húc Trạch cùng hai cái bảo tiêu buồn cười của hắn tới gần, nàng sợ tới mức khẽ kêu một tiếng-“Anh…các anh làm sao xuất hiện ở đây?”

Khang Húc Trạch tối tăm đi tới nhìn thấy tình cảnh chật vật của nàng sau, ngực lại phát lên một cỗ đại hoa vô danh. Nữ nhân này thà rằng ăn ngủ đầu đường cũng không nguyện ý cùng hắn về Khang gia sao?

-“Oa! Thiếu phu nhân, hoa ra thật là cô” Cát Tường lộ ra một biểu tình giật mình.

-“Uy! Không biết thì không cần phải nói lung tung, ta mới không phải thiếu phu nhân nhà các ngươi.” Bạch Tĩnh Ny vội vàng phủ nhận, thời điểm xấu hổ như vậy, muốn nàng thừa nhận sao?

Mặc kệ nàng phản bác, Như Ý tiếp tục nói trêu chọc, giúp thiếu gia nhà mình xả giận –“Xem ra thế lực thiếu gia nhà chúng ta đủ khổng lồ, cư nhiên có thể đem thiếu phu nhân bức đến không nhà để về.”

Nghe vậy, mặt nàng đỏ lên, khẩu khí hung ác –“Vài người các ngươi rốt cuộc muốn tra tấn đến khi nào?”

Khang Húc Trạch âm trầm trừng mắt nhìn nàng –“ Đây là nơi cô nói phong cảnh đẹp nhất, hoàn cảnh tốt nhất, có nước, giao thông phương tiện, có ba bữa miễn phí, mặt khác còn có bể bơi xa hoa?”

Nghe loại cố ý châm chọc, Bạch Tĩnh Ny cực kì tức giận, nhưng lại không thể phản bác, đây quả thật là một lần thể nghiệm tệ nhất trong cuộc sống của nàng từ trước tới nay, không nghĩ tới bị hắn nhìn thấy bộ dáng thê thảm của nàng.

Đều do nữ nhân Sở Thu Lâm kia! Đầu tiên hại nàng gặp được tên bệnh thần kinh này, sau lại không lý do mất tích luôn, thế mới hại nàng không có chỗ tìm nơi nương tựa, chỉ có thể ăn ngủ đầu đường.

Bất quá, hiện tại cũng không phải thời điểm hối hận, đối mặt hắn ác ý châm chọc, nàng quật cường đối ứng –“ Đúng vậy, đây là nơi ở xa hoa trước mắt của tôi, ban ngày có thể cảm nhận ánh mặt trời, buổi tối có thể hưởng thụ thanh âm thiên nhiên, sáng sớm mỗi ngày có thể ngắm mặt trời mọc…”

Nhìn hắn lộ ra ánh mắt tức giận hướng nàng trong nháy mắt, nàng lộ ra vẻ mặt đắc ý –“Thế nào, anh trên danh nghĩa là lão công của tôi, muốn hay không đến đây cùng nhau sống? câu kia nói như thế nào ta? Đúng rồi, phụ xướng phu tùy.”

Một chút cười ái muội từ môi Khang Húc Trạch đi ra –“ cô xác định hoan nghênh ta cùng nhau đến đây sống?” ở ngoài mặt hắn cười, nhưng trong lòng tức giận đến mức sắp bùng nổ.

Nữ nhân thích cậy mạnh không chịu thua này, tình nguyện mạo hiểm sống lều trại, cũng không nguyện ý đi vào nhà hắn làm lão bà của hắn, nàng là một nữ nhân không biết bên ngoài có bao nhiêu nguy hiểm như vậy sao?

-“Ách…” nàng bị vấn đề hắn hỏi làm nghẹn lời, nhưng lập tức ý chí chiến đấu lại bốc cháy lên, lộ ra tươi cười cực kì dối trá –“Đương nhiên hoan nghênh, hoan nghênh vô cùng, như thế nào? Lão công thân ái của ta, anh muốn hay không hôm nay ở lại, cùng tôi cảm thụ thiên nhiên nha”

Nàng liều đánh cược đối loại công tử nhà giàu từ nhỏ quen được chiều chuộng như hắn nhất định không chịu nổi loại khổ này.

Hai mắt tuấn mĩ híp lại,sau một trận giằng co ánh mắt, Khang Húc Trạch lại giơ lên một chút tươi cười châm chọc –“Như Ý, nghĩ biện pháp cho ta, ta muốn mua lại khối đất này, lập tức, vừa mua đến tay lập tức trục xuất những người ở đây.” Hắn vừa lòng thưởng thức người trước mặt cười biến sắc, ý cười bên môi càng sâu –“ Cát Tường, đi thôi, đi trước lái xe”

-“Ách…” Như Ý nao nao –“Nhưng là thiếu gia…” đây là tài sản quốc gia, như thế nào mua?

Hắn cố ý đi về phía trước, không đợi những người khác knih ngạc –“Ta nói đi rồi”

Ánh mắt của hắn rùng mình, Cát Tường nhất thời bị dọa đến hồn bay phách tán –“Vâng, thiếu gia”

Còn lại Bạch Tĩnh Ny nhìn phương hướng ba người biến mất nghiến răng nghiến lợi, nàng thề, nếu hắn có lá gan mua lại miếng đất này rồi đuổi nàng đi, nàng sẽ đi tìm xã hội đen mua lại hai ống rốc két đi oanh tạc nơi hắn ở. (*đổ mồ hôi hột* chị Tĩnh Ny cũng dã man quá đi)


Đương nhiên, vì dỗi, nàng cũng không có nghĩ tới vấn đề tài sản của công hay không của công, chỉ lo một người chán nản.

Một hơi đi về đại trạch Khang gia xong, Khang Húc Trạch tức giận vẫn chưa ổn, ăn xong bữa tối, hắn một mình ngồi ở phòng khách xem báo chiều.

Bên ngoài vang lên tiếng sấm đinh tai nhức óc, sắc trời chạng vạng bởi vì muốn mưa mà cũng dần dần tối đen, ngày thường có thể nhìn thấy hoàng hôn, nhưng là hiện tại lại tối đen giống như ban đêm.

Cát Tường, Như Ý nhìn sắc trời khủng bố bên ngoài, nhịn không được đi đến trước mắt hắn-“Thiếu gia, trời bên ngoài muốn mưa”

Khang Húc Trạch đang xem báo chí lạnh lùng –“Ân”

-“thiếu gia, gió bên ngoài rất lớn, đêm nay có lẽ gặp bão” Như Ý nhắc nhở.

Hắn cũng lạnh ứng một tiếng –“Có lẽ”

-“Thiếu gia, người không nhà để về sợ nhất thời tiết kiểu này” Cát Tường tiếp tục nói.

Lần này, Khang Húc Trạch ngay cả trả lời cũng lười.

Như Ý đành phải ho nhẹ một tiếng –“ cái kia…thiếu gia, nếu ta nhớ không nhầm, vị thiếu phu nhân nhà chúng ta tựa hồ còn tại…”

-“Còn tại cái gì?”

-“Còn…còn ăn ngủ đầu đường.”

Hơi hơi nâng lên ánh mắt lạnh như băng, hắn tặng cho hai người tầm mắt khủng bố -“Cho nên?” hắn lạnh lùng hỏi.

-“Ách…” hai người bị bộ dáng của hắn làm cho sợ tới mức đồng thời thụt lui hai bước –“Không, không có gì.” Đồng thời lại xua tay –“Chúng ta không quấy rầy thiếu gia xem báo nữa” nói xong, xoay người chay chối chết bằng tốc độ nhanh nhất có thể.

Nắm trong tay báo chí, Khang Húc Trạch tâm tình không hề để trong đó, nắm đấm dần dần xiết chặt.

Tiếng sấm bên ngoài càng lúc càng lớn, không bao lâu, mưa lớn liền đổ ụp xuống, vài tia chớp chói mắt đánh ra làm cho bầu trời càng thêm lạnh lẽo khủng bố, hắn bắt buộc đem lực chú ý của chính mình tập trung trên báo chí, nhưng đầu óc cố tình không nghe lời, không chịu khống chế không ngừng hiện lên thân ảnh của Bạch Tĩnh Ny.

Không biết từ chối bao lâu, hắn hoắc mắt đứng lên, nắm lấy chìa khóa chạy nhanh ra ngoài cửa, khi hắn dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến công viên, những người ban ngày trong công viên đã không còn.

Cách đó không xa, lều trại màu hồng nhạt dưới mưa sa gió giật có vẻ phiêu diêu, hắn ngừng xe tốt sau, cầm lấy ô đi nhanh về hướng lều trại.

“xôn xao” khóa kéo của lều trại bị mở ra từ phía bên ngoài, vừa lúc nhìn thấy nữ nhân quật cường làm cho hắn vừa tức giận vừa muốn đánh đang gắt gao khóa mình trong túi ngủ, nhìn thấy hắn đột nhiên xuất hiện làm cho nàng vừa định ngủ cảm thấy khiếp sợ.

Nàng ngây ngốc nhìn hắn, miệng há hốc –“Anh…anh làm sao ở chỗ này?”

Hắn lạnh lùng trừng mắt nàng –“Đi ra”

-“Anh là ngu ngốc sao, bên ngoài trời đang mưa…”

-“Ta nói đi ra” độ ấm của thanh âm hắn cấp tốc giảm xuống –“Theo ta về nhà”

-“Bệnh thần kinh…anha…”

Lời của nàng còn chưa kịp nói xong, Khang Húc Trạch không nói hai lời liền ném đi chiếc ô, một tay cầm lấy nàng và cả chiếc túi ngủ từ trong lều bế ra, sau đó nhanh chóng trở về bên cạnh xe, thô lỗ ném nàng vào bên trong.

Khang Húc Trạch đã muốn ngồi vào chỗ điều khiển quay đầu cho nàng một ánh mắt cảnh cáo –“Nếu cô còn tùy hứng, ta cam đoan sau này ngay cả chỗ này cô cũng đừng hòng ở.”

-“Nhưng là hành lý của tôi…”

-“Ném, một lần nữa mua mới” nói xong, không hề cho nàng cơ hội phản kháng, chiếc xe liền đi nhanh trong mưa gió.

Nhưng bên trong còn có giấy tờ tùy thân, sổ tiết kiệm cùng di động, họ Khang, nếu anh không giúp ta mang vài thứ kia theo, ta thề nhất định sẽ không bỏ qua cho anh, sẽ làm cho anh gà chó không yên, còn có thể lấy lửa đốt đi phòng ở của anh, cho anh giống ta lưu lạc đẩu đường ngủ lều trại, ta còn đem anh tiền dâm hậu sát( trước cưỡng bức sau giết) chôn nơi hoang dã, sau đó đem Cát Tường, Như Ý của anh bán đi làm nô lệ…”

Nghe nàng thét chói tai không ngớt, Khang Húc Trạch không kiên nhẫn quay đầu xe, hung tợn trừng mắt liếc nàng một cái.

Tranh đấu vài lần, hắn đã càng ngày càng hiểu biết nàng, hắn dám cá cược nếu hắn không làm theo lời nàng nói, mang đi những thứ rác rưởi này của nàng theo, nàng chắc chắn sẽ làm ra những chuyện vừa nói.

Đáng giận! một bên mắng ở trong lòng, một bên mở cửa xe ra xuống xe, cước bộ nhanh chóng hướng chiếc lều màu hồng nhạt, đem hành lý của nàng lôi ra sau đó quay trở về.

Hắn thề, nếu nữ nhân này còn dám lải nhải yêu cầu hắn nữa, hắn liền ném nàng ra ngoài trời mưa, không để ý nàng sống hay chết.

Hắn lên xe, sắc mặt cực thối giống như có ai đó thiếu hắn mấy triệu.

Nhưng Bạch Tĩnh Ny không có nhìn thấy sắc mặt của hắn, như trước lớn tiếng ồn ào –“Uy, họ Khang, tôi hỏi anh, anh rốt cuộc muốn làm sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận