Hứa Lê đang uống đồ uống đang chăm chú theo dõi tình tiết phim, một bàn tay khô ráp to lớn áp sát lưng eo cô, di chuyển tới phía thắt lưng khiến Hứa Lê rùng mình một cái.
Cô liếc nhìn Lục Từ, người đang nghiêm túc nhìn thẳng về phía trước, sau đó nhìn sang bàn tay trên eo, hắng giọng và không nói gì, tiếp tục nhìn vào màn hình, nhưng cô không thể nào xem tiếp diễn biến phim được, vì toàn bộ tâm trí của cô đã đi theo bàn tay to đang trêu chọc trên eo.
Khóe miệng Lục Từ chậm rãi nhếch lên, hai người vốn ghé sát nhau, anh dùng cánh tay nhấc tí, Hứa Lê tiến lại gần hơn nữa, thân thể dính chặt vào nhau.
Bởi vì vị trí của hai người vừa vặn ở trong góc, Hứa Lê ngồi ở bên trong, không có ai khác, Lục Từ mạnh dạn từng bước nâng lòng bàn tay đi lên, Hứa Lê khoác một chiếc áo nịt bên ngoài tay áo ngắn, bàn tay to đã hoàn toàn bị che phủ, cho dù có người nhìn về phía này có lẽ cũng không nhìn thấy bất cứ thứ gì ở đây.
Lòng bàn tay Lục Từ đỡ lấy bầu vú mềm mại của Hứa Lê, bầu vú được bọc trong áo lót càng thêm tròn trịa, ở giữa có một rãnh sâu rõ ràng.
Hứa Lê cuối cùng cũng có chút hoảng sợ, đưa tay kéo bàn tay to đang lộn xộn của Lục Từ qua lớp quần áo, nói nhỏ với anh: "Đừng làm bậy, vẫn còn có người kìa."
Lục Từ thuận thế rút tay từ dưới quần áo ra, lướt qua phía sau eo rụt tay lại, nhưng khi Hứa Lê thở phào nhẹ nhõm, anh lại cúi đầu nói nhỏ vào tai Hứa Lê: "Lựa ngày chi bằng gặp ngày, phần thưởng đã hứa chi bằng làm ở đây cho xong.
"
Hứa Lê không dám tin mà nhìn anh: "Anh điên rồi sao? Đây đều là người cả!"
Lục Từ đưa ngón tay lên môi, "Suỵt ...!em cũng nói rồi.
Đều là người, nên đừng phát ra tiếng động lạ nào ~"
Hứa Lê nhìn xung quanh, tuy rằng khán giả đều đang nghiêm túc xem phim, ngồi ở hàng sau cũng không có ai, chỗ ngồi cũng tương đối cao, nhưng dù sao cũng là nơi công cộng nên cô vẫn có chút ngượng ngùng.
Lục Từ thì lại cầm tay cô đặt trực tiếp vào giữa hai chân anh, dần dắt cô vuốt ve lên xuống dọc theo khuôn đường của hạ thể.
Anh tiếp tục dụ dỗ cô: "Phòng bệnh cũng là khu vực công cộng, sao lá gan em lại trở nên nhỏ rồi? Ngoan nào, coi như xem trên phần tiền bối anh ra mặt giúp em, cũng giúp tiền bối nào, mấy đêm nay khi em không ở bên, anh đã phải cứ nghĩ về em mới ngủ được ~ "
Giọng nói của Lục Từ cố tình hạ thấp là một lời dụ dỗ chết người đối với Hứa Lê, khiến người ta phải suy nghĩ lung tung, cô lập tức lung lay ngay.
"Sau khi trở về tiền bối cũng sẽ liếm cho em..."
“Bùm” một tiếng pháo hoa nổ tung trong đầu Hứa Lê, Lục Từ nói cái gì? Anh cũng giúp cô liếm ...!liếm tiểu huyệt cho cô?
Hứa Lê cắn môi, cô vẫn không thể quên được sự liếm láp bằng đầu lưỡi linh hoạt của Lục Từ khi anh vùi đầu vào giữa hai chân cô, và khoái cảm khi mút nút bằng chính môi anh, lúc đó khiến cô có sự chấn động về thị giác có cảm giác như người đàn ông này thần phục dưới cô.
Một lần nữa cô lại thấy xấu hổ vì bị lung lay rồi ...
Hứa Lê ngồi ngay ngắn mắt nhìn về phía trước không nhìn về chỗ đó, chủ động xoa nắn, thì thào nói: "Anh nói lời giữ lời, không được gian lận đó..."
Lục Từ kéo dây kéo quần của mình ra, buông tay ra để Hứa Lê tự mình phát huy, bản thân anh nằm ưỡn ra sau trên ghế sofa êm ái nhìn Hứa Lê với ánh mắt đang thận trọng quan sát xung quanh vì căng thẳng.
Tay anh lại không chịu nổi sự lẻ loi, lại áp sát lên mông Hứa Lê, trượt dọc theo eo váy co giãn thò vào bên trong, một tay không nắm được hết dáng vẻ đầy đặn đó, anh vuốt ve nhào nặn một vòng, cảm giác rất thích.
Hứa Lê tức giận trừng mắt nhìn anh, cũng không dám lớn tiếng nói gì, cô nhích lấy chiếc mông, nhưng lại khiến cho động tác tay của Lục Từ thuận tiện hơn, cô nhìn nụ cười mơ hồ của Lục Từ, tức đến ngứa răng ngứa lợi, bàn tay nhỏ dứt khoát thò vào qua khe hở của dây kéo quần, lật quần lót xuống và nắm lấy thứ to lớn nóng bỏng, giờ vẫn đang trong trạng thái mềm nhũn ủ rũ.
Hứa Lê dùng ngón tay nắn bóp bộ phận sinh dục mềm mại và trêu chọc nói: 'Chà ...!dễ thương quá đi~'
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...