Chỉ ăn một bữa trưa đơn giản, mà Hứa Lê cũng liếc trộm Lục Từ vài cái, quả nhiên mấy anh chàng đẹp trai nhìn thế nào cũng thật đẹp mắt…
“Nhìn anh làm cái gì, ăn cơm đi.” Lục Từ nhắc nhở nói.
Hứa Lê chống cằm, liếc mắt nhìn anh.
“Em đang nhìn anh ăn cơm, sao? Bạn trai mà còn không cho em xem? Bây giờ em chỉ đang thực hiện đặc quyền riêng của bạn gái thôi.”
Hứa Lê đã không còn gì để mất, nên cô càng buông thả mình hơn, lúc nào thích nói mấy lời cợt nhả là nói.
Lục Từ hỏi lại, “Lúc trước là ai sợ hãi rụt rè trốn anh trở về nhà hả? Hôn một cái đã nổi khùng lên là ai? Suýt chút nữa anh còn tưởng anh là người xấu.”
Hứa Lê cười ha ha, cô cắn một miếng hoành thánh đến phồng mồm, sau đó mơ hồ nói.
“Cảm giác đó không phải quá chân thật, quá đột ngột sao, tôi còn chưa chuẩn bị sẵn sàng nữa.”
Hứa Lê đặt bát đũa xuống, ngồi lên trên đùi Lục Từ, đôi môi mềm mại vẫn còn dính mùi vị của hoành thánh hôn lên đôi môi mỏng của Lục Từ, sao đó nở một nụ cười.
“Phải cho em chút thời gian để tiêu hoá sự thật mình đã ngủ với nam thần cao lãnh chứ, không phải em sợ gặp mặt hai chúng ta sẽ xấu hổ hay sao ~”
Lục Từ ôn lấy vòng eo thon gọn của Hứa Lê, ngón tay nâng cằm cô lên, lòng bàn tay vuốt ve qua lại.
“Vậy hiện tại em đã tiêu hóa xong chưa?”
“Xong rồi nha! Xét thấy anh theo đuổi em một cách chân thành, không bỏ qua bước nào, em có thể đưa kết luận, khả năng cao là anh đã thích em muốn chết, cho nên em miễn cưỡng chấp nhận vậy ~ đỡ để anh dùng khuôn mặt này đi gây tai hoạ cho những cô gái ngốc nghếch khác.” Hứa Lê dõng dạc nói.
Lục Từ bị dáng vẻ đắc ý này của cô trêu chọc, đột nhiên anh cũng nổi lên tâm tư muốn trêu đùa cô gái nhỏ này.
“Nhưng đó không phải là những gì em đã nói lúc hôm qua ở trên giường, rõ ràng em nằm trên giường liên tục kêu ~ Đàn em, em yêu anh muốn chết ~”
Hứa Lê không chịu thừa nhận, “Không bao giờ có chuyện đó, anh nghe lầm rồi, đó không phải em!”
Lục Từ gật đầu, “A~ Hoá ra người đó không phải là em à, hiện tại chúng ta thử xem, có phải anh nghe lầm hay không.”
Vừa nói xong, lòng bàn tay của anh đã sờ lên đùi đang được bao bọc trong lớp quần jean của Hứa Lê, sau đó vuốt ve mấy cái.
Hứa Lê yếu ớt như một con thỏ, “Anh đừng làm vậy! Anh… Anh đúng là tên sắc quỷ! Lát nữa anh còn muốn đi làm không đây ~”
Lục Từ ngồi xuống, tiếp tục ăn hoàng thánh trong bát của mình, hiện tại tâm trạng của anh đang rất vui vẻ, tốt đẹp.
“Vậy chờ tan làm rồi nói sau.”
Hứa Lê chớp mắt mấy cái, nếu giờ cô nói không thì đúng là lời nói trái với lương tâm, nhưng nếu đồng ý thì không còn mặt mũi nào nữa.
Trong lòng của cô mặc niệm: Tan tầm a….
Tan tầm cũng không phải là không được.
Trong nháy mắt, những hình ảnh quen thuộc kia lại đánh thẳng vào đại não của cô, cô nhanh chóng thoát khỏi những hình ảnh sắc tình lung tung rối loạn này, ngoan ngoãn ngồi ăn cơm để lấp đầy bụng giống như một con chim cút.
Lục Từ biết cô cũng rất thích, phản ứng tối hôm qua đã nói lên tất cả, sau khi dừng lại cô lại rên rỉ không ngừng, không biết nói hai từ còn muốn đến bao nhiêu lần, sở dĩ tối hôm qua anh túng dục quá độ như vậy, nguyên nhân hơn nửa là do Hứa Lê này.
Trước khi đi, Hứa Lê còn đứng trước cái gương to lớn soi soi, nhìn thấy mấy dấu hôn nho nhỏ ở trên cổ, cô lại giận dỗi, nhỏ giọng lẩm bẩm mấy câu.
“Tên đàn ông chó chết, như này còn muốn đi ra ngoài kiểu gì?”
Lục Từ đứng bên cạnh cô, cho dù cô nói nhỏ đến thế nào đi chăng nữa anh vẫn nghe thấy.
“Vậy em có muốn nhìn thử chỗ ấy của anh không?”
Hứa Lê vừa ngẩng đầu đã thấy những chỗ bị cô cắn đến mức để lại dấu vết, ngay lúc đó cô không dám nói thêm một lời nào nữa, được rồi, Lục Từ như vậy càng không thể gặp người khác được.
Vì vậy, Lục Từ mới mặc một chiếc áo sơ mi trắng khác với mọi ngày, anh còn cài đến cúc áo trên cùng.
Ngày thường đi làm anh không thích mặc áo sơ mi cho lắm, nhưng khả năng cao anh sẽ phải mặc áo sơ mi thêm một tuần nữa, lúc này thoáng nhìn qua trông anh rất giống một người đàn ông nghiêm túc trưởng thành và xa cách.
Chỉ có Hứa Lê mới biết được, trên giường anh nhiệt tình đến mức nào, dáng vẻ đó thật sự khắc sâu vào trong tâm trí của cô, khiến cô không quên nổi.
Cô tâm huyết dâng trào*, vươn tay cởi hai cúc áo sơ mi đầu tiên của Lục Từ ra, sau đó kéo một cái, lộ ra dấu răng kia, cô kiễng chân hôn lên đó, đầu lưỡi khẽ liếm một cái, phát ra âm thanh rung động.
*Tâm huyết dâng trào: đột nhiên nghĩ ra chuyện gì đó, muốn làm ngay thời điểm nghĩ ra
Trong nháy mắt, đáy mắt của Lục Từ trở nên đỏ ngầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...