Hứa Lê đã giải thích một cách hoàn hảo cái được gọi là "không có ngày mai".
Đôi găng tay dán sát vào với ngón tay của cô, bề ngoài Hứa Lê đang chăm chú cạo phần lông xung quanh trên bề mặt.
Thực tế, những ngón tay linh hoạt của cô dường như đang cọ xát như có như không vào thân trụ đang trong tình trạng yếu ớt phía dưới.
Bởi vì Lục Từ đang lo lắng nên tất cả sự chú ý của anh đều tập trung vào phía dưới, Hứa Lê trêu chọc một người đàn ông bình thường như thế này, anh không dựng đứng lên mới là lạ.
Lục Từ có thể cảm nhận rõ ràng rằng dưới sự va chạm và cọ xát của Hứa Lê, một luồng nhiệt nóng bắt đầu phun xuống phía dưới, chỗ kia cũng đứng dậy một cách bất đắc dĩ.
Đồng thời, anh cũng biết rất rõ Hứa Lê làm như vậy là do cố ý! Từ góc nhìn của anh có thể nhìn thấy làn da trắng nõn trên gương mặt kia, anh còn muốn véo một cái để xem cô em hậu bối này có thể xấu xa như thế nào!
Nhìn thấy anh chịu đựng nhiều như vậy, trong mắt Hứa Lê lộ ra vẻ tinh ranh, hai ngón tay tóm lấy gốc thịt mà giật giật trong lúc anh chưa kịp chuẩn bị.
“Này!” Cơ đùi bên trong của Lục Từ căng thẳng run rẩy, anh quát lên: “Hứa Lê!”
Khuôn mặt của Hứa Lê vô tội: “Đàn anh, anh đã cạo ở phía trên rồi, đến phía dưới đây thì cũng cạo đi, nếu không thì sẽ rất xấu.
”
Lục Từ nghẹn một cục tức trong miệng, anh ngồi dậy tránh con dao cạo trong tay cô: “Không cần, tôi tự làm, em đi ra ngoài đi.
”
Hứa Lê cười thành tiếng, cô đoán chắc Lục Từ sẽ không nổi điên, hơn nữa lúc cướp lấy dao cạo cũng cẩn thận để không làm cô bị thương.
Đàn anh này còn giỏi chịu đựng hơn cô tưởng tượng, tính tình thật tốt, không ngờ lại rất thú vị.
Tất nhiên, cô sẽ không bỏ lỡ cơ hội lột bỏ chiếc mặt nạ vỏ bọc tiêu chuẩn của Lục Từ, đối với mọi người đều như nhau, bây giờ phải tự hành động rồi.
Hứa Lê không rời đi, thay vào đó cô tháo găng tay ra, đứng dậy với lấy chiếc khăn và bắt đầu lau tay.
Lục Từ lúc này đã mặc quần áo xong, anh cất dao cạo đi, nằm trở lại trên giường mà không nhìn cô, lắc đầu xuống giường bình tĩnh lại, chuẩn bị đi đọc sách khi đã bình tĩnh trở lại, đợi cơn nóng trong người hạ xuống, dáng vẻ như muốn tiễn khách.
Nhưng Lục Từ không đọc được một chữ nào, lúc này Hứa Lê đã cử động, cô dùng một bàn tay mảnh mai của mình nhanh nhẹn thò vào từ eo, chạm vào làn da ấm áp rồi tóm lấy thứ kia.
Dương vật của anh nằm toàn bộ trong lòng bàn tay cô, rất vừa vặn, không để lại chút khoảng trống nào ở giữa.
Hành động của cô xảy ra quá bất ngờ, Lục Từ chưa từng nghĩ tới có người lại có thể hành động táo bạo như vậy! Vẻ mặt anh không còn bình tĩnh được nữa, đột nhiên rên lên một tiếng, rất nhanh duỗi tay qua bắt lấy bàn tay còn chưa bắt đầu làm loạn của cô.
"Hừm! " Do quá gấp gáp, không kìm chế được sức lực mình, anh cầm lấy tay Hứa Lê, siết chặt lại, dương vật đang trong trạng thái hưng phấn lại còn bị bàn tay của người ta bóp thật mạnh, trong tích tắc cảm giác sung sướng được truyền ngược trở lại não bộ, từ cổ họng Lục Từ không kìm chế được mà phát ra tiếng rên rỉ bị kìm nén.
Không tự chủ được, Hứa Lê đưa tay lên xuống vài lần, đầu ngón tay ấn xung quanh phía trên lỗ nhỏ.
"Đàn anh, anh! "
Hứa Lê cười điên cuồng trong lòng, trên mặt cũng cười theo, sau khi thấy phản ứng của anh khiến mình rất hài lòng, cô cũng không nói tiếp, mà bóp chặt cái đầu nhẵn nhụi của anh rồi lui ra dọc theo bụng dưới của anh lùi ra về sau, không thể che giấu tâm trạng tốt của mình.
"Có vẻ như tiền bối cần một chút không gian riêng tư, vì vậy tôi sẽ đi trước, anh cứ từ từ, đừng lo lắng về việc có người vào, phòng bệnh này chỉ có mình anh thôi.
”
Mục tiêu của Hứa Lê đã đạt được, cô vừa muốn chạy trốn, cánh tay vừa làm chuyện xấu, trêu chọc người khác của cô đã bị bàn tay mãnh mẽ của Lục Từ bắt lấy.
“Phóng hỏa rồi lại không muốn dập lửa, có phải đàn em ác quá rồi hay không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...