Hứa Lê cảm thấy hơi bực mình, tại sao cô phải nghe anh nói? Thời kỳ phản nghịch đến quá muộn, nhưng cô vẫn quyết định rời khỏi giường, bắt đầu thu dọn hành lý.
Bạch Ý Sanh không biết cô đang định làm cái gì, “Cậu làm cái gì vậy? Chạy nạn sao?”
“Về nhà chơi một thời gian, khi nào trường học có việc gì mới, lúc đó tớ sẽ trở về.” Hứa Lê vội vàng thu dọn vali bỏ chạy, cô mua tạm vé tàu cao tốc từ Nam Thành trở về nhà
Để cho cô có thời gian tiêu hoá hết mọi chuyện đã xảy ra, Lục Từ cố gắng trong tuần này không liên lạc với cô, nhưng theo bản năng anh vẫn luôn để ý xem trong khung chat có tin nhắn mới hay không, kết quả có thể dự đoán được ngay, một tin nhắn cũng chẳng có.
Lục Từ cười mắng, “Em thuộc dòng họ nhà ốc sên hay sao vậy? Vừa chạm một cái đã rụt vào trong vỏ.” Hơn nữa Lục Từ bắt đầu nghi ngờ về mị lực* của mình, chắc không đến mức đấy đâu nhỉ?
*Mị lực: sức hấp dẫn
Hắn nghĩ việc đó không hề quan trọng, dù sao thứ Hai cũng có thể được gặp mặt cô rồi.
Cuối cùng, anh vẫn không ngờ rằng Hứa Lê trong thời kỳ phản nghịch lại nổi loạn đến như vậy.
Lục Từ đợi cả ngày vẫn chưa nhìn thấy Hứa Lê đến, thời điểm sắp tan tầm anh mới nhận được một tin nhắn: [Đàn anh, nhà em có chút việc, mẹ em gọi em trở về gấp, em đã về đến nhà rồi, ngại quá, em không thể đến đó được rồi, mèo con ngoan ngoãn.jpg]
Lục Từ bị chọc giận đế bật cười, “A….
Làm tốt lắm….”
Khi giáo sư Lý trở lại, Lục Từ liền đưa ra một đề nghị khá hợp lý với thầy ấy.
“Thưa thầy, thực tập sinh khoá này chắc cũng không bận mấy đâu thầy nhỉ, hơn nữa trường mình cũng có nhiều sinh viên không đi thực tập, em có thể gọi điện để làm quen với mọi người trước được không ạ? Sau kì nghỉ, sinh viên chính quy sẽ lại trở lại trường, em nghĩ mấy người bọn họ cũng có ý tưởng này đấy ạ.”
Giáo sư Lý là một ông già hơn năm mươi tuổi.
Sau khi lục lại trí nhớ một lúc, ông ấy phát hiện ra đúng là có thật.
Năm nay, ông ấy nhận tổng cộng là ba nghiên cứu sinh, hai trong số họ là sinh viên của trường này, sinh viên còn lại học ở trường khác, nhưng chỉ có một sinh viên thực tập ở nơi này.
“Đúng là có thật, đáng lẽ ra mấy đứa phải gặp nhau từ lần trước rồi.
Một người học trường mình, giới tính nữ, người còn lại giới tính nam, học trường khác, hai em ấy đều không thực tập ở bệnh viện của chúng ta, đúng là nên yêu cầu mấy em ấy đến đây để làm quen một chút.
Như vậy đi, cậu thêm ba người họ vào nhóm của chúng ta, sau đó gọi các em ấy đến đây.
Tiểu Lục, cậu đúng là người chu đáo.” Giáo sư Lý dùng bút ân cần chỉ hướng cho Lục Từ.
Lục Từ mỉm cười nói, “Vâng ạ, em sẽ đi thông báo cho hai em ấy biết.”
Nếu hai người xui xẻo biết nội tình bên trong, trong lòng bọn họ nhất định sẽ hỏi thăm anh cho thật tốt…
Sau khi giáo viên hướng dẫn đã giao nhiệm vụ, Lục Từ bắt đầu thông báo ngay lập tức.
Hứa Lê mới vừa nhà chưa được hai người.
Cô nhìn thấy tin nhắn ở trong nhóm, vừa bấm vào đã thấy cả người như bị vỡ ra.
[Đàn em, giáo sư Lý thấy hiện giờ mọi người khá rảnh rỗi, đúng lúc có thể đến bệnh viện theo dõi phòng khám lâm sàng, thích ứng một chút với công việc và cuộc sống trong khoa.
Hai ngày nữa, mọi người nhớ đi làm đúng giờ, đây là một cơ hội hiếm có, mong mọi người hãy đón nhận nó một cách nghiêm túc, mỉm cười.
jpg]
Hứa Lê ngứa răng ngứa lợi, cô có cảm giác Lục Từ cố ý gửi biểu cảm tươi cười này để cho cô xem…
Sau khi nhận được tin nhắn trả lời của hai nghiên cứu sinh còn lại, cô chỉ có thể chịu đựng cảm giác muốn tẩn cho Lục Từ một trận, sau đó gửi một tin nhắn phản hồi lại.
“Đã nhận được.”
Vừa rời khỏi giao diện nhóm chat, cô đã thấy Lục Từ gửi cho mình một tin nhắn: [Xem ra em xử lý xong xuôi hết việc ở nhà rồi nhỉ?]
Hứa Lê: ….
Người này nhất định là cố ý, tám mươi phần trăm “cơ hội tốt” này cũng là do anh đề nghị! Tại sao lại có một người đàn ông chó chết như vậy?
Cô vừa về chưa được mấy ngày, đã bị gọi về, đặc biệt là việc phải đối mặt với Lục Từ, chỉ cần nghĩ đến một cái là Hứa Lê lại có chút chống cự.
Sự việc uống rượu say ngủ cùng Lục Từ kia đã trải qua một tuần, nhưng thỉnh thoảng Hứa Lê vẫn nghĩ đến chuyện đó, bảo cô làm sao mà dám đối mặt với Lục Từ trong những tình huống nghiêm túc được đây?
Hơn nữa Lục Từ còn mặc áo blouse trắng, cơ thể cực phẩm ẩn dưới lớp đồng phục dụ hoặc, người đàn ông này suốt ngày nhảy nhót xung quanh thẩm mỹ của cô, khiến cô mất khống chế một cách dễ dàng, ai mà không muốn mỗi ngày đều được ngắm soái ca đâu chứ, cô sợ chỉ cô xem lâu rồi lại phạm sai lầm nha!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...