Castles

Chương 4
—²–
Nàng chẳng nhớ chàng tý tẹo nào. Colin không về nhà đến tận sau bữa tối. Alesandra lấy làm mừng là chàng không ở nhà vì nàng không hề muốn có sự can thiệp của chàng vào việc nàng sắp đặt và chàng thì chắc chắn là người gây cản trở.
Nàng bận bù đầu với những lịch hẹn kín mít. Nàng dùng thời gian còn lại của buổi sáng sau cuộc thảo luận với Colin và cả buổi chiều để gặp gỡ những người bạn cũ của cha nàng. Họ được mời tới, lần lượt từng người một, bày tỏ lòng kính trọng và đề nghị trợ giúp nàng trong suốt thời gian nàng ở Luân Đôn. Hầu hết các vị khách đều là những người có tước hiệu trong xã hội thượng lưu, nhưng cũng có cả những nghệ sĩ và người lao động. Cha của Alesandra có một mối quan hệ rộng khắp với rất nhiều bạn bè đủ thành phần. Ông đặc biệt là người công bằng, có óc xét đoán tốt, và đó là nét đặc trưng mà nàng được thừa hưởng. Nàng thích tất cả bạn bè của cha nàng.
Matthew Andrew Dreyson là cuộc hẹn cuối cùng của nàng. Người đàn ông lớn tuổi, bụng phệ đã được cha nàng tín nhiệm trở thành người đại diện tại nước Anh và ông vẫn là người quản lý một số tài sản của Alesandra. Dreyson đã giữ vị trí đáng thèm muốn này, được hoạt động tại Ngân hàng Lloyd của Luân Đôn, trong hơn hai mươi ba năm qua. Tiêu chuẩn của cha nàng về một người môi giới rất cao. Dreyson không chỉ đúng nguyên tắc mà còn rất thông minh. Cha nàng đã dặn vợ ông, là người đã dặn con gái ông, rằng trong trường hợp khi ông chết, Dreyson nên là là người cho lời khuyên về tài chính.
Alesandra mời Dreyson ở lại dùng bữa tối. Flannaghan và Valena phục vụ bữa ăn. Người hầu gái đã làm hầu hết công việc, trong khi Flannaghan đang bận lắng nghe thảo luận về tài chính tại bàn ăn. Anh ấn tượng bởi một người phụ nữ nhỏ bé có những kiến thức khiến người khác có thể ngạc nhiên với những nhận xét sâu rộng về thương trường, và anh sẽ thuật lại cho ông chủ của mình những gì anh nghe được.
Dreyson sử dụng hai tiếng đồng hồ một cách xuất sắc để đưa ra những khuyến nghị khác nhau. Alesandra bổ sung một số ý kiến riêng, rồi hoàn thành các giao dịch của nàng. Người môi giới chỉ sử dụng tên viết tắt của nàng lúc điền vào những giấy tờ trước khi người chịu trách nhiệm tại Lloyd ký nhận, bởi đơn giản là không thể hình dung được rằng một phụ nữ lại tham gia đầu tư vào bất cứ dự án kinh doanh nào. Dreyson thậm chí sẽ kinh sợ nếu ông ấy biết được đề nghị thực sự của nàng, nhưng nàng hiểu rõ thành kiến của đàn ông đối với phụ nữ. Nàng đi lòng vòng quanh những trở ngại trong chuyện đầu tư chỉ vì nàng là phụ nữ. Rốt cuộc, nàng hư cấu ra một người bạn cũ của gia đình mà nàng thường gọi là chú Albert. Nàng nói với Dreyson rằng người đàn ông đó không thật sự thân thiết với nàng, nhưng nàng vẫn giữ sự yêu mến cho ông ấy và nàng bắt đầu nghĩ đến ông ấy vì mối quan hệ với nàng cách đây vài năm. Để bảo đảm Dreyson sẽ không cố điều tra người đàn ông đó, nàng bổ sung thêm rằng Albert đã từng là một người bạn thân của cha nàng.
Sự thắc mắc của Dreyson đã có được đáp án từ lời giải thích của nàng. Dreyson không có bất cứ e ngại gì về việc lấy phiếu lệnh cổ phiếu từ một người đàn ông mặc dù ông đã hơn một lần chỉ trích là nó thật kỳ quặc khi Albert cho phép nàng ký bằng những chữ cái đầu tiên trong tên nàng như người được ủy quyền. Dreyson muốn được gặp mặt người cố vấn danh dự của nàng nhưng Alesandra nhanh chóng giải thích Albert sống ẩn dật trong thời gian này và không cho phép ai làm phiền. Từ khi Albert đến Anh, khách khứa làm xao lãng những công việc bình yên hàng ngày của ông - Alesandra nói dối như thế. Bởi vì Dreyson đang làm việc với một hội đồng rộng rãi trong từng phiếu lệnh mà ông chuyển cho người ký nhận, và vì những lời khuyên của chú Albert là khá đúng đắn nên ông không tranh cãi với công chúa về chuyện gặp mặt ông Albert nữa. Nếu Albert không muốn gặp ông, vậy thì thôi. Điều cuối cùng ông muốn làm là phải tránh xa khách hàng này. Albert, ông chắc mẻm, chỉ là người kỳ dị.
Sau bữa tối họ quay lại phòng khách, nơi Flannaghan phục vụ Dreyson bằng một ly vang đỏ. Alesandra ngồi lên ghế trường kỷ đối diện với vị khách của nàng và lắng nghe những câu chuyện thú vị về những người được mô tả như là những hồn ma xuất hiện trên các tầng lầu của Royal Exchange[i]. Nàng sẽ thích tự mình nhận ra các sàn gỗ cứng bóng loáng với những căn phòng nhỏ bằng gỗ mà họ gọi là lô, nơi người ký nhận tiến hành công việc của họ. Dreyson kể cho nàng nghe về một phong tục kỳ lạ đã bắt đầu vào năm 1710, xem như là người đến thăm phòng. Một người phục vụ, ông ấy giải thích, được gọi là Kidney, sẽ bước vào, rất giống một vị linh mục và đọc to, rõ ràng nội dung tờ báo trong khi khán giả của quý ông ngồi ở bàn của họ và nhấm nháp thức uống của họ. Alesandra có thể vẽ ra đầy đủ bức tranh sống động ấy trong đầu nàng, nhưng, một phụ nữ thì không được phép vào Royal Exchange.
Colin về đến nhà vừa lúc Dreyson uống cạn ly rượu. Chàng hất chiếc áo choàng cho Flannaghan rồi bước vào phòng khách. Chàng bước nhanh khi trông thấy vị khách.
Cả Alesandra lẫn Dreyson đều đứng lên. Nàng giới thiệu người đại diện của nàng cho vị chủ nhà. Colin đã biết Dreyson là ai. Chàng quá ấn tượng vì danh tiếng của Dreyson rất được nhiều người biết đến trong lĩnh vực hàng hải. Người môi giới được nhiều người xem là một thiên tài tài chính. Colin ngưỡng mộ người đàn ông này. Trong sự kinh doanh tàn khốc của thị trường, Dreyson là một trong số rất ít những người đặt lợi ích của khách hàng lên trên lợi nhuận riêng của ông ấy. Ông ấy thật sự đáng ngưỡng mộ, và Colin cho rằng đó là một phẩm chất đặc biệt của Dreyson.
“Ta có làm ngắt quãng cuộc họp quan trọng không?” chàng hỏi.
“Chúng tôi đã kết thúc giao dịch,” Dreyson trả lời. “Rất hân hạnh được gặp ngài, thưa ngài,” người môi giới tiếp tục. “Tôi đã theo sát quá trình phát triển của công ty ngài và tôi phải dành lời khen ngợi cho ngài. Từ quyền sở hữu ba con tàu đến hơn hai mươi con tàu trong năm năm thật sự là một sự kiện gây ấn tượng sâu sắc, thưa ngài.”
Colin gật đầu. “Cộng sự của ta và ta cố gắng giữ vững vị thế cạnh tranh.”
“Ngài có ý định bán cổ phần ra bên ngoài không, thưa ngài? Thế nào nhỉ, tôi quan tâm đến việc đầu tư vào một dự án vững mạnh như vậy.”
Chân của Colin đau nhói dữ dội. Chàng đổi thế đứng, khẽ nhăn mặt, rồi lắc đầu. Chàng muốn ngồi, đỡ cái chân bị thương lên cao, và uống cho đến khi cơn đau ra đi. Chàng không định nuông chiều bản thân, tuy vậy chàng đổi thế đứng đến khi chàng tựa vào một bên ghế trường kỷ, sau đó buộc bản thân phải nghĩ về cuộc đối thoại mà chàng đang dang dở với người đại diện.
“Không,” chàng khẳng định. “Cổ phần trong hãng tàu Emerald là 50-50 thuộc về ta và Nathan. Chúng ta không để người ngoài tham gia sở hữu.”
“Nếu ngài thay đổi ý định…”
“Ta không thay đổi.”
Dreyson gật đầu. “Công chúa Alesandra giải thích ngài đang là người giám hộ tạm thời của cô ấy trong lúc gia đình ngài đang bị bệnh.”
“Đúng vậy.”
“Ngài đã có được một vinh dự lớn.” Dreyson nói. Ông ấy ngừng lại để mỉm cười với Alesandra, rồi tiếp tục “Hãy bảo vệ cô ấy thật tốt, thưa ngài. Cô ấy là một kho báu quý hiếm.”

Alesandra bối rối bởi lời khen của Dreyson. Nàng hướng tầm nhìn sang chỗ khác. Dreyson hỏi Colin về tình hình sức khỏe của cha chàng.
“Ta vừa gặp ông ấy,” Colin trả lời. “Ông ấy thật sự rất yếu nhưng bây giờ đang hồi phục lại.”
Alesandra không thể giấu sự ngạc nhiên của nàng, vội hướng về Colin. “Ngài đã không…” nàng dừng lại đúng lúc. Suýt tý nữa nàng đã buột miệng nói ra sự thật rõ ràng là Colin không tin nàng và thực ra đã cố buộc cha chàng là người nói dối. Hành vi của chàng thật đáng hổ thẹn. Nhưng vấn đề cá nhân không bao giờ nên được thảo luận ở trước các vấn đề làm ăn. Nàng không định phá vỡ điều luật quan trọng này, dù cho nàng muốn đến thế nào đi nữa.
“Ta đã không cái gì?” Colin toét miệng cười, chàng biết những gì nàng định nói.
Nàng giữ vẻ mặt bình thản, nhưng ánh mắt dần trở nên lạnh lùng.
“Ngài đã không tiếp xúc quá gần với cha mẹ ngài đấy chứ? Ta nghĩ căn bệnh đó có thể rất dễ lây.”
“Có thể ư?” Colin nghẹt thở vì cười lớn.
Alesandra lờ chàng đi. Nàng nhìn thẳng vào người đại diện. “Anh trai Colin đã đến thăm cha anh ấy chỉ trong một hay hai giờ cách đây vài ngày, và bây giờ anh ấy cùng người vợ yêu quý đều bị bệnh. Ta đã cảnh báo, dĩ nhiên, nhưng ta đã ra ngoài cưỡi ngựa, và khi ta quay về, Caine đã đến và về mất rồi.”
Dreyson bày tỏ sự thông cảm của ông ấy với hoàn cảnh không mấy tốt đẹp của gia đình. Alesandra lẫn Colin cùng tiễn người đại diện đến cửa ra. “Tôi sẽ trở lại trong ba ngày, nếu người có thể xếp lịch, công chúa Alesandra, cùng với giấy tờ sẵn sàng cho chữ ký bằng những chữ cái đầu tiên trong tên của người.”
Một lát sau, người môi giới rời khỏi nhà. Colin đóng cửa lại sau lưng chàng. Chàng ngó quanh và thấy Alesandra đứng khá xa chàng, nhìn chàng giận dữ. Đôi tay nàng đặt trên hông.
“Ngài nợ ta lời xin lỗi.”
“Đúng, ta làm.”
“Khi ta nghĩ làm sao ngài… ngài làm?”
Nàng nổi giận thực sự. Colin mỉm cười. “Đúng, ta làm.” Chàng nhắc lại. “Ta không tin nàng khi nàng nói anh trai ta và cha ta đều quá yếu để có thể chăm sóc nàng.”
“Ngài tự đi tìm hiểu đúng không?”
Chàng mặc kệ sự giận sữ trong giọng nói của nàng. “Ta thừa nhận ta tin đó là một sự sắp xếp. Và ta thật sự nghĩ ta sẽ phải đưa cha ta quay về với ta.”
“Để làm gì?”
Chàng quyết định thành thật với nàng. “Để đưa nàng đi khỏi đây, Alesandra.”
Nàng cố giấu nỗi đau đang dâng lên, sự thẳng thắn đôi khi chỉ làm tổn thương người khác. “Ta rất tiếc vì việc ở đây của ta lại gây nhiều phiền toái cho ngài đến vậy.”
Chàng thở dài. “Nàng không nên buộc tội bản thân. Chỉ là vì hiện nay ta đang ngập đầu với công việc kinh doanh và không có thời gian để làm người giám hộ.”
Colin hướng về người quản gia của chàng trước khi nàng có thể nói với chàng là nàng chắc chắn chàng đã tự buộc tội bản thân.

“Flannaghan, lấy cho ta đồ uống. Cái gì đó nóng. Trời quá lạnh để cưỡi ngựa ngày hôm nay.”
“Thật đáng đời ngài,” Alesandra xen vào. “Bản tính đa nghi của ngài sẽ đẩy ngài vào rắc rối một ngày nào đó.”
Chàng cúi xuống cho đến khuôn mặt chàng chỉ cách mặt nàng trong gang tấc. “Bản tính đa nghi của ta đã giữ mạng sống cho ta đấy công chúa.”
Nàng không biết chàng nói vậy có nghĩa gì. Nàng cũng không thích cách chàng cau mày với nàng và nghĩ nàng để chàng ở một mình. Nàng xoay người đi lên cầu thang. Colin đi theo nàng. Chàng có thể nghe thấy nàng đang lầm bầm điều gì đó trong hơi thở nhưng chàng không thể bắt kịp bất kỳ từ nào rõ ràng cả. Dù sao sự tập trung của chàng đang quá phân tán để mà chú ý nhiều hơn đến nhận xét của nàng. Chàng hoàn toàn bận rộn với việc cố gắng không chú ý đến hông nàng đung đưa nhẹ nhàng một cách tự nhiên hoặc vẻ gợi cảm từ phía sau của nàng hấp dẫn chàng làm sao.
Nàng nghe tiếng thở dài lớn thoát ra ngay đằng sau và biết chàng đang theo nàng lên cầu thang. Nàng hỏi mà không quay lại, “Ngài cũng đã ghé thăm Caine hay là ngài chấp nhận lời cha ngài rằng anh trai ngài cũng bị bệnh là đúng?”
“Ta đã ghé thăm anh ấy.”
Nàng quay tròn chằm chằm nhìn chàng, suýt nữa thì va phải chàng. Bởi vì nàng ở bậc thang bên trên nên bây giờ họ nhìn thẳng vào mắt nhau.
Nàng thấy rõ khuôn mặt chàng rám nắng đến thế nào, khuôn miệng chàng khắc nghiệt ra sao và đôi mắt chàng lấp lánh những ánh nhìn xanh lá với nụ cười thể tin được của chàng.
Chàng thấy rõ những nốt tàn nhang hấp dẫn trên sống mũi nàng.
Alesandra không thích hướng suy nghĩ của nàng đang đi, “Người ngài toàn bụi đường, Colin, và có lẽ có mùi như ngựa của ngài. Ngài cần tắm.”
Chàng không thích nàng nói với chàng bằng giọng đó. “Nàng cần thôi ngay nhìn ta như vậy đi,” chàng ra lệnh, giọng chàng thô lỗ như nàng vừa nói xong. “Một người được bảo trợ không nên cư xử với người giám hộ của cô ấy vô lễ như thế.”
Nàng chưa sẵn sàng quay lại với lời tuyên bố thật sự là đúng đắn ấy. Colin là người giám hộ của nàng trong thời gian hiện tại, và nàng nên tôn trọng chàng. Tuy nhiên, nàng không muốn đồng ý với chàng và tất cả bởi vì chàng đã tỏ rõ rằng chàng không muốn nàng ở đây.
“Anh trai ngài đã khỏe hơn chưa?”
“Anh ấy gần chết,” chàng trả lời khá vui vẻ.
“Ngài không thích Caine?”
Chàng cười to, “Dĩ nhiên là ta thích anh trai mình.”
“Vậy tại sao ngài có vẻ hạnh phúc khi nói anh ấy gần chết?”
“Bởi vì anh ấy thực sự bị bệnh và Caine không liên minh với cha ta cùng âm mưa của ông ấy.”
Nàng lắc đầu với chàng, lại quay lưng lần nữa và chạy lên những bậc thang cuối cùng. “Vợ anh ấy khá hơn chút nào không?” nàng cho câu hỏi trượt qua vai theo không khí.
“Jade không xanh xao như Caine,” Colin trả lời. “Cảm ơn chúa vì cô con gái bé nhỏ của họ không nhiễm bệnh. Con bé và Sterns vẫn ở nông trang.”
“Sterns là ai?”

“Người quản gia kiêm giữ trẻ của họ. Caine và Jade sẽ vẫn ở lại Luân Đôn cho đến lúc họ bình phục. Mẹ ta cảm thấy khá hơn rồi nhưng các em gái của ta vẫn không ăn được thứ gì cả. Thật là kỳ lạ phải không Alesandra, nàng không bị bệnh?”
Nàng không nhìn chàng. Nàng biết nàng phải chịu trách nhiệm và ghét phải thừa nhận điều đó. “Thật ra, bây giờ ta mới nghĩ đến nó, ta đã bị bệnh nhẹ trên đường đến Anh,” nàng nói như cho qua.
Chàng cười, “Caine sẽ gọi nàng là ‘Bệnh dịch’.”
Nàng quay lại để nhìn chàng. “Ta không cố ý làm mọi người bị bệnh. Anh ấy thật sự trách ta ư?”
“Đúng vậy.” Chàng cố tình nói dối chỉ để trêu chọc nàng.
Vai nàng sụp xuống. “Ta hy vọng sẽ chuyển đến ở với anh trai ngài và vợ anh ấy trong ngày mai.”
“Nàng không thể.”
“Bây giờ ngài nghĩ ngài sẽ bị mắc kẹt với ta, phải không?”
Nàng chờ chàng lên tiếng phủ nhận. Một quý ông, xét cho cùng, sẽ nói điều gì đó chiều lòng đối phương, thậm chí đó là một lời nói dối, chỉ vì tỏ ra lịch sự.
“Alesandra, ta bị mắc kẹt với nàng mất rồi.”
Nàng trừng mắt nhìn chàng vì quá thành thật. “Ngài có lẽ nên chấp nhận hoàn cảnh này và cố mà tỏ ra vui vẻ.”
Nàng vội vã xuống hàng lang và đi vào phòng làm việc. Chàng tựa lưng vào khung cửa và nhìn nàng thu dọn giấy tờ đặt trên mặt lò sưởi. Hình như nàng coi nó là cái bàn.
“Nàng khó chịu vì ta không tin gia đình ta bị bệnh, đúng không?”
Nàng không trả lời chàng, “Cha ngài nói thế nào với ngài về hoàn cảnh của ta?”
Chàng ngạc nhiên với nỗi sợ hãi ngập trong mắt nàng. “Ông ấy không thể nói gì nhiều.”
Nàng hiển nhiên đã thả lỏng người sau câu trả lời của chàng.
“Nhưng nàng sắp nói cho ta biết về nàng, phải không?”
Chàng hạ thấp giọng dịu dàng nhưng nàng vẫn phản ứng theo kiểu như thể chàng vừa mới quát mắng nàng. “Ta thích để cha ngài giải thích hơn.”
“Ông ấy không thể. Nàng sẽ làm.”
“Được thôi,” cuối cùng thì nàng cũng đồng ý. “Ta có một chuyện phải nói với ngài. Ngài đang chắn đường của Flannaghan,” nàng nói với sự vui mừng, rõ ràng là vì được cứu viện từ Flannaghan hơn là vì câu chuyện bị cắt ngang.
“Công chúa Alesandra, người có khách. Neil Perry, Bá tước Hargrave, đang chờ người ở phòng khách để nói chuyện với người.”
“Anh ta muốn gì?” Colin hỏi.
“Neil là anh trai của Victoria. Sáng nay ta đã gửi thư yêu cầu anh ấy đến đây,” Alesandra giải thích.
Colin tựa vào bàn làm việc. “Anh ta có biết nàng muốn hỏi về chuyện của em gái anh ta không?”
Alesandra đưa Flannaghan giấy tờ của nàng, yêu cầu anh ấy vui lòng để chúng vào trong phòng nàng, rồi quay lại trả lời Colin. “Ta không giải thích chính xác mục đích cuộc gặp mặt.”

Nàng vội vã ra khỏi phòng, như thế Colin sẽ không kịp có thời gian nhiếc móc nàng vì đã giở trò với nội dung lá thư. Nàng lờ đi cái ra hiệu của chàng yêu cầu nàng quay lại vào trong và đi dọc hành lang về phòng nàng. Nàng có một danh sách các câu hỏi để hỏi Neil và nàng không muốn bỏ lỡ mất câu hỏi nào. Tờ giấy được đặt trên bàn ở đầu giường ngủ của nàng. Nàng gấp nó lại, mỉm cười với Flannaghan đang trải tấm ra giường cho phẳng phiu rồi nhanh chóng xuống lầu.
Flannaghan muốn thông báo cho nàng nhưng nàng không để anh ấy làm như vậy. Neil đang đứng trong phòng khách. Anh ta quay lại khi Alesandra vừa đến phòng nghỉ và khẽ cúi đầu chào anh ta.
“Ta rất cảm kích vì ngài đã đến sớm,” nàng bắt đầu ngay khi kế thúc động tác khẽ nhún đầu gối cúi chào.
“Nàng nói rằng vấn đề nàng muốn thảo luận khá quan trọng, thưa công chúa. Chúng ta đã gặp nhau trước đây lần nào chưa? Nếu chúng ta đã từng gặp nhau, tôi chắc chắn sẽ nhớ được nàng.”
Anh trai của Victoria đang cố tỏ ra có sức quyến rũ, nhưng nụ cười của anh ta dành cho nàng trong giống sự chế nhạo hơn. Bá tước Hargrave chỉ cao hơn nàng một hay hai inch và anh ta đang giữ bản thân quá cứng nhắc trong bộ đồ được làm cứng bằng bột hồ. Alesandra không thể tìm được bất kỳ sự giống nhau nào trong khuôn mặt xương xương của anh ta với Victoria ngoài màu mắt. Chúng có màu nâu sẫm. Tuy nhiên Victoria là người có nét mặt dễ chịu trong gia đình. Mũi cô ấy ngắn và thẳng, của Neil thì dài và khoằm rất giống mỏ diều hâu và cựa kỳ hẹp. Alesandra nghĩ anh ta là một người hoàn toàn không hấp dẫn và cô ấy thấy giọng mũi của anh ta cho nàng một cảm giác khó chịu.
Nàng tự nhắc nhở bản thân rằng vẻ bề ngoài không có nghĩa gì cả. Nàng cầu mong Neil cũng có tính khí dễ thương như em gái anh ta. Neil trông có vẻ khó tính và nàng hy vọng anh ta không như diện mạo bên ngoài.
“Vui lòng vào trong và ngồi xuống. Ta muốn nói chuyện với ngài về một vấn đề liên quan đến ta và xin ngài lượng thứ cho một vài câu hỏi.”
Neil gật đầu đồng ý và băng qua phòng. Anh ta đợi cho đến lúc nàng yên vị trên ghế trường kỷ thì anh ta mới ngồi xuống chiếc ghế kế bên. Anh ta bắt chéo một chân lên chân kia, đặt tay lên đầu gối. nàng để ý móng tay của anh ta khá dài cho một người đàn ông và bộ móng được cắt giũa không chê vào đâu được.
“Tôi chưa bao giờ thấy kiến trúc bên trong của những ngôi nhà như thế này,” Neil nhận xét sau khi nhìn quanh phòng. Có sự khinh miệt trong giọng nói của anh ta, “Vị trí thật tuyệt vời, dĩ nhiên là vậy rồi, nhưng tôi biết nó chỉ là nhà thuê.”
“Đúng vậy.”
“Nó quá nhỏ, đúng không? Tôi nghĩ một công chúa sẽ đòi hỏi nơi cư ngụ thích hợp hơn.”
Neil là kẻ hợm mình. Alesandra đang rất cố gắng để thích anh ta nhưng những nhận xét sỗ sàng, hợm hĩnh khiến điều đó trở nên khó khăn hơn. Nhưng anh ta là anh trai của Victoria và Alesandra cần sự trợ giúp của anh ta để tìm bạn nàng.
“Ta rất vui vì được ở dây,” nàng cố nói thật dịu dàng. “Và bây giờ, thưa ngài, ta muốn nói chuyện với ngài về em gái của ngài.”
Anh ta không thích nghe điều nàng vừa thông báo. Nụ cười của anh ta tắt lịm ngay lập tức. “Em gái tôi không phải là đề tài để thảo luận, công chúa Alesandra.”
“Ta hy vọng sẽ thay đổi suy nghĩ của ngài,” nàng phản đối. “Ta gặp Victoria năm ngoái. Cô ấy ở tại Holy Cross với ta khi cô ấy bị bệnh trong chuyến đi. Cô ấy có tình cờ nhắc đến ta?”
Neil lắc đầu. “Em gái tôi và tôi hiếm khi nói chuyện với nhau.”
“Thật sao?” Alesandra không thể giấu sự ngạc nhiên.
Neil tuôn ra một tiếng thở dài lớn và phóng đại. “Victoria sống cùng với mẹ chúng tôi. Tôi có điền trang riêng,” anh ta kiêu hãnh thêm vào. “Dĩ nhiên bây giờ nó đã đi đến nơi mà chỉ có Chúa mới biết, và mẹ tôi đã chuyển đến ở cùng tôi.”
Anh ta bắt đầu gõ ngón tay trên đầu gối, một biểu hiện không kiên nhẫn.
“Ta xin lỗi nếu đây là điều khó nói đối với ngài nhưng ta lo lắng cho Victoria. Ta không bao giờ tin cô ấy bỏ trốn và đã kết hôn.”
“Không cần quan tâm,” anh ta phản bác. “Nó không đáng cho bất kỳ ai quan tâm lo lắng. Nó đã làm…”
“Ta không hiểu nổi thái độ nhẫn tâm của ngài. Victoria có thể đang gặp rắc rối.”
“Và tôi không hiểu thái độ của nàng, thưa công chúa,” Neil trả đũa. “Nàng đã không ở Anh đủ lâu và do vậy nàng không hiểu những gì mà một vụ bê bối có thể làm đối với địa vị xã hội của người đó. Mẹ tôi hầu như bị hủy hoại bởi hành động khinh suất của Victoria. Tại sao à, lần đầu tiên trong mười lăm năm, bà ấy đã không được mời đến Ashford. Sự nhục nhã làm bà nằm trên giường cả tháng trời. Em gái tôi đã vứt bỏ tất cả. Nó luôn là một đứa ngu ngốc. Nó có thể kết hôn với bất kỳ ai mà nó muốn. Tôi biết ít nhất ba quý ông có tước hiệu mà nó đã từng gặp gỡ. Dĩ nhiên Victoria chỉ nghĩ đến bản thân. Trong khi mẹ tôi lo lắng và băn khoăn cho một đám tốt hơn thì nó lại vụng trộm với người yêu của nó.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui