Capuchino Cho Ngày Nắng
Hà Nội hôm nay nắng đẹp. Quán cà phê hôm nay vắng khách lạ thường. Bản Sonata Ánh Trăng của Beethoven vẫn đều đều vang lên. Âm thanh của tiếng đàn càng làm cho không khí trong quán trở nên tĩnh lặng. Những ngón tay của người con gái lướt nhẹ trên những phím đàn, tạo thành một đường cong hoàn mĩ, lúc trầm lúc bổng. Tiếng đàn dứt, một tràng pháo tay rộ lên. Cô gái cúi người đi vào trong quầy.
- Mỹ Phương, mau mang đồ ra cho khách em! - chị Thảo chủ quán từ trong quầy gọi vọng ra.
Phương nhanh chóng chạy đến bê khay cà phê lên. Vừa nãy chơi đàn lâu quá nên bây giờ tay cô vẫn còn ê. Cửa quán mở ra, một chàng trai bước vào. Mỹ Phương cầm quyển menu mang ra cho vị khách mới đến.
- Một tách Capuchino Ngày Nắng nhé! - vị khách mới vào lên tiếng.
Phương tròn mắt nhìn vị khách lạ này. Capuchino Ngày Nắng đã lâu lắm rồi không có ai gọi, với lại Capuchino Ngày Nắng là loại khó làm nhất, cô cứ ngỡ là loại ấy đã bị mốc rồi chứ, ai ngờ ngày hôm nay lại có dịp được thử làm lại loại ấy. Cầm cuốn menu mang vào trong quầy, cô bắt đầu bắt tay vào làm. Vì lâu lắm không làm Capuchino Ngày Nắng nên cô cũng không thạo cho lắm, không biết là có ngon không. Chị Thảo đứng bên cạnh bỗng ló đầu sang.
- Capuchino Ngày Nắng à? - chị vuốt vuốt cằm ra vẻ nghĩ ngợi rồi như nhớ ra điều gì đó chị reo lên - của anh chàng ngồi bàn số 3 kia đúng không?
- Ơ sao chị biết? - Mỹ Phương vốn ít nói, mà nếu có nói chỉ ậm ừ đúng một chữ, vậy mà hôm nay lại thốt ra "nhiều chữ" thế này làm chị Thảo không khỏi ngạc nhiên.
- Vị khách đó là khách quen của quán chúng ta từ lâu rồi, lần nào đến đây anh ấy chả gọi loại này. Em mới vào nên chắc cũng không biết, anh chàng đó đã từng làm cho bao nhiêu em quán mình điêu đứng rồi đấy. Cả cái con nhỏ gì hotgirl tên Chi mà chảnh chảnh cũng thích anh đó đấy - chị Thảo tuôn ra một tràng làm tai Phương ong hết cả lên - nghe nói anh đó là giám đốc của công ty gì á, vừa mới về nước 3 tháng trước. Ôi đẹp trai quá! Nếu chị mà đẹp giống con nhỏ Chi thì chị sẽ cưa đổ anh ta cho xem, chị mà không cưa đổ thì...... blah blah blah....
Cô chẳng thèm quan tâm đến những lời Thảo nói nữa, quay sang chú tâm vào làm tiếp.
Cuối cùng cũng xong, Mỹ Phương mỉm cười mãn nguyện nhìn tách cà phê. Bê tách Capuchino ra cho vị khách kia.
Nếu như bình thường, sau khi bê đồ cho khách xong cô sẽ lại tiếp tục ngồi đánh đàn, nhưng lần này cô ngồi ở một chiếc bàn không xa chiếc bàn của vị khách kia là mấy, theo dõi từng biểu cảm trên khuôn mặt ấy. Không một biểu cảm nào xuất hiện trên khuôn mặt người con trai ấy. Cô yên tâm được phần nào.
Mỹ Phương nhẹ nhàng tiến đến bên đàn. Điệu Sonata Ánh Trăng lại vang lên. Mọi ánh mắt đều hướng về Mỹ Phương.
Minh Phong nhìn tách Capuchino mà cô gái vừa mang cho mình. Cảm giác khi uống tách Capuchino này rất quen, giống như anh đã từng uống ở đâu rồi. Minh Phong hướng tầm mắt về phía Mỹ Phương, là một cô gái xinh đẹp, nhưng có vẻ giống một ai đó mà anh từng gặp. Anh cố lục lọi lại trí nhớ của mình, vẫn không thể nhớ ra là ai.
Tiếng đàn dứt, Mỹ Phương bước đến bàn Minh Phong. Cô khẽ cúi người hỏi:
- Xin lỗi! Anh cần gì ạ?
Vì thấy Minh Phong cứ nhìn mình chặm chặp mình nên Mỹ Phương có phần hơi ngượng và lúng túng.
- À! Không có gì - Minh Phong cười, vội vàng trả lời Mỹ Phương.
- Ừm, vậy tôi xin phép.
Cô quay lưng định bước đến chiếc đàn thì bất chợt Minh Phong lên tiếng. Anh nhíu mày hỏi:
- À.... ừm.... cô gì ơi! Cho tôi hỏi, hình như.... tôi có gặp cô ở đâu rồi thì phải.
Mỹ Phương quay người lại, nhìn thẳng vào đôi mắt màu xanh của Minh Phong. Mẹ cô thường nói, muốn biết người khác đang nghĩ gì cách dễ nhất là nhìn thẳng vào mắt họ. Chính nhờ lời khuyên này mà mỗi lần có người đàn ông nào chủ động làm quen, cô đều nhìn thẳng vào mắt họ, trong đó chứa đầy..... dục vọng. Nhưng người này thì không hề, trong mắt anh ta có cái gì đó xa xăm, không xác định được đó là gì.
- Hình như anh nhầm tôi với ai rồi thì phải - sau một hồi im lặng, Mỹ Phương cũng lên tiếng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...