“Nếu Miss Carla còn kêu bác khỏa thân một lần nữa, nó sẽ phải xem xem đại dương ngoài kia lạnh cóng tới mức nào đấy,” Margery nói trong cơn tức giận khi bà bước vào cabin thuyền trưởng ăn tối.
Margery là người cuối cùng bước vào. Richard, Ohr và Bixley chỉ nhìn bà một cách hoài nghi. Gabrielle hít vào quá nhanh làm chính nàng bị nghẹn thở, và bắt đầu hung hắng ho. Drew, đang ngồi trên sàn trong cái góc phòng của anh, dựa đầu vào tường và nhắm mắt, nhưng có một nụ cười mỉa mai rành rành trên môi.
Sau đó Richard bắt đầu cười và Bixley vừa nói vừa cười toe toét đểu cáng, “Đó không phải là một ý tưởng thực sự tồi đâu, cô em.”
Gã Ailen có lẽ không đùa. Gã và Margery cùng sẻ chia mối quan hệ thoải mái kể cả những lời ám chỉ bóng gió liên quan đến sex, rượu vào lời ra, và, Gabrielle nghi ngờ, còn nhiều thân thiết hơn thế.
Nhưng Margery sẽ không mất trí vì lời đùa tục tĩu, bà hỏi gặng, “Tôi muốn biết, Miss Carla lấy cái từ đó ở đâu vậy? Nó nói phải đến sáu lần hôm nay khi tôi vào và ra khỏi phòng Gabrielle.” Margery nhìn chằm chằm vào ba tên cướp biển, nghi ngờ một trong số họ chính là kẻ phạm tội. Nhưng Gabrielle thấy không có lý do gì để không nói ra kẻ phải chịu trách nhiệm.
Nàng chỉ về phía Drew bên kia phòng và nói, “Bác chả cần tìm kiếm thủ phạm của mình đâu xa. Anh ta đã đang cố gắng bắt cháu lên giường từ khi gặp nhau.” Nàng cười toe để họ biết nàng thấy chuyện đó thật thú vị, thậm chí còn nói thêm, “Quá tệ là đến giờ vẫn chưa được.”
Drew thực sự đỏ mặt. Nàng thấy thật hay ho, nhưng có lẽ không quá trớn được khi lúc này, ba người đàn ông không thể đoán trước đang nhìn anh chằm chằm, và mọi sự hài hước đều biến mất. Mặc dù Margery mới là người anh phải lo ngại, khi bà thậm chí băng qua và đá cái chân anh đang duỗi về phía cửa.
“Giữ ý định đó cho mình ấy, tên Mỹ kia, nếu anh còn biết tôt xấu. Gabby của chúng tôi không giành cho cái loại như anh.”
Drew kéo đôi chân trần lại cọ vào nhau và đáp, “Vậy thì cô ấy giành cho ai?”
Gabrielle nín thing. Nàng chuẩn bị cắt ngang thì Margery đã nhanh chân trước. “Giành cho người chồng mà cô ấy sẽ sớm có thôi, đó sẽ không phải là anh, thế nào, đúng không hử?”
Margery đã quay lại chiếm thế thượng phong. Drew lầm bầm gì đó, nhưng không ai nghe rõ và anh bị lờ đi sau khi ấy.
Bixley bắt đầu hồi tưởng lại gã đã ở cùng Nathan biết bao lâu. “Ohr đã cam đoan với tôi, nhưng từ lần đầu tiên gặp mặt, Nathan đã đối xử với tôi như bạn cũ. Ông thích thế. Toàn thấy mặt tốt của mọi người thôi. Tôi yêu ông ấy như cha vậy.”
“Mày chỉ thích săn tìm kho báu,” Ohr chế giễu.
“Ừm thì cũng có cả cái đó nữa.” Bixley cười toét và trêu bạn. “Nói với tao mày không đi. Tiếp nào, tao thách đấy.”
“Tao chỉ thích ra khơi cùng Nathan,” Ohr nói. “Mày không phải người duy nhất yêu ông ấy như cha.”
“Đúng thế, mày không bao giờ kết thúc việc tìm kiếm người cha thực sự của mình, đúng không? Khi mà đó là điều đã mang mày tới vùng này của thế giới.”
Ohr nhìn chăm chăm qua phòng. Gabrielle thoáng nghĩ ông có lẽ đang nhìn Drew, nhưng cái nhìn chằm chằm của ông có lẽ tập trung vào thứ gì đó xa xôi hơn thế. Ông lặng lẽ nói, “Tao đã tìm thấy cha, hay đúng hơn là, tìm thấy ông ấy đã chết.”
“Ôi, bác Ohr!” Gabrielle khóc, và vòng qua bàn để ôm ông. “Cháu rất tiếc.”
Ông vỗ nhẹ sau người nàng. “Đừng. Nó không giống như bác đã từng biết ông ta. Ông ấy có một gia đình khác. Bác sẽ tự mình tìm hiểu họ một ngày nào đó – hay có lẽ không. Bác có gia đình của chính mình lúc này rồi,” ông kết thúc, và trao một cái nhìn trìu mến khi nàng quay lại ghế của mình.
Ý ông là nàng, Nathan, và mọi thuyền viên của Nathan. Richard xác nhận điều đó khi anh ném khăn ăn vào Ohr và nói, “Tao đã coi gia đình này là của mình rồi.”
Rồi Bixley đẩy Richard ra khỏi ghế để đáp lễ, “Quá tệ, thuyền phó ạ. Bọn tao đã ở cùng với Nathan trước khi mày xuất hiện cơ.”
“Này, này,” Margery xem vào. “Nathan có một trái tim rộng mở đủ cho tất cả mọi người mà.”
Gabrielle bỗng cảm thấy nước mắt dâng trào. Họ đã giành rất nhiều tối đùa bỡn cùng nhau như thế này, cùng Nathan nhanh chóng tham gia cuộc vui. Nhưng bây giờ ông không ở đây, ông đang ở trong một cái ngục tối, rất tối và…
“Đừng khóc, Gabby,” Drew đột nhiên nói. “Cha sẽ trở lại với em không lâu nữa đâu.”
Mọi người quay lại nhìn Drew, kinh ngạc bởi lời nhận xét của anh – có vẻ gì đó khá dịu dàng. Người đàn ông đột nhiên câm như hến, có lẽ bực vì chính mình vì đã lên tiếng. Và từng người còn lại trong số họ nhắc đi nhắc lại tấm chân tình đó đến khi họ lại thấy nàng cười.
Sau bữa tối khi họ rời cabin, Richard theo nàng ra ngoài. Họ dừng lại và dựa vào mạn tàu. Vầng mặt trăng rực rỡ đang lộ ra dưới đám mây sáng. Trăng tắm boong tàu trong ánh sáng êm dịu và phản chiếu tuyệt đẹp xuống mặt nước. Nàng thường rất yêu thích những đêm như thế này trên biển, khi mặt trăng xua đi đêm tối. Đúng là một khung cảnh thanh bình, nhưng thật khó lòng mà thưởng thức với biết bao mối tơ vò bên trong lòng.
Không nhìn Richard, nàng tâm sự vài thứ làm mình rối loạn. Anh là người bạn thân nhất của nàng, và anh đã đoán được sức hấp dẫn mà nàng cảm thấy từ Drew, vì thế nàng nói cho anh một chút (nhiều hơn những gì sẽ nói cho người khác). “Em thực sự đã cân nhắc đến việc kết hôn với anh ta. Anh tin nổi không? Ngay cả khi em biết anh ta là một gã độc thân kinh niên, nhưng em thật ngốc khi nghĩ mình có thể làm anh ấy đổi ý và cầu hôn. Nhưng tất cả những gì anh ấy thích thú là ở lại ít lâu trên giường của em.”
“Không phải do trung thành đâu nhé, nhưng anh sẽ cho rằng đúng là hắn không lại gần được giường em.”
Nàng khụt khịt vì cách trả lời. “Em thậm chí còn không nghĩ anh ta nghiêm túc về chuyện đó.”
“Nhưng em có nghĩ đó là lý do hắn muốn phá hủy cơ hội làm một ‘cú chộp’ tốt của mình không?”
“Cố gắng tìm câu trả lời cuối cùng làm em tức nổ đom đóm mắt mất thôi. Em chả biết tại sao anh ta làm vậy.”
“Có vài người đàn ông như thế, em yêu à, đặc biệt nếu họ coi việc thất bại trong chuyện quyến rũ phụ nữ như một vấn đề riêng tư.” Anh nhìn nàng chăm chú gần hơn. “Em có muốn hắn cố gắng chăm chỉ nhiều hơn nữa không?”
Đôi má hồng hồng của nàng không rõ lắm dưới ánh trăng, nhưng Richard chỉ nói đùa và tiếp tục suy đoán. “Hắn ta là một anh chàng rất đẹp trai. Và có lẽ đã từng chinh phục vô số mà chẳng cần nỗ lực mấy.”
“Em không nghi ngờ gì,” nàng đồng ý. “Nhưng chắc chắn là điều đó không công bằng…”
“Không, em không hiểu rồi,” anh ngắt lời. “Tình cảm có bao giờ công bằng đâu khi vướng vào nó. Có thể đơn giản là hắn không thể có em, nên hắn muốn chắc là không ai khác có thể. Nhưng anh hiểu em, Gabby. Em sẽ không bỏ qua chuyện này, đúng không?”
“Không. Tin em đi, trước khi chuyến đi này kết thúc, anh ta sẽ hối tiếc vì những gì mình làm, em hứa với anh đấy. Em sẽ làm anh ta muốn em nhiều thật nhiều, và anh ta sẽ sụp đổ khi em vẫy tay – chào tạm biệt.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...